Cầm Nhầm Kịch Bản Của Omega Phản Diện

Chương 10: Gạ gẫm

Thập Nhị Lai Quang

10/01/2025

Theo lời Lâm Tự Khiêm nói, gia đình Hứa Minh Kỵ thực tế có sáu người, gồm bốn anh chị em và ba mẹ. Ba là Thẩm Hòa, chủ tịch tập đoàn Thẩm Thị. Mẹ là Viên Tâm, người sáng lập công ty giải trí Hứa Đảng, nhưng hiện tại đã qua đời. Chị cả là Thẩm Tuệ Nghi. Con kế là Hứa Minh Kỵ. Tiếp đến là Thẩm Thịnh An.

Mặc Thiếu Phi hơi ngạc nhiên: “Thẩm Thịnh An của Thẩm Ngọc?”

Lâm Tự Khiêm vừa lái xe vừa gật đầu: “Đúng rồi, là giám đốc cũ của cậu đấy. Chưa hết, nhà đó còn một người con út nữa, tên gì nhỉ… Hình như là… Vi Dương. Đúng rồi, là Phó Vi Dương, nhưng cậu ấy cũng đã qua đời từ sớm rồi.”

Thần thức Mặc Thiếu Phi vốn êm dịu như cành hoa trước nắng mà giờ đây giống như bị gió thổi mạnh làm cho lay lắt. Cậu tuyệt nhiên chấn động khi biết tin Phó Vi Dương có mối quan hệ anh em với Thẩm Thịnh An và Hứa Minh Kỵ - hai con người mà cậu ghét cay hận đắng nhất trên đời.

Nhân duyên trùng hợp này cũng thật là oái oăm.

“Anh có biết vì sao Hứa Minh Kỵ và Phó Vi Dương không mang họ Thẩm không?”

“Cái này tôi được ba mình kể lại, cũng không dám xác thực. Ông ấy nói thời điểm bà Viên Tâm sinh Hứa Minh Kỵ là đang trong giai đoạn giận dỗi ly thân với ngài Thẩm Hòa, bà ấy không muốn con mình mang họ cha nên mới cố tình chọn đại một cái tên. Còn Phó Vi Dương…”

Mặc Thiếu Phi trông chờ.

“Cậu con trai út này khá phức tạp. Từ khi sinh ra cậu ấy đã bị gia đình xa lánh, bọn họ còn đặt biệt danh cho cậu ấy là kẻ sát nhân. Cậu biết vì sao không? Vì bà Viên Tâm sinh ba đứa con, ba lần sinh nở đều mẹ tròn con vuông, bình an vô sự, nhưng đến lượt Phó Vi Dương bà ấy lại khó sinh, lâm vào nguy kịch, thời điểm Phó Vi Dương cất tiếng khóc, cũng là lúc bà ấy trút hơi thở cuối cùng. Sau biến cố, Thẩm Hòa cho rằng đứa con út là tai họa, liền quăng cậu ấy ra đường cho tự sinh tự diệt, ai nhặt được thì nhặt, không thèm quan tâm nữa.”

“Trên đời có loại cha kiểu đó luôn sao?” Mặc Thiếu Phi lắc đầu phê phán: “Còn không bằng cầm thú.”

“Nhưng không lâu sau, ông ta nghĩ tới vợ mình, bà ấy đặc biệt thương yêu và ấp ủ nhiều kỳ vọng cho đứa con này, cho nên ông ta để Phó Vi Dương lại, đặt bừa cho cái tên, ngày qua ngày chỉ nuôi lớn bằng tiền, không thèm bố thí một chút tình thương, ngược lại còn đối xử vô rất tệ. Không những vậy, ông ta còn tiêm chích vào đầu ba đứa con lớn những thứ cực đoan, khiến ba người họ căm ghét Phó Vi Dương, ngày nào cũng bày trò gây hấn với cậu ấy, đặc biệt là Hứa Minh Kỵ. Nếu như hỏi Phó Vi Dương thù hằn ai nhất, chắc chắn là Hứa Minh Kỵ.”

Đoạn đường còn sáu trăm mét là tới nhà Mặc Thiếu Phi. Lúc dừng đèn đỏ, Lâm Tự Khiêm đột nhiên hỏi: “Cậu đói bụng không? Tôi đưa cậu đi ăn gì đó rồi về.”

Mặc Thiếu Phi thấy hơi lấn cấn với sự thân thiết này. Cậu và Lâm Tự Khiêm biết nhau chưa đầy một giờ, cách thức đối đãi và ngôn từ của đối phương rõ ràng là vượt qua giới hạn, nghe Lâm Tự Khiêm rủ đi ăn mà cậu còn tưởng bản thân giống là người yêu của anh ta vậy.



“Không cần đâu, tôi không có thói quen ăn sáng, bình thường chỉ ăn nhẹ lót dạ thôi.”

Lâm Tự Khiêm không để ý đèn đỏ đã chuyển sang màu xanh, một mực nhìn Mặc Thiếu Phi với nội tâm xuýt xoa: “Bình thường chỉ thấy cậu trên phim, hôm nay lần đầu được chứng kiến, cậu ngoài đời thật sự rất đẹp. Tôi chưa từng thấy ai đẹp như cậu.”

Từ khi trở thành người của công chúng, Mặc Thiếu Phi không thiếu những lời khen có cánh về diện mạo của mình, nhưng trạng thái Lâm Tự Khiêm khi nói ra lời đó rất khác, ánh mắt y như đúc những người muốn tán tỉnh cậu.

