Cầm Tù Nam Thần

Chương 27: Em Sợ

Ly Lộc Lộc

13/10/2024

Đắn đo hồi lâu, Nhan Nặc quyết định lén leo lên giường, cùng lắm thì đợi ban ngày Cố Diệc Thần chưa tỉnh lại thì lén chuồn đi. Nói là làm, Nhan Nặc lặng lẽ cất túi ngủ, cẩn thận từng li từng tí bò lên giường lớn.

Trong bóng tối, không biết bàn chân nhỏ dẫm phải thứ gì bỗng nhiên bật lên, bàn tay máu vừa rồi lại hiện ra, tiếng khóc của phụ nữ cùng tiếng cười của trẻ con lại âm ỉ vang lên. Không gian yên tĩnh lập tức nhuốm màu kinh dị. Nhan Nặc sợ tới mức hét toáng lên cũng không sợ đánh thức Cố Diệc Thần, liền nằm đè lên người anh.

Cố Diệc Thần đã sớm đoán trước được, vừa rồi TV đột nhiên tắt cũng là do anh làm. Trước khi ngủ, anh còn lén đặt điều khiển từ xa ở gần túi ngủ của Nhan Nặc.

"Tôi nói bạn học Nhan Nặc này, hơn nửa đêm leo lên giường con trai là có ý gì?" Cố Diệc Thần ngồi dậy ôm Nhan Nặc, bàn tay to đặt lên lưng trần nhẵn nhụi của cô vuốt ve lên xuống.

Nhan Nặc chỉ vào TV phía sau, vùi đầu vào cổ Cố Diệc Thần sợ hãi nói: "Giúp em… tắt TV đi..."

Cố Diệc Thần biết cô sợ hãi, không nói hai lời cầm điều khiển tắt game, sau đó tắt TV: "Được rồi, bây giờ không sao rồi, bạn học Nhan Nặc có thể buông tôi ra, xuống giường ngủ đi?"

Trong bóng tối, Nhan Nặc không thấy rõ vẻ mặt của Cố Diệc Thần, nhưng cô cũng không buông tay, hai người vẫn duy trì tư thế ôm nhau vừa rồi.

"Có thể cho em... ngủ trên giường... được không?" Nhan Nặc cầu xin.

"Vì sao?"

"Em sợ..."

"Vậy thì liên quan gì đến tôi?"

"Em đảm bảo không làm phiền anh nghỉ ngơi, em ngủ rất ngoan, cũng không tranh chăn, trời vừa sáng sẽ đi ngay."

Thấy Cố Diệc Thần không nói gì chỉ vuốt ve eo cô mạnh hơn một chút, Nhan Nặc lại nói "Vậy thế này nhé, anh cho em ngủ trên giường, em có thể cho anh về nhà sớm một tuần!"



Dù sao cũng còn một tuần nữa cơ hội đi du học Mỹ mới hết hạn, hơn nữa hôm nay Cố Diệc Thần còn nói với Hứa Yên Nhiên là không đi du học, nên sớm một tuần hay muộn một tuần cũng không sao.

Nghe vậy, Cố Diệc Thần sững sờ, động tác trên tay cũng dừng lại. Anh vốn định để cô cầu xin mình làm chuyện khác, không ngờ lại có thêm thu hoạch ngoài ý muốn.

"Được." Cố Diệc Thần gật đầu đồng ý.

Nhan Nặc vui vẻ bò từ trên đùi Cố Diệc Thần dậy, nằm ngủ bên mép giường cạnh cửa sổ, đắp một nửa chăn rồi yên lặng nhắm mắt lại.

Chóp mũi người đàn ông dường như vẫn còn vương lại mùi dầu gội thơm ngọt của cô. Nhìn rèm cửa sổ bị gió nhẹ thổi bay, Cố Diệc Thần xoay người chọc vào vai Nhan Nặc.

"A... Sao vậy?" Nhan Nặc giật mình. Cô nghĩ không phải anh hối hận muốn đuổi mình xuống dưới đó chứ!

Ai ngờ Cố Diệc Thần chỉ vào tấm rèm sau lưng Nhan Nặc nói: "Cậu nhìn kia."

"Cái gì?" Nhan Nặc xoay người nhìn qua, chỉ thấy rèm cửa sổ hơi lay động.

"Cậu nói xem tôi rõ ràng đã đóng cửa sổ, tại sao rèm cửa sổ vẫn còn động đậy?" Cố Diệc Thần giả vờ nghiêm túc hỏi.

"Chắc... Chắc là... Ảo giác..."

Nghe xong câu này, Nhan Nặc lập tức lạnh sống lưng, vội vàng xoay người sang chỗ khác không dám nghĩ lại. Cảm giác rợn tóc gáy lại ập đến, vô tình Nhan Nặc rúc vào người Cố Diệc Thần. Nhiệt độ trên người anh khiến Nhan Nặc dần dần thả lỏng, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Bên cạnh, người đàn ông áp sát vào cô, nhìn khuôn mặt ngủ say của Nhan Nặc, Cố Diệc Thần đưa tay ra, ôm cô vào lòng...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cầm Tù Nam Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook