Quyển 2 - Chương 40: Tạ thị phát uy ác chỉnh Thủy di nương 3
Túy Phong Ma
25/02/2017
Beta: Ishtar
Đợi các nàng đi ra ngoài, Vân Khanh vẫn ngồi ở một bên mới mở miệng nói: "Tại sao nương lại cho Thủy di nương cơ hội cùng cha “xảo ngộ” chứ?" Nàng biết nương mới vừa rồi là muốn chỉnh Thủy di nương, cho nên tuy rằng nàng không hiểu lắm chuyện chăm sóc hoa lan, nhưng vẫn cảm thấy cách làm của Tạ thị rất kì lạ, nếu Thẩm Mậu vừa vặn gặp Thủy di nương, đây không phải là cho nàng ta cơ hội sao.
Nghe vậy, Tạ thị nhìn Vân Khanh cười mỉm, đáy mắt đều là từ ái, lắc lắc đầu nói: "Hài tử ngốc, con có biết hoa lan phải chăm sóc như thế nào không?" ( trình độ chỉnh người đủ cao thâm rồi ) ! )
"Nữ nhi đương nhiên không hiễu rõ như nương rồi, nương liền nói cho nữ nhi thôi." Vân Khanh biết bí quyết khẳng định chính là ở khâu chăm sóc hoa lan này, nàng đối với việc gieo trồng hoa trái cũng không phải thực hiểu biết, cho nên nhanh chóng hướng Tạ thị thỉnh giáo.
Bởi vì Thẩm Mậu thích hoa lan, nên Tạ thị đối với việc này từng có nghiên cứu qua, nhìn ánh mắt ham học hỏi của nữ nhi, làm mẫu thân bà cũng có cảm giác thành tựu, trên khuôn mặt nở nang mang theo một chút giảo hoạt tươi cười, nói : "Hoa lan tính thích bóng mát, có xuân không ra, hạ ít ngày nở, thu không khô héo, đông không ẩm ướt, tuy rằng không khó gieo trồng, nhưng muốn nuôi sống cũng không phải chuyện dễ dàng, hoa lan cần mỗi ngày tưới nước, siêng năng trừ côn trùng, mà lúc trừ côn trùng cần. . . . . ."
Lý ma ma nhìn Thủy di nương phía sau vẫn mang theo tươi cười đắc ý, cũng không nói nhiều, chỉ đưa nàng ta đi đến một căn nhà bằng thủy tinh để trồng hoa ở hậu viện. Thời đại này đã có thủy tinh, tuy rằng sản lượng không nhiều, tính chất không đủ trong suốt, nhưng nhà giàu đã muốn chọn dùng thủy tinh để làm trang sức, có một số người khi rảnh rỗi thì làm thành cửa sổ trong nhà, nhưng phong cách cùng kiến trúc ngôi nhà lại không phù hợp, bình thường chủ yếu vẫn là chọn dùng cửa sổ bằng gỗ, mà ở Thẩm phủ, chủ yếu là sử dụng thủy tinh làm nhà ấm trồng hoa, ở bên trong nuôi trồng các loại hoa cỏ mà Thẩm Mậu thích, dùng để thưởng thức hoặc là để các cung nhân làm vườn khác thưởng thức.
Các ma ma quản sự nhà kính từ xa đã thấy Lý ma ma đi đến thì liền ra nghênh đón, vẻ mặt nịnh bợ nói : "A, ngày hôm nay ngọn gió nào thổi, thế nhưng đem Lý ma ma ngài thổi tới đây?"
Lý ma ma nháy mắt ra hiệu, nghiêm chỉnh nói : "Là Thủy di nương thấy lão gia mang theo một đám hoa lan trở về, yêu ai yêu cả đường đi muốn thay lão gia chăm sóc một ngày, các ngươi cũng đừng hao phí lòng tốt này của nàng a."
