Cầm Tù Tình Yêu Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Lòng Dạ Độc Ác
Chương 132: Chương 129 (1)
Dạ Tư Tĩnh
06/05/2016
Tưởng Niệm một người bước đi trên đường, cười khanh khách nhìn người ta đi
tới đi lui, những chiếc xe băng qua đường lớn ngõ nhỏ, ngẩng đầu nhìn
lên bầu trời thấy mây trắng, cô cười càng vui vẻ hơn, khóe miệng nâng
lên góc độ hoàn mỹ, lộ ra hàm răng trắng tinh chỉnh tề, Tuyệt đi nước
Anh mấy ngày rồi, mặc dù cứ cách hai giờ sẽ gọi điện thoại cho cô, nhưng cô vẫn rất nhớ, rất nhớ anh, ban đêm không ngửi thấy mùi thuốc lá quen
thuộc cô sẽ mất ngủ! Xem ra cô đã có thói quen có anh, đã không thể rời
bỏ anh rồi.
Sau khi anh đi, một mình ở biệt thự làm cho cô cảm thấy sắp hỏng mất, cho nên hiện tại liền đi ra ngoài dạo phố một chút, mua một chút đồ, ngồi đợi, còn muốn đi nhìn chú An, kể từ mấy ngày hôm trước sau khi An Nguyệt Lê bị phán tội ở tòa án tối cao ở thành phố A, cô đã không gặp qua chú An, tính toán cũng sắp được mười ngày rồi.
An Nguyệt Lê bởi vì giết lầm khiến cho Trịnh Mỗ bị thương tật nghiêm trọng nên bị kết án năm năm, cô biết, nếu quả thật muốn phán tội, năm năm hình như vẫn chưa đủ, là Tuyệt, Tuyệt đứng ở giữa giúp, cô và người nhà họ An đều cảm kích anh.
Hôm nay khí trời mát lạnh, gió nhẹ thổi lên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của cô, trên cây lá phong bị thổi rơi xuống, rải xuống khắp mặt đất một màu vàng xám trông thật đẹp mắt.
Trong gió mang theo mùi bùn đất và cỏ xanh, Tưởng Niệm thích nhất mùi này, cô đứng yên tại chỗ, nhắm mắt lại, hưởng thụ cảm giác đó, giống như cô đang ở trong rừng rậm nguyên thủy, tiếp xúc gần với Mẹ Tự Nhiên, làm cho cô thật vui vẻ.
Đột nhiên có cảm giác bị người rình coi, trước mặt giống như có bóng đen, có người!
Tưởng Niệm hoang mang sợ hãi mở mắt, nhìn thấy một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, mặc âu phục, một thước bảy mấy, ông ta cúi đầu xuống với một sự bình thản rồi lại nhìn mình một cách thâm u, cô không hiểu mở to hai mắt, nhếch cánh môi, nhỏ tiếng hỏi " Ông là ai?"
Không biết vì sao cô cảm thấy ông ta nhìn rất quen, hơn nữa lúc ông ấy nhìn mình tại sao trong mắt lại có nước mắt?
Người đàn ông hít chóp mũi, giọng khàn khàn nói "Cậu là cậu của con"
Cậu?
Tưởng Niệm trợn to hai mắt, khẽ nhếch làn môi đỏ mọng, bộ dạng khiếp sợ theo dõi ông ấy, cô lúc nào lại có một người cậu?
Chỉ là nhìn kỹ sẽ thấy, người đàn ông trước mắt này với mẹ rất giống nhau, mặc dù trên mặt có chút nếp nhăn, nhưng gương mặt đó, đặc biệt là khi khóe mắt của ông ấy nhìn xuống cũng có một nốt ruồi đỏ giống hệt như của mẹ, Tưởng Niệm có chút bối rối, đây là tình huống gì?
Trong phim ảnh kinh điển _________ nhận người thân?
"Làm sao có thể, mẹ của tôi không nói với tôi, tôi còn có một người cậu nha, ông nhận lầm người rồi?" Tưởng Niệm ngượng ngùng cười một tiếng, khoát tay trả lời, hiển nhiên không tin lời nói của ông ta.
Mặc dù trong miệng nói như vậy, nhưng cô vẫn tìm tòi quan sát người đàn ông này, càng xem cô càng cảm thấy ông ta rất giống mẹ, người đàn ông này không phải là loại đặc biệt thô cuồng..., ông ta trầm ổn thanh tú, bên phải cũng có một núm má đồng tiền, cô nhớ bên phải của mẹ cũng có một cái.
Sẽ không phải là cậu của cô chứ?
