Chương 27: Về rừng
Lữ Thiên Dật
14/03/2022
Tên truyện: Cấm phạm quy
Tác giả: Lữ Thiên Dật
Editor: Sặc Fructose
Chương 27: Về rừng
Diệp Từ đi theo Hoắc Thính Lan vào một phòng làm việc khác ở phía tây lầu 3.
Căn phòng này cậu chưa từng đến, nhìn có vẻ chuyên môn dùng để giữ những vật phẩm tương đối quan trọng. Sàn nhà bằng gỗ tuyết tùng trơn bóng, thảm nhung mềm mại, két sắt cao bằng chiều cao một người, màu xanh đen khảm vàng, dày nặng cứng cáp.
Trong tủ có vài ngăn kéo, phân loại chứa đầy các tài liệu về bất động sản, chứng nhận cổ phần,... tài liệu trong ngăn kéo cao nhất để dành cho Diệp Từ.
Một chồng giấy dày, được vuốt lại phẳng phiu, những giấy khen cũ hơi ố vàng được bao bằng màng bọc cẩn thận, "Học sinh ba tốt", "Giấy chứng nhận vinh dự", "Tin mừng", thiệp vàng chữ đỏ nhìn vô cùng vui mắt, cùng với hai quyển album màu đen dày, một quyển nhật ký chăm con Diệp Hồng Quân tự tay viết, tất cả an tường nằm trong ngăn kéo bằng gỗ hồ đào sang quý, tản ra hơi thở "đời này của ta thật đáng giá"...
"... Cái này, sao còn để vào, vào két sắt?"
Thậm chí còn có giấy khen "Tiểu đội quân vệ sinh" hồi lớp 1.
Diệp Từ cảm thấy xấu hổ đến nhũn chân, suýt nữa quỳ xuống trước mặt Hoắc Thính Lan.
Những đồ cũ cậu chuyển đến đây đều nhờ chú Hà gọi người đến sắp xếp, cậu vẫn luôn cho rằng chỉ đem chúng xếp vào cái nhà kho nào đó, trong thời gian này học hành đến tối tăm mặt mày cũng không có thời gian xem lại...
"Sao?" Hoắc Thính Lan cong cong môi, lấy một xấp tài liệu ra, che giấu nụ cười trêu ghẹo, bình thản ung dung hỏi lại: "Dùng két sắt là để cất giữ những đồ vật quan trọng. Mấy thứ đó không quan trọng với em sao?"
"Quan trọng, thì cũng có quan trọng." Diệp Từ không còn gì để nói.
Nhưng cũng không đáng giá gì, hình như cũng không đáng làm thế này, thế này...
"Cho nên?" Hoắc Thính Lan cười cười, thích thú nhìn khói nhẹ toát ra từ đỉnh đầu nhóc con, "Có gì không ổn chứ?"
Diệp Từ: "..."
Thấy Diệp Từ không hé răng, Hoắc Thính Lan mở xấp tài liệu ra chuẩn bị nói chính sự.
Các báo cáo kiểm tra lớn nhỏ trong xấp tài liệu được sắp xếp gọn gàng theo từng mục và ngày tháng, những thay đổi về tình trạng bệnh tình của Diệp Hồng Quân mấy năm nay vừa xem có thể hiểu ngay, trừ cái này ra, còn có một ít tài liệu bằng tiếng nước ngoài mà Diệp Từ xem không hiểu.
Xấp tài liệu nhìn rất quen mắt, Diệp Từ nhớ đến hôm nọ tan học hình như đã thấy Hoắc Thính Lan cầm trong tay, lúc đó cậu còn cảm thấy những trang giấy này giống báo cáo kiểm tra của bệnh viện...
Hóa ra là thật.
"Về mặt pháp luật, mẹ của em cũng là mẹ của anh, bất kể xuất phát từ tình cảm của anh dành cho em, hay là xuất phát từ pháp luật và đạo đức, anh cũng nên có trách nhiệm với sức khỏe của bà ấy... Về điểm này, anh tin rằng em cũng nghĩ như vậy. Nếu vai vế cũng chúng ta đổi cho nhau, chắc chắn em cũng sẽ đưa ra quyết định tương tự." Hoắc Thính Lan dùng lời lẽ đương nhiên để giải thích, thuận tiện gom luôn Diệp Từ vào hệ thống logic của mình, dường như mọi việc làm của anh đều hết sức bình thường, nếu anh không làm như thế thì mới là kỳ quái.
"Cho nên khoảng thời gian trước anh có nói chuyện với bác sĩ chủ trị của bà, sắp xếp lại báo cáo kiểm tra hai năm qua, hơn nữa đã liên hệ được với một công ty y sinh ở San Francisco..."
Căn bệnh của Diệp Hồng Quân là một căn bệnh ác tính liên quan đến hệ thống sinh lý của Omega, có khuynh hướng di truyền nhất định.
Đời trước, vì lo rằng Diệp Từ sẽ tái diễn bi kịch của mẹ cậu, Hoắc Thính Lan đã tìm hiểu toàn diện và chi tiết về căn bệnh này, các yếu tố gây bệnh, dấu hiệu ban đầu, phương pháp phòng tránh và phương pháp điều trị quan trọng nhất. May mắn lúc đó một loại thuốc mới có tác dụng trị liệu đột phá đã được phê duyệt đưa ra thị trường, tuy giá cả đắt đỏ nhưng hiệu quả trị liệu rất tốt. Lui một vạn bước mà nói, dù tương lai Diệp Từ có bị bệnh, cũng có thể dựa vào loại thuốc này để chữa khỏi. Nhưng khiến người ta cảm thấy đáng tiếc chính là, loại thuốc mới này được bộ môn giám sát quản lý dược phẩm phê duyệt chứng nhận là "loại thuốc có tác dụng đột phá" sau khi Diệp Hồng Quân đã quan đời hơn một năm. Trước đó, dự án trong tương lai sẽ lấy được thành công vang dội này vẫn chưa được sự chú ý rộng rãi trong nước, tính tin cậy cũng không được chứng minh đầy đủ.
Nhưng mà, Hoắc Thính Lan đã thấy được sự hiệu quả của loại thuốc này trong tương lai, hơn nữa xuất phát từ tâm lý xây dựng nền móng cho tương lai, hai tháng qua anh đã tham khảo ý kiến của nhiều vị cố vấn, tiến hành điều tra toàn diện về dự án này... Cho nên trước mắt đây chính là hi vọng duy nhất để Diệp Hồng Quân có thể khỏi bệnh.
"... Công ty dược phẩm này đã niêm yết trên sàn Nasdaq vào tháng 12 năm ngoái, huy động được số vốn đáng kinh ngạc 335 triệu đô la, có nguồn tài trợ nghiên cứu và phát triển dồi dào, trước mắt có 7 loại thuốc đang được nghiên cứu, trong đó có một loại thuốc nhắm vào việc điều trị bệnh ác tính về tuyến thể của Omega đang tiến vào gian đoạn nghiên cứu lâm sàng thứ ba, là dự án mấu chốt của họ hiện tại." Hoắc Thính Lan giải thích tình hình, rút giấy tờ về thông tin của công ty và tình trạng nghiên cứu của thuốc, lần lượt đưa cho Diệp Từ.
"Trong khoảng thời gian này anh đã tham khảo ý kiến của một số người có thẩm quyền trong lĩnh vực y tế, họ đánh giá rất cao với dự án này, tuy rằng giai đoạn thí nghiệm lâm sàng quả thật có tồn tại một vài nhân tố không xác định, nhưng xét trên tiền đề rằng các phương pháp trị liệu khác đều không có hiệu quả, anh cho rằng... rất đáng để thử xem."
Đây là phương án mà Hoắc Thính Lan đã cảm thấy khả thi, tầm quan trọng của nó không cần nói cũng biết.
.
[Truyện chỉ post tại phuongtanblog.wordpress.com và [email protected]: SacFructose
Mọi nơi khác đều là ăn cắp.]
.
Diệp Từ cầm lấy giấy tờ Hoắc Thính Lan lần lượt đưa cho mình, con ngươi nhẹ nhàng rung động, vội vàng xem xét, ngón tay siết tờ giấy đến hơi nhăn lại, giống như sợ đáp chậm thì cơ hội sẽ rỉ ra ngoài theo khe hở ngón tay.
Hoắc Thính Lan đưa hết những tài liệu đó vào tay Diệp Từ, nhẹ giọng nói: "Trước đó anh chuẩn bị chưa được hoàn chỉnh, cũng không xác định được có ổn thỏa hay không, cho nên không nói cho em biết, sợ lỡ như có đường rẽ gì đó, khiến em hi vọng rồi lại thất vọng... Thông tin về dự án trừ trước đến nay đều ở đây, em lấy về xem kỹ lần nữa hãy trả lời, thí nghiệm lâm sàng giai đoạn ba còn một thời gian nữa mới tiến hành." Anh đưa tay xoa xoa tóc Diệp Từ, giọng nói trầm ổn thong dong khiến người khác tin tưởng một cách kỳ lạ: "Đừng gấp gáp, cũng đừng sợ, tình trạng hiện tại của mẹ em vẫn rất ổn định."
Đời trước, Diệp Hồng Quân qua đời vào ba tháng trước khi Diệp Từ thi đại học, hiện tại vẫn còn rất xa, thời gian ngắn sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn.
"Nếu tham, tham gia thí nghiệm... mẹ tôi phải đi, San Francisco sao?" Diệp Từ hỏi, trong ánh mắt lộ ra vẻ khó xử.
Tiếng Trung của cậu nói còn không ổn, nếu áp dụng tiếng Anh ở thực tế, phỏng chừng cũng chỉ có thể nhận biết được mấy cái biển báo trên đường phố, hoặc hỏi mấy câu như "How, Howmuch,... ở mấy cửa hàng tiện lợi."
Nhưng nếu để Diệp Hồng Quân một mình đến bên kia đại dương làm thí nghiệm lâm sàng, cậu không yên tâm được.
Hoắc Thính Lan nhìn ra cậu đang băn khoăn về điều gì, anh cười dịu dàng: "Quá trình thí nghiệm lâm sàng rất dài, em không có khả năng ở bên cạnh suốt. Nếu em đồng ý để mẹ em đi điều trị, anh sẽ sắp xếp một đội ngũ y tế và trợ lý sinh hoạt đi theo toàn bộ hành trình. Nhiệm vụ hàng đầu hiện tại của em là học hành... tất cả chuyện khác cứ giao cho anh."
Gì mà đội ngũ y tế đi theo toàn bộ hành trình, còn là đến ngoại quốc, kiến thức của Diệp Từ có hạn, nhất thời không nghĩ đến vấn đề này, suy nghĩ đều là kiểu mang mẹ đến nơi khác tìm thầy chữa bệnh.
Thì ra chuyện này còn có thể giải quyết như thế.
Trên đời làm sao có người tốt như chú Hoắc thế này cơ chứ?
Mũi Diệp Từ chua xót, im lặng một lúc lâu, vẫn nói không nên lời.
Cảm xúc mãnh liệt trào dâng nghẹn ngào nơi cổ họng, khiến cậu như muốn nghẹt thở.
Vì vậy, cậu đột ngột bước tới, chui vào lòng Hoắc Thính Lan, giống như chim mỏi về rừng, gió xuân ấm áp thổi qua lồng ngực. Cậu dùng hai tay siết chặt vòng eo thon chắc của Hoắc Thính Lan, chặt chẽ, dùng sức, lộ ra vẻ vụng về của trẻ con hồn nhiên, cậu không biết làm sao để biểu đạt tình cảm của mình hiện tại, nên chỉ có thể dùng sức ôm chặt.
Cái áo sơ mi trắng vừa hơi khô, lại bị thấm ướt.
Sau một hồi lâu, Diệp Từ mới thốt ra một câu: "Bình thường tôi không, không phải cứ hở chút là, là khóc..."
Nước mắt đời này của cậu dường như đã chảy hết trước mặt chú Hoắc mấy hôm nay, thành một nhóc mít ướt.
Không giải thích một câu, lòng cậu bất an.
"Ừm." Hoắc Thính Lan cúi đầu ôm chặt cậu: "Sau này Tiểu Từ sẽ không cần phải khóc nữa."
Cuộc đời sau này, cậu sẽ không rơi nước mắt vì đau lòng nữa.
Diệp Từ gật gật đầu, sau đó vẫn không nhúc nhích, cứ ôm Hoắc Thính Lan như vậy, giống một cục thuốc dán nhão nhão dính dính.
