Chương 116
Lạc Nguyệt Thất Thất
02/02/2017
Tằng Trạm chịu không
nổi trước bộ dạng nửa xấu hổ nửa mong đợi của Uý Lam, đôi môi anh hấp
tấp tìm tới, ngậm lấy cái miệng nhỏ nhắn cắn mút vài ngụm. Cô cũng hưởng ứng, vòng tay ôm chặt cổ anh, hơi thở rối loạn, Tằng Trạm nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống giường, hai cánh tay rắn chắc chống đỡ thân thể cao lớn,
áp ở phía trên cô.
" Ừm..." Uý Lam rên khẽ, nhưng vẫn ý thức được tình huống của bản thân, nhỏ giọng nói " Coi chừng đè trúng bụng "
Tằng Trạm gật đầu, yêu thương hôn lên mặt cô mấy cái, rồi nói " Chờ sinh xong hãy làm "
Uý Lam lắc đầu " Đừng..."
Tằng Trạm giải thích " Lỡ bị đè nặng thì không nên "
Hai tròng mắt Uý Lam xoay xoay, ra chiều suy tư, sau đó đột ngột trở mình, cặp mông đưa về một hướng, nói " Chú vào từ bên hông là không sao rồi "
Nhìn vẻ mặt ngây ngô của Uý Lam, Tằng Trạm bật cười vui vẻ, tay anh vỗ bộp bộp vào cặp mông đẫy đà, mím môi nói " Ngủ đi! ". Dứt lời anh nằm xuống vị trí cạnh Uý Lam, ôm cô vào trong ngực mình, xoa xoa đầu cô bé dụ dỗ " Uý Lam ngoan, đi ngủ nào "
Uý Lam dẩu môi, cũng không thể bắt ép chú được, đành cọ cọ mặt lên lồng ngực rộng rãi, ấm áp của chú làm nũng. Tằng Trạm biết Uý Lam không vui, nên dịu dàng an ủi " Chờ em sinh con xong, hai chúng ta chậm rãi làm "
Uý Lam cũng không quấy nữa, ậm ừ " Tốt! Đi ngủ thôi "
Hôm sau, trời vừa sáng Tằng Trạm đã rời khỏi nhà. Lâm Hân Du nhận nhiệm vụ chăm sóc Uý Lam trong những ngày anh đi vắng. Một lúc sau, bác sĩ mang theo đầy đủ dụng cụ, tới nhà khám thai cho Uý Lam.
Thời gian kiểm tra hơi lâu, Uý Lam luôn nhăn mặt nhíu mày, bác sĩ cũng chỉ tập trung làm tròn bổn phận, suốt buổi không hé răng nói nửa câu. Chờ kiểm tra đầy đủ, bác sĩ mới mở miệng nói " Rất khoẻ mạnh "
Khoẻ mạnh...Uý Lam ừ một tiếng đáp lại, con của cô nhất định phải thật khoẻ mạnh. Lâm Hân Du tiễn bác sĩ ra ngoài, quay vào thấy Uý Lam đang vận động duỗi thẳng tay chân, Lâm Hân Du lật đật chạy đến, giữ lấy người Uý Lam, lo lắng nói " Em nhẹ chút! "
Uý Lam cười cười, khoát tay " Không sao đâu "
Uý Lam tiếp tục hoàn thành bài thể dục, vừa kịp lúc Lâm Hân Du bưng canh bồ câu đi ra, Uý Lam bước lại, hỏi " Bồ câu? "
Lâm Hân Du tươi cười, nói " Rất bổ, uống nhiều có lợi cho thân thể "
Uý Lam ngồi xuống, cầm muỗng uống mấy ngụm, ngẩng đầu nhìn Lâm Hân Du ngồi ở phía đối diện, giọng điệu đều đều, khơi lại chút chuyện trong quá khứ " Nếu em nói mình nhớ được tất cả mọi chuyện xảy ra lúc năm tuổi, chị tin chứ?"
Lâm Hân Du ngẩn người, Uý Lam chớp chớp mắt, múc một miếng thịt bồ câu cho vào trong miệng nhai, chậm chạp kể " Từ nhỏ em chỉ có một mình, bên cạnh không còn thân thích nào cả, sở dĩ em nhớ được chuyện hồi nhỏ, chắc do toàn bộ thời gian em đều giành ra để ghi lại "
" Em..."
Uý Lam nỗ lực lục lọi trong mớ ký ức đầy bụi bặm, khoé môi khẽ cong lên " Khi em sáu tuổi, có nhiều người từ bên ngoài đi đến thôn ở một đoạn thời gian...bọn họ cũng giống như chú, đến nhà em trọ lại "
Lâm Hân Du nở nụ cười hiền lành, hỏi " Sau đó thì sao?"
" Phía sau thôn là núi, bọn họ rất hay lên đó bắt gà rừng, khi trở về còn cầm theo thật nhiều bồ câu, nhốt trong một cái lồng to đùng "
Uý Lam khua tay múa chân diễn tả cho Lâm Hân Du, đôi mắt đen láy mang theo ánh sáng chân thành, hoài niệm một đoạn quá khứ vui vẻ " Bọn họ về nhà, đem gà cùng bồ câu nướng lên, thơm phức, còn chia cho em rất nhiều thịt gà, cả thịt bồ câu nữa...nhưng em chẳng thích ăn bồ câu chút nào, chúng nhỏ như vậy..."
Lâm Hân Du bị sặc, liên tục ho khan mấy tiếng, Uý Lam nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của cô, bật cười ha hả " Nhưng giờ em mới phát hiện, lúc mang thai mình lại thích ăn " Uý Lam liếm liếm môi, nói thêm " Thịt bồ câu là ngon nhất "
Lâm Hân Du vuốt vuốt tóc Uý Lam, nói " Hiện tại mọi thứ đều tốt, em đừng suy nghĩ lung tung " Bất giác, Lâm Hân Du nhớ lại bản thân lúc nhỏ, tính ra cùng Uý Lam không khác bao nhiêu, cô không có cha, mẹ cô dắt theo đứa nhỏ, mưu sinh cũng không dễ dàng, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, cô không nhớ mình lớn lên như thế nào, suốt thời thơ ấu đến khi trưởng thành chỉ biết cắm đầu vào việc học, tuy giờ không tính là công thành danh toại, nhưng chí ít có thể đảm bảo cuộc sống no đủ, hiện tại cô chỉ có duy nhất một tâm nguyện, mong mẹ cô sẽ trải qua những ngày an nhàn hạnh phúc.
Bỗng nhiên Uý Lam nhớ ra một chuyện, tiếng cười giòn tan vang lên " Lúc chú ở nhà em, ngày nào cũng đòi ăn 'đồ cưới' mà em không cho "
" Đồ cưới?" Lâm Hân Du nghi ngờ hỏi lại.
" Là...bầy gà em nuôi " Uý Lam gãi gãi chóp mũi, lẩm bẩm " Lần sau về thôn, nhất định cho chú ăn hết "
" Ừm..." Uý Lam rên khẽ, nhưng vẫn ý thức được tình huống của bản thân, nhỏ giọng nói " Coi chừng đè trúng bụng "
Tằng Trạm gật đầu, yêu thương hôn lên mặt cô mấy cái, rồi nói " Chờ sinh xong hãy làm "
Uý Lam lắc đầu " Đừng..."
Tằng Trạm giải thích " Lỡ bị đè nặng thì không nên "
Hai tròng mắt Uý Lam xoay xoay, ra chiều suy tư, sau đó đột ngột trở mình, cặp mông đưa về một hướng, nói " Chú vào từ bên hông là không sao rồi "
Nhìn vẻ mặt ngây ngô của Uý Lam, Tằng Trạm bật cười vui vẻ, tay anh vỗ bộp bộp vào cặp mông đẫy đà, mím môi nói " Ngủ đi! ". Dứt lời anh nằm xuống vị trí cạnh Uý Lam, ôm cô vào trong ngực mình, xoa xoa đầu cô bé dụ dỗ " Uý Lam ngoan, đi ngủ nào "
Uý Lam dẩu môi, cũng không thể bắt ép chú được, đành cọ cọ mặt lên lồng ngực rộng rãi, ấm áp của chú làm nũng. Tằng Trạm biết Uý Lam không vui, nên dịu dàng an ủi " Chờ em sinh con xong, hai chúng ta chậm rãi làm "
Uý Lam cũng không quấy nữa, ậm ừ " Tốt! Đi ngủ thôi "
Hôm sau, trời vừa sáng Tằng Trạm đã rời khỏi nhà. Lâm Hân Du nhận nhiệm vụ chăm sóc Uý Lam trong những ngày anh đi vắng. Một lúc sau, bác sĩ mang theo đầy đủ dụng cụ, tới nhà khám thai cho Uý Lam.