"Cậu thật sự chính là cậu của con, mười năm trước, cậu và mẹ của con có chút hiểu lầm, cho nên" người đàn ông bật cười một chút, nhìn Tưởng Niệm nói "Cô ấy có thể ghi hận cậu, cho nên không nhắc cho con đi, nhưng cậu thiên chân vạn xác chính là cậu của con, cậu tên là Cố Phúc, là anh của mẹ con, người anh duy nhất."
Thân thể Tưởng Niệm chấn động, Cố Phúc?
Cô nhớ lúc còn bé, lúc mẹ gặp cơn ác mộng, từ trong miệng mẹ có nói qua tên này, lúc ấy cô bị sợ nên sau khi tỉnh lại đã hỏi mẹ Cố Phúc là ai, nhưng mẹ cái gì cũng không nói, chỉ yên lặng rơi lệ.
Cô biết đây nhất định là nỗi đau trong lòng mẹ, từ đó về sau cô cũng không hỏi nữa, tựa như đối với người đàn ông kia giống nhau, không bao giờ hỏi tới nữa.
Nhưng Cố Phúc trong miệng mẹ là người đàn ông trước mặt này hay sao?
Thấy Tưởng Niệm không tin, người đàn ông móc trong túi tiền ra một bức hình cũ kỹ đưa cho Tưởng Niệm "Đây là ảnh chụp chung giữa cậu và mẹ con, cũng là bức hình chụp chung duy nhất, phía sau còn có chữ của mẹ con, con xem sẽ biết có phải cậu lừa con hay không?
Tưởng Niệm đần độn nhìn hình trong tay người đàn ông, là mẹ! Cô gái có nụ cười ngọt ngào, dịu dàng uyển chuyển chính là mẹ!
Từ trên tấm hình xem ra, ngay lúc đó cô gái và mẹ hiện tại không khác nhiều lắm, đều đã qua thập niên, mẹ vẫn mặc áo xanh dương sơ mi kẻ ô cùng với quần jean trắng, mái tóc đen nhánh cài một dải băng trắng, điềm tĩnh đứng ở bên cạnh người đàn ông, thân mật kéo tay người đàn ông, cả khuôn mặt cũng chôn lên vai của người đó.
Người đàn ông một thân âu phục đen, miệng cười yếu ớt nắm tay mẹ, cô nhận lấy tấm hình, chứng kiến chữ viết phía sau đột nhiên chấn động, đó là bút ký của mẹ, trên đó viết " tôi và anh trai thân nhất của tôi"
Từ bức hình này có thể xác định mối quan hệ của họ không cạn, thật chẳng lẽ giống như lời của ông ta nói, ông ấy thật sự là cậu của cô? Không phải có chữ viết của mẹ làm chứng sao? Nhưng tại sao ông ta lại đột nhiên đến tìm cô?
Hiện tại cô hoàn toàn không có một chút vui sướng khi gặp lại người thân, chẳng biết tại sao, trong lòng cô cảm thấy buồn cực kỳ, giống như sắp xảy ra chuyện không vui vẻ?
"Cậu có thể nói chuyện với con một chút không?" Thấy Tưởng Niệm mất hồn, người đàn ông nhẹ giọng hỏi.
Tưởng Niệm ngước mắt nhìn gương mặt khẩn cầu của người đàn ông này, chần chờ một chút mới gật đầu "Được"
Mặc dù Diêm Thương Tuyệt ra khỏi nước đã nói với nàng, không được đi lại quá gần với người xa lạ, nhưng cô cảm thấy người đàn ông trước mắt này không phải là "người xa lạ"
Hai người một trước một sau đi vào quán cafe, vừa mới tiến vào, nhân viên phụ vụ thân cận ra hỏi "Hai vị ư? Xin mời sang bên này?"
Tưởng Niệm đi theo phía ông ấy, nhìn thấy mấy sợi tóc trắng sau ót của ông ấy, trong lòng cảm thấy là lạ.
"Uống gì không?" Người đàn ông cầm menu đưa cho Tưởng Niệm, giọng nói khàn khàn nhưng nhu hòa.
"Không cần, cho tôi một ly nước lọc là tốt rồi, cảm ơn." Tưởng Niệm ngước lên cười, lắc đầu trả lời.
"Vậy thì cho tôi một ly coffee đen, một ly nước lọc" Người đàn ông đưa thực đơn trả lại cho người phục vụ.
"Được, xin chờ một chút" Người phục vụ cung kính khom người lui xuống.
"Ông..."
"Con...."
Hai người ăn ý đồng thời mở miệng, sau đó cười thầm.
"Ông nói trước đi" Tưởng Niệm xấu hổ trên trán lưu một chút mồ hôi, đỏ mặt nói.
Người đàn ông cười cười, sau đó từ ái nhìn cô, nhẹ giọng hỏi "Những năm này con trôi qua có được không? Cậu nghe nói tổng giám đốc Diêm là vị hôn phu của con?"
"Nghe nói?" Tưởng Niệm xem xét nhìn ông ta, không nghĩ ra ông ấy đột nhiên tìm đến cô làm gì? Tại sao lại nhắc đến Tuyệt?
Hơn nữa, nhìn ông ấy một chút cũng không khiếp sợ, nên đã sớm biết sự tồn tại của cô đi, tại sao vẫn không đến tìm cô?
"Không giấu gì con, cậu là bởi vì thân phận này của con mới tìm tới con, mười năm trước, lúc cậu ở Công ty Hàn Quốc Hạo đi làm, kể từ khi sau khi ông ấy đi, cậu liền ở lại gia đình họ Hàn làm quản gia, bởi vì ông ấy đối với cậu có ơn, cho nên hiện tại công ty ông ấy gặp chuyện, cậu mới bất đắc dĩ đến tìm con giúp một tay" Cố Phúc xem được sự nghi ngờ của Tưởng Niệm, lên tiếng giải thích.
Hàn Quốc Hạo? Ông ấy đang nói cái gì, tại sao cô lại không nghe rõ? Chỉ là cái tên này hình như cô đã từng nghe qua ở đâu đó.
Cái gì gọi là bất đắc dĩ mới tìm cô?
"Ông nói cái gì? Tôi không hiểu rõ" Đôi tay Tưởng Niệm đặt lên bàn nắm chặt lại.
"Con không biết ông ấy là ai sao? Mẹ con không nói cho con biết?" Người đàn ông hiển nhiên có chút khiếp sợ, mắt mở to nhìn cô.
Tưởng Niệm lắc đầu một cái, mờ mịt nhìn ông ta, tựa như muốn từ chỗ ông ấy hiểu chuyện của mười mấy năm trước.
Người đàn ông bừng tỉnh hiểu ra gật đầu, ánh mắt ánh lên một chút xíu thương cảm "Không trách cô ấy không nói cho con biết, chuyện này vốn khó mở miệng, huống chi ban đầu, cô ấy cũng là thân bất do kỹ."
"Ông rốt cuộc đang nói cái gì? Mẹ tôi thế nào? Mười mấy năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao mẹ lại một mình mang theo tôi đến một nơi thôn núi hẻo lánh?" Tưởng Niệm đột nhiên trở nên kích động, bởi vì cô hồi tưởng lúc trước Tuyệt nói mẹ là người tình của ai đó, này... Không phải là thật?"
"Hôm nay cậu tìm tới con, chính là nói cho con biết chuyện của mười mấy năm về trước, sau đó xin con giúp cậu một việc" Người đàn ông hiên nhiên cười, trong ánh mắt lại có nhiều bất đắc dĩ.
Tưởng Niệm không nói lời nào, mím môi, khẩn trương nhìn ông ta.
Người phục vụ bưng coffee và nước lọc lên, sau đó thân thiện nói "Xin mời dùng" rồi lại lui xuống.
Người đàn ông giống như rất lo âu, uống xong vài ngụm coffee xong mới chậm rãi nói "Cậu và mẹ con là anh em ruột, cậu lớn hơn cô ấy sáu tuổi, khi còn bé trong nhà rất nghèo, chúng ta đều đi theo bà ngoại sống, con nói cái đó thôn núi chính là cố hương của bà ngoại cậu, trước khi chúng ta mười tuổi đều sinh hoạt ở đó, sau đó lại bị mẹ kế nhận trở về.
Mẹ kế đối với chúng ta không tốt, nhất là đối với mẹ con, mẹ con từ nhỏ rất hiền lại xinh đẹp, nhiều người thích cô ấy, nhưng người bình thường không thể lọt vào mắt xanh của cô ấy, rốt cuộc khi cô ấy mười tám tuổi xảy ra một chuyện, ngày đó mẹ kế thua tiền bị bọn vay nặng lãi ép trả nợ, tuyên bố nói nếu bà ấy không trả sẽ chặt đứt tay bà ấy, còn mua thân thể bà ấy, dùng để trả tiền lãi, mẹ kế bất đắc dĩ mời lừa gạt ba đem mẹ con đi trả nợ, sau đó, mẹ con không nghe lời liền từ tầng ba ban công nhảy xuống.
Tưởng Niệm nghe đến đó, cả kinh, nghĩ đến thân thể nhỏ bé gầy gò của mẹ như vậy, không nhịn được thất thanh kêu lên "Lầu ba? Sau đó thì sao? Nhưng người chủ vay lãi suất cao có bỏ qua cho mẹ không?"