Các ma ma quản sự nghe lời này, hiểu rõ gật đầu, Lý ma ma đây là nói cho các bà biết là phu nhân muốn chỉnh người, những di nương muốn tranh giành tình nhân thì đã đành, còn muốn đến nhà ấm trồng hoa cùng lão gia chơi trò lãng mạn, nhưng thực ra nuôi hoa lại có thể lãng mạn như ngắm hoa sao? Trong lòng bà khinh thường, lại đối với Thủy di nương hành lễ nói : "Thì ra là Thủy di nương muốn tới chăm sóc hoa lan, thật sự là thật có nhã hứng, người theo ta lại đây."
Thủy di nương nhìn nhà ấm trồng hoa nửa trong suốt này dưới ánh mặt trời chiết xạ ra ánh sáng chiếu vào mắt sáng rọi, bên trong hàng loạt chậu hoa đang khoe sắc được sắp xếp chỉnh tề, xa xa nhìn vào, giống như một viên kim cương, mang theo những ánh màu khiến người người mê đắm, trong lòng nàng ta mang theo hưng phấn, nếu có thể cùng lão gia ở chỗ này gặp nhau, nhất định có thể khiến lão gia lưu lại ấn tượng sâu sắc, đem nàng ta nhìn thành Lan Hoa tiên tử, nàng ta nhất định phải bắt lấy cơ hội này cho tốt, về phần sự kiện kia, chờ nàng ta hôm nay câu dẫn lão gia để trở mình xong, đi làm cũng không muộn.
Lý ma ma nhìn bóng lưng hưng phấn cùa nàng ta, khinh bỉ nói : "Bây giờ để ngươi vui vẻ được một lúc, đợi lát nữa sẽ để cho ngươi khóc."
Tiến vào nhà ấm trồng hoa, Thủy di nương nhìn hoa cỏ trước mặt, nhất thời có chút hoa cả mắt, xoa khăn trong tay, không kiên nhẫn nói : "Đâu là hoa lan mà ngày thường lão gia thích xem nhất, mau dẫn ta đi qua đó."
Ma ma quản sự liền đưa nàng ta đi vào trong, đến một căn phòng nhỏ được ngăn cách riêng biệt, trên cái giá đỡ bày đầy hoa lan, bên trong có một hoa nữ (đặt đại như trà nữ - nữ hái trà ) đang tưới nước cho hoa lan, ma ma quản sự bảo hoa nữ kia đi ra, tiếp nhận bình tưới trong tay nàng ấy, đưa cho Thủy di nương nói: “ Ở phía bên này có 50 cây hoa lan lần trước lão gia mang về, làm phiền di nương chăm sóc cho chúng rồi."
Nhìn cái bình tưới đầy dấu tay bẩn kia, Thủy di nương cau chặt chân mày, làm sao chịu nhận lấy, đối với Phàm Nhi ở phía sau nói: "Ngươi đi tưới." Phàm Nhi đi tới, nhìn cái siêu vô cùng bẩn, sắc mặt cũng không tốt, chần chừ xoa tay nhận lấy.
Mặt của ma ma quản sự liền thay đổi, trừng mắt nói : "Di nương đây là ý gì, phu nhân không phải nói là người muốn chăm sóc hoa lan của lão gia sao? Chẳng lẽ người đây là cố ý ra vẻ, kỳ thật lại bảo nha hoàn đến làm?"
"Ta làm cùng nha hoàn của ta làm có cái gì khác nhau!" Thủy di nương phản bác nói.
"Đương nhiên là có khác nhau, nếu là di nương người làm, lão gia sẽ thấy được là tâm ý của người, nếu là nha hoàn người làm, vậy thì ngài sẽ biết người đến nhà kính chăm hoa chỉ là ra vẻ thôi." Ma ma quản sự này nói chuyện tương đối lợi hại, một câu đã đánh trúng tim đen của Thủy di nương, nàng ta muốn đến xảo ngộ lão gia, làm sao thật sự muốn làm việc này, nhưng nhìn dáng vẻ của ma ma quản sự, nếu nàng ta không làm, để cho ma ma quản sự gặp lão gia dám chắc sẽ nói ra là Phàm Nhi làm, vậy nàng ta chẳng phải sẽ gặp thất bại trong gang tất sao.
Vì thế nàng ta chịu đựng cầm cái siêu bẩn bắt đầu đi tưới hoa, ma ma quản sự vẫn đứng bên người nàng ta, nhìn nàng ta tưới xong giàn hoa, sau đó lại nói cho nàng ta hoa lan có sâu, cần phải pha thuốc trừ sâu, Thủy di nương vốn không chịu, nghĩ lại đã tưới xong nước, hiện tại không làm nữa vậy từ đầu không phải là uổng công khổ cực rồi sao, vì thế lại cắn răng tiếp tục cùng ma ma quản sự phun thuốc trừ sâu, vì để hoa được phun thuốc đều, ma ma quản sự lại muốn Thủy di nương đem vài chậu hoa dời đi sắp xếp lại. . . . . .
Mỗi khi nàng ta muốn bỏ cuộc, ma ma quản sự sẽ nhắc nàng ta rằng những gì lúc trước sẽ thành công cốc, lại khiến nàng ta không thể không cắn răng làm tiếp, Thủy di nương tuy nói là di nương, ở nhà cũng là người được nuông chiều từ bé, đến Thẩm phủ càng lâu, tay không thể xách, lưng không thể khiêng, cả một ngày bận việc, chuyển lên chuyển xuống, đều đã làm vỡ 2 chậu hoa, không thể nói là không khổ a.
Thủy di nương từ lúc bắt đầu đến lúc làm xong cũng đã tới giờ Thân (khoảng 3 giờ đến 5 giờ chiều) mới toàn thân đau nhức về tới Dao Tâm Các.
Vào sân, nàng ta liền vội vã kêu Bình Nhi đi lấy nước lại đây, sau đó nhanh đi vào tắm sạch một chút, lại đến trên giường ngồi một hồi, xem ánh mắt của Thẩm Mậu sáng nay, buổi tối nhất định sẽ đến chỗ nàng ta.
Trong lúc đó, Bình Nhi vài lần muốn mở miệng cùng Thủy di nương nói chuyện, thấy nàng ta mệt mỏi như vậy, bộ dáng không muốn nghe ai nói chuyện, liền không có mở miệng.
Đợi các nàng đi ra ngoài, Vân Khanh vẫn ngồi ở một bên mới mở miệng nói: "Tại sao nương lại cho Thủy di nương cơ hội cùng cha “xảo ngộ” chứ?" Nàng biết nương mới vừa rồi là muốn chỉnh Thủy di nương, cho nên tuy rằng nàng không hiểu lắm chuyện chăm sóc hoa lan, nhưng vẫn cảm thấy cách làm của Tạ thị rất kì lạ, nếu Thẩm Mậu vừa vặn gặp Thủy di nương, đây không phải là cho nàng ta cơ hội sao.
Nghe vậy, Tạ thị nhìn Vân Khanh cười mỉm, đáy mắt đều là từ ái, lắc lắc đầu nói: "Hài tử ngốc, con có biết hoa lan phải chăm sóc như thế nào không?" ( trình độ chỉnh người đủ cao thâm rồi ) ! )
"Nữ nhi đương nhiên không hiễu rõ như nương rồi, nương liền nói cho nữ nhi thôi." Vân Khanh biết bí quyết khẳng định chính là ở khâu chăm sóc hoa lan này, nàng đối với việc gieo trồng hoa trái cũng không phải thực hiểu biết, cho nên nhanh chóng hướng Tạ thị thỉnh giáo.
Bởi vì Thẩm Mậu thích hoa lan, nên Tạ thị đối với việc này từng có nghiên cứu qua, nhìn ánh mắt ham học hỏi của nữ nhi, làm mẫu thân bà cũng có cảm giác thành tựu, trên khuôn mặt nở nang mang theo một chút giảo hoạt tươi cười, nói : "Hoa lan tính thích bóng mát, có xuân không ra, hạ ít ngày nở, thu không khô héo, đông không ẩm ướt, tuy rằng không khó gieo trồng, nhưng muốn nuôi sống cũng không phải chuyện dễ dàng, hoa lan cần mỗi ngày tưới nước, siêng năng trừ côn trùng, mà lúc trừ côn trùng cần. . . . . ."
Lý ma ma nhìn Thủy di nương phía sau vẫn mang theo tươi cười đắc ý, cũng không nói nhiều, chỉ đưa nàng ta đi đến một căn nhà bằng thủy tinh để trồng hoa ở hậu viện. Thời đại này đã có thủy tinh, tuy rằng sản lượng không nhiều, tính chất không đủ trong suốt, nhưng nhà giàu đã muốn chọn dùng thủy tinh để làm trang sức, có một số người khi rảnh rỗi thì làm thành cửa sổ trong nhà, nhưng phong cách cùng kiến trúc ngôi nhà lại không phù hợp, bình thường chủ yếu vẫn là chọn dùng cửa sổ bằng gỗ, mà ở Thẩm phủ, chủ yếu là sử dụng thủy tinh làm nhà ấm trồng hoa, ở bên trong nuôi trồng các loại hoa cỏ mà Thẩm Mậu thích, dùng để thưởng thức hoặc là để các cung nhân làm vườn khác thưởng thức.
Các ma ma quản sự nhà kính từ xa đã thấy Lý ma ma đi đến thì liền ra nghênh đón, vẻ mặt nịnh bợ nói : "A, ngày hôm nay ngọn gió nào thổi, thế nhưng đem Lý ma ma ngài thổi tới đây?"
Lý ma ma nháy mắt ra hiệu, nghiêm chỉnh nói : "Là Thủy di nương thấy lão gia mang theo một đám hoa lan trở về, yêu ai yêu cả đường đi muốn thay lão gia chăm sóc một ngày, các ngươi cũng đừng hao phí lòng tốt này của nàng a."
Các ma ma quản sự nghe lời này, hiểu rõ gật đầu, Lý ma ma đây là nói cho các bà biết là phu nhân muốn chỉnh người, những di nương muốn tranh giành tình nhân thì đã đành, còn muốn đến nhà ấm trồng hoa cùng lão gia chơi trò lãng mạn, nhưng thực ra nuôi hoa lại có thể lãng mạn như ngắm hoa sao? Trong lòng bà khinh thường, lại đối với Thủy di nương hành lễ nói : "Thì ra là Thủy di nương muốn tới chăm sóc hoa lan, thật sự là thật có nhã hứng, người theo ta lại đây."
Thủy di nương nhìn nhà ấm trồng hoa nửa trong suốt này dưới ánh mặt trời chiết xạ ra ánh sáng chiếu vào mắt sáng rọi, bên trong hàng loạt chậu hoa đang khoe sắc được sắp xếp chỉnh tề, xa xa nhìn vào, giống như một viên kim cương, mang theo những ánh màu khiến người người mê đắm, trong lòng nàng ta mang theo hưng phấn, nếu có thể cùng lão gia ở chỗ này gặp nhau, nhất định có thể khiến lão gia lưu lại ấn tượng sâu sắc, đem nàng ta nhìn thành Lan Hoa tiên tử, nàng ta nhất định phải bắt lấy cơ hội này cho tốt, về phần sự kiện kia, chờ nàng ta hôm nay câu dẫn lão gia để trở mình xong, đi làm cũng không muộn.
Lý ma ma nhìn bóng lưng hưng phấn cùa nàng ta, khinh bỉ nói : "Bây giờ để ngươi vui vẻ được một lúc, đợi lát nữa sẽ để cho ngươi khóc."
Tiến vào nhà ấm trồng hoa, Thủy di nương nhìn hoa cỏ trước mặt, nhất thời có chút hoa cả mắt, xoa khăn trong tay, không kiên nhẫn nói : "Đâu là hoa lan mà ngày thường lão gia thích xem nhất, mau dẫn ta đi qua đó."
