Chương 26: Sợ hãi
Lữ Thiên Dật
14/03/2022
Tên truyện: Cấm phạm quy
Tác giả: Lữ Thiên Dật
Editor: Sặc Fructose
Chương 26: Sợ hãi
Diệp Từ quả thật không nghiện thuốc lá.
Bình thường cậu hút rất ít, chẳng qua vì mấy ngày nay tâm sự nặng nề, vừa nhiều vừa rối, mới nhịn không được mà dùng nicotine để xoa dịu thần kinh.
Mầm móng nghiện thuốc vừa mới nhú lên đã bị Hoắc Thính Lan bóp nát.
Mỗi khi đến gần viện điều dưỡng Diệp Từ khó nén được lo âu, lúc đi qua cửa hàng tiện lợi muốn bảo tài xế dừng lại cho cậu xuống xe mua gói thuốc lá, lời còn chưa nói ra, lập tức phản xạ có điều kiện nhớ đến một màn kia, đôi môi mỏng của Hoắc Thính Lan ngậm lấy đầu lọc bẹp hơi ướt đó, làn khói trắng quét qua đôi lông mày đen nhánh...
Giọng điệu và thần thái đều rất trầm ổn, tư thế thật sự như đang dạy dỗ một đứa nhóc không nghe lời.
Ngoại trừ... một hơi thuốc từ nửa điếu thuốc kia.
"Lần sau lại bị anh tóm được..."
Lại bị tóm được... sẽ thế nào?
Chẳng lẽ sẽ vẫn cướp đi điếu thuốc cậu đã hút một nửa, rồi tự mình hút sao?!
Cũng không biết xuất phát từ tâm tư gì, có lẽ là tò mò, bỗng nhiên Diệp Từ hối hận lúc ấy đã cắt ngang lời nói của Hoắc Thính Lan.
Đương nhiên, cậu cũng không có can đảm thấy thân thử nghiệm.
Hơn nữa bản tính của cậu vốn thành thật, một khi đã hứa "không có lần sau" sẽ thật sự không dám lén mua thuốc hút, rối rắm như vậy một lát, xe đã dừng hẳn ở bãi đỗ xe của viện điều dưỡng.
Một tuần hai lần, buổi chiều hoặc tối thứ bảy chủ nhật, Hoắc Thính Lan sẽ phái xe riêng đưa cậu đến viện điều dưỡng thăm mẹ, thời gian cụ thể Diệp Từ tự mình quyết định.
Diệp Từ không nói rõ, nhưng có lẽ trong lòng Hoắc Thính Lan hiểu được, Diệp Từ rất sợ việc hôn nhân này sẽ kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến bệnh tình của mẹ mình, bởi vậy cũng chưa từng muốn dùng thân phận chồng của Diệp Từ để đến thăm.
Lầu 3 là khu phòng bệnh cao cấp, ngày xưa luôn im ắng, kết quả hôm nay vừa mở cửa thang máy ra đã thấy một màn binh hoang mã loạn đập vào mắt Diệp Từ.
Tầng lầu này có người bệnh vừa qua đời.
Một giường bệnh đặt ở ngoài hành lang, chăn phác họa ra hình người bên dưới, bị bệnh tật tra tấn đến khô quắt, có vẻ gầy, teo tóp, vải trắng che mặt, đã không còn hơi thở.
Một vài người nhà ở bên cạnh gào khóc, có một người đàn ông Alpha to lớn như một con gấu nâu, quỳ bám vào mép giường bệnh nhỏ hẹp đến buồn cười, khóc đứt ruột đứt gan như một đứa trẻ.
"Mẹ ——"
Anh ta đã không còn mẹ nữa.
Tà dương phủ lên lớp vải trắng che mặt di thể.
Đỏ như thế, tịch liêu như thế.
Diệp Từ quay mặt đi, trái tim nặng nề như muốn lọt xuống dạ dày, cậu bước nhanh vào phòng bệnh của Diệp Hồng Quân đóng cửa khóa lại, ngăn cách mảnh không gian tịch liêu và tử vong kia ở ngoài cửa.
May mắn, Diệp Hồng Quân không tỉnh.
Bà sẽ không nghe thấy được động tĩnh ngoài hành lang.
Không biết có phải do ảo giác của Diệp Từ không, dường như Diệp Hồng Quân còn gầy hơn tuần trước, gầy đến phá tướng, lớp mỡ và máu thịt nơi xương gò má như thủy triều rút đi hiện lên hai gò đất, càng hiện rõ hơn vẻ xanh trắng của làn da.
Lúc được nhận về nhà họ Sở, Diệp Từ đưa ra không ít yêu cầu với Sở Văn Lâm, cậu dùng tiền của Sở Văn Lâm mang Diệp Hồng Quân đi qua mấy bệnh viện hàng đầu ở các thành phố lớn, đồng thời mời những chuyên gia hàng đầu trong ngành hội chẩn cho mẹ mình, vẫn không ngừng chích các loại thuốc nhập khẩu đắt đỏ, các phương pháp trị liệu đáng tin cậy được xác nhận cậu cũng đã thử qua.
Nhưng thời gian Diệp Hồng Quân tỉnh lại dường như càng lúc càng ngắn.
Diệp Từ rút bỏ một nửa hoa cẩm chướng gấm đã héo trong bình, cắm mấy càng cẩm chướng tươi hôm nay lên.
Đầu ngón tay cầm cành hoa run nhẹ khi nghĩ đến một màn ngoài hành lang lúc nãy.
Đêm nay trở về... nhất định phải hỏi chú Hoắc một chút.
Lỡ như chú Hoắc vừa lúc có phương pháp khác thì sao.
Chỉ mới quen biết hai tháng, nhưng sự xuất hiện của Hoắc Thính Lan giống như một lá bùa làm chấm dứt mọi vận rủi và mang lại tất cả may mắn cho cậu, giống như một loại chú định của vận mệnh.
Như vậy có thể nào bệnh nặng của mẹ, vận rủi lớn nhất trong đoạn đời này của cậu, cũng sẽ được Hoắc Thính Lan xoay chuyển?
Diệp Từ lấy lại bình tĩnh, không dám để mình suy nghĩ quá xa để tránh thất vọng. Cậu ném cẩm chướng gấm trong tay vào sọt giấy, ngồi bên mép giường nắm chặt bàn tay nhỏ bé yếu ớt của Diệp Hồng Quân, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Ma ma..."
Một thằng con trai như cậu lớn đến từng này, ít khi nào dùng từ láy để gọi "ma ma", bình thường cậu cũng xấu hổ không dám kêu, vẫn cảm thấy gọi một chữ mẹ sẽ thoải mái hơn.
Nhưng ở một vài thời khắc yếu đuối, cách gọi "ma ma" này có thể cho cậu hấp thu sức mạnh ấp áp kiên cường.
"Mẹ chắc chắn, chắc chắn phải... khỏe mạnh." Cậu thở dài thật sâu, gối đầu lên chân của Diệp Hồng Quân.
Im lặng một lát, cậu bắt đầu huyên thuyên về những chuyện xảy ra gần đây, bỏ đi một vài chi tiết nhỏ, chọn mấy lời hay để nói.
Không biết nói bao lâu, lời có thể nói cũng đã nói xong.
"Ma ma", Diệp Từ dụi dụi mí mắt đã đỏ lên, chôn mặt vào chăn, do dự một lát, mới lẩm bẩm nói: "Hình như con, có... người để thích rồi."
"Con còn chưa có, chưa có nói với anh ấy nữa, con có, có một vài chuyện còn... chưa suy nghĩ kỹ càng." Cậu nhấp môi dưới. "Chuyện, chuyện lớn như vậy, con phải chịu trách, trách nhiệm, lỡ như con chỉ... xúc động nhất thời thì sao."
Tuổi này của chú Hoắc, không thể làm lỡ được nữa.
Nhưng mà lời nói kiểu đó cậu không dám nói ra.
Diệp Hồng Quân vẫn ngủ im lìm.
"Chờ sau này có, có cơ hội... con muốn cho mẹ, gặp anh ấy." Kỳ thật Diệp Hồng Quân không nghe thấy, nhưng Diệp Từ vẫn vật lộn với hư không, ra một thân mồ hôi nóng, mặt cũng đỏ rực, "Mẹ không nói lời nào, chính là đã đồng ý, đồng ý chờ gặp anh ấy."
...
.
[Truyện chỉ post tại phuongtanblog.wordpress.com và [email protected]: SacFructose
Mọi nơi khác đều là ăn cắp.]
.
Thăm Diệp Hồng Quân xong, khi Diệp Từ về nhà trời đã tối đen.
Dọc đường đi cậu đều đang suy nghĩ nên nhắc đến chuyện này với Hoắc Thính Lan thế nào đây, dựng sẵn mấy bản nháp trong đầu.
Không phải sợ nói không tốt rồi bị từ chối, chỉ là cậu cảm thấy khó mở miệng —— để đề cập một chuyện lớn như vậy với người khác. Nếu Hoắc Thính Lan đồng ý, chuyện tiền bạc và sức lực sẽ không thể không liên lụy đến. Những thứ đó phải tính toán thế nào, trả lại thế nào, tạm thời cậu không có manh mối, nhưng cũng không thể không nghĩ đến. Suy cho cùng thì cậu không muốn chỉ vì Hoắc Thính Lan nói một câu thích cậu, mà cậu mặt dày xem chuyện đối phương trả giá là đương nhiên.
Diệp Từ xuống xe đi vào cửa lớn của nhà họ Hoắc, trong đầu không ngừng cân nhắc sự tình, thất thần, rảo bước lên huyền quan cũng không ngẩng đầu, suýt nữa đâm thẳng vào lòng ngực Hoắc Thính Lan.
Người này đã nhận được báo cáo của tài xế, nên đứng ở cửa chặn người.
"Đừng nhúc nhích." Hoắc Thính Lan mặc một chiếc áo sơ mi trắng đắt tiền, khép cửa lớn lại, ép sát Diệp Từ vào khe hẹp giữa cửa và huyền quan —— sau lưng là ván cửa, phía trước là đôi tay chống lên của Hoắc Thính Lan. Mặt anh bình tĩnh, khóe môi thẳng tắp, chỉ duy nhất trong đôi mắt chứa ý cười nhỏ đến không thể phát hiện: "Kiểm tra đột kích."
"Kiểm tra... cái gì?" Diệp Từ sửng sốt, đứng nghiêm người theo bản năng.
Hoắc Thính Lan hơi nghiêng đầu, tao nhã cúi người về phía trước.
Chiếc mũi cao thẳng tiến đến gần.
Ngay sau đó, anh nhẹ nhàng ngửi cánh môi bỗng nhiên mím chặt của Diệp Từ.
Không cần chạm vào cũng có thể hình dung nó mềm mại đến nhường nào, lúc mím lại giống như cái hoa bị xoa đến biến dạng.
"Không hút thuốc?"
Cả người Diệp Từ cứng đơ, cho rằng Hoắc Thính Lan muốn hôn miệng cậu, tim đập nhanh đến nỗi trước mắt biến thành màu đen, phản ứng sau ba giây đồng hồ mới hiểu được anh đang ngửi xem có có hút thuốc không. Khuôn mặt nhất thời đỏ lên như trái cây chín mọng, xấu hổ đến liều mạng gục đầu xuống, nhưng vẫn không quên nhỏ giọng đáp lời: "Không hút, đã, đã đồng ý rồi, không hút..."
Bạn nhỏ trung thực.
Thật ra Hoắc Thính Lan không cần hỏi cũng biết.
Diệp Từ đời trước cũng thế này, tính tình trung thực, có khi như hũ nút không hé răng, nhưng một khi đã nói là sẽ giữ lời.
"Không tồi." Hoắc Thính Lan lộ ra vẻ mặt khen ngợi, tránh đường cho cậu, không đợi cậu nghĩ nhiều đã quan tâm hỏi: "Buổi chiều đi thăm mẹ sao?"
Diệp Từ ngã ngồi trên ghế đổi giày, tay chân rụng rời thay dép lê: "Ừm..."
"Trạng thái gần đây của bà thế nào?" Hoắc Thính Lan đang có ý tâm sự với Diệp Từ về mẹ của cậu, dẫn đường cho đề tài này.
Nhắc đến Diệp Hồng Quân, một màn hồi chiều trên hành lang bỗng dưng xâm nhập vào trong não cậu. Diệp Từ hung hăng nắm chặt tay, không cho mình thời gian để do dự, buột miệng thốt ra: "Chú Hoắc, mấy ngày trước ngài nói, nói để tôi... chủ động đưa ra, đưa ra yêu cầu với ngài... Hiện tại tôi đưa ra, có thể chứ?"
"Đương nhiên là được." Hoắc Thính Lan mềm giọng: "Em nói đi."
"Ngài có thể, có thể giúp tôi... cứu, cứu mẹ tôi không?" Ngực Diệp Từ phập phồng mấy cái, cậu đã mở miệng nói với Hoắc Thính Lan, căn bản không khó khăn như trong tưởng tượng, cũng không cảm thấy sự tự tôn cũng mình bị nhục nhã, ngược lại, trong khoảnh khắc nói ra, vậy mà cậu có thể cảm nhận được sự nhẹ nhàng và mệt mỏi trước nay chưa từng có.
Khu vực phong bế đã lâu trong tâm linh bị vỡ nát, áp lực vốn đã bành trướng đến cực hạn giờ như suối phun trào ra, có thứ gì đó bị căng lên đến mức biến dạng giờ đang nhanh chóng xẹp xuống, trở nên mềm mại, khôi phục lại dáng vẻ ban đầu. Với niềm vui sướng liều lĩnh đó, Diệp Từ nói hết những lời trong lòng của mình ra, như sợ bây giờ không nói thì sau này sẽ không nói nên lời được nữa: "Tôi đưa bà đi, đi đến tất cả những bệnh viện có, có thể chữa trị được, thử qua hết những, những phương pháp đã có, thật, thật sự không biết phải làm sao bây giờ, tôi cảm thấy bà, bà có lẽ không, không qua khỏi năm nay, mỗi khi tôi nghĩ, nghĩ đến liền sợ hãi... vô cùng sợ hãi, chú Hoắc..."
Nói đến phía sau, khả năng diễn đạt ngôn ngữ vốn đã đáng lo ngại giờ đây hoàn toàn sụp đổ, Diệp Từ nói năng lộn xộn đến không biết mình đang nói gì, miệng cống mở rộng, nước đắng chảy dài, lau cũng lau không nổi nữa.
Sự khốn khổ chua xót trên con đường tìm thầy chữa bệnh mấy năm nay, sự dày vò vì kiếm tiền lo thuốc men mà một ngày làm mấy công việc, kết quả xét nghiệm khiến người ta tuyệt vọng mất mát, băng ghế dài lạnh băng nơi hành lang bệnh viện, màn thầu ngâm nước nóng đến rã ra, bàn học trống không nơi lớp học đã từng thuộc về cậu... Quá nhiều chua xót tủi thân, cậu đã quen nén lại nơi cõi lòng, chưa bao giờ dám thổ lộ với ai, nếu không một khi phát tiết luồng khí này ra, xẹp xuống, mềm đi, ai còn có thể giúp cậu chống đỡ đây?
Cuối cùng cũng có thể nói ra, lắp bắp, nói đến miệng mỏi, mặt đau, Hoắc Thính Lan dựa gần cậu, vì không cắt ngang lời cậu, anh ngồi sát vai chen với cậu trên chiếc ghế đổi dày chỗ huyền quan. Anh im lặng lắng nghe, ngẫu nhiên ậm ừ cho thấy anh vẫn đang nghiêm túc nghe, cánh tay rắn chắn ôm lấy Diệp Từ, vỗ lưng cậu từng cái từng cái, dịu dàng kiên nhẫn như vỗ về một đứa trẻ.
Cảm xúc phát tiết ra không còn gì, Diệp Từ chỉ cảm thấy não trống không, da đầu tê dại.
Đời này cậu chưa từng nói hết lời trong lòng mình mà không hề giữ lại thế này, xúc động đi qua, cậu mới cảm thấy ngượng ngùng, chậm rì rì dịch cái đầu nhỏ ra khỏi hõm vai của Hoắc Thính Lan, còn dấu đầu lòi đuôi dùng tay áo lau lau mảng thấm ướt trên áo sơ mi trắng của Hoắc Thính Lan.
Hoắc Thính Lan giơ tay xoa xoa mái tóc đen mềm mại rối bù của cậu, im lặng một lúc, nhẹ giọng nói: "Không thành vấn đề."
"... Hửm?" Diệp Từ rầu rĩ hít hít cái mũi, còn chưa phản ứng được.
"Yêu cầu của em." Hoắc Thính Lan vỗ vỗ bờ vai cậu, đứng dậy, "Vốn cũng định mấy ngày nay tìm thời gian nói cho em biết... đi với anh."
.
[Truyện chỉ post tại phuongtanblog.wordpress.com và [email protected]: SacFructose
Mọi nơi khác đều là ăn cắp.]
.
__________
Comeback nà.
