Cầm Tù Tình Yêu Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Lòng Dạ Độc Ác
Chương 137: 133: Chân tướng
Dạ Tư Tĩnh
02/09/2016
Sau khi đưa Tưởng Niệm về nhà, Tô Thước Cảnh đột nhiên nhận được cuộc điện
thoại của người tự xưng là cậu của Tưởng Niệm, bảo anh đến đó một
chuyến, nói là muốn nói chuyện của Tưởng Niệm với anh.
Anh vừa nghe tới có liên quan đến Tưởng Niệm, nếu muốn giúp Tưởng Niệm điều tra thân thế của cô, có thể sẽ có đầu mối gì đó, anh liền đi. . . .
Tô Thước Cảnh lái xe tới điểm hẹn, trực tiếp đi vào trong phòng, liền nhìn thấy Cố Phúc đang ngồi gác chân ở trong phòng, rất nhàn nhã uống cà phê, so với bộ dạng vừa cầu xin Tưởng Niệm hoàn toàn trái ngược.
Thì ra là không phải chỉ phụ nữ mới hai lòng, đàn ông cũng vậy! May mà Tưởng Niệm vừa rồi không đồng ý với ông ta, nhìn bộ dạng kia của ông ta cũng biết ông ta chỉ muốn lợi dụng Tưởng Niệm! Pxxf.
Anh không nghĩ ngợi nhiều nữa, trực tiếp đi thẳng vào, ngồi đối diện Cố Phúc "Ông muốn nói với tôi cái gì? Nói đi!"
"Tô quản lý người chân thật nói lời thẳng thắn, tôi cũng không lề mề nữa, tôi muốn nhờ Tô quản lý nói vài lời trước mặt Diêm tổng giám đốc, để cho anh ta dừng lại tất cả hành động không có lợi đổng sự trưởng Lý đối với chúng tôi." Cố Phúc bí ẩn cười một tiếng, nhìn tô Thước Cảnh, trong ánh mắt thoáng nét không tầm thường.
Tô Thước Cảnh như là nghe được đầm rồng hang hổ, cười đến càn rỡ "Ha ha ~~ tại sao ông cho rằng tôi sẽ giúp ông? Có vẻ ông đã hơi tự phụ quá rồi? Trên thương trường thắng làm vua thua làm giặc không phải ông không biết? Cho dù là tổng giám đốc chúng tôi không thu mua Hàn thị, cũng sẽ có khác tập đoàn thu mua nó, nếu như vậy, tại sao không chọn một người chủ đáng tin?"
Cố Phúc nghe anh giễu cợt cũng không nổi giận, ông ta tự tin nhìn chằm chằm gương mặt tà mị của Tô Thước Cảnh, có thâm ý khác nói "Cậu sẽ! Bởi vì cậu thích Tưởng Niệm, cậu sẽ vì cô ấy làm một việc chính cậu đang muốn làm nhưng vẫn đang do dự."
"Có ý gì? Ông rốt cuộc muốn nói cái gì? Nói thẳng ra đi." Tô Thước Cảnh thấy ông ta nhìn thấu tâm tư của mình, hoảng hốt, cũng không muốn cùng ông ta nói nhảm, liền gọn gàng dứt khoát nói.
"Ở đây ta có một đoạn băng ghi hình, cậu xem thì sẽ hiểu rõ ý ta muốn nói, ba ngày sau, tôi lại tới tìm anh để lấy câu trả lời." Cố Phúc từ phía sau lấy ra một hồ sơ văn kiện, bên trong phình ra, ông ta cười thâm hiểm, giao vật trong tay cho Tô Thước Cảnh.
Tô Thước Cảnh do dự một chút, nhưng vẫn cầm lấy, chỉ cần là có liên quan Tưởng Niệm, anh cũng không kháng cự được.
"Vậy tôi đi trước, ba ngày sau ta lại tới tìm Tô quản lý." Cố Phúc thấy anh nhận lấy túi, liền đứng lên cung kính nói Tô Thước Cảnh.
Tô Thước Cảnh không để ý tới ông ta, chỉ là kinh ngạc nhìn văn kiện đang ở trong tay, cảm thấy nặng nề.
Anh trở lại công ty, liền mở đoạn băng ghi hình ra, là hình ảnh camera theo dõi ở hành lang của một quán rượu, anh hết sức chăm chú nhìn , đầu tiên là không hiểu Cố Phúc đưa cho mình một đoạn băng làm gì, nhưng khi anh nhìn thấy Tưởng Niệm cùng một nam phục vụ viên cùng đi vào phòng 208 thì tựa hồ như đã hiểu rõ rõ ràng, anh ngừng thở nhìn thấy tên nhân viên phục vụ nam kia đi ra ngoài.
Tưởng Niệm còn ở trong phòng? Cùng ai? Đó có phải là người làm tổn thương cô?
Bởi vì sau vụ đó anh cũng đi cùng cảnh sát tới nơi đó nên biết một chút tình hình, cho nên vừa nhìn thấy cảnh này anh biết rõ có liên quan đến chuyện Tưởng Niệm bị làm nhục.
Anh lạnh lùng tiếp tục xem, anh biết Cố Phúc nếu đã đưa cho anh đoạn ghi hình này khẳng định không phải đơn thuần chỉ là cho anh nhìn thấy Tưởng Niệm bị làm nhục, có thể có ẩn tình gì đó bên trong.
Tô Thước Cảnh không hề chớp mắt, qua nửa giờ sau lại có một gã nam phục vụ khác cầm một hộp đồ đi vào, một hồi lại đi ra, Tô Thước Cảnh hồi hộp, Tưởng Niệm đã ở bên trong nửa giờ rồi, có thể trong nửa giờ ở nơi này đã. . . đã. . .
Thật sự là ở nơi này trong vòng nửa canh giờ đó đã gặp chuyện không may hay sao? Anh càng ngày càng hận sự bất lực của mình! Tại sao không thể bảo vệ thật tốt cô cho? Xem ra An Nguyệt Lê còn bảo vệ cô tốt hơn!
Anh đang chìm trong bi thương, trên hình ảnh bỗng nhiên xuất hiện bóng dáng của Mị Cơ, Tô Thước Cảnh sửng sốt, bọn họ đã đi đến đó như nào? Tại sao không có nghe Tuyệt nói qua?
Nhìn hai người đi vào đến gian phòng, mấy phút sau, Mị Cơ kéo người lỏa thể ra, hạ thân chỉ bọc một điều khăn lông Trịnh mỗ ra ngoài, cái gì đây? Anh ta thế nào không ra? Ở bên trong an ủi Tưởng Niệm sao? Khi đó Tưởng Niệm đã đã xảy ra chuyện sao?
Anh tiếp tục nhìn chòng chọc màn hình, phát hiện 9 giờ đúng, Diêm Thương Tuyệt từ bên trong ra ngoài, mà anh đã tại bên trong ở một hơn tiếng đồng hồ, nhưng tại sao Tuyệt một mình đi ra ngoài? Nếu Tưởng Niệm trước lúc Tuyệt xuất hiện đã xảy ra chuyện, vậy tại sao lúc đi ra không mang theo Tưởng Niệm? Hay là. . . Hay là chính là sau khi Tuyệt vào Tưởng Niệm mới gặp chuyện không may?
Tưởng Niệm đi vào gian phòng thì thời gian trong hình ảnh là 7 giờ 23 phút, cùng Trịnh mỗ ở trong phòng ngây người nửa giờ, ở cùng Tuyệt hơn một tiếng đồng hồ, người nào có khả năng hơn?
Anh đột nhiên nghĩ đến ngày Tưởng Niệm bị đưa vào bệnh viện, anh nhìn cô thì cô khản giọng kêu gào ‘tại sao là anh? eequuydonnEm có thể cảm giác được đó là anh! Là anh. . . Rõ ràng là anh’ lúc ấy anh cho là Tưởng Niệm nhất thời không chịu đựng được, cho nên mới nói xằng nói bậy, anh cũng không để ở trong lòng, bây giờ nhìn lại, trực giác của cô đúng!
Trong lòng, loạn, rất loạn!
Thật chẳng lẽ chính là anh ta? Nhưng là mục đích của anh ta là cái gì chứ?
Tô Thước Cảnh đột nhiên cảm thấy mọi việc rất mù mịt, anh chìm sâu trong đó. . . .
Nhưng từ từ suy nghĩ. Nhìn lại hình ảnh là hai người đàn ông áo đen mang Trịnh mỗ hôn mê đi vào, mấy phút sau chỉ có một người đi ra.
Còn có một người nữa đâu?
Còn có tại sao Trịnh mỗ bị khiêng ra ngoài? Rồi lại bị khiêng vào?
Cho đến 9 giờ 40 phút, hình ảnh An Nguyệt Lê thoáng qua, anh ta dùng lực đập cửa, sau đó liền vọt vào, cửa đột nhiên rất nhiều người vây quanh, sau đó. . . . Sau đó xảy ra chuyện gì, Tô Thước Cảnh cũng biết rồi.
Tại sao có thể như vậy?
Buổi tối đó Tuyệt cùng đi với Tương Niệm sao? Còn Trịnh mỗ?
Nhưng có thật là Trịnh mỗ làm nhục Tưởng Niệm, Tuyệt làm gì lại phải tốn công tốn sức đưa anh ta vào rồi mang ra? Tuyệt ở bên trong hơn một tiếng đồng hồ, anh đang làm gì bên trong? Chuyện này có cảm giác, cảm giác là bị người ta sắp đặt.
Tô Thước Cảnh mở mắt, ánh mắt sắc bén, anh hiểu được rồi!
"Thùng thùng ~" tiếng gõ cửa cắt đứt suy nghĩ của Tô Thước Cảnh.
Nghe tiếng gõ cửa, anh tắt màn hình, mệt mỏi lên tiếng "Vào đi."
Cửa bị đẩy ra, một nữ thư ký ăn mặc gợi cảm đi vào, thân hình uốn éo, phong tình vạn chủng hướng tới Tô Thước Cảnh, một đôi mắt phượng mang theo mùi vị quyến rũ dán chặt vào Tô Thước Cảnh.
Tô Thước Cảnh khóe miệng chứa đựng nét cười cũng nhìn cô "Cô là?"
"Tôi là thư ký tổng giám đốc mới tới, tôi tên Lâm Tuyên" cô gái mị nhãn như tơ nhìn Tô Thước Cảnh, đi tới bên cạnh ghế của anh, nhẹ nhàng để văn kiện trên tay lên bàn.
"Ai da ~ tôi thật sự không cẩn thận, làm thế nào? Làm thế nào đây?" Lúc cô ta để văn kiện ‘không cẩn thận’ đổ rượu đỏ trên bàn vào người Tô Thước Cảnh, một nửa rượu vẩy vào đũng quần Tô Thước Cảnh .
Tô Thước Cảnh im lặng không lên tiếng nhìn cô ta.
Cô gái kiều mị liếc anh một cái, phát hiện anh không lên tiếng, động tác liền gần hơn một bước, từ từ đưa tay về phía đũng quần Tô Thước Cảnh, vừa giả vờ hối tiếc nói "Làm thế nào đây? Tôi thật không cẩn thận rồi, thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi giúp anh lau sạch sẽ"
Đang khi nói chuyện đã để tay trên đũng quần, trong lòng cô ngẩn ra, cách quần lót phát hiện lửa nóng chỗ đó của anh, âm thầm tự đắc.
Tô Thước Cảnh vẫn không nói lời nào, nhìn ngón tay mảnh khảnh của cô ta nhẹ nhàng, vô cùng khiêu khích lau vật cứng rắn của anh, thế nhưng anh lại không có cảm giác dục hỏa.
Thật là kỳ lạ!
Cô gái thấy anh cũng không cự tuyệt lại càng to gan hơn, cô mị hoặc cười một tiếng, khom người để lộ ra bộ ngực có thể khiến đàn ông phun máu mũi, sau đó xoay tròn cái ghế về phía mình, lại ngồi xổm xuống, dùng mặt tiếp cận chỗ ướt đẫm kia, nhẹ nhàng ma sát "Thật ướt nha, cà phê tốt không nóng, nếu không thì. . . ." Cô gái không nói tiếp, tuy nhiên nó làm cho người ta cảm giác ngây ngất.
Tô Thước Cảnh khó chịu nuốt nước miếng, nhìn cô khiêu khích thân thể của mình, cảm giác thân thể bắt đầu nóng dần, bị một thứ tuyệt diệu quyến rũ như vậy, có tên đàn ông nào chịu được?
Cô gái càng lúc càng lớn mật, cô từ từ đem điểm cứng rắn đó ma sát, dùng môi mút nhẹ nhàng ngậm lấy, cắn từng cái, bàn tay nhỏ bé cũng không an phận mà là càn trên đùi Tô Thước Cảnh. Ngạo mạn dữ dội xoa đầu gối Tô Thước Cảnh.
Tô Thước Cảnh cảm thấy miệng khô khốc, rất khô "Đi ra ngoài rót cho tôi ly nước, nhớ nửa giờ sau đi vào"
Cô gái đang ngậm vật cứng chợt ngừng động tác đong đưa lại, cô ta khó hiểu nhìn Tô Thước Cảnh, rõ ràng anh cũng là có cảm giác, tại sao bắt cô đi ra ngoài? Nếu đi ra ngoài tại sao lại muốn cô nửa giờ đi sau mới vào?
Thấy cô gái ngẩng đầu lên nghi hoặc nhìn anh, Tô Thước Cảnh nhếch miệng tà mị cười một tiếng "Tôi đi tắm, cô đợi lát nữa hãy vào"
Cô gái đầu tiên là sửng sốt, sau đó bừng tỉnh hiểu ra gật đầu một cái, kiều mỵ đứng lên mặt từ từ hướng về phía cánh môi Tô Thước Cảnh, thế nhưng anh lại vô tình vứt qua một bên.
Cô gái cũng không dây dưa nữa, nhẹ nhàng ghé vào tai anh nói một câu "Vậy tôi chờ anh."
Sau đó lắc lắc mông đi ra ngoài.
Tô Thước Cảnh dùng ngón tay trỏ lau môi của mình, lạnh lùng cười một tiếng, phía trên này có hương vị của Tưởng Niệm, anh sẽ không để người khác đụng chạm nó!
Nhớ tới chuyện quán rượu, tâm tình của anh trở nên phức tạp.
Tuyệt, chuyện này thật sự là cậu một tay lên kế hoạch sao? Mục đích là gì, là khiến An Nguyệt Lê ngồi tù lại vẫn suy nghĩ muốn hủy hoại Tưởng Niệm? Tôi rõ ràng thấy từ trong mắt cậu chân tình đối với cô ấy, tại sao tại sao?
Tô Thước Cảnh ngồi trên ghế da xoay ở trước bàn làm việc, hai tay đan sau gáy, vô lực mệt lả tựa lưng vào ghế, ánh mắt cứng đờ nhìn chằm chằm tượng chim ưng đặt trên bàn.
Nghĩ tới tám năm trước cùng Diêm Thương Tuyệt xuyên qua mưa bom bão đạn, tình cảnh hai người sống nương tựa lẫn nhau, nghĩ tới anh ta vì cứu mình, một thân một mình xông vào phố đen, nghĩ tới anh ta vì cứu mình người bị thương nặng nhưng vẫn là liều mạng bảo vệ mình.
Từng chuyện đều làm cho anh cảm động, cho nên nhiều năm nay anh chịu mệt nhọc trợ giúp anh ta, giúp đỡ anh ta đứng ở đỉnh cao thế giới, mỗi một câu anh ta nói, mỗi một việc anh ta làm cho tới bây giờ cũng sẽ không hoài nghi, anh luôn có thói quen tin tưởng Tuyệt, ủng hộ Tuyệt!
Thế nhưng lần sự thật đặt ở trước mắt, anh làm như thế nào tin tưởng đây.
Anh vừa nghe tới có liên quan đến Tưởng Niệm, nếu muốn giúp Tưởng Niệm điều tra thân thế của cô, có thể sẽ có đầu mối gì đó, anh liền đi. . . .
Tô Thước Cảnh lái xe tới điểm hẹn, trực tiếp đi vào trong phòng, liền nhìn thấy Cố Phúc đang ngồi gác chân ở trong phòng, rất nhàn nhã uống cà phê, so với bộ dạng vừa cầu xin Tưởng Niệm hoàn toàn trái ngược.
Thì ra là không phải chỉ phụ nữ mới hai lòng, đàn ông cũng vậy! May mà Tưởng Niệm vừa rồi không đồng ý với ông ta, nhìn bộ dạng kia của ông ta cũng biết ông ta chỉ muốn lợi dụng Tưởng Niệm! Pxxf.
Anh không nghĩ ngợi nhiều nữa, trực tiếp đi thẳng vào, ngồi đối diện Cố Phúc "Ông muốn nói với tôi cái gì? Nói đi!"
"Tô quản lý người chân thật nói lời thẳng thắn, tôi cũng không lề mề nữa, tôi muốn nhờ Tô quản lý nói vài lời trước mặt Diêm tổng giám đốc, để cho anh ta dừng lại tất cả hành động không có lợi đổng sự trưởng Lý đối với chúng tôi." Cố Phúc bí ẩn cười một tiếng, nhìn tô Thước Cảnh, trong ánh mắt thoáng nét không tầm thường.
Tô Thước Cảnh như là nghe được đầm rồng hang hổ, cười đến càn rỡ "Ha ha ~~ tại sao ông cho rằng tôi sẽ giúp ông? Có vẻ ông đã hơi tự phụ quá rồi? Trên thương trường thắng làm vua thua làm giặc không phải ông không biết? Cho dù là tổng giám đốc chúng tôi không thu mua Hàn thị, cũng sẽ có khác tập đoàn thu mua nó, nếu như vậy, tại sao không chọn một người chủ đáng tin?"
Cố Phúc nghe anh giễu cợt cũng không nổi giận, ông ta tự tin nhìn chằm chằm gương mặt tà mị của Tô Thước Cảnh, có thâm ý khác nói "Cậu sẽ! Bởi vì cậu thích Tưởng Niệm, cậu sẽ vì cô ấy làm một việc chính cậu đang muốn làm nhưng vẫn đang do dự."
"Có ý gì? Ông rốt cuộc muốn nói cái gì? Nói thẳng ra đi." Tô Thước Cảnh thấy ông ta nhìn thấu tâm tư của mình, hoảng hốt, cũng không muốn cùng ông ta nói nhảm, liền gọn gàng dứt khoát nói.
"Ở đây ta có một đoạn băng ghi hình, cậu xem thì sẽ hiểu rõ ý ta muốn nói, ba ngày sau, tôi lại tới tìm anh để lấy câu trả lời." Cố Phúc từ phía sau lấy ra một hồ sơ văn kiện, bên trong phình ra, ông ta cười thâm hiểm, giao vật trong tay cho Tô Thước Cảnh.
Tô Thước Cảnh do dự một chút, nhưng vẫn cầm lấy, chỉ cần là có liên quan Tưởng Niệm, anh cũng không kháng cự được.
"Vậy tôi đi trước, ba ngày sau ta lại tới tìm Tô quản lý." Cố Phúc thấy anh nhận lấy túi, liền đứng lên cung kính nói Tô Thước Cảnh.
Tô Thước Cảnh không để ý tới ông ta, chỉ là kinh ngạc nhìn văn kiện đang ở trong tay, cảm thấy nặng nề.
Anh trở lại công ty, liền mở đoạn băng ghi hình ra, là hình ảnh camera theo dõi ở hành lang của một quán rượu, anh hết sức chăm chú nhìn , đầu tiên là không hiểu Cố Phúc đưa cho mình một đoạn băng làm gì, nhưng khi anh nhìn thấy Tưởng Niệm cùng một nam phục vụ viên cùng đi vào phòng 208 thì tựa hồ như đã hiểu rõ rõ ràng, anh ngừng thở nhìn thấy tên nhân viên phục vụ nam kia đi ra ngoài.
Tưởng Niệm còn ở trong phòng? Cùng ai? Đó có phải là người làm tổn thương cô?
Bởi vì sau vụ đó anh cũng đi cùng cảnh sát tới nơi đó nên biết một chút tình hình, cho nên vừa nhìn thấy cảnh này anh biết rõ có liên quan đến chuyện Tưởng Niệm bị làm nhục.
Anh lạnh lùng tiếp tục xem, anh biết Cố Phúc nếu đã đưa cho anh đoạn ghi hình này khẳng định không phải đơn thuần chỉ là cho anh nhìn thấy Tưởng Niệm bị làm nhục, có thể có ẩn tình gì đó bên trong.
Tô Thước Cảnh không hề chớp mắt, qua nửa giờ sau lại có một gã nam phục vụ khác cầm một hộp đồ đi vào, một hồi lại đi ra, Tô Thước Cảnh hồi hộp, Tưởng Niệm đã ở bên trong nửa giờ rồi, có thể trong nửa giờ ở nơi này đã. . . đã. . .
Thật sự là ở nơi này trong vòng nửa canh giờ đó đã gặp chuyện không may hay sao? Anh càng ngày càng hận sự bất lực của mình! Tại sao không thể bảo vệ thật tốt cô cho? Xem ra An Nguyệt Lê còn bảo vệ cô tốt hơn!
Anh đang chìm trong bi thương, trên hình ảnh bỗng nhiên xuất hiện bóng dáng của Mị Cơ, Tô Thước Cảnh sửng sốt, bọn họ đã đi đến đó như nào? Tại sao không có nghe Tuyệt nói qua?
Nhìn hai người đi vào đến gian phòng, mấy phút sau, Mị Cơ kéo người lỏa thể ra, hạ thân chỉ bọc một điều khăn lông Trịnh mỗ ra ngoài, cái gì đây? Anh ta thế nào không ra? Ở bên trong an ủi Tưởng Niệm sao? Khi đó Tưởng Niệm đã đã xảy ra chuyện sao?
Anh tiếp tục nhìn chòng chọc màn hình, phát hiện 9 giờ đúng, Diêm Thương Tuyệt từ bên trong ra ngoài, mà anh đã tại bên trong ở một hơn tiếng đồng hồ, nhưng tại sao Tuyệt một mình đi ra ngoài? Nếu Tưởng Niệm trước lúc Tuyệt xuất hiện đã xảy ra chuyện, vậy tại sao lúc đi ra không mang theo Tưởng Niệm? Hay là. . . Hay là chính là sau khi Tuyệt vào Tưởng Niệm mới gặp chuyện không may?
Tưởng Niệm đi vào gian phòng thì thời gian trong hình ảnh là 7 giờ 23 phút, cùng Trịnh mỗ ở trong phòng ngây người nửa giờ, ở cùng Tuyệt hơn một tiếng đồng hồ, người nào có khả năng hơn?
Anh đột nhiên nghĩ đến ngày Tưởng Niệm bị đưa vào bệnh viện, anh nhìn cô thì cô khản giọng kêu gào ‘tại sao là anh? eequuydonnEm có thể cảm giác được đó là anh! Là anh. . . Rõ ràng là anh’ lúc ấy anh cho là Tưởng Niệm nhất thời không chịu đựng được, cho nên mới nói xằng nói bậy, anh cũng không để ở trong lòng, bây giờ nhìn lại, trực giác của cô đúng!
Trong lòng, loạn, rất loạn!
Thật chẳng lẽ chính là anh ta? Nhưng là mục đích của anh ta là cái gì chứ?
Tô Thước Cảnh đột nhiên cảm thấy mọi việc rất mù mịt, anh chìm sâu trong đó. . . .
Nhưng từ từ suy nghĩ. Nhìn lại hình ảnh là hai người đàn ông áo đen mang Trịnh mỗ hôn mê đi vào, mấy phút sau chỉ có một người đi ra.
Còn có một người nữa đâu?
Còn có tại sao Trịnh mỗ bị khiêng ra ngoài? Rồi lại bị khiêng vào?
Cho đến 9 giờ 40 phút, hình ảnh An Nguyệt Lê thoáng qua, anh ta dùng lực đập cửa, sau đó liền vọt vào, cửa đột nhiên rất nhiều người vây quanh, sau đó. . . . Sau đó xảy ra chuyện gì, Tô Thước Cảnh cũng biết rồi.
Tại sao có thể như vậy?
Buổi tối đó Tuyệt cùng đi với Tương Niệm sao? Còn Trịnh mỗ?
Nhưng có thật là Trịnh mỗ làm nhục Tưởng Niệm, Tuyệt làm gì lại phải tốn công tốn sức đưa anh ta vào rồi mang ra? Tuyệt ở bên trong hơn một tiếng đồng hồ, anh đang làm gì bên trong? Chuyện này có cảm giác, cảm giác là bị người ta sắp đặt.
Tô Thước Cảnh mở mắt, ánh mắt sắc bén, anh hiểu được rồi!
"Thùng thùng ~" tiếng gõ cửa cắt đứt suy nghĩ của Tô Thước Cảnh.
Nghe tiếng gõ cửa, anh tắt màn hình, mệt mỏi lên tiếng "Vào đi."
Cửa bị đẩy ra, một nữ thư ký ăn mặc gợi cảm đi vào, thân hình uốn éo, phong tình vạn chủng hướng tới Tô Thước Cảnh, một đôi mắt phượng mang theo mùi vị quyến rũ dán chặt vào Tô Thước Cảnh.
Tô Thước Cảnh khóe miệng chứa đựng nét cười cũng nhìn cô "Cô là?"
"Tôi là thư ký tổng giám đốc mới tới, tôi tên Lâm Tuyên" cô gái mị nhãn như tơ nhìn Tô Thước Cảnh, đi tới bên cạnh ghế của anh, nhẹ nhàng để văn kiện trên tay lên bàn.
"Ai da ~ tôi thật sự không cẩn thận, làm thế nào? Làm thế nào đây?" Lúc cô ta để văn kiện ‘không cẩn thận’ đổ rượu đỏ trên bàn vào người Tô Thước Cảnh, một nửa rượu vẩy vào đũng quần Tô Thước Cảnh .
Tô Thước Cảnh im lặng không lên tiếng nhìn cô ta.
Cô gái kiều mị liếc anh một cái, phát hiện anh không lên tiếng, động tác liền gần hơn một bước, từ từ đưa tay về phía đũng quần Tô Thước Cảnh, vừa giả vờ hối tiếc nói "Làm thế nào đây? Tôi thật không cẩn thận rồi, thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi giúp anh lau sạch sẽ"
Đang khi nói chuyện đã để tay trên đũng quần, trong lòng cô ngẩn ra, cách quần lót phát hiện lửa nóng chỗ đó của anh, âm thầm tự đắc.
Tô Thước Cảnh vẫn không nói lời nào, nhìn ngón tay mảnh khảnh của cô ta nhẹ nhàng, vô cùng khiêu khích lau vật cứng rắn của anh, thế nhưng anh lại không có cảm giác dục hỏa.
Thật là kỳ lạ!
Cô gái thấy anh cũng không cự tuyệt lại càng to gan hơn, cô mị hoặc cười một tiếng, khom người để lộ ra bộ ngực có thể khiến đàn ông phun máu mũi, sau đó xoay tròn cái ghế về phía mình, lại ngồi xổm xuống, dùng mặt tiếp cận chỗ ướt đẫm kia, nhẹ nhàng ma sát "Thật ướt nha, cà phê tốt không nóng, nếu không thì. . . ." Cô gái không nói tiếp, tuy nhiên nó làm cho người ta cảm giác ngây ngất.
Tô Thước Cảnh khó chịu nuốt nước miếng, nhìn cô khiêu khích thân thể của mình, cảm giác thân thể bắt đầu nóng dần, bị một thứ tuyệt diệu quyến rũ như vậy, có tên đàn ông nào chịu được?
Cô gái càng lúc càng lớn mật, cô từ từ đem điểm cứng rắn đó ma sát, dùng môi mút nhẹ nhàng ngậm lấy, cắn từng cái, bàn tay nhỏ bé cũng không an phận mà là càn trên đùi Tô Thước Cảnh. Ngạo mạn dữ dội xoa đầu gối Tô Thước Cảnh.
Tô Thước Cảnh cảm thấy miệng khô khốc, rất khô "Đi ra ngoài rót cho tôi ly nước, nhớ nửa giờ sau đi vào"
Cô gái đang ngậm vật cứng chợt ngừng động tác đong đưa lại, cô ta khó hiểu nhìn Tô Thước Cảnh, rõ ràng anh cũng là có cảm giác, tại sao bắt cô đi ra ngoài? Nếu đi ra ngoài tại sao lại muốn cô nửa giờ đi sau mới vào?
Thấy cô gái ngẩng đầu lên nghi hoặc nhìn anh, Tô Thước Cảnh nhếch miệng tà mị cười một tiếng "Tôi đi tắm, cô đợi lát nữa hãy vào"
Cô gái đầu tiên là sửng sốt, sau đó bừng tỉnh hiểu ra gật đầu một cái, kiều mỵ đứng lên mặt từ từ hướng về phía cánh môi Tô Thước Cảnh, thế nhưng anh lại vô tình vứt qua một bên.
Cô gái cũng không dây dưa nữa, nhẹ nhàng ghé vào tai anh nói một câu "Vậy tôi chờ anh."
Sau đó lắc lắc mông đi ra ngoài.
Tô Thước Cảnh dùng ngón tay trỏ lau môi của mình, lạnh lùng cười một tiếng, phía trên này có hương vị của Tưởng Niệm, anh sẽ không để người khác đụng chạm nó!
Nhớ tới chuyện quán rượu, tâm tình của anh trở nên phức tạp.
Tuyệt, chuyện này thật sự là cậu một tay lên kế hoạch sao? Mục đích là gì, là khiến An Nguyệt Lê ngồi tù lại vẫn suy nghĩ muốn hủy hoại Tưởng Niệm? Tôi rõ ràng thấy từ trong mắt cậu chân tình đối với cô ấy, tại sao tại sao?
Tô Thước Cảnh ngồi trên ghế da xoay ở trước bàn làm việc, hai tay đan sau gáy, vô lực mệt lả tựa lưng vào ghế, ánh mắt cứng đờ nhìn chằm chằm tượng chim ưng đặt trên bàn.
Nghĩ tới tám năm trước cùng Diêm Thương Tuyệt xuyên qua mưa bom bão đạn, tình cảnh hai người sống nương tựa lẫn nhau, nghĩ tới anh ta vì cứu mình, một thân một mình xông vào phố đen, nghĩ tới anh ta vì cứu mình người bị thương nặng nhưng vẫn là liều mạng bảo vệ mình.
Từng chuyện đều làm cho anh cảm động, cho nên nhiều năm nay anh chịu mệt nhọc trợ giúp anh ta, giúp đỡ anh ta đứng ở đỉnh cao thế giới, mỗi một câu anh ta nói, mỗi một việc anh ta làm cho tới bây giờ cũng sẽ không hoài nghi, anh luôn có thói quen tin tưởng Tuyệt, ủng hộ Tuyệt!
Thế nhưng lần sự thật đặt ở trước mắt, anh làm như thế nào tin tưởng đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.