Cầm Tù Nam Thần

Chương 7: Điều Kiện

Ly Lộc Lộc

13/10/2024

Cảm nhận được bên dưới mơ hồ có chút nóng ẩm, cảm giác khó chịu này khiến Cố Diệc Thần nhíu mày. Động tác ngồi dậy khiến đầu anh đau như búa bổ, trí nhớ của anh chỉ dừng lại lúc cô gái trước mặt gọi anh đi lấy tài liệu ôn tập liền đứt đoạn. Nhưng khi anh chuẩn bị giơ tay lên lấy điện thoại thì phát hiện tay phải của mình bị còng tay khóa chặt, đầu kia cột dưới đầu giường không nhìn thấy. Dù anh cố gắng kéo cũng không được. Tay trái không bị trói, đang bị đè dưới đầu người phụ nữ, mà quần áo của anh đã sớm biến mất.

Thấy Cố Diệc Thần nửa ngày không nói gì, Nhan Nặc rụt rè bò dậy dùng chăn che thân thể trần truồng của mình, nhỏ giọng nói: "Cái đó... Cố Diệc Thần, anh đừng cố kéo, sẽ... Sẽ đau đấy."

"Cô là ai?" Giọng Cố Diệc Thần có chút khàn, sau khi quan hệ xong, giọng anh trầm thấp hơn.

Nghĩ đến việc học cùng nhau năm năm, thầm mến đối phương năm năm, đối phương lại không biết tên mình, lần đầu tiên giới thiệu bản thân lại là trong hoàn cảnh này. Nhan Nặc có chút thất vọng trả lời "Em... Em tên là Nhan Nặc, là... Là bạn học của anh."

"Chuyện gì đã xảy ra?"

Nhan Nặc nghe Cố Diệc Thần hỏi mà nhất thời không biết nên trả lời thế nào, đỏ mặt cúi đầu, vừa định nói gì đó để phá vỡ sự ngại ngùng lúc này, lại nghe thấy Cố Diệc Thần lạnh lùng nói: "Là cô bắt cóc tôi? Tại sao?"

"Em... Em... Cái đó... Cố Diệc Thần, anh đừng nóng giận..." Thấy Nhan Nặc ấp úng nửa ngày không nói được thông tin hữu ích. Cố Diệc Thần dùng tay không bị trói đẩy cô gái đang gần sát anh ra.

Chỗ kết nối của hai người bị ngoại lực kéo ra, phát ra tiếng "phụt".

"Ưm a..." Nhan Nặc khẽ rên một tiếng, từ từ cảm nhận được hạ thể dường như không kiểm soát được tinh dịch và dâm dịch tiết ra đêm qua. Cô không tự chủ được kẹp chặt hai chân.

Cố Diệc Thần hít sâu một hơi, giọng nói có chút tức giận: "Nói mau!"

Nhan Nặc bị giọng điệu của Cố Diệc Thần làm cho giật nảy mình, vội vàng lắp bắp giải thích: "Em không phải muốn cầm tù anh, em chỉ là không muốn anh đi du học, em muốn anh ở đây vài tháng, chờ... thời hạn qua, liền thả anh ra ngoài, anh yên tâm, tất cả ăn mặc ở của anh, em đều sẽ lo liệu tốt nhất, anh muốn cái gì em đều cho anh hết, chỉ cần anh, chỉ cần anh ngoan ngoãn ở đây..."

"Vì sao?" Cố Diệc Thần cắt ngang lời Nhan Nặc.



"Bởi vì... bởi vì... em... thích... thích anh... không muốn anh đi một nơi xa như vậy..." Trong tình huống này, trước đó Nhan Nặc không thể nào nghĩ tới. Lời tỏ tình vốn tưởng rằng sẽ là một cảnh tượng lãng mạn và ấm áp, giờ phút này lại hoàn toàn một trời một vực.

"Dựa vào cái gì? Cô dựa vào cái gì cảm thấy thích tôi liền có thể làm loại chuyện này?"

"Em... "

"Cô như vậy là phạm pháp có biết không! Bạn học Nhan Nặc!" Cố Diệc Thần nghĩ đến việc mình lại bị cô gái này bắt cóc giam cầm, vô cùng tức giận. Trong đầu hiện lên một đoạn ngắn điên cuồng của hai người đêm qua, tức giận đập mạnh lên giường. Bởi vì tay phải còn bị xích sắt trói buộc, phát ra âm thanh chói tai.

Nhan Nặc trong lòng căng thẳng, nhưng cô đã sớm nghĩ tới chuyện xảy ra hiện tại, cố giả vờ trấn tĩnh nói ra những lời đã diễn tập trong đầu hơn trăm lần "Xin lỗi, chờ chuyện này qua đi em sẽ đền bù cho anh thật tốt, anh tin em đi, em không phải muốn tổn thương anh, anh chỉ cần ở đây hai ba tháng" 

Nhìn hai tròng mắt Cố Diệc Thần trở nên lạnh lẽo, Nhan Nặc lại khẩn trương sửa lời: "Chỉ cần hai tháng, hai tháng nghỉ hè này anh ở đây, anh  muốn cái gì em cũng đáp ứng anh!"

"Không cần." Cố Diệc Thần lạnh lùng mở miệng. "Cô bây giờ thả tôi đi, tôi không báo cảnh sát bắt cô, chuyện này chúng ta coi như xong."

"Không được!" Ánh mắt Nhan Nặc kiên định nói. Nghĩ thầm: Em không thể thả anh đi, anh đi rồi em sẽ không còn được gặp lại anh nữa...

"Cố Diệc Thần... Em không sợ việc anh báo cảnh sát, anh cũng biết bố em là ai, coi như anh báo cảnh sát, em cũng sẽ nhanh chóng được thả ra."

Hai người không nói gì nhìn nhau một hồi, một người kiên định, một người trợn mắt.

Nhan Nặc bị anh nhìn chằm chằm sợ hãi, để lại một câu, "Em đi làm bữa sáng cho anh." Liền đứng dậy chạy ra ngoài, trên đường còn bởi vì hai chân run lên, suýt nữa ngã sấp xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cầm Tù Nam Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook