Cầm Nhầm Kịch Bản Của Omega Phản Diện

Chương 9: Thời cơ sát lại gần nhau

Thập Nhị Lai Quang

10/01/2025

Đòn này của Mặc Thiếu Phi hết sức chí mạng, cỗ máy tức giận của Phó Vi Dương như được rửa trôi sạch sẽ, thậm chí hắn còn không nhớ mình đang tức giận vì điều gì.

“Cậu biết hết rồi sao?”

Mặc Thiếu Phi rơm rớm nước mắt, siết lấy đối phương như muốn khảm chặt vào trong người: “Thật lòng, tôi vẫn chưa nhận ra anh, vẫn không thể nhớ được trong quá khứ chúng ta đã từng hạnh phúc như thế nào, nhưng những việc anh làm khi đó, khiến tôi không thể yên lòng.”

Mười giờ đêm, sương bắt đầu xuống, không khí dần trở lạnh. Mặc Thiếu Phi và Phó Vi Dương ngồi trong xe, hai thân ảnh mang dáng vẻ đầy trăn trở và bồi hồi.

Mặc Thiếu Phi trước giờ là người thẳng tính, không e dè sợ sệt khi đối mặt tình huống khó giải vây, đến cậu cũng không ngờ bản thân lại đang bộc lộ hiện tượng khó xử. Nghĩ đến người bên cạnh đã vì mình mà đắp mộ tuổi thanh xuân, trong khi bản thân lại không biết gì, đã vậy còn phải lòng Hứa Minh Kỵ, để Hứa Minh Kỵ đánh dấu, tâm trạng cậu không thể phẳng lặng, thậm chí còn thấy mình đáng ghét, là tội đồ, không xứng đáng đối diện với người ấy.

“Lạnh không?”

Mặc Thiếu Phi giật mình: “Hả?” Sau đó cứng nhắc lắc đầu: “Không sao, tôi bình thường.”

“Lúc nãy tôi hơi quá khích, có làm em đau chỗ nào không?”

“Là tôi khiến anh hiểu lầm mà, bị đau cũng đáng đời.” Nhờ Phó Vi Dương ôn hòa gợi chuyện, Mặc Thiếu Phi phần nào giảm bớt áp lực: “Mấy ngày qua anh đi đâu vậy?”

“Hôm ở dưới nước tôi đã cho em một nửa linh thể, vậy nên phần linh thể còn lại không đủ để tôi tiếp tục tồn tại, chỉ còn cách quay về Thập Điện Diêm La nhờ Diêm Vương bồi khí, tiện thể tịnh dưỡng vài ngày.”

Nghe xong, Mặc Thiếu Phi cảm thấy buồn bực xen lẫn u ám. Cậu nợ người đàn ông này quá nhiều, có lẽ đến hết đời cũng không trả nổi. Cân nhắc một hồi, cậu quyết tâm hỏi thẳng.

“Năm đó anh nghĩ gì mà hiến tim cho tôi? Anh còn gia đình, còn cả tương lai phía trước.”

Phó Vi Dương trả lời nhẹ bẫng: “Tôi chỉ nghĩ nếu cứu được em, đó sẽ là món quà sinh nhật lớn nhất cuộc đời tôi.”

Bầu không khí rơi vào trầm lặng. Không biết qua bao lâu mới có một người chủ động lên tiếng. Phó Vi Dương nhớ lại trước đây Mặc Thiếu Phi từng nói với mình rằng cậu rất thích ngắm sao, mỗi lần có nỗi ưu phiền thì việc ngắm sao chính liều thuốc chữa lành.

Phó Vi Dương với tay nhấn nút, nắp xe nhịp nhàng mở ra, chậm rãi đón lấy không khí se lạnh của buổi đêm.



“Chúng ta ngắm sao đi.”

Mặc Thiếu Phi ngước mắt lên cao, bầu trời tối đen như mực:  “Hôm nay không có sao.”

Đối phương vừa dứt câu, Phó Vi Dương giơ tay phớt qua bầu trời, luồng sáng đỏ từ lòng bàn tay tỏa ra, trời cao sau đó lấp lánh hàng vạn ngôi sao.

Mặc Thiếu Phi trố mắt kinh động.

Phó Vi Dương bên cạnh tự tin: “Kể từ giờ, em muốn gì cứ nói với tôi, không có thứ gì tôi không thể cho em.”

Chiếc Mercedes của Mặc Thiếu Phi phần đầu đã bị hỏng nặng, chi phí sửa chữa cơ bản không dưới chục triệu, lúc này cậu thầm ước chiếc xe mình có thể trở về nguyên trạng mà không cần tốn tiền vun đắp.

