Quyển 2 - Chương 41: Tạ thị phát uy ác chỉnh Thủy di nương 4
Túy Phong Ma
25/02/2017
Beta: Ishtar
Chờ lúc Thủy di nương tỉnh lại, đã là giờ hợi canh ba (ban đêm chín giờ đến mười một giờ), bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vàng, Phàm Nhi vội vàng chạy tiến vào nói : "Di nương, lão gia đã tới."
Vừa nghe lời này, Thủy di nương nhất thời mở to hai mắt, nhanh chóng lấy ra quần áo đẹp nhất, từ trên ghế đứng lên, gót sen xinh đẹp nhẹ nhàng tiêu sái đến trước cửa đối với Thẩm Mậu hành lễ nói: "Thiếp thân tham kiến lão gia."
Thẩm Mậu ban sáng nhìn thấy nàng ta một thân y phục nhìn như đóa hồng điểm sương sớm, lúc này lại thấy nàng ta thay một thân quần áo đơn giản, liền có vài phần thanh nhã của hoa lan, trong lòng căng thẳng, liền vội vàng đi qua đỡ nàng ta nói: "Ngươi thân thể không phải vừa khỏe lại sao, không cần đa lễ." Lúc hắn đỡ Thủy di nương đứng dậy, cái mũi cũng hơi hơi cau lại, trên mặt hiện lên một tia kỳ quái.
Thủy di nương thẹn thùng ngẩng đầu, trong đôi mắt đẹp hàm chứa tầng nước nhu thuận mềm mại, mang theo ánh mắt quyến rũ nhìn Thẩm Mậu, trong tay khuấy đảo khăn gấm trắng tinh thêu hình hoa lan, ôn nhu nói: "Tì thiếp sức khỏe đã tốt hơn nhiều rồi, lão gia không cần lo lắng." Đây là nói cho Thẩm Mậu, nàng ta đã khỏe lên nhiều, để cho Thẩm Mậu ân sủng nàng ta mãnh liệt một tí cũng không sao.
Nàng ta vốn dung nhan xinh đẹp, dưới ánh đèn như được tô thêm một tầng mị hoặc, Thẩm Mậu nhìn tâm liền mềm nhũn, liền nhanh đi qua, đem nàng ta ôm vào trong ngực, lại cảm giác được lỗ mũi ngửi thấy cỗ mùi vị “ngọt ngào” kia càng đậm, hắn khịt khịt mũi, cho là mũi mình ngửi lầm rồi, liền ôm Thủy di nương ngồi xuống trước giường, cười nói: "Ngươi thân mình nếu không tốt, thì làm sao hầu hạ lão gia ta đây? !"
Lời này liền thập phần vô cùng thân thiết, cũng mang ý ám chỉ, Thủy di nương thẹn thùng hướng trong lòng Thẩm Mậu ép sát, cả người đều rúc vào trong lòng hắn, thanh âm uyển chuyển nói: "Lão gia lâu như vậy không có tới, khiến Thủy nhi buồn muốn chết, mấy ngày nay người không biết Thủy nhi trôi qua khó khăn đến cỡ nào, mỗi ngày đều đứng ở trước cửa ngóng trông lão gia tới, cho dù không lưu lại chỗ Thủy nhi, người đến liếc mắt nhìn Thủy nhi một cái cũng đủ. . . . . ."
Thiên hạ trong lòng với tiếng nói kiều mị làm cho Thẩm Mậu rất là thoải mái, nhưng cái mũi lại cảm giác cỗ mùi vị “ngọt ngào” kia càng ngày càng đậm, hắn có chút chịu không nổi đem Thủy di nương đẩy ra, làm bộ như đi châm trà, quả nhiên, vừa rời Thủy di nương, cổ “món ngon tuyệt vời” kia liền phai nhạt, vậy cổ hương vị này là từ trên người nàng phát ra?