Người đàn ông thở dài một cái, lắc đầu tiếp tục nói "Làm sao có thể, lão đại đó coi trọng Nguyệt Như, mặc dù Nguyệt Như từ lầu ba nhảy xuống, nhưng vẫn bị những người đó bắt được, đang lúc Nguyệt như bị những người đó làm nhục, thì Hàn Quốc Hạo cứu cô ấy, vào ngày hôm đó, trong ngõ hẻm, một mình ông ấy đánh gục toàn bộ sáu tên mảnh vụn, lúc ấy ông ấy bị thương rất nặng, nhưng vẫn ôm Nguyệt Như đi đến bệnh viện tốn hết nửa tiếng, sau đó, Nguyệt Như cảm kích ông ấy, liền để cho cậu ra mặt mời ông ấy ăn cơm, sau đó trong lúc nói chuyện với nhau mới biết ông ấy là tổng giám đốc của tập đoàn Hàn Thị, cậu và Nguyệt Như đều có chút kinh ngạc, bởi vì nhìn cách ăn mặc của ông ấy, giống những người lao động phổ thông như chúng ta, hơn nữa trên người ông ấy không có tí gì là con cháu nhà giàu, lúc nào trên mặt cũng nở nụ cười ôn hòa.
Bởi vì ông ấy là người tốt, lại an bài cho chúng ta đến công ty ông ấy đi làm, cho nên quan hệ ba người chúng ta từ từ trở nên thân thiết không có gì giấu nhau, Chúng ta đối với ông ấy cũng rất cảm ơn, nhưng có một ngày cậu phát hiện, ông ấy có vị hôn thê mà lúc đó mẹ của con đã không thể kiềm chế yêu ông ấy, thường ở trước mặt cậu nói đến Hàn Quốc Hạo, cái vẻ mặt ngọt ngào hạnh phúc làm rung động cậu, bởi vì cô ấy từ nhỏ rất đáng thương, thiếu hụt tình yêu, cho nên nhìn cô ấy đã không biết bao nhiêu lần nhắc đến ông ấy, cậu đột nhiên không có dũng khí nói cho mẹ con biết đến chuyện Hàn Quốc Hạo đã có vị hôn thê, cứ như vậy, bọn họ đi cùng với nhau, Hàn Quốc Hạo đối với mẹ con rất tốt, ra tay cũng rất hào phóng, nhưng mẹ con chưa bao giờ thu nhận quà tặng của ông ấy."
"Hàn Quốc Hạo?" Cánh môi của Tưởng Niệm khẽ run, nước mắt tích đầy hốc mắt.
Cô nhớ tới mẹ luôn đứng một mình trong sân vào buổi tối, kêu gào cái tên này, từ nhỏ cô cũng biết, người kia gọi là "Hạo"
"Con biết ông ấy?" Người đàn ông có chút kinh ngạc, nhìn trong hốc mắt của Tưởng Niệm có lệ, đột nhiên có chút không nhịn được, nhưng vừa nghĩ người con gái kia, ông ấy quyết định độc ác một lần, tựa như đối với em ruột của mình một dạng độc ác, ông không ngừng nhắc nhở mình, độc ác một lần nữa, một lần cuối cùng là tốt rồi!
"Có nhiều lần mẹ lặng lẽ đứng ở trong sân khóc, trong miệng liền kêu cái tên này" Tưởng Niệm nức nở nói.
Chữ kia là nỗi đau đớn trong sinh mệnh của cô, tất cả thống khổ của cô đều là do hắn cho, cô có thể tha thứ cho bất kỳ người nào, duy nhất sẽ không tha thứ cho hắn, vĩnh viễn sẽ không!
"Ừ, ông ấy chính là phụ thân của con" Người đàn ông cẩn thận nói.
Ông ấy chính là ngươi thân phụ thân! . . . Ông ấy chính là ngươi thân phụ thân! . . . . . . .Ông ta chính là phụ thân của con!.... Ông ấy chính là phụ thân của con....
Những lời này tựa như cái repeater, không ngừng quanh quẩn trong đầu Tưởng Niệm.
Nhớ đến Tuyệt cũng nói như vậy với cô, cô không tin, không tin!
Cô không muốn có chút xíu nào liên quan đến người đàn ông kia, một chút cũng không muốn...
Nhưng cô muốn biết chuyện của mẹ, nói không chừng đối với việc mẹ bị đột tử có trợ giúp, nói không chừng... Nói không chừng sẽ có chút đầu mối.
Đúng! Cô phải nghe hết... Không phải bởi vì người đàn ông kia... không phải!
