Cầm Tù Tình Yêu Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Lòng Dạ Độc Ác
Chương 138: 134: Chuyện hai người nói, tôi đều nghe được.
Dạ Tư Tĩnh
07/09/2016
Thời gian tốt đẹp
luôn trôi qua rất nhanh, Tưởng Niệm tới nơi này đã hơn một tháng, mấy
ngày nay Tuyệt vẫn cùng với cô, cũng rất ít tới công ty, có hội nghị gì
quan trọng cũng bảo nhân viên tới biệt thự họp.
Tóm lại mấy ngày nay anh đối với mình cực kỳ tốt, để cho mình có cảm giác tựa như được cả thế giới yêu mến, hạnh phúc như vậy, ngọt ngào như vậy!
"Sao vậy? Đang suy nghĩ gì? Đã trễ thế này rồi còn chưa ngủ?" Diêm Thương Tuyệt đi vào nhìn thấy Tưởng Niệm chỉ khoác một chiếc áo mỏng đứng ở bên ngoài ban công, liền mặt lạnh đi vào.
Tưởng Niệm nghe thấy tiếng của anh, xoay người, dịu dàng nhìn anh: "Chờ anh, anh chưa vào em không ngủ được"
Vốn là muốn nổi giận nhưng Diêm Thương Tuyệt nghe cô nói như vậy, liền kiêu ngạo cười một tiếng, cắn cắn khóe miệng "Như vậy em không được rời xa anh?"
Tưởng Niệm thẹn thùng mím môi, nghiêng đầu nhìn thì thấy anh đã tới bên cạnh, ôm chặt eo cô, cô cũng không chút ngại ngùng nhào vào trong ngực anh, đôi vòng tay ôm chặt hông của anh: "Em không thể bỏ rơi anh, cho nên anh phải thật tốt đối với em, không cho phép bắt nạt em, không cho phép tổn thương em, không cho phép lừa ta"
Lời của cô nói rất nghiêm túc, khiến trong lòng Diêm Thương Tuyệt khẽ trùng xuống, không cho phép tổn thương cô? Không cho phép lừa gạt cô? Dường như mình đều đã làm.
Tưởng Niệm thấy anh không trả lời, cau mày ngước mắt nhìn anh "Thế nào? Yêu cầu của em quá sức, anh không có cách thực hiện được?" Giọng nói có chút nổi giận.
Diêm Thương Tuyệt lấy lại tinh thần, nuông chiều ôm mặt của cô, tình ý sâu xa nói " Anh chỉ biết hiện tại thật sự rất yêu em, không còn em thì anh cũng không thể trụ nổi, cho nên chuyện trước kia anh không nhớ rõ, chỉ cần về sau anh yêu em, em yêu anh là tốt rồi, Die nd da n hai người chúng ta cùng nhau già đi, đầu bạc răng long, chỉ có thể nằm trên giường, không thể đi lại, anh sẽ luôn nắm thật chặt tay em, không buông ra, cho đến khi cái chết tìm đến chúng ta."
Đôi mắt Tưởng Niệm đẫm lệ nghe anh nói, cả người tản mát ra khí phách mê người, lời nói vô cùng chân thành, chứa đựng tình cảm sâu nặng, cô thực sự rất cảm động.
"Cảm động? Dễ dàng như vậy đã thỏa mãn?" Diêm Thương Tuyệt cười yếu ớt nhìn cô nước mắt lưng tròng ôm chặt lấy cô: "Không cần dễ dàng như vậy đã mãn nguyện, sau này anh còn sẽ đối tốt với em hơn nữa."
Tưởng Niệm gật đầu, hạnh phúc ôm chặt anh, chặt hơn một chút, giống như đời này cứ muốn được anh ôm như vậy. . . Ôm thật chặt.
"Anh muốn em, tối nay." Diêm Thương Tuyệt hạ thấp giọng bên tai Tưởng Niệm thở khẽ khí nóng, kích động nói.
Tưởng Niệm bị anh ôm cả người nóng lên, cô căng thẳng trong lòng anh cựa quậy, rụt cổ "Ngày nào cũng…cũng không tốt." mấy chữ giữa cô không có gan nói ra miệng.
Nhưng là anh hiểu ý của cô.
Diêm Thương Tuyệt ôm chặt hông của cô, để cho cô cảm giác được vật cứng rắn của mình: "Cảm thấy sao? Không có được em, một khắc nó cũng không thể sống yên ổn"
Anh dồn nén những bất anh trong lòng, ôm Tưởng Niệm đi tới giường. . . .
(kế tiếp, các nàng tự tưởng tượng! Tác giả không viết thịt, tui cũng không biết edit cái gì TT.TT >O< )
. . . . . . . . . . . . . . . .
Diêm Thương Tuyệt ngồi trước bàn làm việc, chăm chú nhìn hợp đồng, thỉnh thoảng cau mày, đột nhiên cửa phong làm việc vị đẩy mạnh, anh ngước mắt nhìn, thấy Tô Thước Cảnh một thân tây trang màu trắng, nổi giận đùng đùng đi tới, anh để bút xuống, mặt lạnh nhìn "Càng ngày càng nóng vội."
"Phải, tôi nóng vội, không nghĩ rằng, cậu giấu được tốt như vậy, lâu như vậy" Tô Thước Cảnh khinh bỉ nhìn anh, miệng đầy tức giận giễu cợt.
Diêm Thương Tuyệt đứng lên, lạnh lùng khoanh hai tay trước ngực, khó hiểu nhìn Tô Thước Cảnh "Sao vậy, lúc ra cửa đã bị chó cắn rồi à? Vừa đến đã nổi điên?"
Tô Thước Cảnh nhìn chằm chằm anh, lấy đống ảnh ra, vứt trước mặt anh: "Xem những tấm hình này, cậu sẽ biết tôi bị ai cắn?"
Diêm Thương Tuyệt dời tầm mắt chuyển qua xấp hình, khi nhìn rõ bối cảnh cùng người ánh mắt thoáng chút hoảng hốt, chỉ là rất nhanh bị anh cẩn thận che giấu, làm sao mà Cảnh có những tấm hình này?
Sau sự việc kia, không phải anh đã sai người phá hủy tất cả camera giám sát sao?
Tô Thước Cảnh thấy dáng vẻ cố trấn tĩnh của anh, nhướn mày, giễu cợt nói "Thế nào? Không nhận ra sao? Người trong ảnh so với cậu không khác gì đâu."
"Cậu đã phát hiện từ khi nào?" Diêm Thương Tuyệt cầm xấp hình ở trong tay, không chút để ý hỏi.
Anh cho rằng chuyện này không ai biết, anh cho rằng anh làm rất tốt, nhưng là ai? Là ai muốn dậy lên tất cả những chuyện đã chìm xuống ấy? Pxxf.
Nhưng bất kì ai, đều sẽ chết!
"Tôi cũng mới phát hiện ra gần đây, tại sao? Nói cho tôi biết tại sao lại bày ra tất cả chuyện này? Cậu có biết cậu làm như vậy là tổn thương cô ấy hay sao, không phải cậu yêu cô ấy sao? Tại sao phải làm như vậy?" Tô Thước Cảnh cuối cùng không nhẫn nhịn được nữa, tóm chặt cổ áo của Diêm Thương Tuyệt, giận dữ hỏi.
Diêm Thương Tuyệt không cảm xúc nhìn bàn tay đang nắm cổ áo mình, sau đó hơi dùng sức đẩy Tô Thước Cảnh ra "Bởi vì tôi phải chiếm được cô ấy, cho dù phải dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào đi nữa, mà An Nguyệt Lê chính là chướng ngại của tôi, anh ta vốn phải chết, nhưng bởi vì lo cho cô ấy, sợ cô ấy đau lòng, nên chỉ để cho anh ta ngồi tù mà thôi." Anh lạnh lùng nhìn Tô Thước Cảnh, ngạo mạn nói "Cậu đến khởi binh vấn tội sao? Đối với tôi?"
Đôi mắt phẫn nộ của Tô Thước Cảnh hạ xuống, mặc dù anh tức giận, nhưng là nghĩ đến nhiều năm trước, hai người khổ cực như vậy chịu đựng từng ly từng tý anh không có cách nào hận anh.
"Tuyệt, bất kể cậu có tàn ác với người khác như thế nào, tôi chỉ hi vọng cậu bảo vệ thật tốt cho cô ấy, không nên thương tổn cô ấy, cô ấy rất cố chấp, nếu cậu lừa gạt cô tổn thương cô ấy, cô ấy sẽ không tha thứ cho cậu! Khiến An Nguyệt Lê ra đi, cậu phải bù đắp cho cô ấy." Tô Thước Cảnh tóm chặt tay anh, có chút cầu khẩn.
"Tại sao cậu cho rằng tôi muốn làm tổn thương cô ấy? Tôi cưng chiều cô còn tới không kịp." Diêm Thương Tuyệt lười biếng dựa vào bàn làm việc, nhàn hạ nhìn gương mặt âm u của Tô Thước Cảnh, dieendaan lại chậm rãi nói "Cậu yên tâm, trừ việc tôi lừa cô ấy để loại bỏ An Nguyệt Lê ra, chưa từng làm chuyện tốn thương cô ấy, hơn nữa, tôi còn giúp đỡ cô ấy."
Mi tâm Tô Thước Cảnh nhíu lại, hoài nghi nhìn anh "Nói vậy là sao?"
Anh cũng không tin nổi, một ác ma nổi tiếng như anh lại đi giúp người?
"Tôi đã điều tra được, mẹ cô ấy và Lý Băng có quan hệ trực tiếp, cho nên tôi mới có ý định thu mua Hàn thị, nhớ ngày đó Lý Băng trăm phương ngàn kế muốn cho tôi lầm tưởng rằng ba mẹ đã qua đời của tôi và Cố Nguyệt Như có liên quan, nhưng là tôi dễ lừa lắm sao? Chút chuyện này mà cũng không nắm rõ, tôi không xứng có được những thứ này!" Anh nói rất hờ hững, nhưng vẫn khiến người ta khiếp sợ.
"Nhưng những gì cậu làm đối với An Nguyệt Lê đều làm thương tổn cô ấy, nếu cô ấy biết liệu sẽ tha thứ cho cậu?" Tô Thước Cảnh biết anh là thật sự yêu Tưởng Niệm, hôm nay anh đến vốn là muốn mắng chửi cậu ta, nhưng là. . .
Anh thủy chung không quên được chuyện năm đó Tuyệt mạo hiểm tính mạng cứu anh, cũng không quên được Tuyệt thay mình nhận một viên đạn, còn che giấu cho mình.
Chuyện hôm nay, muốn anh gạt Tưởng Niệm, thật sự làm khó anh.
"Chỉ cần cậu đừng nói cho cô ấy biết là được, bây giờ tôi không thể không có cô ấy, về phần Lý Băng, tôi sẽ để cho bà ta sống thêm vài ngày." Diêm Thương Tuyệt nhìn sang những tấm ảnh kia đăm chiêu nói.
"Nhưng cậu của cô ấy đã tìm tới, tôi không biết về sau cô ấy có biết hay không." Tô Thước Cảnh đột nhiên cảm thấy lo lắng, nhìn anh chằm chằm Diêm Thương Tuyệt trên mặt anh đột nhiên có điểm khẩn trường.
Lúc nào thì, Tuyệt đã trở thành người đàn ông biết yêu?
Vì người mình quan tâm, buông bỏ tất cả kiêu ngạo, chỉ vì để cho cô ấy vĩnh viễn ở bên cạnh mình?
"Chuyện khi nào?" Diêm Thương Tuyệt khẩn trương nhìn Tô Thước Cảnh.
"Mấy ngày rồi, chính là ngày cậu từ Anh trở về, tôi gặp cô ấy ở quán cà phê, lúc ấy cô ấy đang nói chuyện cùng một người đàn ông. . ."
"Đàn ông?! Cô cùng người đàn ông nào?!" Không đợi Tô Thước Cảnh nói xong, Diêm Thương Tuyệt liền giận dữ ngút trời nhìn anh chằm chằm.
Ánh mắt kia dường như muốn ăn tươi nuốt sống anh.
Tô Thước Cảnh thấy bộ dạng bình dấm chua của anh, tức giận khinh thường anh "Nghĩ gì thế? Cậu cứ không tin tưởng cô ấy như vậy?" Nói qua rồi lại cười thầm "Đây không phải rõ ràng cậu rất quan tâm cô ấy sao?"
Diêm Thương Tuyệt không e dè mà nói "Đúng vậy, tôi rất quan tâm cô ấy!"
Anh cũng không biết là từ lúc nào, cô đã ở trong lòng mình rồi, lúc bắt đầu anh cho là mình chỉ là muốn trả thù cô, cho nên không từ thủ đoạn nào để cho cô ở bên cạnh mình, từ từ hành hạ cô, nhưng là, anh phát hiện ra rằng anh không lừa được mình, nhìn thấy cô khóc, sự quật cường của cô, mỗi một điểm đều khiến anh động lòng.
Anh không cách nào không thương cô!