Không phải đâu, chắc do mình nghĩ nhiều thôi. Lúc nãy Lâm Tự Khiêm giới thiệu bản thân đã có vợ sắp cưới rồi mà.

Nghĩ vậy, Mặc Thiếu Phi nói cảm ơn, sau đó đề ra nụ cười thương mại: “Nói thật, nhìn anh cũng triển vọng lắm đó, với khung hình diện mạo này mà không làm nghệ thuật thì hơi uổng phí.”

Thẩm mỹ nhìn người trong showbiz của cậu phải nói là thuộc dạng thượng thừa. Ngoại trừ mấy hình xăm, từ đầu đến chân của Lâm Tự Khiêm không có chỗ nào lệch được, đây chính là hình tượng nghệ sĩ rất dễ thành công, chắc chắn sẽ nổi tiếng. Thân hình cân đối, chiều cao ổn áp, nhan sắc chuẩn chỉnh, ngũ quan chín chắn nhưng không kém phần phóng khoáng gai góc. Nếu cậu là bầu show hay có công ty riêng, cậu chắc chắn sẽ tìm cách chiêu mộ người đàn ông này.

“Tôi dấn thân chốn giang hồ từ nhỏ, lớn lên chỉ biết đánh đấm, mấy chuyện diễn xuất hát hò gì đó tôi đầu hàng.” Lâm Tự Khiêm ngoài miệng khiêm tốn nhưng trong lòng đã thắp lên ngọn lửa chỉ vì một câu nói tưởng chừng là bâng quơ của Mặc Thiếu Phi.

Gã thầm nghĩ, nếu bản thân gia nhập showbiz, liệu rằng có cơ hội xích lại gần Mặc Thiếu Phi không?

Đằng sau vang tiếng bóp kèn, Mặc Thiếu Phi bây giờ mới nhận ra xe mình đang cản trở người khác, vội vàng ra hiệu Lâm Tự Khiêm cho xe lăn bánh.

Về tới nhà, Mặc Thiếu Phi nhanh chóng vào trong tắm rửa, chuẩn bị chạy đến phim trường, nhưng đi được mấy bước thì quên mất Lâm Tự Khiêm vẫn chưa rời đi, bèn quay lại nhìn đối phương bước ra khỏi xe hỏi: “Anh định về bằng gì?”

“Đồng nghiệp tôi đến đón, nhưng vẫn chưa phải lúc. Nhị thiếu gia dặn tôi phải đưa rước cậu hết ngày hôm nay, chờ anh ấy quay lại.”

Mặc Thiếu Phi thấy mình sắp trễ giờ nên không tiện nói nhiều, đợi cậu sửa soạn xong mới hối thúc Lâm Tự Khiêm vọt nhanh.

Hiện trường buổi quay hôm nay là một bãi biển ở vùng ngoại ô. Mặc Thiếu Phi vừa đặt chân đến đã nghe nhân viên ekip báo rằng nam phụ bị ngã cầu thang chấn thương không thể tiếp tục tham gia. Thấy đạo diễn Hoắc đi ngang, Mặc Thiếu Phi thuận tay kéo lại: “Đạo diễn tìm được người thay thế chưa?”



“Tôi không biết.” Đạo diễn Hoắc qua loa nói: “Tôi không còn làm đạo diễn cho phim này nữa, cũng không còn là người của Hứa Đảng, tôi đến đây chỉ để bàn giao, cậu đi mà hỏi đạo diễn mới ấy.”

“Sao đạo diễn lại rút khỏi dự án vậy?”

“Người tham vọng như tôi có điên mới tự rút. Là nhờ ơn của cậu với Dữ Thanh hết đấy, cho nên Hứa Minh Kỵ mới nhảy đong đỏng lên dứt khoát muốn đuổi tôi.”

“Ý đạo diễn là sao? Chuyện này thì liên quan gì đến tôi với Dữ Thanh?”

Trước khi bị Phó Vi Dương tống cổ ra khỏi công ty vì tội tắc trách, khiến Mặc Thiếu Phi gặp nguy hiểm, đạo diễn Hoắc đã nhận thêm tiền và một căn nhà từ Dữ Thanh, nhưng với điều kiện ông phải ký bản cam kết bảo mật thông tin cho Dữ Thanh, tuyệt đối không tiết lộ chuyện cậu ta cố tình thuê ông hãm hại Mặc Thiếu Phi. Lúc nãy vì quá bực bội nên ông lỡ miệng thốt ra, may mà bản thân chặn họng kịp thời.

“Ừ thì, do tôi với Dữ Thanh hôm đó không cứu cậu, suýt chút nữa khiến cậu chết đuối, cho nên Hứa Minh Kỵ mới làm lớn chuyện…”

Đúng lúc này, di động Mặc Thiếu Phi có một tin nhắn từ Phó Vi Dương.

“Tôi giải quyết việc nhà xong rồi, nhưng chưa thể đến gặp em. Em cần gì cứ nhờ Lâm Tự Khiêm, không cần ngại.”

“Anh đi đâu?”

“Về Thập Điện Diêm La.”

“Lại bồi khí sao?”

“...Ừm.”

Mặc Thiếu Phi thở dài, tâm trạng chùng xuống rõ rệt. Phó Vi Dương mệt mỏi khổ sở như vậy đều là tại cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Cầm Nhầm Kịch Bản Của Omega Phản Diện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook