Chương 26: Trò Chơi Kỳ Quái
Ly Lộc Lộc
13/10/2024
Sau khi hai người ăn cơm tối và tắm rửa xong, Nhan Nặc lại ngồi trên ghế sofa nhỏ trước giường bắt đầu chơi game. Nhan Nặc vừa tắm xong, trên người còn vương lại hơi nước thoang thoảng, cả người thơm phức.
Buổi tối, cô mặc một chiếc váy ren màu trắng, mái tóc đã được sấy khô, lúc này buông xõa sau lưng, vừa vặn che khuất tấm lưng trắng nõn chỉ có hai dây áo.
Cố Diệc Thần vô thức nuốt nước bọt, lặng lẽ kéo rèm cửa sổ, tiện tay điều chỉnh ánh đèn trong phòng.
Nhan Nặc vừa định bật TV lên vượt màn tiếp thì phát hiện hình ảnh trong game đã khác trước. Âm nhạc cũng trở nên cực kỳ u ám. Cô tưởng rằng đây là hình ảnh đặc trưng của màn chơi tiếp theo, không ngờ trong hình đột nhiên xuất hiện một bàn tay máu tái nhợt, còn có một đôi mắt đỏ ngầu. Xen lẫn tiếng nhạc lập thể khiến cho khắp phòng vang lên tiếng khóc của phụ nữ và tiếng cười kỳ quái của trẻ con. Lúc này, màn hình lớn không còn khiến người ta thích thú nữa.
"A a a!!!!"
Nhan Nặc bị hình ảnh kinh dị bất ngờ dọa cho sợ hãi kêu toáng lên, vứt tay cầm chạy về phía Cố Diệc Thần.
Cố Diệc Thần nhịn cười giang hai tay đón lấy Nhan Nặc đang chạy như bay đến. Nhan Nặc dùng hết sức ôm chặt Cố Diệc Thần, rúc đầu vào ngực anh.
"Sao vậy?" Cố Diệc Thần biết rõ còn cố hỏi.
Cô gái trong lòng run rẩy mở miệng "Ti... Tivi... Trên TiVi... Có... Đừng nhìn... Em sợ quá..." Nói xong lại nhắm chặt hai mắt.
"Cậu nói là, có ma sao?"
"Áaaaaa! Đừng nói chữ đó!" Nhan Nặc sợ hãi che miệng Cố Diệc Thần, nghiêm túc nhìn anh nói, "Đêm hôm khuya khoắt không thể nói chữ đó."
Đúng lúc này, TV đột nhiên tự tắt, xung quanh lập tức yên tĩnh trở lại.
"Haaaaaaa~" Nhan Nặc kinh hô một tiếng, lại ôm chặt Cố Diệc Thần hơn.
"Cậu ôm chặt nữa, tôi sẽ bị cậu siết chết mất." Cố Diệc Thần nói khoa trương.
"A! Cũng không thể nói chữ đó!"
"Nhà cậu nhiều quy củ thật đấy. Cậu xem trong phòng không có gì cả, nếu không có việc gì thì buông ra, tôi muốn đi ngủ." Cố Diệc Thần nhấc chân định đi.
Nhan Nặc sợ hãi, vội vàng ôm lấy lưng anh không cho anh đi. Nhưng ấp úng mãi không tìm được lý do để Cố Diệc Thần ôm mình.
"Nam nữ thụ thụ bất thân, bạn học Nhan Nặc." Cố Diệc Thần gỡ bàn tay nhỏ bé trắng như tuyết của Nhan Nặc ra, tự mình leo lên giường, còn "tốt bụng" tắt đèn đi.
Nhan Nặc không còn cách nào khác đành phải lo sợ lục tìm túi ngủ của mình rồi chui vào. Nhưng nhớ tới bàn tay đẫm máu vừa rồi vẫn còn sợ hãi, vội vàng nhắm chặt hai mắt ép mình ngủ.
"Nhan Nặc." Cố Diệc Thần thấy Nhan Nặc không có động tĩnh gì, lại nổi lên ý muốn trêu chọc.
"Hả? Chuyện... Chuyện gì?"
"Cậu đã từng nghe câu chuyện dưới gầm giường có người chưa?"
"Nghe... Nghe rồi, sao vậy..." Nhan Nặc nhớ tới bộ phim hồi nhỏ, "con ma" dưới gầm giường, thừa lúc người trên giường ngủ, giết người, không khỏi rùng mình một cái.
"Không có gì, chỉ muốn nói nếu thật sự có thứ gì đó, ở dưới gầm giường nhà cậu, nó sẽ đến bắt cậu trước hay là đến bắt tôi trước?" Cố Diệc Thần ân cần không nói chữ "ma".
"A? Không đâu, không đâu, anh ngủ đi, đừng nói nữa." Lời của Cố Diệc Thần khiến Nhan Nặc vốn đã sợ hãi càng thêm lo lắng. Vừa nghĩ tới mình đang ngủ dưới gầm giường, nếu thật sự có... Vậy chẳng phải chỉ trong nháy mắt là có thể nhìn thấy! Nhan Nặc lập tức thấy đầu óc nổ tung, sợ tới mức không dám ngủ.
Buổi tối, cô mặc một chiếc váy ren màu trắng, mái tóc đã được sấy khô, lúc này buông xõa sau lưng, vừa vặn che khuất tấm lưng trắng nõn chỉ có hai dây áo.
Cố Diệc Thần vô thức nuốt nước bọt, lặng lẽ kéo rèm cửa sổ, tiện tay điều chỉnh ánh đèn trong phòng.
Nhan Nặc vừa định bật TV lên vượt màn tiếp thì phát hiện hình ảnh trong game đã khác trước. Âm nhạc cũng trở nên cực kỳ u ám. Cô tưởng rằng đây là hình ảnh đặc trưng của màn chơi tiếp theo, không ngờ trong hình đột nhiên xuất hiện một bàn tay máu tái nhợt, còn có một đôi mắt đỏ ngầu. Xen lẫn tiếng nhạc lập thể khiến cho khắp phòng vang lên tiếng khóc của phụ nữ và tiếng cười kỳ quái của trẻ con. Lúc này, màn hình lớn không còn khiến người ta thích thú nữa.
"A a a!!!!"
Nhan Nặc bị hình ảnh kinh dị bất ngờ dọa cho sợ hãi kêu toáng lên, vứt tay cầm chạy về phía Cố Diệc Thần.
Cố Diệc Thần nhịn cười giang hai tay đón lấy Nhan Nặc đang chạy như bay đến. Nhan Nặc dùng hết sức ôm chặt Cố Diệc Thần, rúc đầu vào ngực anh.
"Sao vậy?" Cố Diệc Thần biết rõ còn cố hỏi.
Cô gái trong lòng run rẩy mở miệng "Ti... Tivi... Trên TiVi... Có... Đừng nhìn... Em sợ quá..." Nói xong lại nhắm chặt hai mắt.
"Cậu nói là, có ma sao?"
"Áaaaaa! Đừng nói chữ đó!" Nhan Nặc sợ hãi che miệng Cố Diệc Thần, nghiêm túc nhìn anh nói, "Đêm hôm khuya khoắt không thể nói chữ đó."
Đúng lúc này, TV đột nhiên tự tắt, xung quanh lập tức yên tĩnh trở lại.
"Haaaaaaa~" Nhan Nặc kinh hô một tiếng, lại ôm chặt Cố Diệc Thần hơn.
"Cậu ôm chặt nữa, tôi sẽ bị cậu siết chết mất." Cố Diệc Thần nói khoa trương.
"A! Cũng không thể nói chữ đó!"
"Nhà cậu nhiều quy củ thật đấy. Cậu xem trong phòng không có gì cả, nếu không có việc gì thì buông ra, tôi muốn đi ngủ." Cố Diệc Thần nhấc chân định đi.
Nhan Nặc sợ hãi, vội vàng ôm lấy lưng anh không cho anh đi. Nhưng ấp úng mãi không tìm được lý do để Cố Diệc Thần ôm mình.
"Nam nữ thụ thụ bất thân, bạn học Nhan Nặc." Cố Diệc Thần gỡ bàn tay nhỏ bé trắng như tuyết của Nhan Nặc ra, tự mình leo lên giường, còn "tốt bụng" tắt đèn đi.
Nhan Nặc không còn cách nào khác đành phải lo sợ lục tìm túi ngủ của mình rồi chui vào. Nhưng nhớ tới bàn tay đẫm máu vừa rồi vẫn còn sợ hãi, vội vàng nhắm chặt hai mắt ép mình ngủ.
"Nhan Nặc." Cố Diệc Thần thấy Nhan Nặc không có động tĩnh gì, lại nổi lên ý muốn trêu chọc.
"Hả? Chuyện... Chuyện gì?"
"Cậu đã từng nghe câu chuyện dưới gầm giường có người chưa?"
"Nghe... Nghe rồi, sao vậy..." Nhan Nặc nhớ tới bộ phim hồi nhỏ, "con ma" dưới gầm giường, thừa lúc người trên giường ngủ, giết người, không khỏi rùng mình một cái.
"Không có gì, chỉ muốn nói nếu thật sự có thứ gì đó, ở dưới gầm giường nhà cậu, nó sẽ đến bắt cậu trước hay là đến bắt tôi trước?" Cố Diệc Thần ân cần không nói chữ "ma".
"A? Không đâu, không đâu, anh ngủ đi, đừng nói nữa." Lời của Cố Diệc Thần khiến Nhan Nặc vốn đã sợ hãi càng thêm lo lắng. Vừa nghĩ tới mình đang ngủ dưới gầm giường, nếu thật sự có... Vậy chẳng phải chỉ trong nháy mắt là có thể nhìn thấy! Nhan Nặc lập tức thấy đầu óc nổ tung, sợ tới mức không dám ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.