Lời nguyện ước của Mặc Thiếu Phi đã lọt vào tai Phó Vi Dương, nhưng đợi mãi vẫn không thấy đối phương đem nó phun ra ngoài, thay vào đó là một lời khiêm tốn.

“Khi nào tôi muốn thứ gì khả quan hơn, tôi sẽ nói với anh, hiện giờ thì chưa có.”

Mặc Thiếu Phi không nghĩ Phó Vi Dương kỳ diệu đến mức ấy. Phó Vi Dương là linh hồn lang thang, không phải thần tiên hay thánh thần, sao có thể mang trong mình quyền năng đó.

Phó Vi Dương đột nhiên nắm tay Mặc Thiếu Phi, cố ý dùng ngón cái vuốt vuốt trên mu bàn tay trắng lạnh của cậu.

Mặc Thiếu Phi ngây ngốc, khắp bàn tay như có tia lửa điện, một giây trôi qua càng thêm nóng ấm.

“Anh làm gì vậy?”

Phó Vi Dương không nói, chớp mắt một cái cả hai đã đứng trước đầu xe. Mặc Thiếu Phi không ngờ mình vừa dịch chuyển không gian, nét kinh ngạc còn chưa vơi cạn, Phó Vi Dương lại bảo.

“Nhắm mắt lại…”



Mặc Thiếu Phi nghe theo nhắm mắt, lúc mở mắt ra, chiếc xe đã hoàn toàn lành lặn như mới, giống như chưa từng có trận va đập.

Sáng hôm sau. Bầu trời trong xanh không khí trong lành, tia nắng dịu nhẹ xuyên qua khe núi chiếu vào cửa xe mang theo vài phần ấm áp. Mặc Thiếu Phi từ trong giấc ngủ bắt đầu cục cựa, lúc mở mắt, cậu phát hiện mình vẫn ngồi trong xe, hơn hết, không hề thấy bóng dáng Phó Vi Dương.

“Gì vậy?”

“Mình lại mơ nữa hả?”

Mặc Thiếu Phi cảm thấy sai sai, cuống quýt mở cửa chạy ra ngoài, kết quả vẫn không thấy người cần tìm, mà chỉ thấy một thanh niên xăm trổ nhưng ăn mặc chỉnh tề tiến đến, thân người đậm chất Alpha.

“Chào cậu Mặc.”

Mặc Thiếu Phi không quen người này, liền lùi lại cảnh giác: “Anh là ai?”

Nam thanh niên dừng lại trước mặt Mặc Thiếu Phi với khoảng cách nhất định:  “Tôi là Lâm Tự Khiêm, vệ sĩ của nhị thiếu gia. Anh ấy có việc phải quay về gặp ngài Thẩm Hòa, bảo tôi đến đây chờ cậu tỉnh lại, sau đó đích thân chở cậu về nhà.”

“Nhị thiếu gia là ai? Thẩm Hòa là sao nữa?”

“Nhị thiếu gia là Hứa Minh Kỵ, cậu không biết sao? Ngài Thẩm Hòa là cha anh ấy.”

Lâm Tự Khiêm cứ tưởng Mặc Thiếu Phi và Hứa Minh Kỵ thân thiết lắm, hóa ra chỉ mới bắt đầu, chưa quá sâu đậm.

Mặc Thiếu Phi từ ngày xưa vẫn luôn nhớ Hứa Minh Kỵ là con một, cha mẹ đều sống ở nước ngoài, chỉ có hắn một thân một mình sống ở đây và gây dựng sự nghiệp.

Hóa ra những lời Hứa Minh Kỵ nói với cậu ngày xưa đều là giả dối, kể cả những thứ hắn cho cậu, thậm chí những gì liên quan đến hắn, tất cả đều là hư ảo, chỉ có vết cắn chí mạng và sự biến đổi của cậu mãi mãi là sự thật, mãi mãi đeo bám cậu đến tận hôm nay.

“Tên ma giáo, từ đầu đến chân anh có cái nào là thật không vậy? Có khi nào khuôn mặt đó cũng là giả luôn không?” Mặc Thiếu Phi nghiến răng lẩm nhẩm trong miệng. Tuy rằng chuyện đã cũ, nhưng bản tính thích để bụng như cậu làm sao dễ dàng nguôi ngoai.

Nhận thấy Mặc Thiếu Phi và Hứa Minh Kỵ không mặn mà, Lâm Tự Khiêm tự động phá bỏ ái ngại, rút gọn khoảng cách đi đến bên cạnh đối phương, thuận miệng nói: “Lên xe đi, tôi đưa cậu về, tiện thể kể cậu nghe vài chuyện của Hứa Minh Kỵ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Cầm Nhầm Kịch Bản Của Omega Phản Diện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook