Chương 117
Lạc Nguyệt Thất Thất
10/01/2017
Editor: TrangQA830810
Ba ngày sau Tằng Trạm trở về, liền gọi điện thoại mời bác sĩ tới nhà khám thai cho Uý Lam lần nữa, kết quả vô cùng khoẻ mạnh. Tằng Trạm tiễn bác sĩ ra cửa, quay vào phòng xoa đầu Uý Lam, đáy lòng thương tiếc, cô bé nhỏ như vậy đã phải sinh con cho anh, có bao nhiêu hung hiểm đang chờ đợi cô.
Uý Lam chỉ vào bụng mình, nói " Còn lớn tới cỡ nào nữa, cả ngày nâng tới nâng lui rất khó chịu "
Tằng Trạm nói không nên lời, hoài thai mất mười tháng...về phần bụng khoảng bao lớn...anh đâu có biết! Tằng Trạm khom người, yêu thương hôn lên tóc cô " Yên tâm, tôi sẽ luôn ở bên cạnh em "
Uý Lam an lòng nhắm mắt, ngủ một giấc thật say...
Đến tháng thứ bảy, bộ ngực đầy đặn của Uý Lam đột ngột chảy ra sữa, Tằng Trạm vừa thấy, sợ tới mức tay chân luống cuống, hốt hoảng gọi điện cho bác sĩ. Bác sĩ cười, nói đây là hiện tượng bình thường, chờ đứa bé chào đời liền có sữa sẳn để uống, bất quá phải chú ý giữ vệ sinh. Tằng Trạm nghe xong, thở phào một hơi, đưa tay quệt mồ hôi lấm tấm trên trán, chưa kịp ngồi nghỉ đã đi thẳng vào toilet giặt sạch khăn mặt ra lau cho cô. Uý Lam thẹn thùng, từ lúc bụng to ra, cô không muốn Tằng Trạm nhìn thấy cơ thể trần trụi của mình, cô liền né tránh, hỏi.
" Chú muốn làm gì?"
Tằng Trạm cười cười " Lau người cho em"
Tay Uý Lam giữ chặt vạt áo, không cho Tằng Trạm kéo lên, lắc lắc đầu " Uý lam có thể tự làm "
Tằng Trạm liếc nhìn bộ ngực căng đầy, lại nhìn xuống phần bụng to tròn, hơi khó hiểu nói " Tôi là người đàn ông của em, có gì phải sợ "
Uý Lam bĩu môi " Là chú của tôi mới đúng "
Tằng Trạm mím môi, lặp lại " Tôi là người đàn ông của em "
" Là chú " Cặp mắt Uý Lam trừng to nhìn anh, hai tay vò vò vạt áo ngủ, cái gì là người đàn ông của em, cô thật không ngờ từ miệng chú có thể thốt ra lời như thế! Chẳng phải lúc bắt đầu cô vẫn gọi là chú đó sao? Giờ muốn sửa đổi cách xưng hô, cô làm không được! Huống chi gọi là chú thì có gì sai chứ?
" Tôi là người đàn ông của em " Tằng Trạm cực kỳ bướng bỉnh nhắc lại. Ôm cô bé tiến vào trong ngực mình, nhấc áo ngủ lên, hai bầu ngực trắng nõn đầy đặn nhanh chóng bại lộ, điểm trên đó là hai khoả anh đào xinh đẹp, lấp lánh tia sữa màu ngà vương vãi.
Đột nhiên Tằng Trạm nhớ tới khoảng thời gian vừa dắt Uý Lam về nhà, còn đối với cô sinh ra đủ loại ảo tưởng, ví như làm cho cô mang thai, hay sau khi sinh con xong...anh có thể hút sữa.
Thế mà lúc này...nhìn Uý Lam giống như nàng dâu nhỏ nép vào lòng anh, trọng bụng đang mang đứa nhỏ của hai người, muốn anh khi dễ cô...Tằng Trạm không cách nào xuống tay, ngay cả trong suy nghĩ cũng không dám, ngộ nhỡ làm bị thương hai mẹ con thì phải làm sao?
Chiếc khăn mặt mềm mại hướng đỉnh hồng ma sát qua lại, hành động rất nhẹ nhàng chậm rãi, nhưng đầu ngực vừa bị chạm vào, mọi dây thần kinh của Uý Lam đều trở nên mẫn cảm, hai bàn tay nhỏ bấu víu lấy anh, nũng nịu gọi chú.
Tằng Trạm cố bỏ ngoài tai âm thanh đầy mê hoặc của cô, cưỡng chế chỗ bụng dưới nóng rực ép xuống, tập trung tinh thần vào việc lau lau hai đầu ngực dính sữa, đến khi sạch sẽ hoàn toàn mới nói " Hình như lại lớn thêm thì phải?"
Uý Lam gật đầu " Ừ, đã to còn căng tràn, khó chịu muốn chết "
Mặt mày Tằng Trạm hớn hở, giọng nói vui mừng " Tôi rất thích "
Uý Lam hừ lạnh một cái " Tôi biết, đàn ông mấy chú ai chẳng thích phụ nữ ngực lớn "
Giật áo ngủ che lại, Uý Lam xoay người bước xuống giường, động tác hơi mạnh, eo nhỏ vặn một góc chín mươi độ.
Tằng Trạm giật mình, vội nói " Cẩn thận trật eo " Tuy bộ ngực và bụng lớn hơn trước rất nhiều, nhưng Uý Lam vẫn gầy...Tằng Trạm lo lắng thời điểm sinh nở, sợ cô gặp phải tình huống nguy hiểm.
Hôm sau, chờ tan tầm, Tằng Trạm gọi tiếp cho bác sĩ, hỏi xem Uý Lam sinh thường hay là sinh mổ. Bác sĩ trả lời đến lúc đó mới biết được, câu nói đó như tảng đá đè nặng trong lòng anh chẳng thể buông bỏ, vẻn vẹn mấy ngày anh đều ăn không ngon ngủ không yên.
Mấy ngày kế tiếp, Lâm Hân Du bỗng nhiên tới nhà báo tin, cô sắp kết hôn. Ông xã Lâm Hân Du tên là Chu Trì, làm việc ở cục quốc thổ, bởi vậy khi kết hôn mời không ít người trong cục, bao gồm cả Tằng Trạm. Uý Lam thật vui vẻ, đó giờ chỉ nghe nhắc tới Chu Trì qua lời kể của chị Hân Du, giờ có thể gặp mặt, Uý Lam la hét nhất định phải tham dự đám cưới.
Tằng Trạm không đồng ý.
" Bụng em lớn như vậy, sao đi được?"
Lâm Hân Du cũng khuyên can " Chờ em sinh xong, chị sẽ dẫn anh ấy đến cho em gặp mặt "
Uý Lam hờn dỗi, dẩu môi " Em chưa bao giờ thấy qua đám cưới trong thành phố đó "
Lâm Hân Du đỏ mặt, đứng dậy " Tụi chị kết hôn rất đơn giản " Tiền bày tiệc còn đang tính toán chưa xong, dù sao hai người đều mới đi làm, đi nơi nào lấy ra nhiều tiền như vậy.
Về chuyện này Tằng Trạm giúp không ít, hoàn cảnh cả hai tương đối thiếu thốn, khách sạn tìm mãi không được, nhờ Tằng Trạm lên tiếng mọi việc đều giải quyết ổn thoả, ngay cả cửa hàng rượu cũng lo xong. Cuối cùng dưới sự ngăn cản của Tằng Trạm và Lâm Hân Du, Uý Lam đành uỷ khuất nói sẽ không tham dự tiệc cưới nữa. Không đi cũng tốt, cô mà đi, chẳng phải nhân phẩm cầm thú của chú sẽ sáng tỏ à!
Ba ngày sau Tằng Trạm trở về, liền gọi điện thoại mời bác sĩ tới nhà khám thai cho Uý Lam lần nữa, kết quả vô cùng khoẻ mạnh. Tằng Trạm tiễn bác sĩ ra cửa, quay vào phòng xoa đầu Uý Lam, đáy lòng thương tiếc, cô bé nhỏ như vậy đã phải sinh con cho anh, có bao nhiêu hung hiểm đang chờ đợi cô.
Uý Lam chỉ vào bụng mình, nói " Còn lớn tới cỡ nào nữa, cả ngày nâng tới nâng lui rất khó chịu "
Tằng Trạm nói không nên lời, hoài thai mất mười tháng...về phần bụng khoảng bao lớn...anh đâu có biết! Tằng Trạm khom người, yêu thương hôn lên tóc cô " Yên tâm, tôi sẽ luôn ở bên cạnh em "
Uý Lam an lòng nhắm mắt, ngủ một giấc thật say...
Đến tháng thứ bảy, bộ ngực đầy đặn của Uý Lam đột ngột chảy ra sữa, Tằng Trạm vừa thấy, sợ tới mức tay chân luống cuống, hốt hoảng gọi điện cho bác sĩ. Bác sĩ cười, nói đây là hiện tượng bình thường, chờ đứa bé chào đời liền có sữa sẳn để uống, bất quá phải chú ý giữ vệ sinh. Tằng Trạm nghe xong, thở phào một hơi, đưa tay quệt mồ hôi lấm tấm trên trán, chưa kịp ngồi nghỉ đã đi thẳng vào toilet giặt sạch khăn mặt ra lau cho cô. Uý Lam thẹn thùng, từ lúc bụng to ra, cô không muốn Tằng Trạm nhìn thấy cơ thể trần trụi của mình, cô liền né tránh, hỏi.
" Chú muốn làm gì?"
Tằng Trạm cười cười " Lau người cho em"
Tay Uý Lam giữ chặt vạt áo, không cho Tằng Trạm kéo lên, lắc lắc đầu " Uý lam có thể tự làm "
Tằng Trạm liếc nhìn bộ ngực căng đầy, lại nhìn xuống phần bụng to tròn, hơi khó hiểu nói " Tôi là người đàn ông của em, có gì phải sợ "
Uý Lam bĩu môi " Là chú của tôi mới đúng "
Tằng Trạm mím môi, lặp lại " Tôi là người đàn ông của em "
" Là chú " Cặp mắt Uý Lam trừng to nhìn anh, hai tay vò vò vạt áo ngủ, cái gì là người đàn ông của em, cô thật không ngờ từ miệng chú có thể thốt ra lời như thế! Chẳng phải lúc bắt đầu cô vẫn gọi là chú đó sao? Giờ muốn sửa đổi cách xưng hô, cô làm không được! Huống chi gọi là chú thì có gì sai chứ?
" Tôi là người đàn ông của em " Tằng Trạm cực kỳ bướng bỉnh nhắc lại. Ôm cô bé tiến vào trong ngực mình, nhấc áo ngủ lên, hai bầu ngực trắng nõn đầy đặn nhanh chóng bại lộ, điểm trên đó là hai khoả anh đào xinh đẹp, lấp lánh tia sữa màu ngà vương vãi.
Đột nhiên Tằng Trạm nhớ tới khoảng thời gian vừa dắt Uý Lam về nhà, còn đối với cô sinh ra đủ loại ảo tưởng, ví như làm cho cô mang thai, hay sau khi sinh con xong...anh có thể hút sữa.
Thế mà lúc này...nhìn Uý Lam giống như nàng dâu nhỏ nép vào lòng anh, trọng bụng đang mang đứa nhỏ của hai người, muốn anh khi dễ cô...Tằng Trạm không cách nào xuống tay, ngay cả trong suy nghĩ cũng không dám, ngộ nhỡ làm bị thương hai mẹ con thì phải làm sao?