Thời gian kiểm tra hơi lâu, Uý Lam luôn nhăn mặt nhíu mày, bác sĩ cũng chỉ tập trung làm tròn bổn phận, suốt buổi không hé răng nói nửa câu. Chờ kiểm tra đầy đủ, bác sĩ mới mở miệng nói " Rất khoẻ mạnh "
Khoẻ mạnh...Uý Lam ừ một tiếng đáp lại, con của cô nhất định phải thật khoẻ mạnh. Lâm Hân Du tiễn bác sĩ ra ngoài, quay vào thấy Uý Lam đang vận động duỗi thẳng tay chân, Lâm Hân Du lật đật chạy đến, giữ lấy người Uý Lam, lo lắng nói " Em nhẹ chút! "
Uý Lam cười cười, khoát tay " Không sao đâu "
Uý Lam tiếp tục hoàn thành bài thể dục, vừa kịp lúc Lâm Hân Du bưng canh bồ câu đi ra, Uý Lam bước lại, hỏi " Bồ câu? "
Lâm Hân Du tươi cười, nói " Rất bổ, uống nhiều có lợi cho thân thể "
Uý Lam ngồi xuống, cầm muỗng uống mấy ngụm, ngẩng đầu nhìn Lâm Hân Du ngồi ở phía đối diện, giọng điệu đều đều, khơi lại chút chuyện trong quá khứ " Nếu em nói mình nhớ được tất cả mọi chuyện xảy ra lúc năm tuổi, chị tin chứ?"
Lâm Hân Du ngẩn người, Uý Lam chớp chớp mắt, múc một miếng thịt bồ câu cho vào trong miệng nhai, chậm chạp kể " Từ nhỏ em chỉ có một mình, bên cạnh không còn thân thích nào cả, sở dĩ em nhớ được chuyện hồi nhỏ, chắc do toàn bộ thời gian em đều giành ra để ghi lại "
" Em..."
Uý Lam nỗ lực lục lọi trong mớ ký ức đầy bụi bặm, khoé môi khẽ cong lên " Khi em sáu tuổi, có nhiều người từ bên ngoài đi đến thôn ở một đoạn thời gian...bọn họ cũng giống như chú, đến nhà em trọ lại "
Lâm Hân Du nở nụ cười hiền lành, hỏi " Sau đó thì sao?"
" Phía sau thôn là núi, bọn họ rất hay lên đó bắt gà rừng, khi trở về còn cầm theo thật nhiều bồ câu, nhốt trong một cái lồng to đùng "
Uý Lam khua tay múa chân diễn tả cho Lâm Hân Du, đôi mắt đen láy mang theo ánh sáng chân thành, hoài niệm một đoạn quá khứ vui vẻ " Bọn họ về nhà, đem gà cùng bồ câu nướng lên, thơm phức, còn chia cho em rất nhiều thịt gà, cả thịt bồ câu nữa...nhưng em chẳng thích ăn bồ câu chút nào, chúng nhỏ như vậy..."
Lâm Hân Du bị sặc, liên tục ho khan mấy tiếng, Uý Lam nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của cô, bật cười ha hả " Nhưng giờ em mới phát hiện, lúc mang thai mình lại thích ăn " Uý Lam liếm liếm môi, nói thêm " Thịt bồ câu là ngon nhất "
Lâm Hân Du vuốt vuốt tóc Uý Lam, nói " Hiện tại mọi thứ đều tốt, em đừng suy nghĩ lung tung " Bất giác, Lâm Hân Du nhớ lại bản thân lúc nhỏ, tính ra cùng Uý Lam không khác bao nhiêu, cô không có cha, mẹ cô dắt theo đứa nhỏ, mưu sinh cũng không dễ dàng, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, cô không nhớ mình lớn lên như thế nào, suốt thời thơ ấu đến khi trưởng thành chỉ biết cắm đầu vào việc học, tuy giờ không tính là công thành danh toại, nhưng chí ít có thể đảm bảo cuộc sống no đủ, hiện tại cô chỉ có duy nhất một tâm nguyện, mong mẹ cô sẽ trải qua những ngày an nhàn hạnh phúc.
Bỗng nhiên Uý Lam nhớ ra một chuyện, tiếng cười giòn tan vang lên " Lúc chú ở nhà em, ngày nào cũng đòi ăn 'đồ cưới' mà em không cho "
" Đồ cưới?" Lâm Hân Du nghi ngờ hỏi lại.
" Là...bầy gà em nuôi " Uý Lam gãi gãi chóp mũi, lẩm bẩm " Lần sau về thôn, nhất định cho chú ăn hết "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.