Một lần một lần tự nói với mình, thuyết phục mình, nghe tiếp. . . . Nghe tiếp. . .
"Sau đó thì sao? Ông không phải nói là người đàn ông kia đã có vị hôn thê sao? Vậy tại sao mẹ còn phải cùng ông ta ở chung một chỗ, sao lại sinh ra tôi?" Tâm tình Tưởng Niệm có chút mất khống chế, hướng về phía người đàn ông hét lớn.
Sau khi anh đi, một mình ở biệt thự làm cho cô cảm thấy sắp hỏng mất, cho nên hiện tại liền đi ra ngoài dạo phố một chút, mua một chút đồ, ngồi đợi, còn muốn đi nhìn chú An, kể từ mấy ngày hôm trước sau khi An Nguyệt Lê bị phán tội ở tòa án tối cao ở thành phố A, cô đã không gặp qua chú An, tính toán cũng sắp được mười ngày rồi.
An Nguyệt Lê bởi vì giết lầm khiến cho Trịnh Mỗ bị thương tật nghiêm trọng nên bị kết án năm năm, cô biết, nếu quả thật muốn phán tội, năm năm hình như vẫn chưa đủ, là Tuyệt, Tuyệt đứng ở giữa giúp, cô và người nhà họ An đều cảm kích anh.
Hôm nay khí trời mát lạnh, gió nhẹ thổi lên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của cô, trên cây lá phong bị thổi rơi xuống, rải xuống khắp mặt đất một màu vàng xám trông thật đẹp mắt.
Trong gió mang theo mùi bùn đất và cỏ xanh, Tưởng Niệm thích nhất mùi này, cô đứng yên tại chỗ, nhắm mắt lại, hưởng thụ cảm giác đó, giống như cô đang ở trong rừng rậm nguyên thủy, tiếp xúc gần với Mẹ Tự Nhiên, làm cho cô thật vui vẻ.
Đột nhiên có cảm giác bị người rình coi, trước mặt giống như có bóng đen, có người!
Tưởng Niệm hoang mang sợ hãi mở mắt, nhìn thấy một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, mặc âu phục, một thước bảy mấy, ông ta cúi đầu xuống với một sự bình thản rồi lại nhìn mình một cách thâm u, cô không hiểu mở to hai mắt, nhếch cánh môi, nhỏ tiếng hỏi " Ông là ai?"
Không biết vì sao cô cảm thấy ông ta nhìn rất quen, hơn nữa lúc ông ấy nhìn mình tại sao trong mắt lại có nước mắt?
Người đàn ông hít chóp mũi, giọng khàn khàn nói "Cậu là cậu của con"
Cậu?
Tưởng Niệm trợn to hai mắt, khẽ nhếch làn môi đỏ mọng, bộ dạng khiếp sợ theo dõi ông ấy, cô lúc nào lại có một người cậu?
Chỉ là nhìn kỹ sẽ thấy, người đàn ông trước mắt này với mẹ rất giống nhau, mặc dù trên mặt có chút nếp nhăn, nhưng gương mặt đó, đặc biệt là khi khóe mắt của ông ấy nhìn xuống cũng có một nốt ruồi đỏ giống hệt như của mẹ, Tưởng Niệm có chút bối rối, đây là tình huống gì?
Trong phim ảnh kinh điển _________ nhận người thân?
"Làm sao có thể, mẹ của tôi không nói với tôi, tôi còn có một người cậu nha, ông nhận lầm người rồi?" Tưởng Niệm ngượng ngùng cười một tiếng, khoát tay trả lời, hiển nhiên không tin lời nói của ông ta.
Mặc dù trong miệng nói như vậy, nhưng cô vẫn tìm tòi quan sát người đàn ông này, càng xem cô càng cảm thấy ông ta rất giống mẹ, người đàn ông này không phải là loại đặc biệt thô cuồng..., ông ta trầm ổn thanh tú, bên phải cũng có một núm má đồng tiền, cô nhớ bên phải của mẹ cũng có một cái.
Sẽ không phải là cậu của cô chứ?
"Cậu thật sự chính là cậu của con, mười năm trước, cậu và mẹ của con có chút hiểu lầm, cho nên" người đàn ông bật cười một chút, nhìn Tưởng Niệm nói "Cô ấy có thể ghi hận cậu, cho nên không nhắc cho con đi, nhưng cậu thiên chân vạn xác chính là cậu của con, cậu tên là Cố Phúc, là anh của mẹ con, người anh duy nhất."
Thân thể Tưởng Niệm chấn động, Cố Phúc?
Cô nhớ lúc còn bé, lúc mẹ gặp cơn ác mộng, từ trong miệng mẹ có nói qua tên này, lúc ấy cô bị sợ nên sau khi tỉnh lại đã hỏi mẹ Cố Phúc là ai, nhưng mẹ cái gì cũng không nói, chỉ yên lặng rơi lệ.
Cô biết đây nhất định là nỗi đau trong lòng mẹ, từ đó về sau cô cũng không hỏi nữa, tựa như đối với người đàn ông kia giống nhau, không bao giờ hỏi tới nữa.
Nhưng Cố Phúc trong miệng mẹ là người đàn ông trước mặt này hay sao?
Thấy Tưởng Niệm không tin, người đàn ông móc trong túi tiền ra một bức hình cũ kỹ đưa cho Tưởng Niệm "Đây là ảnh chụp chung giữa cậu và mẹ con, cũng là bức hình chụp chung duy nhất, phía sau còn có chữ của mẹ con, con xem sẽ biết có phải cậu lừa con hay không?
Tưởng Niệm đần độn nhìn hình trong tay người đàn ông, là mẹ! Cô gái có nụ cười ngọt ngào, dịu dàng uyển chuyển chính là mẹ!
Từ trên tấm hình xem ra, ngay lúc đó cô gái và mẹ hiện tại không khác nhiều lắm, đều đã qua thập niên, mẹ vẫn mặc áo xanh dương sơ mi kẻ ô cùng với quần jean trắng, mái tóc đen nhánh cài một dải băng trắng, điềm tĩnh đứng ở bên cạnh người đàn ông, thân mật kéo tay người đàn ông, cả khuôn mặt cũng chôn lên vai của người đó.
Người đàn ông một thân âu phục đen, miệng cười yếu ớt nắm tay mẹ, cô nhận lấy tấm hình, chứng kiến chữ viết phía sau đột nhiên chấn động, đó là bút ký của mẹ, trên đó viết " tôi và anh trai thân nhất của tôi"
Từ bức hình này có thể xác định mối quan hệ của họ không cạn, thật chẳng lẽ giống như lời của ông ta nói, ông ấy thật sự là cậu của cô? Không phải có chữ viết của mẹ làm chứng sao? Nhưng tại sao ông ta lại đột nhiên đến tìm cô?
Hiện tại cô hoàn toàn không có một chút vui sướng khi gặp lại người thân, chẳng biết tại sao, trong lòng cô cảm thấy buồn cực kỳ, giống như sắp xảy ra chuyện không vui vẻ?
"Cậu có thể nói chuyện với con một chút không?" Thấy Tưởng Niệm mất hồn, người đàn ông nhẹ giọng hỏi.
Tưởng Niệm ngước mắt nhìn gương mặt khẩn cầu của người đàn ông này, chần chờ một chút mới gật đầu "Được"
Mặc dù Diêm Thương Tuyệt ra khỏi nước đã nói với nàng, không được đi lại quá gần với người xa lạ, nhưng cô cảm thấy người đàn ông trước mắt này không phải là "người xa lạ"
Hai người một trước một sau đi vào quán cafe, vừa mới tiến vào, nhân viên phụ vụ thân cận ra hỏi "Hai vị ư? Xin mời sang bên này?"
Tưởng Niệm đi theo phía ông ấy, nhìn thấy mấy sợi tóc trắng sau ót của ông ấy, trong lòng cảm thấy là lạ.
"Uống gì không?" Người đàn ông cầm menu đưa cho Tưởng Niệm, giọng nói khàn khàn nhưng nhu hòa.
"Không cần, cho tôi một ly nước lọc là tốt rồi, cảm ơn." Tưởng Niệm ngước lên cười, lắc đầu trả lời.
"Vậy thì cho tôi một ly coffee đen, một ly nước lọc" Người đàn ông đưa thực đơn trả lại cho người phục vụ.
"Được, xin chờ một chút" Người phục vụ cung kính khom người lui xuống.
"Ông..."
"Con...."
Hai người ăn ý đồng thời mở miệng, sau đó cười thầm.
"Ông nói trước đi" Tưởng Niệm xấu hổ trên trán lưu một chút mồ hôi, đỏ mặt nói.
Người đàn ông cười cười, sau đó từ ái nhìn cô, nhẹ giọng hỏi "Những năm này con trôi qua có được không? Cậu nghe nói tổng giám đốc Diêm là vị hôn phu của con?"
"Nghe nói?" Tưởng Niệm xem xét nhìn ông ta, không nghĩ ra ông ấy đột nhiên tìm đến cô làm gì? Tại sao lại nhắc đến Tuyệt?