Khi anh hiểu rõ tất cả đều là do Lý Băng giở thủ đoạn, mười năm trước, bà ta đi đến biệt thự tìm Cố Nguyệt Như, lại bị cha mẹ của mình đuổi ra ngoài, còn nói những lời châm chọc, leequuydonn bà ta liền ghi hận trong lòng, vừa đúng hôm đó là sinh nhật Tưởng Niệm, bà ta cho rằng ngày đó Cố Nguyệt Như nhất định sẽ cùng cha mẹ anh đi ra ngoài, liền âm thầm kế hoạch từ đây, nghĩ tới dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì cho xong sai người cắt phanh xe.
Mà tiếp tay cho bà ta chính là em trai của Cố Nguyệt Như — Cố Phúc.
Cũng tại vì Lý Băng âm thầm phái người đưa chứng cứ cho anh, lúc ấy liền nổi lên lòng nghi ngờ, thử hỏi, mục đích anh trở về có mấy người biết?
Người đó hao tổn tâm cơ giúp anh tìm ‘chứng cớ’ như vậy, chẳng lẽ anh không sinh nghi? Anh ngu ngốc như vậy sao? Ngu ngốc đến mức cái gì cũng tin tưởng.
Anh liền lợi dụng lực lượng tổ chức Đế đi điều tra, quả nhiên anh cũng điều tra được, thì ra là, chồng Lý Băng là ba Tưởng Niệm, hơn nữa cái chết của mẹ Tưởng Niệm Cố Nguyệt Như không đơn thuần.
Năm đó tất cả các nhân chứng liên quan, đầu mối đã trải qua mười năm, thật sự khó có thể tìm ra cái gì! Cũng may, có tổ chức giúp một tay.
Hơn nữa Lý Băng mời anh tham gia bữa tiệc, anh cũng đoán được, cái chết của cha mẹ anh và Cố Nguyệt Nhứ, có thể có liên quan tới bà ta, tại sao bà ta dùng trăm phương ngàn kế tiếp cận mình, luôn là có mục đích, anh chờ cái đuôi của bà ta lộ ra.
Về sau càng điều tra kỹ càng, mọi việc cũng trở nên rõ ràng.
Thì ra là đầu sỏ đứng sau mọi chuyện là Lý Băng!
Nhưng làm sao anh có thể chỉ dùng luật pháp để cho bà ta dễ dàng thoát tội?
Luật pháp sẽ chỉ dùng một viên đạn giải quyết cuộc đời của bà ta, mà anh, anh sẽ khiến cả phần đời còn lại của bà ta phải chịu đựng nỗi đau như anh đã phải chịu đựng nỗi thống khổ sau vụ tai nạn kia.
Anh bắt đầu mọi chuyện nhằm vào Lý Băng, bà ta muốn khu đất ngoại thành phía Nam, anh ra giá gấp ba để mua, bà ta muốn con gái được gả vào hào môn thế gia làm phượng hoàng, anh sẽ khiến cho cô ta không bằng chuột cống, anh không chỉ muốn thu mua Hàn thị, làm cho hai người đó không còn xu nào, còn muốn bắt họ phải trốn chui trốn lủi sống quan ngày, làm tổn thương người của anh, anh nhất định khiến cho bà ta sống không bằng chết!
Nhưng cũng may, may mà anh không làm chuyện gì không thể tha thứ đối với Tưởng Niệm, anh biết dì Doãn bởi vì anh cha mẹ chết, cho nên canh cánh trong lòng đối với Tưởng Niệm, cho nên anh đem tất cả mọi chuyện cũng nói với dì Doãn, trước khi rời viện dì Doãn cũng tự nguyện, cả ngày ở trong hậu viện ăn chay niệm Phật.
Giống như tất cả đều nhanh như vậy, nhanh như vậy anh liền yêu cô, bởi vì cô cười, mà vui vẻ, bởi vì cô mệt mỏi, mà đau lòng.
Nếu là nói anh có cái gì đó không phải, đó chính là An Nguyệt Lê!
Nhưng là năm năm, cũng không lâu lắm.
Chờ anh ta ra ngoài, đứa bé của anh và Tưởng Niệm cũng lớn rồi, anh ta nhúng tay vào thế nào?
"Có thể nghe được từ chính miêng cậu nói như vậy, tôi cảm thấy vui mừng thay cô ấy." Tô Thước Cảnh thương cảm thở dài nói "Người đàn ông kia tự xưng là cậu của Tưởng Niệm, ông ta nhờ Tưởng Niệm cầu xin cậu giúp Lý Băng, buông tha Hàn thị, hơn nữa nói tất cả mọi chuyện với cô ấy rồi, cô ấy rất đau lòng."
Diêm Thương Tuyệt hơi hí mắt ra nhìn Tô Thước Cảnh, một lúc sau mới khinh thường nói "Hành động của bọn họ trái lại rất mau lẹ, thật cho là tôi không tìm được chỗ bọn họ trốn hay sao?" die,n; da.n Nói xong khóe miệng khinh miệt lại tiếp "Tôi chỉ là muốn cho bọn họ nếm thử mùi vị không có tiền không có thế một chút, tay người chèn ép khắp nơi, phải nhìn sắc mặt người khác, cuộc sống kinh tế vất vả, khiến một viên đạn giải quyết bà ta, quả thực không đủ."
Đang nói, cửa phòng làm việc nặng nề bị đẩy ra. . . .
Anh và Tô Thước Cảnh đồng thời nhìn lại, thấy Tưởng Niệm hai mắt rưng rưng, run lẩy bẩy đi tới, vẻ mặt đau thương đó làm cho người khác đau lòng không dứt, trong lòng, đau đến không ngừng chảy máu. . .
"Em. . . ." Diêm Thương Tuyệt lo lắng nhìn Tưởng Niệm, quan sát cẩn thận nét mặt cô, thận trọng nói.
"Chuyện hai người nói, tôi đều nghe được" Tưởng Niệm trong tay còn cầm bát canh vốn là cố ý muốn mang cho anh, cô từng bước đi đến gần Diêm Thương Tuyệt, tuyệt vọng khắc sâu vào trong đáy mắt.
Tại sao lại như vậy? Buổi tối đó là anh! Thật sự là anh! Mục đích của anh chính là muốn cho Nguyệt Lê ngồi tù, tiếp theo là để đạt được mục đích khiến mình vĩnh viễn ở lại bên cạnh anh?
Như vậy xưởng xảy ra chuyện như vậy cũng là do anh? Tiểu Miểu sanh non cũng là do anh? Nguyệt Lê ngồi tù cũng là do anh? Cho nên tất cả mọi chuyện đều là do anh gây nên?