Chiếc khăn mặt mềm mại hướng đỉnh hồng ma sát qua lại, hành động rất nhẹ nhàng chậm rãi, nhưng đầu ngực vừa bị chạm vào, mọi dây thần kinh của Uý Lam đều trở nên mẫn cảm, hai bàn tay nhỏ bấu víu lấy anh, nũng nịu gọi chú.
Tằng Trạm cố bỏ ngoài tai âm thanh đầy mê hoặc của cô, cưỡng chế chỗ bụng dưới nóng rực ép xuống, tập trung tinh thần vào việc lau lau hai đầu ngực dính sữa, đến khi sạch sẽ hoàn toàn mới nói " Hình như lại lớn thêm thì phải?"
Uý Lam gật đầu " Ừ, đã to còn căng tràn, khó chịu muốn chết "
Mặt mày Tằng Trạm hớn hở, giọng nói vui mừng " Tôi rất thích "
Uý Lam hừ lạnh một cái " Tôi biết, đàn ông mấy chú ai chẳng thích phụ nữ ngực lớn "
Giật áo ngủ che lại, Uý Lam xoay người bước xuống giường, động tác hơi mạnh, eo nhỏ vặn một góc chín mươi độ.
Tằng Trạm giật mình, vội nói " Cẩn thận trật eo " Tuy bộ ngực và bụng lớn hơn trước rất nhiều, nhưng Uý Lam vẫn gầy...Tằng Trạm lo lắng thời điểm sinh nở, sợ cô gặp phải tình huống nguy hiểm.
Hôm sau, chờ tan tầm, Tằng Trạm gọi tiếp cho bác sĩ, hỏi xem Uý Lam sinh thường hay là sinh mổ. Bác sĩ trả lời đến lúc đó mới biết được, câu nói đó như tảng đá đè nặng trong lòng anh chẳng thể buông bỏ, vẻn vẹn mấy ngày anh đều ăn không ngon ngủ không yên.
Mấy ngày kế tiếp, Lâm Hân Du bỗng nhiên tới nhà báo tin, cô sắp kết hôn. Ông xã Lâm Hân Du tên là Chu Trì, làm việc ở cục quốc thổ, bởi vậy khi kết hôn mời không ít người trong cục, bao gồm cả Tằng Trạm. Uý Lam thật vui vẻ, đó giờ chỉ nghe nhắc tới Chu Trì qua lời kể của chị Hân Du, giờ có thể gặp mặt, Uý Lam la hét nhất định phải tham dự đám cưới.
Tằng Trạm không đồng ý.
" Bụng em lớn như vậy, sao đi được?"
Lâm Hân Du cũng khuyên can " Chờ em sinh xong, chị sẽ dẫn anh ấy đến cho em gặp mặt "
Uý Lam hờn dỗi, dẩu môi " Em chưa bao giờ thấy qua đám cưới trong thành phố đó "
Lâm Hân Du đỏ mặt, đứng dậy " Tụi chị kết hôn rất đơn giản " Tiền bày tiệc còn đang tính toán chưa xong, dù sao hai người đều mới đi làm, đi nơi nào lấy ra nhiều tiền như vậy.
Về chuyện này Tằng Trạm giúp không ít, hoàn cảnh cả hai tương đối thiếu thốn, khách sạn tìm mãi không được, nhờ Tằng Trạm lên tiếng mọi việc đều giải quyết ổn thoả, ngay cả cửa hàng rượu cũng lo xong. Cuối cùng dưới sự ngăn cản của Tằng Trạm và Lâm Hân Du, Uý Lam đành uỷ khuất nói sẽ không tham dự tiệc cưới nữa. Không đi cũng tốt, cô mà đi, chẳng phải nhân phẩm cầm thú của chú sẽ sáng tỏ à!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.