Thủy di nương thấy Thẩm Mậu đang nhìn mình, một cái mị nhãn lại ném qua, nũng nịu nói : "Lão gia, cũng rót một ly đến cho Thủy nhi a, Thủy nhi thật khát . . . . ."
Lời này ám chỉ mười phần, đáng tiếc, Thẩm Mậu cũng không có hứng đi lên ôm nàng ta mà làm việc, hơi có chút quái dị vòng qua nàng ta, ngồi xuống bên mép bàn tròn bằng gỗ lê lót vải màu vàng, dừng một chút mới nói: "Ngươi hôm nay mùi hương trên người thực đặc biệt, có phải hay không đi qua nhà kính trồng hoa?"
Thủy di nương tròng mắt hưng phấn sáng rọi, xem ra lão gia đã ngửi được mùi hoa lan trên người nàng ta, hai tháng này vì muốn hấp dẫn Thẩm Mậu đến phòng của nàng ta, nàng ta chi tiền cho người đi mua loại sáp thơm thượng hạng về, hơn nữa hôm nay ở trong nhà kín trồng hoa lan ngây người lâu như vậy, lão gia khẳng định đã biết rồi, hiện tại khẳng định là đau lòng nàng ta, nghĩ như vậy, nỗi xúc động về chuyến đi khổ cực ban sáng khi nàng ta bị ma ma quản sự cưỡng bức lao động đã dâng lên tới cổ, cố nén xúc động muốn cáo trạng, mỉm cười nói: "Đúng vậy a, Thủy nhi hôm nay đi hoa lan phòng, chăm sóc hoa lan mà lão gia thích."
Thẩm Mậu rốt cục biết mùi kia là do đâu mà ra, hắn nhấc tay để ngón tay ở dưới mũi hít hít, mới mở miệng nói: "Ngươi hôm nay vất vả rồi, chỉ là chuyện chăm sóc hoa lan này ngươi không hiểu, sau này đừng nên can thiệp, sớm một chút nghỉ ngơi đi."
Nói xong, cũng không chờ Thủy di nương có cơ hội nói chuyện, vội vàng đi ra phía ngoài, lưu lại một Thủy di nương bộ mặt kinh ngạc ngơ ngác ngồi ở đầu giường, đang bày ra tư thế rắn nước mê người, thật lâu cũng chưa hồi hồn.
Bên ngoài Phàm Nhi đang đứng hầu hạ thấy Thẩm Mậu đi ra, liền kỳ quái đẩy cửa đi vào, hỏi: "Thủy di nương, tại sao lão gia vừa vào rồi lại rời đi rồi ?" Nàng còn chuẩn bị đi phòng bếp lấy nước, bây giờ lại nhìn bọn nha hoàn trước mặt mà thấy đầu run lên, xem tốc độ này cùng thái độ của di nương bây giờ, chỉ sợ lão gia một lần cũng chưa từng cùng di nương chung chăn a.
Thủy di nương cũng không biết vì sao, lão gia lúc tiến vào biểu tình rõ ràng là thực vui mừng, như thế nào tiến vào sau liền thay đổi rồi, chẳng lẽ là nàng ta nói sai, nàng ta ngày thường đều là cùng lão gia nói chuyện như vậy, lão gia rất yêu thích giọng điệu này của nàng ta, đây rốt cuộc là làm sao vậy?
Bình Nhi bưng nước vào nhìn thấy trong phòng trống không, liền biết sao lại thế này, than thở nhỏ giọng nói: "Di nương, người ngửi thử mùi hương trên người mình đi."
Mùi? Có mùi quái gì? Thủy di nương lôi kéo tay áo của mình ngửi ngửi, cũng không có cái gì dị thường a, ngược lại là Phàm Nhi phản ứng mau, nàng ta tuy rằng đã ở trong hoa phòng ngây người cả buổi chiều, nhưng sau đó nàng ta luôn ở bên ngoài, cái mũi bị mùi thuốc diệt côn trùng làm cho nghẽn đặc dần dần khôi phục, lúc này lại kéo cánh tay của mình ngửi ngửi, trên mặt đại biến nói : "Di nương, trên người nô tỳ toàn là mùi thuốc diệt con trùng thật nồng!"
Thủy di nương sắc mặt trắng bệch, vội vàng từ trên giường xuống dưới, đưa cánh tay đặt ở trước mặt Phàm Nhi, "Ngươi ngửi, ta có phải cũng có?"
Thủy di nương vừa đến gần, Bình Nhi Phàm Nhi hai người đã ngửi thấy mùi vị son phấn dày đậm khó ngửi lẫn với mùi thuốc diệt côn trùng, hơn nữa thuốc diệt côn trùng kia đã đủ khó ngửi, lại trộn lẫn với vị son phấn kia, thực sự là đặc biệt khó ngửi như đang đứng gần hố phân.
Thủy di nương nhìn sắc mặt của các nàng cũng có thể tưởng tượng mùi hương trên người mình kinh dị cỡ nào, ngẫm lại bộ dạng vừa rồi của lão gia, rõ ràng là muốn yêu thương nàng ta, nhưng lại chịu không nổi cái mùi này, cuối cùng thế nhưng chạy biến mất dạng!
Sắc mặt nàng ta liền trắng bệch, nói không nên lời, tát Bình Nhi một cái, trừng mắt nổi giận nói: "Ngươi này ăn cây táo, rào cây sung, vì sao không nói sớm cho ta biết!"
Bình Nhi bụm mặt, ủy khuất nói: "Xế chiều hôm nay nô tỳ đã muốn cùng người nói, nhưng là người nói buồn ngủ, muốn nô tỳ câm miệng." Nàng ta đã sớm ngửi được mùi thuốc diệt côn trùng này, loại thuốc này ít nhất cũng cần hai ngày để phai nhạt .
Thủy di nương làm sao còn nghĩ đến chuyện nàng ta có nói qua hay không, nàng ta hôm nay thật sự là bị Tạ thị chơi xỏ a, rõ ràng ánh mắt lão gia lúc sáng sớm đã nói rõ buổi tối sẽ tới nơi này của nàng ta nghỉ ngơi, kết quả nàng lại nổi lòng tham muốn làm cái gì Lan Hoa tiên tử, dẫn đến một thân thối hoắc, ghê tởm dọa lão gia đi mất, nàng ta càng nghĩ càng giận, nghe thấy Bình Nhi lại còn ngụy biện, liền tát nàng ta thêm một cái, "Đừng cho là ta không biết, ngươi đã muốn nhìn ta bị chê cười, cút, đi trước đình quỳ cho ta, không có lệnh của ta, không cho phép đứng lên."
Nàng nói xong, Phàm Nhi ý bảo Bình Nhi nhanh đi ra, nếu để nàng ta tiếp tục đứng trước mặt Thủy di nương, không phải là tìm họa sao? Chờ Bình Nhi đi rồi, Phàm Nhi mới kéo Thủy di nương hướng phòng trong đi vào, "Di nương, tối hôm qua chúng ta không phải đã bàn kế hoạch rất tốt sao? Người như thế nào. . . . . ."
Thủy di nương vừa nghe, lúc này mím mím môi, vẻ mặt ủy khuất thêm phẫn nộ, quay đầu nhìn Phàm Nhi nói : "Ta nhất thời nóng ruột, liền muốn thừa dịp ‘xảo ngộ’ lão gia. . . . . ." Nàng ta nói một nửa cũng hiểu được hôm nay mình quả thật là trúng kế của Tạ thị, Tạ thị cho nàng ta đi chăm sóc hoa lan, nàng ta tưởng tốt, ai ngờ lại mang về một người đầy mùi thối, chỉ sợ mấy ngày này lão gia cũng sẽ không đến đây. . . . . .
Hôm sau, trong viện Tạ thị.
"Ôi, không được không được, ta cười đến đau cả bụng đau rồi." Vân Khanh nghe tiểu nha hoàn ở trước mặt miêu tả sinh động như thật, thật sự là nhịn không được, trực tiếp ngã vào trong lòng Tạ thị, cười đến chảy cả nước mắt.
Tạ thị cũng là mím môi cười, kết quả này bà đương nhiên đã biết, nếu không thì cũng sẽ không cho Thủy di nương đi nhà kính trồng hoa rồi.
"Nương, người thật sự là quá lợi hại, làm cho Thủy di nương đi phun cái thuốc diệt sâu gì đó, cái thuốc đó là hỗn hợp của tỏi a, gừng a, vị thuốc a, rất ư là khó ngửi." Vân Khanh nhìn Tạ thị, sau khi trọng sinh nàng vẫn cảm thấy Tạ thị quá mức hiền lành, cho rằng nương đôi khi quá mềm lòng, kỳ thật nương vẫn là thực thông minh, chỉ là tâm địa có chút tốt quá mức mà thôi, giờ thì, vừa ra chiêu này có thể khiến cha khi nhớ tới Thủy di nương, đều sẽ quên không được “mùi hương” ấn tượng này a.
Tạ thị một mặt thay Vân Khanh vuốt bụng, một mặt nói: "Là phúc hay họa còn không nói trước được đâu." Tuy rằng lần này chỉnh Thủy di nương, nhưng bà cũng không thể cả đời không cho lão gia đi chỗ các di nương ấy, chiêu này là giết gà dọa khỉ mà thôi, miễn cho sau này bọn thiếp thất không biết nặng nhẹ.
Vân Khanh chậm rãi dừng lại ý cười, cũng đúng, Thủy di nương chịu thiệt thòi lớn như vậy, sao có thể nhịn xuống mà làm hòa, nàng loáng thoáng có dự cảm bất an, nhưng mà, Thủy di nương sẽ giở thủ đoạn gì, nàng cũng có thể đoán được, mà nàng vừa vặn có một việc cần Thủy di nương đi mở miệng, nếu không chỉ dựa vào sức của nàng cũng có chút khó khăn.
"Tốt lắm, ngày hôm nay cũng phải đi thỉnh an lão phu nhân, chúng ta đi thôi." Tạ thị sửa lại quần áo, mang theo Vân Khanh cùng nhau hướng Vinh Tùng Đường mà đi.
Vào Vinh Tùng Đường, Vân Khanh liền nhìn những người ngồi bên trong phòng.
Vi Ngưng Tử hiển nhiên ngồi ở bên trong, đối với nàng ta mà nói, cần phải dựa vào Thẩm gia che chở, Vi Ngưng Tử suy nghĩ cao thâm hơn Tạ di nương nhiều, nàng ta sẽ không cố ý đi đắc tội người nào, bình thường đều là âm thầm ngáng chân, cho dù cùng Vân Khanh giao tình không tốt lắm, nàng ta cũng không có ở trước mặt cùng Vân Khanh có biểu hiện chống đối.
Trừ nàng ta ra, còn có Thủy di nương, Thu di nương, Bạch di nương cũng đứng ở bên trong, Thủy di nương vừa nhìn thấy Tạ thị hai con mắt liền hận không thể hóa thành chủy thủ, đem Tạ thị đâm thủng.
Đáng tiếc Tạ thị ánh mắt cũng không lướt qua nàng ta, trực tiếp nhìn thẳng không chớp mắt, hào phóng cùng Vân Khanh đi qua, đối với lão phu nhân chỉnh đốn vạt áo hành lễ nói : "Cháu gái (Con dâu) tham kiến tổ mẫu (mẫu thân), tổ mẫu (mẫu thân) an." (ở đây là Tạ Thị cùng Vân Khanh cùng nhau nói nên mình để lồng vào)
"Ân. Đứng lên đi." Lão phu nhân sắc mặt lúc này không có gì biến hóa, nhưng câu nói kế tiếp của Thủy di nương khiến lão phu nhân sắc mặt đại biến.
Chờ lúc Thủy di nương tỉnh lại, đã là giờ hợi canh ba (ban đêm chín giờ đến mười một giờ), bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vàng, Phàm Nhi vội vàng chạy tiến vào nói : "Di nương, lão gia đã tới."
Vừa nghe lời này, Thủy di nương nhất thời mở to hai mắt, nhanh chóng lấy ra quần áo đẹp nhất, từ trên ghế đứng lên, gót sen xinh đẹp nhẹ nhàng tiêu sái đến trước cửa đối với Thẩm Mậu hành lễ nói: "Thiếp thân tham kiến lão gia."
Thẩm Mậu ban sáng nhìn thấy nàng ta một thân y phục nhìn như đóa hồng điểm sương sớm, lúc này lại thấy nàng ta thay một thân quần áo đơn giản, liền có vài phần thanh nhã của hoa lan, trong lòng căng thẳng, liền vội vàng đi qua đỡ nàng ta nói: "Ngươi thân thể không phải vừa khỏe lại sao, không cần đa lễ." Lúc hắn đỡ Thủy di nương đứng dậy, cái mũi cũng hơi hơi cau lại, trên mặt hiện lên một tia kỳ quái.
Thủy di nương thẹn thùng ngẩng đầu, trong đôi mắt đẹp hàm chứa tầng nước nhu thuận mềm mại, mang theo ánh mắt quyến rũ nhìn Thẩm Mậu, trong tay khuấy đảo khăn gấm trắng tinh thêu hình hoa lan, ôn nhu nói: "Tì thiếp sức khỏe đã tốt hơn nhiều rồi, lão gia không cần lo lắng." Đây là nói cho Thẩm Mậu, nàng ta đã khỏe lên nhiều, để cho Thẩm Mậu ân sủng nàng ta mãnh liệt một tí cũng không sao.
Nàng ta vốn dung nhan xinh đẹp, dưới ánh đèn như được tô thêm một tầng mị hoặc, Thẩm Mậu nhìn tâm liền mềm nhũn, liền nhanh đi qua, đem nàng ta ôm vào trong ngực, lại cảm giác được lỗ mũi ngửi thấy cỗ mùi vị “ngọt ngào” kia càng đậm, hắn khịt khịt mũi, cho là mũi mình ngửi lầm rồi, liền ôm Thủy di nương ngồi xuống trước giường, cười nói: "Ngươi thân mình nếu không tốt, thì làm sao hầu hạ lão gia ta đây? !"
Lời này liền thập phần vô cùng thân thiết, cũng mang ý ám chỉ, Thủy di nương thẹn thùng hướng trong lòng Thẩm Mậu ép sát, cả người đều rúc vào trong lòng hắn, thanh âm uyển chuyển nói: "Lão gia lâu như vậy không có tới, khiến Thủy nhi buồn muốn chết, mấy ngày nay người không biết Thủy nhi trôi qua khó khăn đến cỡ nào, mỗi ngày đều đứng ở trước cửa ngóng trông lão gia tới, cho dù không lưu lại chỗ Thủy nhi, người đến liếc mắt nhìn Thủy nhi một cái cũng đủ. . . . . ."
Thiên hạ trong lòng với tiếng nói kiều mị làm cho Thẩm Mậu rất là thoải mái, nhưng cái mũi lại cảm giác cỗ mùi vị “ngọt ngào” kia càng ngày càng đậm, hắn có chút chịu không nổi đem Thủy di nương đẩy ra, làm bộ như đi châm trà, quả nhiên, vừa rời Thủy di nương, cổ “món ngon tuyệt vời” kia liền phai nhạt, vậy cổ hương vị này là từ trên người nàng phát ra?
Thủy di nương thấy Thẩm Mậu đang nhìn mình, một cái mị nhãn lại ném qua, nũng nịu nói : "Lão gia, cũng rót một ly đến cho Thủy nhi a, Thủy nhi thật khát . . . . ."
Lời này ám chỉ mười phần, đáng tiếc, Thẩm Mậu cũng không có hứng đi lên ôm nàng ta mà làm việc, hơi có chút quái dị vòng qua nàng ta, ngồi xuống bên mép bàn tròn bằng gỗ lê lót vải màu vàng, dừng một chút mới nói: "Ngươi hôm nay mùi hương trên người thực đặc biệt, có phải hay không đi qua nhà kính trồng hoa?"
Thủy di nương tròng mắt hưng phấn sáng rọi, xem ra lão gia đã ngửi được mùi hoa lan trên người nàng ta, hai tháng này vì muốn hấp dẫn Thẩm Mậu đến phòng của nàng ta, nàng ta chi tiền cho người đi mua loại sáp thơm thượng hạng về, hơn nữa hôm nay ở trong nhà kín trồng hoa lan ngây người lâu như vậy, lão gia khẳng định đã biết rồi, hiện tại khẳng định là đau lòng nàng ta, nghĩ như vậy, nỗi xúc động về chuyến đi khổ cực ban sáng khi nàng ta bị ma ma quản sự cưỡng bức lao động đã dâng lên tới cổ, cố nén xúc động muốn cáo trạng, mỉm cười nói: "Đúng vậy a, Thủy nhi hôm nay đi hoa lan phòng, chăm sóc hoa lan mà lão gia thích."
Thẩm Mậu rốt cục biết mùi kia là do đâu mà ra, hắn nhấc tay để ngón tay ở dưới mũi hít hít, mới mở miệng nói: "Ngươi hôm nay vất vả rồi, chỉ là chuyện chăm sóc hoa lan này ngươi không hiểu, sau này đừng nên can thiệp, sớm một chút nghỉ ngơi đi."
Nói xong, cũng không chờ Thủy di nương có cơ hội nói chuyện, vội vàng đi ra phía ngoài, lưu lại một Thủy di nương bộ mặt kinh ngạc ngơ ngác ngồi ở đầu giường, đang bày ra tư thế rắn nước mê người, thật lâu cũng chưa hồi hồn.
Bên ngoài Phàm Nhi đang đứng hầu hạ thấy Thẩm Mậu đi ra, liền kỳ quái đẩy cửa đi vào, hỏi: "Thủy di nương, tại sao lão gia vừa vào rồi lại rời đi rồi ?" Nàng còn chuẩn bị đi phòng bếp lấy nước, bây giờ lại nhìn bọn nha hoàn trước mặt mà thấy đầu run lên, xem tốc độ này cùng thái độ của di nương bây giờ, chỉ sợ lão gia một lần cũng chưa từng cùng di nương chung chăn a.
Thủy di nương cũng không biết vì sao, lão gia lúc tiến vào biểu tình rõ ràng là thực vui mừng, như thế nào tiến vào sau liền thay đổi rồi, chẳng lẽ là nàng ta nói sai, nàng ta ngày thường đều là cùng lão gia nói chuyện như vậy, lão gia rất yêu thích giọng điệu này của nàng ta, đây rốt cuộc là làm sao vậy?
Bình Nhi bưng nước vào nhìn thấy trong phòng trống không, liền biết sao lại thế này, than thở nhỏ giọng nói: "Di nương, người ngửi thử mùi hương trên người mình đi."
Mùi? Có mùi quái gì? Thủy di nương lôi kéo tay áo của mình ngửi ngửi, cũng không có cái gì dị thường a, ngược lại là Phàm Nhi phản ứng mau, nàng ta tuy rằng đã ở trong hoa phòng ngây người cả buổi chiều, nhưng sau đó nàng ta luôn ở bên ngoài, cái mũi bị mùi thuốc diệt côn trùng làm cho nghẽn đặc dần dần khôi phục, lúc này lại kéo cánh tay của mình ngửi ngửi, trên mặt đại biến nói : "Di nương, trên người nô tỳ toàn là mùi thuốc diệt con trùng thật nồng!"
Thủy di nương sắc mặt trắng bệch, vội vàng từ trên giường xuống dưới, đưa cánh tay đặt ở trước mặt Phàm Nhi, "Ngươi ngửi, ta có phải cũng có?"
Thủy di nương vừa đến gần, Bình Nhi Phàm Nhi hai người đã ngửi thấy mùi vị son phấn dày đậm khó ngửi lẫn với mùi thuốc diệt côn trùng, hơn nữa thuốc diệt côn trùng kia đã đủ khó ngửi, lại trộn lẫn với vị son phấn kia, thực sự là đặc biệt khó ngửi như đang đứng gần hố phân.
Thủy di nương nhìn sắc mặt của các nàng cũng có thể tưởng tượng mùi hương trên người mình kinh dị cỡ nào, ngẫm lại bộ dạng vừa rồi của lão gia, rõ ràng là muốn yêu thương nàng ta, nhưng lại chịu không nổi cái mùi này, cuối cùng thế nhưng chạy biến mất dạng!
Sắc mặt nàng ta liền trắng bệch, nói không nên lời, tát Bình Nhi một cái, trừng mắt nổi giận nói: "Ngươi này ăn cây táo, rào cây sung, vì sao không nói sớm cho ta biết!"
Bình Nhi bụm mặt, ủy khuất nói: "Xế chiều hôm nay nô tỳ đã muốn cùng người nói, nhưng là người nói buồn ngủ, muốn nô tỳ câm miệng." Nàng ta đã sớm ngửi được mùi thuốc diệt côn trùng này, loại thuốc này ít nhất cũng cần hai ngày để phai nhạt .
Thủy di nương làm sao còn nghĩ đến chuyện nàng ta có nói qua hay không, nàng ta hôm nay thật sự là bị Tạ thị chơi xỏ a, rõ ràng ánh mắt lão gia lúc sáng sớm đã nói rõ buổi tối sẽ tới nơi này của nàng ta nghỉ ngơi, kết quả nàng lại nổi lòng tham muốn làm cái gì Lan Hoa tiên tử, dẫn đến một thân thối hoắc, ghê tởm dọa lão gia đi mất, nàng ta càng nghĩ càng giận, nghe thấy Bình Nhi lại còn ngụy biện, liền tát nàng ta thêm một cái, "Đừng cho là ta không biết, ngươi đã muốn nhìn ta bị chê cười, cút, đi trước đình quỳ cho ta, không có lệnh của ta, không cho phép đứng lên."
Nàng nói xong, Phàm Nhi ý bảo Bình Nhi nhanh đi ra, nếu để nàng ta tiếp tục đứng trước mặt Thủy di nương, không phải là tìm họa sao? Chờ Bình Nhi đi rồi, Phàm Nhi mới kéo Thủy di nương hướng phòng trong đi vào, "Di nương, tối hôm qua chúng ta không phải đã bàn kế hoạch rất tốt sao? Người như thế nào. . . . . ."
Thủy di nương vừa nghe, lúc này mím mím môi, vẻ mặt ủy khuất thêm phẫn nộ, quay đầu nhìn Phàm Nhi nói : "Ta nhất thời nóng ruột, liền muốn thừa dịp ‘xảo ngộ’ lão gia. . . . . ." Nàng ta nói một nửa cũng hiểu được hôm nay mình quả thật là trúng kế của Tạ thị, Tạ thị cho nàng ta đi chăm sóc hoa lan, nàng ta tưởng tốt, ai ngờ lại mang về một người đầy mùi thối, chỉ sợ mấy ngày này lão gia cũng sẽ không đến đây. . . . . .
Hôm sau, trong viện Tạ thị.