Hơn nữa, nhìn ông ấy một chút cũng không khiếp sợ, nên đã sớm biết sự tồn tại của cô đi, tại sao vẫn không đến tìm cô?
"Không giấu gì con, cậu là bởi vì thân phận này của con mới tìm tới con, mười năm trước, lúc cậu ở Công ty Hàn Quốc Hạo đi làm, kể từ khi sau khi ông ấy đi, cậu liền ở lại gia đình họ Hàn làm quản gia, bởi vì ông ấy đối với cậu có ơn, cho nên hiện tại công ty ông ấy gặp chuyện, cậu mới bất đắc dĩ đến tìm con giúp một tay" Cố Phúc xem được sự nghi ngờ của Tưởng Niệm, lên tiếng giải thích.
Hàn Quốc Hạo? Ông ấy đang nói cái gì, tại sao cô lại không nghe rõ? Chỉ là cái tên này hình như cô đã từng nghe qua ở đâu đó.
Cái gì gọi là bất đắc dĩ mới tìm cô?
"Ông nói cái gì? Tôi không hiểu rõ" Đôi tay Tưởng Niệm đặt lên bàn nắm chặt lại.
"Con không biết ông ấy là ai sao? Mẹ con không nói cho con biết?" Người đàn ông hiển nhiên có chút khiếp sợ, mắt mở to nhìn cô.
Tưởng Niệm lắc đầu một cái, mờ mịt nhìn ông ta, tựa như muốn từ chỗ ông ấy hiểu chuyện của mười mấy năm trước.
Người đàn ông bừng tỉnh hiểu ra gật đầu, ánh mắt ánh lên một chút xíu thương cảm "Không trách cô ấy không nói cho con biết, chuyện này vốn khó mở miệng, huống chi ban đầu, cô ấy cũng là thân bất do kỹ."
"Ông rốt cuộc đang nói cái gì? Mẹ tôi thế nào? Mười mấy năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao mẹ lại một mình mang theo tôi đến một nơi thôn núi hẻo lánh?" Tưởng Niệm đột nhiên trở nên kích động, bởi vì cô hồi tưởng lúc trước Tuyệt nói mẹ là người tình của ai đó, này... Không phải là thật?"
"Hôm nay cậu tìm tới con, chính là nói cho con biết chuyện của mười mấy năm về trước, sau đó xin con giúp cậu một việc" Người đàn ông hiên nhiên cười, trong ánh mắt lại có nhiều bất đắc dĩ.
Tưởng Niệm không nói lời nào, mím môi, khẩn trương nhìn ông ta.
Người phục vụ bưng coffee và nước lọc lên, sau đó thân thiện nói "Xin mời dùng" rồi lại lui xuống.
Người đàn ông giống như rất lo âu, uống xong vài ngụm coffee xong mới chậm rãi nói "Cậu và mẹ con là anh em ruột, cậu lớn hơn cô ấy sáu tuổi, khi còn bé trong nhà rất nghèo, chúng ta đều đi theo bà ngoại sống, con nói cái đó thôn núi chính là cố hương của bà ngoại cậu, trước khi chúng ta mười tuổi đều sinh hoạt ở đó, sau đó lại bị mẹ kế nhận trở về.
Mẹ kế đối với chúng ta không tốt, nhất là đối với mẹ con, mẹ con từ nhỏ rất hiền lại xinh đẹp, nhiều người thích cô ấy, nhưng người bình thường không thể lọt vào mắt xanh của cô ấy, rốt cuộc khi cô ấy mười tám tuổi xảy ra một chuyện, ngày đó mẹ kế thua tiền bị bọn vay nặng lãi ép trả nợ, tuyên bố nói nếu bà ấy không trả sẽ chặt đứt tay bà ấy, còn mua thân thể bà ấy, dùng để trả tiền lãi, mẹ kế bất đắc dĩ mời lừa gạt ba đem mẹ con đi trả nợ, sau đó, mẹ con không nghe lời liền từ tầng ba ban công nhảy xuống.
Tưởng Niệm nghe đến đó, cả kinh, nghĩ đến thân thể nhỏ bé gầy gò của mẹ như vậy, không nhịn được thất thanh kêu lên "Lầu ba? Sau đó thì sao? Nhưng người chủ vay lãi suất cao có bỏ qua cho mẹ không?"