Ma ma quản sự liền đưa nàng ta đi vào trong, đến một căn phòng nhỏ được ngăn cách riêng biệt, trên cái giá đỡ bày đầy hoa lan, bên trong có một hoa nữ (đặt đại như trà nữ - nữ hái trà ) đang tưới nước cho hoa lan, ma ma quản sự bảo hoa nữ kia đi ra, tiếp nhận bình tưới trong tay nàng ấy, đưa cho Thủy di nương nói: “ Ở phía bên này có 50 cây hoa lan lần trước lão gia mang về, làm phiền di nương chăm sóc cho chúng rồi."
Nhìn cái bình tưới đầy dấu tay bẩn kia, Thủy di nương cau chặt chân mày, làm sao chịu nhận lấy, đối với Phàm Nhi ở phía sau nói: "Ngươi đi tưới." Phàm Nhi đi tới, nhìn cái siêu vô cùng bẩn, sắc mặt cũng không tốt, chần chừ xoa tay nhận lấy.
Mặt của ma ma quản sự liền thay đổi, trừng mắt nói : "Di nương đây là ý gì, phu nhân không phải nói là người muốn chăm sóc hoa lan của lão gia sao? Chẳng lẽ người đây là cố ý ra vẻ, kỳ thật lại bảo nha hoàn đến làm?"
"Ta làm cùng nha hoàn của ta làm có cái gì khác nhau!" Thủy di nương phản bác nói.
"Đương nhiên là có khác nhau, nếu là di nương người làm, lão gia sẽ thấy được là tâm ý của người, nếu là nha hoàn người làm, vậy thì ngài sẽ biết người đến nhà kính chăm hoa chỉ là ra vẻ thôi." Ma ma quản sự này nói chuyện tương đối lợi hại, một câu đã đánh trúng tim đen của Thủy di nương, nàng ta muốn đến xảo ngộ lão gia, làm sao thật sự muốn làm việc này, nhưng nhìn dáng vẻ của ma ma quản sự, nếu nàng ta không làm, để cho ma ma quản sự gặp lão gia dám chắc sẽ nói ra là Phàm Nhi làm, vậy nàng ta chẳng phải sẽ gặp thất bại trong gang tất sao.
Vì thế nàng ta chịu đựng cầm cái siêu bẩn bắt đầu đi tưới hoa, ma ma quản sự vẫn đứng bên người nàng ta, nhìn nàng ta tưới xong giàn hoa, sau đó lại nói cho nàng ta hoa lan có sâu, cần phải pha thuốc trừ sâu, Thủy di nương vốn không chịu, nghĩ lại đã tưới xong nước, hiện tại không làm nữa vậy từ đầu không phải là uổng công khổ cực rồi sao, vì thế lại cắn răng tiếp tục cùng ma ma quản sự phun thuốc trừ sâu, vì để hoa được phun thuốc đều, ma ma quản sự lại muốn Thủy di nương đem vài chậu hoa dời đi sắp xếp lại. . . . . .
Mỗi khi nàng ta muốn bỏ cuộc, ma ma quản sự sẽ nhắc nàng ta rằng những gì lúc trước sẽ thành công cốc, lại khiến nàng ta không thể không cắn răng làm tiếp, Thủy di nương tuy nói là di nương, ở nhà cũng là người được nuông chiều từ bé, đến Thẩm phủ càng lâu, tay không thể xách, lưng không thể khiêng, cả một ngày bận việc, chuyển lên chuyển xuống, đều đã làm vỡ 2 chậu hoa, không thể nói là không khổ a.
Thủy di nương từ lúc bắt đầu đến lúc làm xong cũng đã tới giờ Thân (khoảng 3 giờ đến 5 giờ chiều) mới toàn thân đau nhức về tới Dao Tâm Các.
Vào sân, nàng ta liền vội vã kêu Bình Nhi đi lấy nước lại đây, sau đó nhanh đi vào tắm sạch một chút, lại đến trên giường ngồi một hồi, xem ánh mắt của Thẩm Mậu sáng nay, buổi tối nhất định sẽ đến chỗ nàng ta.
Trong lúc đó, Bình Nhi vài lần muốn mở miệng cùng Thủy di nương nói chuyện, thấy nàng ta mệt mỏi như vậy, bộ dáng không muốn nghe ai nói chuyện, liền không có mở miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.