Cái ôm này, trong mắt Diệp Từ thật sự rất đơn thuần, không liên quan đến du͙ƈ vọиɠ, chỉ đơn giản là không muốn xa rời sự dịu dàng này. Lòng ngực đó tựa như biển lớn, ôn nhu bao dung, cậu như trôi nổi giữa những làn sóng ấm áp, cảm nhận sự vui sướng an bình trước nay chưa từng có, luyến tiếc thả tay ra.
Ôm một lát như thế, bỗng nhiên Hoắc Thính Lan vỗ nhẹ lưng Diệp Từ, rụt rè nhắc nhở: "Được rồi... cảm xúc hôm nay phập phồng quá lớn, đi tắm nước ấm, nghỉ ngơi sớm đi."
Diệp Từ không chỉ không buông tay, ngược lại còn sợ bị người đuổi đi, ôm chặt hơn nữa, cái đầu nhỏ cọ cọ vào hõm vai của Hoắc Thính Lan.
"Nghe lời nào, Tiểu Từ." Không biết Hoắc Thính Lan bị gì, còn lui về sau một bước.
"Sao, sao thế, chú Hoắc?" Diệp Từ lảo đảo một chút, vẫn dính chặt.
"Không sao, nên nghỉ ngơi rồi." Hoắc Thính Lan nắm sau cổ Diệp Từ cách lớp áo, lợi dụng phản ứng ứng kích của Omega, giống như xách một con mèo nhỏ dính người gỡ Diệp Từ ra khỏi người mình.
Diệp Từ không lên tiếng, ánh mắt ảm đạm đứng cách anh một khoảng.
Hoắc Thính Lan thở dài.
Quan hệ thân mật khó khăn lắm mới dựng lên...
"Ôm năm phút rồi." Hoắc Thính Lan im lặng một lát, gương mặt vô tội tràn ngập vẻ bị Diệp Từ ép nói ra lời cợt nhã: "Anh là một Alpha khỏe mạnh, tinh lực tràn đầy, hơn nữa anh đã thích em rất lâu, em ôm anh như vậy..." Anh nhìn khuôn mặt Diệp Từ từ mê mang chuyển sang vẻ không thể tin nổi, bất đắc dĩ: "Cần anh nói rõ ra sao? Chỉ sợ không ổn lắm đâu."
Mặt Diệp Từ bùm một phát đỏ ửng lên, theo bản năng cúi xuống, nhìn sang...
Dường như đang khiếp sợ với việc chú Hoắc chính nhân quân tử thế mà cũng có công năng như các Alpha khác.
"Nhìn cái gì đó?" Hoắc Thính Lan bật cười, dùng một ngón tay câu cằm Diệp Từ, để cậu ngẩng lên: "Nhìn thẳng về phía trước."
"Không, không nhìn gì cả!" Diệp Từ sợ đến mức nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm về trước.
Đừng nói hai người chưa chính thức ở bên nhau, cho dù chính thức yêu đương rồi, với trình độ ngây thơ hiện tại của Diệp Từ, cũng chả làm ăn được gì.
Nếu không...
Có lẽ Diệp Từ sẽ đào một cái địa đạo từ trên giường rồi suốt đêm bỏ trốn.
"Đằng sau, quay! Đi đều, bước!" Hoắc Thính Lan nhịn cười: "Về phòng ngủ của em đi."
"Ngủ, ngủ ngon, chú Hoắc." Diệp Từ ôm tài liệu vội vàng xoay người, bước chân còn cứng đờ hơn cả người máy, thất hồn lạc phách đi xuống phòng ngủ lầu 2.
Lúc nãy chú Hoắc có phải... chơi lưu manh không nhỉ?
Dù sao với chừng mực của cậu, khó mà không tính.
"..."
Diệp Từ nhéo nhéo nắm tay.
Đều tại cậu.
Lớn biết bao nhiêu rồi? Cũng không biết lanh lẹ một chút.
Hại chú Hoắc phải chơi lưu manh.
.
[Truyện chỉ post tại phuongtanblog.wordpress.com và [email protected]: SacFructose
Mọi nơi khác đều là ăn cắp.]
.
__________
Vầng, trong mắt em nó thì chú Hoắc luôn đúng, chú Hoắc có sai thì cái sai cũng là do em nó làm chú Hoắc phải sai... Em nó dần đi theo con đường cuồng chồng không lối về rồi :v
Tác giả: Lữ Thiên Dật
Editor: Sặc Fructose
Chương 27: Về rừng
Diệp Từ đi theo Hoắc Thính Lan vào một phòng làm việc khác ở phía tây lầu 3.
Căn phòng này cậu chưa từng đến, nhìn có vẻ chuyên môn dùng để giữ những vật phẩm tương đối quan trọng. Sàn nhà bằng gỗ tuyết tùng trơn bóng, thảm nhung mềm mại, két sắt cao bằng chiều cao một người, màu xanh đen khảm vàng, dày nặng cứng cáp.
Trong tủ có vài ngăn kéo, phân loại chứa đầy các tài liệu về bất động sản, chứng nhận cổ phần,... tài liệu trong ngăn kéo cao nhất để dành cho Diệp Từ.
Một chồng giấy dày, được vuốt lại phẳng phiu, những giấy khen cũ hơi ố vàng được bao bằng màng bọc cẩn thận, "Học sinh ba tốt", "Giấy chứng nhận vinh dự", "Tin mừng", thiệp vàng chữ đỏ nhìn vô cùng vui mắt, cùng với hai quyển album màu đen dày, một quyển nhật ký chăm con Diệp Hồng Quân tự tay viết, tất cả an tường nằm trong ngăn kéo bằng gỗ hồ đào sang quý, tản ra hơi thở "đời này của ta thật đáng giá"...
"... Cái này, sao còn để vào, vào két sắt?"
Thậm chí còn có giấy khen "Tiểu đội quân vệ sinh" hồi lớp 1.
Diệp Từ cảm thấy xấu hổ đến nhũn chân, suýt nữa quỳ xuống trước mặt Hoắc Thính Lan.
Những đồ cũ cậu chuyển đến đây đều nhờ chú Hà gọi người đến sắp xếp, cậu vẫn luôn cho rằng chỉ đem chúng xếp vào cái nhà kho nào đó, trong thời gian này học hành đến tối tăm mặt mày cũng không có thời gian xem lại...
"Sao?" Hoắc Thính Lan cong cong môi, lấy một xấp tài liệu ra, che giấu nụ cười trêu ghẹo, bình thản ung dung hỏi lại: "Dùng két sắt là để cất giữ những đồ vật quan trọng. Mấy thứ đó không quan trọng với em sao?"
"Quan trọng, thì cũng có quan trọng." Diệp Từ không còn gì để nói.
Nhưng cũng không đáng giá gì, hình như cũng không đáng làm thế này, thế này...
"Cho nên?" Hoắc Thính Lan cười cười, thích thú nhìn khói nhẹ toát ra từ đỉnh đầu nhóc con, "Có gì không ổn chứ?"
Diệp Từ: "..."
Thấy Diệp Từ không hé răng, Hoắc Thính Lan mở xấp tài liệu ra chuẩn bị nói chính sự.
Các báo cáo kiểm tra lớn nhỏ trong xấp tài liệu được sắp xếp gọn gàng theo từng mục và ngày tháng, những thay đổi về tình trạng bệnh tình của Diệp Hồng Quân mấy năm nay vừa xem có thể hiểu ngay, trừ cái này ra, còn có một ít tài liệu bằng tiếng nước ngoài mà Diệp Từ xem không hiểu.
Xấp tài liệu nhìn rất quen mắt, Diệp Từ nhớ đến hôm nọ tan học hình như đã thấy Hoắc Thính Lan cầm trong tay, lúc đó cậu còn cảm thấy những trang giấy này giống báo cáo kiểm tra của bệnh viện...
Hóa ra là thật.
"Về mặt pháp luật, mẹ của em cũng là mẹ của anh, bất kể xuất phát từ tình cảm của anh dành cho em, hay là xuất phát từ pháp luật và đạo đức, anh cũng nên có trách nhiệm với sức khỏe của bà ấy... Về điểm này, anh tin rằng em cũng nghĩ như vậy. Nếu vai vế cũng chúng ta đổi cho nhau, chắc chắn em cũng sẽ đưa ra quyết định tương tự." Hoắc Thính Lan dùng lời lẽ đương nhiên để giải thích, thuận tiện gom luôn Diệp Từ vào hệ thống logic của mình, dường như mọi việc làm của anh đều hết sức bình thường, nếu anh không làm như thế thì mới là kỳ quái.
"Cho nên khoảng thời gian trước anh có nói chuyện với bác sĩ chủ trị của bà, sắp xếp lại báo cáo kiểm tra hai năm qua, hơn nữa đã liên hệ được với một công ty y sinh ở San Francisco..."
Căn bệnh của Diệp Hồng Quân là một căn bệnh ác tính liên quan đến hệ thống sinh lý của Omega, có khuynh hướng di truyền nhất định.
Đời trước, vì lo rằng Diệp Từ sẽ tái diễn bi kịch của mẹ cậu, Hoắc Thính Lan đã tìm hiểu toàn diện và chi tiết về căn bệnh này, các yếu tố gây bệnh, dấu hiệu ban đầu, phương pháp phòng tránh và phương pháp điều trị quan trọng nhất. May mắn lúc đó một loại thuốc mới có tác dụng trị liệu đột phá đã được phê duyệt đưa ra thị trường, tuy giá cả đắt đỏ nhưng hiệu quả trị liệu rất tốt. Lui một vạn bước mà nói, dù tương lai Diệp Từ có bị bệnh, cũng có thể dựa vào loại thuốc này để chữa khỏi. Nhưng khiến người ta cảm thấy đáng tiếc chính là, loại thuốc mới này được bộ môn giám sát quản lý dược phẩm phê duyệt chứng nhận là "loại thuốc có tác dụng đột phá" sau khi Diệp Hồng Quân đã quan đời hơn một năm. Trước đó, dự án trong tương lai sẽ lấy được thành công vang dội này vẫn chưa được sự chú ý rộng rãi trong nước, tính tin cậy cũng không được chứng minh đầy đủ.
Nhưng mà, Hoắc Thính Lan đã thấy được sự hiệu quả của loại thuốc này trong tương lai, hơn nữa xuất phát từ tâm lý xây dựng nền móng cho tương lai, hai tháng qua anh đã tham khảo ý kiến của nhiều vị cố vấn, tiến hành điều tra toàn diện về dự án này... Cho nên trước mắt đây chính là hi vọng duy nhất để Diệp Hồng Quân có thể khỏi bệnh.
"... Công ty dược phẩm này đã niêm yết trên sàn Nasdaq vào tháng 12 năm ngoái, huy động được số vốn đáng kinh ngạc 335 triệu đô la, có nguồn tài trợ nghiên cứu và phát triển dồi dào, trước mắt có 7 loại thuốc đang được nghiên cứu, trong đó có một loại thuốc nhắm vào việc điều trị bệnh ác tính về tuyến thể của Omega đang tiến vào gian đoạn nghiên cứu lâm sàng thứ ba, là dự án mấu chốt của họ hiện tại." Hoắc Thính Lan giải thích tình hình, rút giấy tờ về thông tin của công ty và tình trạng nghiên cứu của thuốc, lần lượt đưa cho Diệp Từ.
"Trong khoảng thời gian này anh đã tham khảo ý kiến của một số người có thẩm quyền trong lĩnh vực y tế, họ đánh giá rất cao với dự án này, tuy rằng giai đoạn thí nghiệm lâm sàng quả thật có tồn tại một vài nhân tố không xác định, nhưng xét trên tiền đề rằng các phương pháp trị liệu khác đều không có hiệu quả, anh cho rằng... rất đáng để thử xem."
Đây là phương án mà Hoắc Thính Lan đã cảm thấy khả thi, tầm quan trọng của nó không cần nói cũng biết.
.
[Truyện chỉ post tại phuongtanblog.wordpress.com và [email protected]: SacFructose
Mọi nơi khác đều là ăn cắp.]
.
Diệp Từ cầm lấy giấy tờ Hoắc Thính Lan lần lượt đưa cho mình, con ngươi nhẹ nhàng rung động, vội vàng xem xét, ngón tay siết tờ giấy đến hơi nhăn lại, giống như sợ đáp chậm thì cơ hội sẽ rỉ ra ngoài theo khe hở ngón tay.
Hoắc Thính Lan đưa hết những tài liệu đó vào tay Diệp Từ, nhẹ giọng nói: "Trước đó anh chuẩn bị chưa được hoàn chỉnh, cũng không xác định được có ổn thỏa hay không, cho nên không nói cho em biết, sợ lỡ như có đường rẽ gì đó, khiến em hi vọng rồi lại thất vọng... Thông tin về dự án trừ trước đến nay đều ở đây, em lấy về xem kỹ lần nữa hãy trả lời, thí nghiệm lâm sàng giai đoạn ba còn một thời gian nữa mới tiến hành." Anh đưa tay xoa xoa tóc Diệp Từ, giọng nói trầm ổn thong dong khiến người khác tin tưởng một cách kỳ lạ: "Đừng gấp gáp, cũng đừng sợ, tình trạng hiện tại của mẹ em vẫn rất ổn định."
Đời trước, Diệp Hồng Quân qua đời vào ba tháng trước khi Diệp Từ thi đại học, hiện tại vẫn còn rất xa, thời gian ngắn sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn.
"Nếu tham, tham gia thí nghiệm... mẹ tôi phải đi, San Francisco sao?" Diệp Từ hỏi, trong ánh mắt lộ ra vẻ khó xử.
Tiếng Trung của cậu nói còn không ổn, nếu áp dụng tiếng Anh ở thực tế, phỏng chừng cũng chỉ có thể nhận biết được mấy cái biển báo trên đường phố, hoặc hỏi mấy câu như "How, Howmuch,... ở mấy cửa hàng tiện lợi."
Nhưng nếu để Diệp Hồng Quân một mình đến bên kia đại dương làm thí nghiệm lâm sàng, cậu không yên tâm được.
Hoắc Thính Lan nhìn ra cậu đang băn khoăn về điều gì, anh cười dịu dàng: "Quá trình thí nghiệm lâm sàng rất dài, em không có khả năng ở bên cạnh suốt. Nếu em đồng ý để mẹ em đi điều trị, anh sẽ sắp xếp một đội ngũ y tế và trợ lý sinh hoạt đi theo toàn bộ hành trình. Nhiệm vụ hàng đầu hiện tại của em là học hành... tất cả chuyện khác cứ giao cho anh."
Gì mà đội ngũ y tế đi theo toàn bộ hành trình, còn là đến ngoại quốc, kiến thức của Diệp Từ có hạn, nhất thời không nghĩ đến vấn đề này, suy nghĩ đều là kiểu mang mẹ đến nơi khác tìm thầy chữa bệnh.
Thì ra chuyện này còn có thể giải quyết như thế.
Trên đời làm sao có người tốt như chú Hoắc thế này cơ chứ?
Mũi Diệp Từ chua xót, im lặng một lúc lâu, vẫn nói không nên lời.
Cảm xúc mãnh liệt trào dâng nghẹn ngào nơi cổ họng, khiến cậu như muốn nghẹt thở.
Vì vậy, cậu đột ngột bước tới, chui vào lòng Hoắc Thính Lan, giống như chim mỏi về rừng, gió xuân ấm áp thổi qua lồng ngực. Cậu dùng hai tay siết chặt vòng eo thon chắc của Hoắc Thính Lan, chặt chẽ, dùng sức, lộ ra vẻ vụng về của trẻ con hồn nhiên, cậu không biết làm sao để biểu đạt tình cảm của mình hiện tại, nên chỉ có thể dùng sức ôm chặt.
Cái áo sơ mi trắng vừa hơi khô, lại bị thấm ướt.
Sau một hồi lâu, Diệp Từ mới thốt ra một câu: "Bình thường tôi không, không phải cứ hở chút là, là khóc..."
Nước mắt đời này của cậu dường như đã chảy hết trước mặt chú Hoắc mấy hôm nay, thành một nhóc mít ướt.
Không giải thích một câu, lòng cậu bất an.
"Ừm." Hoắc Thính Lan cúi đầu ôm chặt cậu: "Sau này Tiểu Từ sẽ không cần phải khóc nữa."
Cuộc đời sau này, cậu sẽ không rơi nước mắt vì đau lòng nữa.
Diệp Từ gật gật đầu, sau đó vẫn không nhúc nhích, cứ ôm Hoắc Thính Lan như vậy, giống một cục thuốc dán nhão nhão dính dính.
Cái ôm này, trong mắt Diệp Từ thật sự rất đơn thuần, không liên quan đến du͙ƈ vọиɠ, chỉ đơn giản là không muốn xa rời sự dịu dàng này. Lòng ngực đó tựa như biển lớn, ôn nhu bao dung, cậu như trôi nổi giữa những làn sóng ấm áp, cảm nhận sự vui sướng an bình trước nay chưa từng có, luyến tiếc thả tay ra.
Ôm một lát như thế, bỗng nhiên Hoắc Thính Lan vỗ nhẹ lưng Diệp Từ, rụt rè nhắc nhở: "Được rồi... cảm xúc hôm nay phập phồng quá lớn, đi tắm nước ấm, nghỉ ngơi sớm đi."
Diệp Từ không chỉ không buông tay, ngược lại còn sợ bị người đuổi đi, ôm chặt hơn nữa, cái đầu nhỏ cọ cọ vào hõm vai của Hoắc Thính Lan.
"Nghe lời nào, Tiểu Từ." Không biết Hoắc Thính Lan bị gì, còn lui về sau một bước.
"Sao, sao thế, chú Hoắc?" Diệp Từ lảo đảo một chút, vẫn dính chặt.
"Không sao, nên nghỉ ngơi rồi." Hoắc Thính Lan nắm sau cổ Diệp Từ cách lớp áo, lợi dụng phản ứng ứng kích của Omega, giống như xách một con mèo nhỏ dính người gỡ Diệp Từ ra khỏi người mình.
Diệp Từ không lên tiếng, ánh mắt ảm đạm đứng cách anh một khoảng.
Hoắc Thính Lan thở dài.
Quan hệ thân mật khó khăn lắm mới dựng lên...
"Ôm năm phút rồi." Hoắc Thính Lan im lặng một lát, gương mặt vô tội tràn ngập vẻ bị Diệp Từ ép nói ra lời cợt nhã: "Anh là một Alpha khỏe mạnh, tinh lực tràn đầy, hơn nữa anh đã thích em rất lâu, em ôm anh như vậy..." Anh nhìn khuôn mặt Diệp Từ từ mê mang chuyển sang vẻ không thể tin nổi, bất đắc dĩ: "Cần anh nói rõ ra sao? Chỉ sợ không ổn lắm đâu."
Mặt Diệp Từ bùm một phát đỏ ửng lên, theo bản năng cúi xuống, nhìn sang...
Dường như đang khiếp sợ với việc chú Hoắc chính nhân quân tử thế mà cũng có công năng như các Alpha khác.
"Nhìn cái gì đó?" Hoắc Thính Lan bật cười, dùng một ngón tay câu cằm Diệp Từ, để cậu ngẩng lên: "Nhìn thẳng về phía trước."
"Không, không nhìn gì cả!" Diệp Từ sợ đến mức nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm về trước.
Đừng nói hai người chưa chính thức ở bên nhau, cho dù chính thức yêu đương rồi, với trình độ ngây thơ hiện tại của Diệp Từ, cũng chả làm ăn được gì.
Nếu không...
Có lẽ Diệp Từ sẽ đào một cái địa đạo từ trên giường rồi suốt đêm bỏ trốn.
"Đằng sau, quay! Đi đều, bước!" Hoắc Thính Lan nhịn cười: "Về phòng ngủ của em đi."
"Ngủ, ngủ ngon, chú Hoắc." Diệp Từ ôm tài liệu vội vàng xoay người, bước chân còn cứng đờ hơn cả người máy, thất hồn lạc phách đi xuống phòng ngủ lầu 2.
Lúc nãy chú Hoắc có phải... chơi lưu manh không nhỉ?
Dù sao với chừng mực của cậu, khó mà không tính.
"..."
Diệp Từ nhéo nhéo nắm tay.
Đều tại cậu.
Lớn biết bao nhiêu rồi? Cũng không biết lanh lẹ một chút.
Hại chú Hoắc phải chơi lưu manh.
.
[Truyện chỉ post tại phuongtanblog.wordpress.com và [email protected]: SacFructose
Mọi nơi khác đều là ăn cắp.]
.
__________
Vầng, trong mắt em nó thì chú Hoắc luôn đúng, chú Hoắc có sai thì cái sai cũng là do em nó làm chú Hoắc phải sai... Em nó dần đi theo con đường cuồng chồng không lối về rồi :v
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.