"Ôi, không được không được, ta cười đến đau cả bụng đau rồi." Vân Khanh nghe tiểu nha hoàn ở trước mặt miêu tả sinh động như thật, thật sự là nhịn không được, trực tiếp ngã vào trong lòng Tạ thị, cười đến chảy cả nước mắt.
Tạ thị cũng là mím môi cười, kết quả này bà đương nhiên đã biết, nếu không thì cũng sẽ không cho Thủy di nương đi nhà kính trồng hoa rồi.
"Nương, người thật sự là quá lợi hại, làm cho Thủy di nương đi phun cái thuốc diệt sâu gì đó, cái thuốc đó là hỗn hợp của tỏi a, gừng a, vị thuốc a, rất ư là khó ngửi." Vân Khanh nhìn Tạ thị, sau khi trọng sinh nàng vẫn cảm thấy Tạ thị quá mức hiền lành, cho rằng nương đôi khi quá mềm lòng, kỳ thật nương vẫn là thực thông minh, chỉ là tâm địa có chút tốt quá mức mà thôi, giờ thì, vừa ra chiêu này có thể khiến cha khi nhớ tới Thủy di nương, đều sẽ quên không được “mùi hương” ấn tượng này a.
Tạ thị một mặt thay Vân Khanh vuốt bụng, một mặt nói: "Là phúc hay họa còn không nói trước được đâu." Tuy rằng lần này chỉnh Thủy di nương, nhưng bà cũng không thể cả đời không cho lão gia đi chỗ các di nương ấy, chiêu này là giết gà dọa khỉ mà thôi, miễn cho sau này bọn thiếp thất không biết nặng nhẹ.
Vân Khanh chậm rãi dừng lại ý cười, cũng đúng, Thủy di nương chịu thiệt thòi lớn như vậy, sao có thể nhịn xuống mà làm hòa, nàng loáng thoáng có dự cảm bất an, nhưng mà, Thủy di nương sẽ giở thủ đoạn gì, nàng cũng có thể đoán được, mà nàng vừa vặn có một việc cần Thủy di nương đi mở miệng, nếu không chỉ dựa vào sức của nàng cũng có chút khó khăn.
"Tốt lắm, ngày hôm nay cũng phải đi thỉnh an lão phu nhân, chúng ta đi thôi." Tạ thị sửa lại quần áo, mang theo Vân Khanh cùng nhau hướng Vinh Tùng Đường mà đi.
Vào Vinh Tùng Đường, Vân Khanh liền nhìn những người ngồi bên trong phòng.
Vi Ngưng Tử hiển nhiên ngồi ở bên trong, đối với nàng ta mà nói, cần phải dựa vào Thẩm gia che chở, Vi Ngưng Tử suy nghĩ cao thâm hơn Tạ di nương nhiều, nàng ta sẽ không cố ý đi đắc tội người nào, bình thường đều là âm thầm ngáng chân, cho dù cùng Vân Khanh giao tình không tốt lắm, nàng ta cũng không có ở trước mặt cùng Vân Khanh có biểu hiện chống đối.
Trừ nàng ta ra, còn có Thủy di nương, Thu di nương, Bạch di nương cũng đứng ở bên trong, Thủy di nương vừa nhìn thấy Tạ thị hai con mắt liền hận không thể hóa thành chủy thủ, đem Tạ thị đâm thủng.
Đáng tiếc Tạ thị ánh mắt cũng không lướt qua nàng ta, trực tiếp nhìn thẳng không chớp mắt, hào phóng cùng Vân Khanh đi qua, đối với lão phu nhân chỉnh đốn vạt áo hành lễ nói : "Cháu gái (Con dâu) tham kiến tổ mẫu (mẫu thân), tổ mẫu (mẫu thân) an." (ở đây là Tạ Thị cùng Vân Khanh cùng nhau nói nên mình để lồng vào)
"Ân. Đứng lên đi." Lão phu nhân sắc mặt lúc này không có gì biến hóa, nhưng câu nói kế tiếp của Thủy di nương khiến lão phu nhân sắc mặt đại biến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.