Còn ai theo dõi truyện này hong ~ Hú!
Tác giả: Lữ Thiên Dật
Editor: Sặc Fructose
Chương 26: Sợ hãi
Diệp Từ quả thật không nghiện thuốc lá.
Bình thường cậu hút rất ít, chẳng qua vì mấy ngày nay tâm sự nặng nề, vừa nhiều vừa rối, mới nhịn không được mà dùng nicotine để xoa dịu thần kinh.
Mầm móng nghiện thuốc vừa mới nhú lên đã bị Hoắc Thính Lan bóp nát.
Mỗi khi đến gần viện điều dưỡng Diệp Từ khó nén được lo âu, lúc đi qua cửa hàng tiện lợi muốn bảo tài xế dừng lại cho cậu xuống xe mua gói thuốc lá, lời còn chưa nói ra, lập tức phản xạ có điều kiện nhớ đến một màn kia, đôi môi mỏng của Hoắc Thính Lan ngậm lấy đầu lọc bẹp hơi ướt đó, làn khói trắng quét qua đôi lông mày đen nhánh...
Giọng điệu và thần thái đều rất trầm ổn, tư thế thật sự như đang dạy dỗ một đứa nhóc không nghe lời.
Ngoại trừ... một hơi thuốc từ nửa điếu thuốc kia.
"Lần sau lại bị anh tóm được..."
Lại bị tóm được... sẽ thế nào?
Chẳng lẽ sẽ vẫn cướp đi điếu thuốc cậu đã hút một nửa, rồi tự mình hút sao?!
Cũng không biết xuất phát từ tâm tư gì, có lẽ là tò mò, bỗng nhiên Diệp Từ hối hận lúc ấy đã cắt ngang lời nói của Hoắc Thính Lan.
Đương nhiên, cậu cũng không có can đảm thấy thân thử nghiệm.
Hơn nữa bản tính của cậu vốn thành thật, một khi đã hứa "không có lần sau" sẽ thật sự không dám lén mua thuốc hút, rối rắm như vậy một lát, xe đã dừng hẳn ở bãi đỗ xe của viện điều dưỡng.
Một tuần hai lần, buổi chiều hoặc tối thứ bảy chủ nhật, Hoắc Thính Lan sẽ phái xe riêng đưa cậu đến viện điều dưỡng thăm mẹ, thời gian cụ thể Diệp Từ tự mình quyết định.
Diệp Từ không nói rõ, nhưng có lẽ trong lòng Hoắc Thính Lan hiểu được, Diệp Từ rất sợ việc hôn nhân này sẽ kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến bệnh tình của mẹ mình, bởi vậy cũng chưa từng muốn dùng thân phận chồng của Diệp Từ để đến thăm.
Lầu 3 là khu phòng bệnh cao cấp, ngày xưa luôn im ắng, kết quả hôm nay vừa mở cửa thang máy ra đã thấy một màn binh hoang mã loạn đập vào mắt Diệp Từ.
Tầng lầu này có người bệnh vừa qua đời.
Một giường bệnh đặt ở ngoài hành lang, chăn phác họa ra hình người bên dưới, bị bệnh tật tra tấn đến khô quắt, có vẻ gầy, teo tóp, vải trắng che mặt, đã không còn hơi thở.
Một vài người nhà ở bên cạnh gào khóc, có một người đàn ông Alpha to lớn như một con gấu nâu, quỳ bám vào mép giường bệnh nhỏ hẹp đến buồn cười, khóc đứt ruột đứt gan như một đứa trẻ.
"Mẹ ——"
Anh ta đã không còn mẹ nữa.
Tà dương phủ lên lớp vải trắng che mặt di thể.
Đỏ như thế, tịch liêu như thế.
Diệp Từ quay mặt đi, trái tim nặng nề như muốn lọt xuống dạ dày, cậu bước nhanh vào phòng bệnh của Diệp Hồng Quân đóng cửa khóa lại, ngăn cách mảnh không gian tịch liêu và tử vong kia ở ngoài cửa.
May mắn, Diệp Hồng Quân không tỉnh.
Bà sẽ không nghe thấy được động tĩnh ngoài hành lang.
Không biết có phải do ảo giác của Diệp Từ không, dường như Diệp Hồng Quân còn gầy hơn tuần trước, gầy đến phá tướng, lớp mỡ và máu thịt nơi xương gò má như thủy triều rút đi hiện lên hai gò đất, càng hiện rõ hơn vẻ xanh trắng của làn da.
Lúc được nhận về nhà họ Sở, Diệp Từ đưa ra không ít yêu cầu với Sở Văn Lâm, cậu dùng tiền của Sở Văn Lâm mang Diệp Hồng Quân đi qua mấy bệnh viện hàng đầu ở các thành phố lớn, đồng thời mời những chuyên gia hàng đầu trong ngành hội chẩn cho mẹ mình, vẫn không ngừng chích các loại thuốc nhập khẩu đắt đỏ, các phương pháp trị liệu đáng tin cậy được xác nhận cậu cũng đã thử qua.
Nhưng thời gian Diệp Hồng Quân tỉnh lại dường như càng lúc càng ngắn.
Diệp Từ rút bỏ một nửa hoa cẩm chướng gấm đã héo trong bình, cắm mấy càng cẩm chướng tươi hôm nay lên.
Đầu ngón tay cầm cành hoa run nhẹ khi nghĩ đến một màn ngoài hành lang lúc nãy.
Đêm nay trở về... nhất định phải hỏi chú Hoắc một chút.
Lỡ như chú Hoắc vừa lúc có phương pháp khác thì sao.
Chỉ mới quen biết hai tháng, nhưng sự xuất hiện của Hoắc Thính Lan giống như một lá bùa làm chấm dứt mọi vận rủi và mang lại tất cả may mắn cho cậu, giống như một loại chú định của vận mệnh.
Như vậy có thể nào bệnh nặng của mẹ, vận rủi lớn nhất trong đoạn đời này của cậu, cũng sẽ được Hoắc Thính Lan xoay chuyển?
Diệp Từ lấy lại bình tĩnh, không dám để mình suy nghĩ quá xa để tránh thất vọng. Cậu ném cẩm chướng gấm trong tay vào sọt giấy, ngồi bên mép giường nắm chặt bàn tay nhỏ bé yếu ớt của Diệp Hồng Quân, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Ma ma..."
Một thằng con trai như cậu lớn đến từng này, ít khi nào dùng từ láy để gọi "ma ma", bình thường cậu cũng xấu hổ không dám kêu, vẫn cảm thấy gọi một chữ mẹ sẽ thoải mái hơn.
Nhưng ở một vài thời khắc yếu đuối, cách gọi "ma ma" này có thể cho cậu hấp thu sức mạnh ấp áp kiên cường.
"Mẹ chắc chắn, chắc chắn phải... khỏe mạnh." Cậu thở dài thật sâu, gối đầu lên chân của Diệp Hồng Quân.
Im lặng một lát, cậu bắt đầu huyên thuyên về những chuyện xảy ra gần đây, bỏ đi một vài chi tiết nhỏ, chọn mấy lời hay để nói.
Không biết nói bao lâu, lời có thể nói cũng đã nói xong.
"Ma ma", Diệp Từ dụi dụi mí mắt đã đỏ lên, chôn mặt vào chăn, do dự một lát, mới lẩm bẩm nói: "Hình như con, có... người để thích rồi."
"Con còn chưa có, chưa có nói với anh ấy nữa, con có, có một vài chuyện còn... chưa suy nghĩ kỹ càng." Cậu nhấp môi dưới. "Chuyện, chuyện lớn như vậy, con phải chịu trách, trách nhiệm, lỡ như con chỉ... xúc động nhất thời thì sao."
Tuổi này của chú Hoắc, không thể làm lỡ được nữa.
Nhưng mà lời nói kiểu đó cậu không dám nói ra.
Diệp Hồng Quân vẫn ngủ im lìm.
"Chờ sau này có, có cơ hội... con muốn cho mẹ, gặp anh ấy." Kỳ thật Diệp Hồng Quân không nghe thấy, nhưng Diệp Từ vẫn vật lộn với hư không, ra một thân mồ hôi nóng, mặt cũng đỏ rực, "Mẹ không nói lời nào, chính là đã đồng ý, đồng ý chờ gặp anh ấy."
...
.
[Truyện chỉ post tại phuongtanblog.wordpress.com và [email protected]: SacFructose
Mọi nơi khác đều là ăn cắp.]
.
Thăm Diệp Hồng Quân xong, khi Diệp Từ về nhà trời đã tối đen.
Dọc đường đi cậu đều đang suy nghĩ nên nhắc đến chuyện này với Hoắc Thính Lan thế nào đây, dựng sẵn mấy bản nháp trong đầu.
Không phải sợ nói không tốt rồi bị từ chối, chỉ là cậu cảm thấy khó mở miệng —— để đề cập một chuyện lớn như vậy với người khác. Nếu Hoắc Thính Lan đồng ý, chuyện tiền bạc và sức lực sẽ không thể không liên lụy đến. Những thứ đó phải tính toán thế nào, trả lại thế nào, tạm thời cậu không có manh mối, nhưng cũng không thể không nghĩ đến. Suy cho cùng thì cậu không muốn chỉ vì Hoắc Thính Lan nói một câu thích cậu, mà cậu mặt dày xem chuyện đối phương trả giá là đương nhiên.
Diệp Từ xuống xe đi vào cửa lớn của nhà họ Hoắc, trong đầu không ngừng cân nhắc sự tình, thất thần, rảo bước lên huyền quan cũng không ngẩng đầu, suýt nữa đâm thẳng vào lòng ngực Hoắc Thính Lan.
Người này đã nhận được báo cáo của tài xế, nên đứng ở cửa chặn người.
"Đừng nhúc nhích." Hoắc Thính Lan mặc một chiếc áo sơ mi trắng đắt tiền, khép cửa lớn lại, ép sát Diệp Từ vào khe hẹp giữa cửa và huyền quan —— sau lưng là ván cửa, phía trước là đôi tay chống lên của Hoắc Thính Lan. Mặt anh bình tĩnh, khóe môi thẳng tắp, chỉ duy nhất trong đôi mắt chứa ý cười nhỏ đến không thể phát hiện: "Kiểm tra đột kích."
"Kiểm tra... cái gì?" Diệp Từ sửng sốt, đứng nghiêm người theo bản năng.
Hoắc Thính Lan hơi nghiêng đầu, tao nhã cúi người về phía trước.
Chiếc mũi cao thẳng tiến đến gần.
Ngay sau đó, anh nhẹ nhàng ngửi cánh môi bỗng nhiên mím chặt của Diệp Từ.
Không cần chạm vào cũng có thể hình dung nó mềm mại đến nhường nào, lúc mím lại giống như cái hoa bị xoa đến biến dạng.
"Không hút thuốc?"
Cả người Diệp Từ cứng đơ, cho rằng Hoắc Thính Lan muốn hôn miệng cậu, tim đập nhanh đến nỗi trước mắt biến thành màu đen, phản ứng sau ba giây đồng hồ mới hiểu được anh đang ngửi xem có có hút thuốc không. Khuôn mặt nhất thời đỏ lên như trái cây chín mọng, xấu hổ đến liều mạng gục đầu xuống, nhưng vẫn không quên nhỏ giọng đáp lời: "Không hút, đã, đã đồng ý rồi, không hút..."
Bạn nhỏ trung thực.
Thật ra Hoắc Thính Lan không cần hỏi cũng biết.
Diệp Từ đời trước cũng thế này, tính tình trung thực, có khi như hũ nút không hé răng, nhưng một khi đã nói là sẽ giữ lời.
"Không tồi." Hoắc Thính Lan lộ ra vẻ mặt khen ngợi, tránh đường cho cậu, không đợi cậu nghĩ nhiều đã quan tâm hỏi: "Buổi chiều đi thăm mẹ sao?"
Diệp Từ ngã ngồi trên ghế đổi giày, tay chân rụng rời thay dép lê: "Ừm..."
"Trạng thái gần đây của bà thế nào?" Hoắc Thính Lan đang có ý tâm sự với Diệp Từ về mẹ của cậu, dẫn đường cho đề tài này.
Nhắc đến Diệp Hồng Quân, một màn hồi chiều trên hành lang bỗng dưng xâm nhập vào trong não cậu. Diệp Từ hung hăng nắm chặt tay, không cho mình thời gian để do dự, buột miệng thốt ra: "Chú Hoắc, mấy ngày trước ngài nói, nói để tôi... chủ động đưa ra, đưa ra yêu cầu với ngài... Hiện tại tôi đưa ra, có thể chứ?"
"Đương nhiên là được." Hoắc Thính Lan mềm giọng: "Em nói đi."
"Ngài có thể, có thể giúp tôi... cứu, cứu mẹ tôi không?" Ngực Diệp Từ phập phồng mấy cái, cậu đã mở miệng nói với Hoắc Thính Lan, căn bản không khó khăn như trong tưởng tượng, cũng không cảm thấy sự tự tôn cũng mình bị nhục nhã, ngược lại, trong khoảnh khắc nói ra, vậy mà cậu có thể cảm nhận được sự nhẹ nhàng và mệt mỏi trước nay chưa từng có.
Khu vực phong bế đã lâu trong tâm linh bị vỡ nát, áp lực vốn đã bành trướng đến cực hạn giờ như suối phun trào ra, có thứ gì đó bị căng lên đến mức biến dạng giờ đang nhanh chóng xẹp xuống, trở nên mềm mại, khôi phục lại dáng vẻ ban đầu. Với niềm vui sướng liều lĩnh đó, Diệp Từ nói hết những lời trong lòng của mình ra, như sợ bây giờ không nói thì sau này sẽ không nói nên lời được nữa: "Tôi đưa bà đi, đi đến tất cả những bệnh viện có, có thể chữa trị được, thử qua hết những, những phương pháp đã có, thật, thật sự không biết phải làm sao bây giờ, tôi cảm thấy bà, bà có lẽ không, không qua khỏi năm nay, mỗi khi tôi nghĩ, nghĩ đến liền sợ hãi... vô cùng sợ hãi, chú Hoắc..."
Nói đến phía sau, khả năng diễn đạt ngôn ngữ vốn đã đáng lo ngại giờ đây hoàn toàn sụp đổ, Diệp Từ nói năng lộn xộn đến không biết mình đang nói gì, miệng cống mở rộng, nước đắng chảy dài, lau cũng lau không nổi nữa.
Sự khốn khổ chua xót trên con đường tìm thầy chữa bệnh mấy năm nay, sự dày vò vì kiếm tiền lo thuốc men mà một ngày làm mấy công việc, kết quả xét nghiệm khiến người ta tuyệt vọng mất mát, băng ghế dài lạnh băng nơi hành lang bệnh viện, màn thầu ngâm nước nóng đến rã ra, bàn học trống không nơi lớp học đã từng thuộc về cậu... Quá nhiều chua xót tủi thân, cậu đã quen nén lại nơi cõi lòng, chưa bao giờ dám thổ lộ với ai, nếu không một khi phát tiết luồng khí này ra, xẹp xuống, mềm đi, ai còn có thể giúp cậu chống đỡ đây?
Cuối cùng cũng có thể nói ra, lắp bắp, nói đến miệng mỏi, mặt đau, Hoắc Thính Lan dựa gần cậu, vì không cắt ngang lời cậu, anh ngồi sát vai chen với cậu trên chiếc ghế đổi dày chỗ huyền quan. Anh im lặng lắng nghe, ngẫu nhiên ậm ừ cho thấy anh vẫn đang nghiêm túc nghe, cánh tay rắn chắn ôm lấy Diệp Từ, vỗ lưng cậu từng cái từng cái, dịu dàng kiên nhẫn như vỗ về một đứa trẻ.
Cảm xúc phát tiết ra không còn gì, Diệp Từ chỉ cảm thấy não trống không, da đầu tê dại.
Đời này cậu chưa từng nói hết lời trong lòng mình mà không hề giữ lại thế này, xúc động đi qua, cậu mới cảm thấy ngượng ngùng, chậm rì rì dịch cái đầu nhỏ ra khỏi hõm vai của Hoắc Thính Lan, còn dấu đầu lòi đuôi dùng tay áo lau lau mảng thấm ướt trên áo sơ mi trắng của Hoắc Thính Lan.
Hoắc Thính Lan giơ tay xoa xoa mái tóc đen mềm mại rối bù của cậu, im lặng một lúc, nhẹ giọng nói: "Không thành vấn đề."
"... Hửm?" Diệp Từ rầu rĩ hít hít cái mũi, còn chưa phản ứng được.
"Yêu cầu của em." Hoắc Thính Lan vỗ vỗ bờ vai cậu, đứng dậy, "Vốn cũng định mấy ngày nay tìm thời gian nói cho em biết... đi với anh."
.
[Truyện chỉ post tại phuongtanblog.wordpress.com và [email protected]: SacFructose
Mọi nơi khác đều là ăn cắp.]
.
__________
Comeback nà.
Còn ai theo dõi truyện này hong ~ Hú!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.