Chương 34: Tắm Chung
Ly Lộc Lộc
13/10/2024
Chờ Cố Diệc Thần bắn tinh xong đặt Nhan Nặc xuống, mới phát hiện cô đã khóc đến sưng mắt, nhưng Nhan Nặc chỉ dám nhỏ giọng thút thít, lặng lẽ rơi nước mắt. Bởi vì lần trước cô khóc lớn, Cố Diệc Thần dường như rất chán ghét.
"Sao vậy?" Cố Diệc Thần nâng mặt Nhan Nặc lên hỏi.
"Không... Không sao." Nhan Nặc đẩy Cố Diệc Thần ra xoay người muốn đi.
Cố Diệc Thần ôm eo Nhan Nặc kéo cô về trong ngực mình hỏi "Giận rồi à?"
"Không dám..."
"Còn có chuyện cậu không dám sao?" Cố Diệc Thần nhìn xiềng xích dưới chân mình, cảm thấy buồn cười.
"..." Nhan Nặc không nói gì.
"Thôi được rồi, bẩn rồi, đi tắm."
Cố Diệc Thần bế Nhan Nặc vào bồn tắm rồi bắt đầu xả nước. Thấy cô vẫn chảy nước mắt, vẻ mặt hờn dỗi, bèn giả vờ ngửi một chút rồi trêu chọc cô: "Cậu bị tôi đánh dấu rồi, trên người có mùi nước tiểu của tôi. Cậu ngửi thấy không?"
Nhan Nặc không thể tin được Cố Diệc Thần lại nói với cô những lời trêu chọc này, nước mắt cũng ngừng lại, ngơ ngác nhìn anh. Bị cô nhìn chằm chằm Cố Diệc Thần có chút không tự nhiên vốc nước, cố ý hắt lên mặt Nhan Nặc.
Nhan Nặc hiện tại không muốn đùa giỡn với anh nên cứ né tránh, không có phản kháng.
"Sao? Không nỡ hắt tôi à?" Cố Diệc Thần giả vờ cảm động ôm Nhan Nặc vào lòng nói: "Ngoan thế? Nào, tôi tắm cho cậu." Nói xong xoa ngực cô nhẹ nhàng, thật sự nghiêm túc tắm cho cô.
Cố Diệc Thần đầu tiên là lấy sữa tắm, xoa thành bọt bôi lên bộ ngực mềm mại đầy đặn của Nhan Nặc, nhưng xoa rất lâu cũng không đổi chỗ, Nhan Nặc cuối cùng không nhịn được mở miệng "Cố Diệc Thần, còn chỗ khác nữa. Đừng... xoa chỗ này."
"Được." Cố Diệc Thần đáp ứng rất nhanh, sau đó bắt đầu tắm cho Nhan Nặc những chỗ khác. Rất nhanh liền từ phần trên cơ thể xuống phần dưới, lúc tắm đến cửa huyệt, Cố Diệc Thần dùng ngón tay nhẹ nhàng đưa vào bên trong, sau đó móc lấy thứ còn sót lại bên trong.
Nhan Nặc kẹp hai chân mềm nhũn lại vặn vẹo, hai tay giữ lấy cánh tay Cố Diệc Thần nói không cần.
"Không móc sạch sẽ sẽ bị bệnh." Cố Diệc Thần dọa cô.
Không ngờ Nhan Nặc thật sự nghe lời, không vùng vẫy nữa. Chỉ nắm chặt hai tay anh.
"Đến lượt cậu tắm cho tôi rồi chứ?" Cố Diệc Thần dừng động tác nhìn Nhan Nặc.
"Nhưng mà em..."
"Nhưng cái gì? Tôi ôm cậu lâu như vậy mỏi lắm rồi."
"Vậy... Vậy được rồi..." Nhan Nặc quả nhiên bị Cố Diệc Thần nắm thóp.
Vì vậy Nhan Nặc xoay người, ngồi đối diện với Cố Diệc Thần, còn chưa dám nhìn thẳng vào anh, Nhan Nặc ngại ngùng không dám nhìn thẳng mặt Cố Diệc Thần, chuẩn bị lấy sữa tắm, thoa sữa tắm cho anh.
Cố Diệc Thần nhìn chằm chằm động tác của Nhan Nặc, bỗng nhiên nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô nhìn đôi gò bồng đảo căng tròn của Nhan Nặc nói: "Dùng cái này bôi đi."
"Cái gì?!" Nhan Nặc theo ánh mắt anh nhìn xuống, mặt đầy ngượng ngùng. "Cái này cái này... không được."
Rõ ràng sự từ chối yếu ớt của Nhan Nặc không có tác dụng gì, Cố Diệc Thần đưa hai bàn tay nhỏ bé ra sau lưng Nhan Nặc, sau đó bắt đầu đổ sữa tắm lên ngực cô, sữa tắm màu trắng ngà nhỏ giọt không theo quy tắc nào lên đầu vú và bầu ngực của cô, giống như dâm đãng bị người ta bắn đầy ngực.
Nhìn dáng vẻ nhăn nhó không muốn lại gần của Nhan Nặc, Cố Diệc Thần cố nén ý nghĩ muốn kéo cô lại chà đạp, gấp gáp ra lệnh: "Lại đây!"
Thấy Nhan Nặc vẫn còn do dự bèn dùng sức véo eo nhỏ của cô một cái nói: "Nếu không lại đây, tôi sẽ tự mình làm."
Nhan Nặc lúc này mới đỏ mặt áp sát vào Cố Diệc Thần, chậm rãi áp bầu ngực mềm mại đầy đặn lên lồng ngực cứng rắn của anh, chậm rãi ma sát.
"Ừm... ừm... À... À..." Đầu vú cương cứng lúc nhẹ lúc nặng cọ vào lồng ngực cứng rắn của anh, Nhan Nặc khó nhịn rên rỉ.
Nhìn người phụ nữ trong ngực vặn vẹo vòng eo dùng đầu vú nhọn nhẹ nhàng cọ vào ngực mình, dục vọng dưới thân Cố Diệc Thần lại trướng lên.
Dường như chê động tác của cô quá chậm, Cố Diệc Thần lại vỗ hai cái vào mông Nhan Nặc.
"A!" Nhan Nặc bị đánh đứng thẳng người dậy, lại bị Cố Diệc Thần ấn xuống.
"Động tác quá chậm, xem ra phải dùng nhiều chỗ để làm sạch mới được." Dứt lời liền kéo mông nhỏ của Nhan Nặc, đỡ lấy dương vật của mình đâm vào.
Nhan Nặc trong nháy mắt xụi lơ xuống, vô lực ngã vào trong ngực Cố Diệc Thần dùng giọng nũng nịu nói "Cố Diệc Thần... Ưm... Cố Diệc Thần... Em thật sự không chịu nổi nữa... làm tiếp nữa sẽ... sẽ hỏng mất... tha cho em đi... Hôm nay không cần nữa được không." Nói xong còn lau nước mắt, đôi mắt to ngập nước luống cuống nhìn Cố Diệc Thần.
Cố Diệc Thần gật đầu hôn lên thái dương của Nhan Nặc rồi nói: "Ngoan, lần cuối cùng." Nói xong liền chống người dậy, ôm lấy Nhan Nặc mềm nhũn thành một vũng nước mạnh mẽ thọc vào rút ra.
Chờ đến khi Nhan Nặc mơ màng sắp ngủ, dường như cảm giác được Cố Diệc Thần bên cạnh lại dịu dàng hôn lên môi cô, không biết có phải ảo giác hay không.
Nhưng dù sao thì trận địa chiến dùng mỹ thực tăng hảo cảm lần này dường như ở một khía cạnh nào đó đã thành công.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.