Tại sao lại để cô nghe được mấy chuyện này? Cô chỉ là muốn anh, nghĩ đến anh, thuận tiện tự tay nấu canh gà đưa tới cho anh, cô chỉ là không thể rời xa anh, cho nên, đến tìm anh, nhưng tại sao phải bắt cô nghe chân tướng mọi chuyện?
Cô tình nguyện cái gì cũng không biết!
Tại sao anh có thể làm tổn thương người thân của cô như vật? Tại sao anh có thể làm tổn thương cô như vậy?
Không phải cô đã nói sao, nếu có một ngày anh muốn trả thù cô, chỉ cần không làm hại đến An gia, anh làm cái gì cô cũng có thể tha thứ! Tại sao anh muốn hại An gia suy tàn? Tại sao!
"Tưởng Niệm, em hãy nghe anh nói, bây giờ em rất kích động, anh không có cách nào giải thích với em, đợi em bình tĩnh lại, hãy nghe bọn anh giải thích có được không? Đừng kích động." Tô Thước Cảnh thấy dáng vẻ này của cô, ôm chặt cô vào trong ngực, muốn cho cô bình tĩnh lại, anh hận không thể đánh bản thân, khi anh đi vào nên sai người canh giữ ở bên ngoài, như vậy cô sẽ không biết.
Nhưng chân tướng có thể lừa gạt cô bao lâu?
"Đừng đụng vào tôi!" Tưởng Niệm hét lớn, tức giận tránh xa lồng ngực Tô Thước Cảnh, chỉ vào anh "Anh và anh ta cùng một phe đúng không? Các người muốn tôi phải đau thương đến chế, khổ sở đến chết phải không?"
Cô tuyệt nhiên không nghe thấy, cũng không quan tâm Diêm Thương Tuyệt nói ‘tôi rất quan tâm cô ấy’, cô chỉ biết An gia hôm nay tất cả đều là anh ban cho!
Cái gì mà quan tâm cô, cái gì mà không thể rời bỏ cô, đều là giả, quan tâm cô là làm tổn hại đến người thân của cô sao?
"Không phải, không phải, tôi ở bên cạnh em là vì không kiềm chế được thích em, tôi không có mục đích gì, trong khoảng thời gian vừa qua, em chỉ có ấn tượng như thế về anh thôi sao?" Tô Thước Cảnh vô cùng đau đớn nói.
Tại sao cô có thể hiểu lầm anh? Tại sao có thể? Anh yêu cô sâu đậm như vậy!
"Tôi không muốn nghe, không muốn nghe, các người đều lừa tôi, tổn thương tôi, tôi không muốn nghe anh nói, không cần!" Tưởng Niệm hoảng hốt ôm đầu, lắc điên loạn, cô không muốn nghe lời nào cả, không muốn!
"Làm loạn đủ chưa?" Diêm Thương Tuyệt đột nhiên mở miệng, giọng nói có chút mất bình tĩnh.
Anh không chịu được bộ dạng kia của cô, vì An Nguyệt Lê mà khóc đứt từng khúc ruột!
Cô là muốn anh nhúng tay khiến an Nguyệt Lê chết ở trong tù sao?
Nghe được tiếng của anh, Tưởng Niệm không sợ hãi ngước mắt nhìn anh, trong mắt chứa chất thù hận.
"Anh đã đồng ý với tôi, sẽ không làm tổn thương người của An gia, anh gạt tôi!" Tưởng Niệm nhìn gương mặt tuấn mỹ của anh, tức khắc tâm hóa thành tro bụi, nước mắt, lăn dài trên khuôn mặt.
Cô hận nhất chính là bị người khác lừa gạt, cô hận nhất chính là anh rõ ràng đã đồng ý với cô, sẽ không làm hại đến người của An gia, anh nuốt lời rồi! Anh có biết người của An gia đối với cô có ý nghĩa gì hay không? lơqid]on Đó là những người chung sống với cô mười năm, cô coi họ như người thân của cô! Là những người thân duy nhất trên đời này của cô! Tại sao anh có thể độc ác như vậy? !
Tại sao anh có thể khiến chú An lớn tuổi như vậy còn phải chịu nỗi đau chia cắt ruột thịt đó?!
Tại sao anh nhẫn tâm tổn thương bọn họ? Nghĩ tới ở tòa án, khoảnh khắc An Nguyệt Lê bị tuyên án, chú An chưa bao giờ chưa từng rơi lệ trước bất kì ai lúc đó đã khóc không thành tiếng.
Có biết cô có bao nhiêu tự trách, bao nhiêu day dứt?
Anh không hiểu! Bởi vì anh căn bản không quan tâm cô! Căn bản không quan tâm cô khổ sở như nào!
"Đứa bé ngu ngốc! Chẳng lẽ em không biết trên đời này những lời đàn ông nói, là không thể tin nhất sao? Người mẹ tiểu tam kia của em không dạy ngươi em sao?" Diêm Thương Tuyệt từng bước từng bước đến gần cô, tàn nhẫn nói.
"Mẹ tôi không phải Tiểu Tam! Không phải! Anh không có tư cách làm nhục bà ấy!" Tưởng Niệm sụp đổ kêu gào, hai mắt hận thù nhìn Diêm Thương Tuyệt.
"Tuyệt! Cậu có biết cậu đang nói cái gì hay không? Lúc này là lúc nào mà còn nói mấy lời tức giận như vậy? Cô ấy sẽ càng hiểu lầm cậu, cậu có biết hay không?" Tô Thước Cảnh tức giận dùng sức đẩy anh một cái.
Diêm Thương Tuyệt không đề phòng bị lui về phía sau, sau đó đụng vào trên bàn làm việc, chân mày anh cũng không nhíu một cái, lập tức nói "Hiểu lầm cái gì? Tôi chính là muốn lợi dụng cô ta, đối phó Lý Băng, lieqiudoon cô chỉ là một quân cờ trong cuộc đời mà thôi có cũng được mà không có cũng chẳng sao, cái gì cô cũng không còn!"
Diêm Thương Tuyệt tức giận nhìn khuôn mặt đẫm lệ của cô, mặc dù trong lòng đau như cắt, nhưng anh vẫn nén xuống, anh tức giận! Anh phát điên! Đều là vì trong lòng cô thủy chung chỉ có An Nguyệt Lê.
Hơn một tháng nay anh cơ hồ ngày ngày cùng với cô, tìm mọi cách nuông chiều cô, nhưng là bây giờ cô lại vì An Nguyệt Lê lên tiếng lên án anh? Cuối cùng thời khắc này đã đến.
Tại sao anh tức giận đến vậy? Cô vì người yêu cũ mà hận anh thấu xương!?
"Cuối cùng anh cũng nói ra, cuối cùng đã nói ra. . . Cũng tốt, cũng tốt." Tưởng Niệm nghe lời nói của anh, cảm thấy toàn thân đau đớn như vậy. . . Mệt mỏi như vậy. . . .
Trước mặt cô bỗng tối sầm, không còn biết gì nữa. . . .
Tóm lại mấy ngày nay anh đối với mình cực kỳ tốt, để cho mình có cảm giác tựa như được cả thế giới yêu mến, hạnh phúc như vậy, ngọt ngào như vậy!
"Sao vậy? Đang suy nghĩ gì? Đã trễ thế này rồi còn chưa ngủ?" Diêm Thương Tuyệt đi vào nhìn thấy Tưởng Niệm chỉ khoác một chiếc áo mỏng đứng ở bên ngoài ban công, liền mặt lạnh đi vào.
Tưởng Niệm nghe thấy tiếng của anh, xoay người, dịu dàng nhìn anh: "Chờ anh, anh chưa vào em không ngủ được"
Vốn là muốn nổi giận nhưng Diêm Thương Tuyệt nghe cô nói như vậy, liền kiêu ngạo cười một tiếng, cắn cắn khóe miệng "Như vậy em không được rời xa anh?"
Tưởng Niệm thẹn thùng mím môi, nghiêng đầu nhìn thì thấy anh đã tới bên cạnh, ôm chặt eo cô, cô cũng không chút ngại ngùng nhào vào trong ngực anh, đôi vòng tay ôm chặt hông của anh: "Em không thể bỏ rơi anh, cho nên anh phải thật tốt đối với em, không cho phép bắt nạt em, không cho phép tổn thương em, không cho phép lừa ta"
Lời của cô nói rất nghiêm túc, khiến trong lòng Diêm Thương Tuyệt khẽ trùng xuống, không cho phép tổn thương cô? Không cho phép lừa gạt cô? Dường như mình đều đã làm.
Tưởng Niệm thấy anh không trả lời, cau mày ngước mắt nhìn anh "Thế nào? Yêu cầu của em quá sức, anh không có cách thực hiện được?" Giọng nói có chút nổi giận.
Diêm Thương Tuyệt lấy lại tinh thần, nuông chiều ôm mặt của cô, tình ý sâu xa nói " Anh chỉ biết hiện tại thật sự rất yêu em, không còn em thì anh cũng không thể trụ nổi, cho nên chuyện trước kia anh không nhớ rõ, chỉ cần về sau anh yêu em, em yêu anh là tốt rồi, Die nd da n hai người chúng ta cùng nhau già đi, đầu bạc răng long, chỉ có thể nằm trên giường, không thể đi lại, anh sẽ luôn nắm thật chặt tay em, không buông ra, cho đến khi cái chết tìm đến chúng ta."
Đôi mắt Tưởng Niệm đẫm lệ nghe anh nói, cả người tản mát ra khí phách mê người, lời nói vô cùng chân thành, chứa đựng tình cảm sâu nặng, cô thực sự rất cảm động.
"Cảm động? Dễ dàng như vậy đã thỏa mãn?" Diêm Thương Tuyệt cười yếu ớt nhìn cô nước mắt lưng tròng ôm chặt lấy cô: "Không cần dễ dàng như vậy đã mãn nguyện, sau này anh còn sẽ đối tốt với em hơn nữa."
Tưởng Niệm gật đầu, hạnh phúc ôm chặt anh, chặt hơn một chút, giống như đời này cứ muốn được anh ôm như vậy. . . Ôm thật chặt.
"Anh muốn em, tối nay." Diêm Thương Tuyệt hạ thấp giọng bên tai Tưởng Niệm thở khẽ khí nóng, kích động nói.
Tưởng Niệm bị anh ôm cả người nóng lên, cô căng thẳng trong lòng anh cựa quậy, rụt cổ "Ngày nào cũng…cũng không tốt." mấy chữ giữa cô không có gan nói ra miệng.
Nhưng là anh hiểu ý của cô.
Diêm Thương Tuyệt ôm chặt hông của cô, để cho cô cảm giác được vật cứng rắn của mình: "Cảm thấy sao? Không có được em, một khắc nó cũng không thể sống yên ổn"
Anh dồn nén những bất anh trong lòng, ôm Tưởng Niệm đi tới giường. . . .
(kế tiếp, các nàng tự tưởng tượng! Tác giả không viết thịt, tui cũng không biết edit cái gì TT.TT >O< )
. . . . . . . . . . . . . . . .
Diêm Thương Tuyệt ngồi trước bàn làm việc, chăm chú nhìn hợp đồng, thỉnh thoảng cau mày, đột nhiên cửa phong làm việc vị đẩy mạnh, anh ngước mắt nhìn, thấy Tô Thước Cảnh một thân tây trang màu trắng, nổi giận đùng đùng đi tới, anh để bút xuống, mặt lạnh nhìn "Càng ngày càng nóng vội."
"Phải, tôi nóng vội, không nghĩ rằng, cậu giấu được tốt như vậy, lâu như vậy" Tô Thước Cảnh khinh bỉ nhìn anh, miệng đầy tức giận giễu cợt.
Diêm Thương Tuyệt đứng lên, lạnh lùng khoanh hai tay trước ngực, khó hiểu nhìn Tô Thước Cảnh "Sao vậy, lúc ra cửa đã bị chó cắn rồi à? Vừa đến đã nổi điên?"
Tô Thước Cảnh nhìn chằm chằm anh, lấy đống ảnh ra, vứt trước mặt anh: "Xem những tấm hình này, cậu sẽ biết tôi bị ai cắn?"
Diêm Thương Tuyệt dời tầm mắt chuyển qua xấp hình, khi nhìn rõ bối cảnh cùng người ánh mắt thoáng chút hoảng hốt, chỉ là rất nhanh bị anh cẩn thận che giấu, làm sao mà Cảnh có những tấm hình này?
Sau sự việc kia, không phải anh đã sai người phá hủy tất cả camera giám sát sao?
Tô Thước Cảnh thấy dáng vẻ cố trấn tĩnh của anh, nhướn mày, giễu cợt nói "Thế nào? Không nhận ra sao? Người trong ảnh so với cậu không khác gì đâu."
"Cậu đã phát hiện từ khi nào?" Diêm Thương Tuyệt cầm xấp hình ở trong tay, không chút để ý hỏi.
Anh cho rằng chuyện này không ai biết, anh cho rằng anh làm rất tốt, nhưng là ai? Là ai muốn dậy lên tất cả những chuyện đã chìm xuống ấy? Pxxf.
Nhưng bất kì ai, đều sẽ chết!
"Tôi cũng mới phát hiện ra gần đây, tại sao? Nói cho tôi biết tại sao lại bày ra tất cả chuyện này? Cậu có biết cậu làm như vậy là tổn thương cô ấy hay sao, không phải cậu yêu cô ấy sao? Tại sao phải làm như vậy?" Tô Thước Cảnh cuối cùng không nhẫn nhịn được nữa, tóm chặt cổ áo của Diêm Thương Tuyệt, giận dữ hỏi.
Diêm Thương Tuyệt không cảm xúc nhìn bàn tay đang nắm cổ áo mình, sau đó hơi dùng sức đẩy Tô Thước Cảnh ra "Bởi vì tôi phải chiếm được cô ấy, cho dù phải dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào đi nữa, mà An Nguyệt Lê chính là chướng ngại của tôi, anh ta vốn phải chết, nhưng bởi vì lo cho cô ấy, sợ cô ấy đau lòng, nên chỉ để cho anh ta ngồi tù mà thôi." Anh lạnh lùng nhìn Tô Thước Cảnh, ngạo mạn nói "Cậu đến khởi binh vấn tội sao? Đối với tôi?"
Đôi mắt phẫn nộ của Tô Thước Cảnh hạ xuống, mặc dù anh tức giận, nhưng là nghĩ đến nhiều năm trước, hai người khổ cực như vậy chịu đựng từng ly từng tý anh không có cách nào hận anh.
"Tuyệt, bất kể cậu có tàn ác với người khác như thế nào, tôi chỉ hi vọng cậu bảo vệ thật tốt cho cô ấy, không nên thương tổn cô ấy, cô ấy rất cố chấp, nếu cậu lừa gạt cô tổn thương cô ấy, cô ấy sẽ không tha thứ cho cậu! Khiến An Nguyệt Lê ra đi, cậu phải bù đắp cho cô ấy." Tô Thước Cảnh tóm chặt tay anh, có chút cầu khẩn.
"Tại sao cậu cho rằng tôi muốn làm tổn thương cô ấy? Tôi cưng chiều cô còn tới không kịp." Diêm Thương Tuyệt lười biếng dựa vào bàn làm việc, nhàn hạ nhìn gương mặt âm u của Tô Thước Cảnh, dieendaan lại chậm rãi nói "Cậu yên tâm, trừ việc tôi lừa cô ấy để loại bỏ An Nguyệt Lê ra, chưa từng làm chuyện tốn thương cô ấy, hơn nữa, tôi còn giúp đỡ cô ấy."
Mi tâm Tô Thước Cảnh nhíu lại, hoài nghi nhìn anh "Nói vậy là sao?"
Anh cũng không tin nổi, một ác ma nổi tiếng như anh lại đi giúp người?
"Tôi đã điều tra được, mẹ cô ấy và Lý Băng có quan hệ trực tiếp, cho nên tôi mới có ý định thu mua Hàn thị, nhớ ngày đó Lý Băng trăm phương ngàn kế muốn cho tôi lầm tưởng rằng ba mẹ đã qua đời của tôi và Cố Nguyệt Như có liên quan, nhưng là tôi dễ lừa lắm sao? Chút chuyện này mà cũng không nắm rõ, tôi không xứng có được những thứ này!" Anh nói rất hờ hững, nhưng vẫn khiến người ta khiếp sợ.
"Nhưng những gì cậu làm đối với An Nguyệt Lê đều làm thương tổn cô ấy, nếu cô ấy biết liệu sẽ tha thứ cho cậu?" Tô Thước Cảnh biết anh là thật sự yêu Tưởng Niệm, hôm nay anh đến vốn là muốn mắng chửi cậu ta, nhưng là. . .
Anh thủy chung không quên được chuyện năm đó Tuyệt mạo hiểm tính mạng cứu anh, cũng không quên được Tuyệt thay mình nhận một viên đạn, còn che giấu cho mình.
Chuyện hôm nay, muốn anh gạt Tưởng Niệm, thật sự làm khó anh.
"Chỉ cần cậu đừng nói cho cô ấy biết là được, bây giờ tôi không thể không có cô ấy, về phần Lý Băng, tôi sẽ để cho bà ta sống thêm vài ngày." Diêm Thương Tuyệt nhìn sang những tấm ảnh kia đăm chiêu nói.
"Nhưng cậu của cô ấy đã tìm tới, tôi không biết về sau cô ấy có biết hay không." Tô Thước Cảnh đột nhiên cảm thấy lo lắng, nhìn anh chằm chằm Diêm Thương Tuyệt trên mặt anh đột nhiên có điểm khẩn trường.
Lúc nào thì, Tuyệt đã trở thành người đàn ông biết yêu?
Vì người mình quan tâm, buông bỏ tất cả kiêu ngạo, chỉ vì để cho cô ấy vĩnh viễn ở bên cạnh mình?
"Chuyện khi nào?" Diêm Thương Tuyệt khẩn trương nhìn Tô Thước Cảnh.
"Mấy ngày rồi, chính là ngày cậu từ Anh trở về, tôi gặp cô ấy ở quán cà phê, lúc ấy cô ấy đang nói chuyện cùng một người đàn ông. . ."
"Đàn ông?! Cô cùng người đàn ông nào?!" Không đợi Tô Thước Cảnh nói xong, Diêm Thương Tuyệt liền giận dữ ngút trời nhìn anh chằm chằm.
Ánh mắt kia dường như muốn ăn tươi nuốt sống anh.
Tô Thước Cảnh thấy bộ dạng bình dấm chua của anh, tức giận khinh thường anh "Nghĩ gì thế? Cậu cứ không tin tưởng cô ấy như vậy?" Nói qua rồi lại cười thầm "Đây không phải rõ ràng cậu rất quan tâm cô ấy sao?"
Diêm Thương Tuyệt không e dè mà nói "Đúng vậy, tôi rất quan tâm cô ấy!"
Anh cũng không biết là từ lúc nào, cô đã ở trong lòng mình rồi, lúc bắt đầu anh cho là mình chỉ là muốn trả thù cô, cho nên không từ thủ đoạn nào để cho cô ở bên cạnh mình, từ từ hành hạ cô, nhưng là, anh phát hiện ra rằng anh không lừa được mình, nhìn thấy cô khóc, sự quật cường của cô, mỗi một điểm đều khiến anh động lòng.
Anh không cách nào không thương cô!
Khi anh hiểu rõ tất cả đều là do Lý Băng giở thủ đoạn, mười năm trước, bà ta đi đến biệt thự tìm Cố Nguyệt Như, lại bị cha mẹ của mình đuổi ra ngoài, còn nói những lời châm chọc, leequuydonn bà ta liền ghi hận trong lòng, vừa đúng hôm đó là sinh nhật Tưởng Niệm, bà ta cho rằng ngày đó Cố Nguyệt Như nhất định sẽ cùng cha mẹ anh đi ra ngoài, liền âm thầm kế hoạch từ đây, nghĩ tới dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì cho xong sai người cắt phanh xe.
Mà tiếp tay cho bà ta chính là em trai của Cố Nguyệt Như — Cố Phúc.
Cũng tại vì Lý Băng âm thầm phái người đưa chứng cứ cho anh, lúc ấy liền nổi lên lòng nghi ngờ, thử hỏi, mục đích anh trở về có mấy người biết?
Người đó hao tổn tâm cơ giúp anh tìm ‘chứng cớ’ như vậy, chẳng lẽ anh không sinh nghi? Anh ngu ngốc như vậy sao? Ngu ngốc đến mức cái gì cũng tin tưởng.
Anh liền lợi dụng lực lượng tổ chức Đế đi điều tra, quả nhiên anh cũng điều tra được, thì ra là, chồng Lý Băng là ba Tưởng Niệm, hơn nữa cái chết của mẹ Tưởng Niệm Cố Nguyệt Như không đơn thuần.
Năm đó tất cả các nhân chứng liên quan, đầu mối đã trải qua mười năm, thật sự khó có thể tìm ra cái gì! Cũng may, có tổ chức giúp một tay.
Hơn nữa Lý Băng mời anh tham gia bữa tiệc, anh cũng đoán được, cái chết của cha mẹ anh và Cố Nguyệt Nhứ, có thể có liên quan tới bà ta, tại sao bà ta dùng trăm phương ngàn kế tiếp cận mình, luôn là có mục đích, anh chờ cái đuôi của bà ta lộ ra.
Về sau càng điều tra kỹ càng, mọi việc cũng trở nên rõ ràng.
Thì ra là đầu sỏ đứng sau mọi chuyện là Lý Băng!
Nhưng làm sao anh có thể chỉ dùng luật pháp để cho bà ta dễ dàng thoát tội?
Luật pháp sẽ chỉ dùng một viên đạn giải quyết cuộc đời của bà ta, mà anh, anh sẽ khiến cả phần đời còn lại của bà ta phải chịu đựng nỗi đau như anh đã phải chịu đựng nỗi thống khổ sau vụ tai nạn kia.
Anh bắt đầu mọi chuyện nhằm vào Lý Băng, bà ta muốn khu đất ngoại thành phía Nam, anh ra giá gấp ba để mua, bà ta muốn con gái được gả vào hào môn thế gia làm phượng hoàng, anh sẽ khiến cho cô ta không bằng chuột cống, anh không chỉ muốn thu mua Hàn thị, làm cho hai người đó không còn xu nào, còn muốn bắt họ phải trốn chui trốn lủi sống quan ngày, làm tổn thương người của anh, anh nhất định khiến cho bà ta sống không bằng chết!
Nhưng cũng may, may mà anh không làm chuyện gì không thể tha thứ đối với Tưởng Niệm, anh biết dì Doãn bởi vì anh cha mẹ chết, cho nên canh cánh trong lòng đối với Tưởng Niệm, cho nên anh đem tất cả mọi chuyện cũng nói với dì Doãn, trước khi rời viện dì Doãn cũng tự nguyện, cả ngày ở trong hậu viện ăn chay niệm Phật.
Giống như tất cả đều nhanh như vậy, nhanh như vậy anh liền yêu cô, bởi vì cô cười, mà vui vẻ, bởi vì cô mệt mỏi, mà đau lòng.
Nếu là nói anh có cái gì đó không phải, đó chính là An Nguyệt Lê!
Nhưng là năm năm, cũng không lâu lắm.
Chờ anh ta ra ngoài, đứa bé của anh và Tưởng Niệm cũng lớn rồi, anh ta nhúng tay vào thế nào?
"Có thể nghe được từ chính miêng cậu nói như vậy, tôi cảm thấy vui mừng thay cô ấy." Tô Thước Cảnh thương cảm thở dài nói "Người đàn ông kia tự xưng là cậu của Tưởng Niệm, ông ta nhờ Tưởng Niệm cầu xin cậu giúp Lý Băng, buông tha Hàn thị, hơn nữa nói tất cả mọi chuyện với cô ấy rồi, cô ấy rất đau lòng."
Diêm Thương Tuyệt hơi hí mắt ra nhìn Tô Thước Cảnh, một lúc sau mới khinh thường nói "Hành động của bọn họ trái lại rất mau lẹ, thật cho là tôi không tìm được chỗ bọn họ trốn hay sao?" die,n; da.n Nói xong khóe miệng khinh miệt lại tiếp "Tôi chỉ là muốn cho bọn họ nếm thử mùi vị không có tiền không có thế một chút, tay người chèn ép khắp nơi, phải nhìn sắc mặt người khác, cuộc sống kinh tế vất vả, khiến một viên đạn giải quyết bà ta, quả thực không đủ."
Đang nói, cửa phòng làm việc nặng nề bị đẩy ra. . . .
Anh và Tô Thước Cảnh đồng thời nhìn lại, thấy Tưởng Niệm hai mắt rưng rưng, run lẩy bẩy đi tới, vẻ mặt đau thương đó làm cho người khác đau lòng không dứt, trong lòng, đau đến không ngừng chảy máu. . .
"Em. . . ." Diêm Thương Tuyệt lo lắng nhìn Tưởng Niệm, quan sát cẩn thận nét mặt cô, thận trọng nói.
"Chuyện hai người nói, tôi đều nghe được" Tưởng Niệm trong tay còn cầm bát canh vốn là cố ý muốn mang cho anh, cô từng bước đi đến gần Diêm Thương Tuyệt, tuyệt vọng khắc sâu vào trong đáy mắt.
Tại sao lại như vậy? Buổi tối đó là anh! Thật sự là anh! Mục đích của anh chính là muốn cho Nguyệt Lê ngồi tù, tiếp theo là để đạt được mục đích khiến mình vĩnh viễn ở lại bên cạnh anh?
Như vậy xưởng xảy ra chuyện như vậy cũng là do anh? Tiểu Miểu sanh non cũng là do anh? Nguyệt Lê ngồi tù cũng là do anh? Cho nên tất cả mọi chuyện đều là do anh gây nên?
Tại sao lại để cô nghe được mấy chuyện này? Cô chỉ là muốn anh, nghĩ đến anh, thuận tiện tự tay nấu canh gà đưa tới cho anh, cô chỉ là không thể rời xa anh, cho nên, đến tìm anh, nhưng tại sao phải bắt cô nghe chân tướng mọi chuyện?
Cô tình nguyện cái gì cũng không biết!
Tại sao anh có thể làm tổn thương người thân của cô như vật? Tại sao anh có thể làm tổn thương cô như vậy?
Không phải cô đã nói sao, nếu có một ngày anh muốn trả thù cô, chỉ cần không làm hại đến An gia, anh làm cái gì cô cũng có thể tha thứ! Tại sao anh muốn hại An gia suy tàn? Tại sao!
"Tưởng Niệm, em hãy nghe anh nói, bây giờ em rất kích động, anh không có cách nào giải thích với em, đợi em bình tĩnh lại, hãy nghe bọn anh giải thích có được không? Đừng kích động." Tô Thước Cảnh thấy dáng vẻ này của cô, ôm chặt cô vào trong ngực, muốn cho cô bình tĩnh lại, anh hận không thể đánh bản thân, khi anh đi vào nên sai người canh giữ ở bên ngoài, như vậy cô sẽ không biết.
Nhưng chân tướng có thể lừa gạt cô bao lâu?
"Đừng đụng vào tôi!" Tưởng Niệm hét lớn, tức giận tránh xa lồng ngực Tô Thước Cảnh, chỉ vào anh "Anh và anh ta cùng một phe đúng không? Các người muốn tôi phải đau thương đến chế, khổ sở đến chết phải không?"
Cô tuyệt nhiên không nghe thấy, cũng không quan tâm Diêm Thương Tuyệt nói ‘tôi rất quan tâm cô ấy’, cô chỉ biết An gia hôm nay tất cả đều là anh ban cho!
Cái gì mà quan tâm cô, cái gì mà không thể rời bỏ cô, đều là giả, quan tâm cô là làm tổn hại đến người thân của cô sao?
"Không phải, không phải, tôi ở bên cạnh em là vì không kiềm chế được thích em, tôi không có mục đích gì, trong khoảng thời gian vừa qua, em chỉ có ấn tượng như thế về anh thôi sao?" Tô Thước Cảnh vô cùng đau đớn nói.
Tại sao cô có thể hiểu lầm anh? Tại sao có thể? Anh yêu cô sâu đậm như vậy!
"Tôi không muốn nghe, không muốn nghe, các người đều lừa tôi, tổn thương tôi, tôi không muốn nghe anh nói, không cần!" Tưởng Niệm hoảng hốt ôm đầu, lắc điên loạn, cô không muốn nghe lời nào cả, không muốn!
"Làm loạn đủ chưa?" Diêm Thương Tuyệt đột nhiên mở miệng, giọng nói có chút mất bình tĩnh.
Anh không chịu được bộ dạng kia của cô, vì An Nguyệt Lê mà khóc đứt từng khúc ruột!
Cô là muốn anh nhúng tay khiến an Nguyệt Lê chết ở trong tù sao?
Nghe được tiếng của anh, Tưởng Niệm không sợ hãi ngước mắt nhìn anh, trong mắt chứa chất thù hận.
"Anh đã đồng ý với tôi, sẽ không làm tổn thương người của An gia, anh gạt tôi!" Tưởng Niệm nhìn gương mặt tuấn mỹ của anh, tức khắc tâm hóa thành tro bụi, nước mắt, lăn dài trên khuôn mặt.
Cô hận nhất chính là bị người khác lừa gạt, cô hận nhất chính là anh rõ ràng đã đồng ý với cô, sẽ không làm hại đến người của An gia, anh nuốt lời rồi! Anh có biết người của An gia đối với cô có ý nghĩa gì hay không? lơqid]on Đó là những người chung sống với cô mười năm, cô coi họ như người thân của cô! Là những người thân duy nhất trên đời này của cô! Tại sao anh có thể độc ác như vậy? !
Tại sao anh có thể khiến chú An lớn tuổi như vậy còn phải chịu nỗi đau chia cắt ruột thịt đó?!
Tại sao anh nhẫn tâm tổn thương bọn họ? Nghĩ tới ở tòa án, khoảnh khắc An Nguyệt Lê bị tuyên án, chú An chưa bao giờ chưa từng rơi lệ trước bất kì ai lúc đó đã khóc không thành tiếng.
Có biết cô có bao nhiêu tự trách, bao nhiêu day dứt?
Anh không hiểu! Bởi vì anh căn bản không quan tâm cô! Căn bản không quan tâm cô khổ sở như nào!
"Đứa bé ngu ngốc! Chẳng lẽ em không biết trên đời này những lời đàn ông nói, là không thể tin nhất sao? Người mẹ tiểu tam kia của em không dạy ngươi em sao?" Diêm Thương Tuyệt từng bước từng bước đến gần cô, tàn nhẫn nói.
"Mẹ tôi không phải Tiểu Tam! Không phải! Anh không có tư cách làm nhục bà ấy!" Tưởng Niệm sụp đổ kêu gào, hai mắt hận thù nhìn Diêm Thương Tuyệt.
"Tuyệt! Cậu có biết cậu đang nói cái gì hay không? Lúc này là lúc nào mà còn nói mấy lời tức giận như vậy? Cô ấy sẽ càng hiểu lầm cậu, cậu có biết hay không?" Tô Thước Cảnh tức giận dùng sức đẩy anh một cái.
Diêm Thương Tuyệt không đề phòng bị lui về phía sau, sau đó đụng vào trên bàn làm việc, chân mày anh cũng không nhíu một cái, lập tức nói "Hiểu lầm cái gì? Tôi chính là muốn lợi dụng cô ta, đối phó Lý Băng, lieqiudoon cô chỉ là một quân cờ trong cuộc đời mà thôi có cũng được mà không có cũng chẳng sao, cái gì cô cũng không còn!"
Diêm Thương Tuyệt tức giận nhìn khuôn mặt đẫm lệ của cô, mặc dù trong lòng đau như cắt, nhưng anh vẫn nén xuống, anh tức giận! Anh phát điên! Đều là vì trong lòng cô thủy chung chỉ có An Nguyệt Lê.
Hơn một tháng nay anh cơ hồ ngày ngày cùng với cô, tìm mọi cách nuông chiều cô, nhưng là bây giờ cô lại vì An Nguyệt Lê lên tiếng lên án anh? Cuối cùng thời khắc này đã đến.
Tại sao anh tức giận đến vậy? Cô vì người yêu cũ mà hận anh thấu xương!?
"Cuối cùng anh cũng nói ra, cuối cùng đã nói ra. . . Cũng tốt, cũng tốt." Tưởng Niệm nghe lời nói của anh, cảm thấy toàn thân đau đớn như vậy. . . Mệt mỏi như vậy. . . .
Trước mặt cô bỗng tối sầm, không còn biết gì nữa. . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.