Người đàn ông thở dài một cái, lắc đầu tiếp tục nói "Làm sao có thể, lão đại đó coi trọng Nguyệt Như, mặc dù Nguyệt Như từ lầu ba nhảy xuống, nhưng vẫn bị những người đó bắt được, đang lúc Nguyệt như bị những người đó làm nhục, thì Hàn Quốc Hạo cứu cô ấy, vào ngày hôm đó, trong ngõ hẻm, một mình ông ấy đánh gục toàn bộ sáu tên mảnh vụn, lúc ấy ông ấy bị thương rất nặng, nhưng vẫn ôm Nguyệt Như đi đến bệnh viện tốn hết nửa tiếng, sau đó, Nguyệt Như cảm kích ông ấy, liền để cho cậu ra mặt mời ông ấy ăn cơm, sau đó trong lúc nói chuyện với nhau mới biết ông ấy là tổng giám đốc của tập đoàn Hàn Thị, cậu và Nguyệt Như đều có chút kinh ngạc, bởi vì nhìn cách ăn mặc của ông ấy, giống những người lao động phổ thông như chúng ta, hơn nữa trên người ông ấy không có tí gì là con cháu nhà giàu, lúc nào trên mặt cũng nở nụ cười ôn hòa.
Bởi vì ông ấy là người tốt, lại an bài cho chúng ta đến công ty ông ấy đi làm, cho nên quan hệ ba người chúng ta từ từ trở nên thân thiết không có gì giấu nhau, Chúng ta đối với ông ấy cũng rất cảm ơn, nhưng có một ngày cậu phát hiện, ông ấy có vị hôn thê mà lúc đó mẹ của con đã không thể kiềm chế yêu ông ấy, thường ở trước mặt cậu nói đến Hàn Quốc Hạo, cái vẻ mặt ngọt ngào hạnh phúc làm rung động cậu, bởi vì cô ấy từ nhỏ rất đáng thương, thiếu hụt tình yêu, cho nên nhìn cô ấy đã không biết bao nhiêu lần nhắc đến ông ấy, cậu đột nhiên không có dũng khí nói cho mẹ con biết đến chuyện Hàn Quốc Hạo đã có vị hôn thê, cứ như vậy, bọn họ đi cùng với nhau, Hàn Quốc Hạo đối với mẹ con rất tốt, ra tay cũng rất hào phóng, nhưng mẹ con chưa bao giờ thu nhận quà tặng của ông ấy."
"Hàn Quốc Hạo?" Cánh môi của Tưởng Niệm khẽ run, nước mắt tích đầy hốc mắt.
Cô nhớ tới mẹ luôn đứng một mình trong sân vào buổi tối, kêu gào cái tên này, từ nhỏ cô cũng biết, người kia gọi là "Hạo"
"Con biết ông ấy?" Người đàn ông có chút kinh ngạc, nhìn trong hốc mắt của Tưởng Niệm có lệ, đột nhiên có chút không nhịn được, nhưng vừa nghĩ người con gái kia, ông ấy quyết định độc ác một lần, tựa như đối với em ruột của mình một dạng độc ác, ông không ngừng nhắc nhở mình, độc ác một lần nữa, một lần cuối cùng là tốt rồi!
"Có nhiều lần mẹ lặng lẽ đứng ở trong sân khóc, trong miệng liền kêu cái tên này" Tưởng Niệm nức nở nói.
Chữ kia là nỗi đau đớn trong sinh mệnh của cô, tất cả thống khổ của cô đều là do hắn cho, cô có thể tha thứ cho bất kỳ người nào, duy nhất sẽ không tha thứ cho hắn, vĩnh viễn sẽ không!
"Ừ, ông ấy chính là phụ thân của con" Người đàn ông cẩn thận nói.
Ông ấy chính là ngươi thân phụ thân! . . . Ông ấy chính là ngươi thân phụ thân! . . . . . . .Ông ta chính là phụ thân của con!.... Ông ấy chính là phụ thân của con....
Những lời này tựa như cái repeater, không ngừng quanh quẩn trong đầu Tưởng Niệm.
Nhớ đến Tuyệt cũng nói như vậy với cô, cô không tin, không tin!
Cô không muốn có chút xíu nào liên quan đến người đàn ông kia, một chút cũng không muốn...
Nhưng cô muốn biết chuyện của mẹ, nói không chừng đối với việc mẹ bị đột tử có trợ giúp, nói không chừng... Nói không chừng sẽ có chút đầu mối.
Đúng! Cô phải nghe hết... Không phải bởi vì người đàn ông kia... không phải!
Một lần một lần tự nói với mình, thuyết phục mình, nghe tiếp. . . . Nghe tiếp. . .
"Sau đó thì sao? Ông không phải nói là người đàn ông kia đã có vị hôn thê sao? Vậy tại sao mẹ còn phải cùng ông ta ở chung một chỗ, sao lại sinh ra tôi?" Tâm tình Tưởng Niệm có chút mất khống chế, hướng về phía người đàn ông hét lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.