Cầm Tù Tình Yêu Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Lòng Dạ Độc Ác
Chương 133: Chương 129.2
Dạ Tư Tĩnh
25/08/2016
"Thật ra thì chuyện
này đều tại cậu, là cậu nhất thời ham danh lợi, muốn ngồi lên vị trí
tổng giám đốc nên lợi dụng tình cảm của Hàn Quốc Hạo đối với mẹ con, cho nên, cậu lừa gạt cô ấy, lúc bắt đầu cô ấy không biết ông ấy có vị hôn
thê, mà Hàn Quốc Hạo cũng bảo đảm với cậu, ông ấy sẽ nhanh chóng giải
trừ hôn ước, kết hôn với mẹ con, cho nên cậu mới đáp ứng tiếp tục giấu
giếm cho ông ta, lúc cậu đi công tác một đoạn thời gian, mẹ con đã có
bầu hơn một tháng, lúc ấy cậu rất hoảng sợ, đi tìm Hàn Quốc Hạo để hỏi
cho ra lẽ, nhưng ông ta nói cho cậu biết, đã cùng với vị hôn thê của ông ta ngả bài, ông ta sẽ nói hết tất cả chuyện của mẹ con cho vị hôn thê,
cũng chính là Lý Băng. Lúc ấy, Lý Băng rất tức giận, ngày hôm sau liền
tìm mẹ con, không biết cô ta với mẹ con đã nói những gì, chỉ biết là xế
chiều hôm ấy, mẹ con thất hồn lạc phách, không ra khỏi cửa, tự giam mình trong phòng, không ăn không uống, cũng không nói chuyện. Hàn Quốc Hạo
đi tìm cô ấy, cô ấy trốn tránh không gặp, bởi vì lo chuyện của công ty
nên có tới ba ngày cậu không về nhà, vẫn ở tại công ty, nhưng đêm hôm
đó, Hàn Quốc Hạo đột nhiên gọi điện cho cậu, nói cho cậu mẹ con mất
tích, cậu lúc ấy có dự cảm xấu, cùng với ông ta đi tìm mẹ con khắp nơi
cũng không tìm được, lúc ấy cô ấy đang có bầu, chúng ta rất lo lắng. Hàn Quốc Hạo phát hiện Nguyệt Như mất tích cũng đoán được Lý Băng đã tìm cô ấy, sau khi về đến nhà, nổi lên tính khí đuổi Lý Băng còn động thủ đánh bà ta, nhưng ông ta cũng không biết rằng Lý Băng cũng có thai hơn hai
tháng rồi, đêm đó bà ta sảy thai."
Tưởng Niệm khiếp sợ nói không ra lời, gắt gao trừng to mắt nhìn xem "người cậu" đang ngồi phía đối diện.
Lòng quặn đau, mẹ thật sự là người thứ ba? Không... Đây không phải là sự thật!
"Thật ra thì Nguyệt Như không phải là người tình của Hàn Quốc Hạo, là người con gái mà ông ấy thích nhất, chính tai cậu nghe ông ấy nói với vị hôn thê của ông ấy như vậy, ông ấy nói đời này chỉ thích người con gái gọi là 'Nguyệt Như', 'chỉ để tâm đến Nguyệt Như', người đàn ông ảm đạm cúi đầu, không thấy rõ cảm xúc trong mắt.
"Yêu mẹ tôi ư? Yêu bà ấy tại sao lại để cho bà ấy rời đi, yêu bà ấy tại sao không đến tìm bà ấy? Yêu bà ấy tại sao lại lừa gạt bà ấy chứ?" Tưởng Niệm cầm chặt cái ly, vừa nhắc đến người đàn ông kia thì cô liền mất khống chế.
"Không, lời cậu nói là thật, ông ta rất yêu mẹ con, ông ấy không phải là không tìm mà căn bản là tìm không được, con biết vì tìm mẹ con, ông ta đã tốn bao nhiêu tinh lực, vật lực cùng tài lực không? Chính vì tìm mẹ con, vị hôn thê của ông ta cũng sảy thai" câu nói sau cùng, giọng nói của ông ta đột nhiên trở nên thương cảm, giống như bị thương là mình.
Sanh non? Lý Băng cũng đã từng sanh non? Vị hôn phu của mình vì người con gái khác, khiến mình sanh non?
A~ a cũng giống như tình huống của chị Tiểu Miểu...Pxxf.
Cô nên tin tưởng lời ông ấy sao? Tin tưởng người đàn ông kia thật sự yêu mẹ sao?
Thật là loạn, cô thật sự rất loạn, tự nhiên đột ngột để cho cô biết nhiều thông tin như vậy, đầu óc rối bời, trong lòng cũng thật là loạn.
"Ông ta đâu? Ông ấy có biết mẹ đã chết hay không?" Tưởng Niệm ngẩng đầu, nước mắt đầy mặt nhìn người đàn ông này.
"Ông ta đã qua đời, vào tám năm trước đã qua đời, trước khi đi, dặn dò cậu tìm mẹ con" lời của ông ta rất trầm trọng, như một tiếng sét đánh trên người Tưởng Niệm.. Như vậy đau..
Tưởng Niệm cứng đờ, nước mắt, mãnh liệt chảy xuống.
Chết?
Không biết vì sao trong lòng thật buồn bực, thật là đau, quá chua xót...
"Làm sao lại chết?" Thanh âm của Tưởng Niệm run rẩy, căn bản không nghe rõ ràng cô nói cái gì.
"Ông ta có bệnh tim bẩm sinh,hai năm này bởi vì tưởng nhớ mẹ con, cho nên thân thể vẫn không tốt, rốt cuộc vào một buổi tối mưa to, ông ấy ra đi" Ông ta vô cùng mất tự nhiên nói, trong ánh mắt mơ hồ ẩn núp chuyện gì đó.
Chân tướng chỉ có ông ấy biết, Hàn Quốc Hạo không phải qua đời vì bệnh, không phải vì tương tư mà thành tật, mà là...
Tưởng Niệm không biết hình dung tâm tình bây giờ như thế nào, bi thống, bi thương, tuyệt vọng... Chưa đủ! Những từ này xa xa không đủ hình dung tâm tình của cô lúc này.
"Cho nên, mẹ con cũng không phải là người tình bị vứt bỏ, cô ấy vì thành toàn cho Hàn Quốc Hạo và đứa nhỏ trong bụng vị hôn thê của ông ta, mới có thể mang theo con rời đi, cũng vì cô ấy quá yêu Hàn Quốc Hạo, không đành lòng vì chính mình phá hủy tiền đồ của ông ta, mới có thể mang theo con rời đi, hơn nữa, Hàn Quốc Hạo chưa cưới Lý Băng cũng đã mất đi một đứa bé, cho nên, ân oán giữa bà ta cùng mẹ con cũng nên chấm dứt" Người đàn ông kia nói đến trọng điểm, có chút kích động.
"Ông hôm nay đến tìm tôi, không phải chỉ đơn thuần là nhận thân chứ? Nói mục đích chính của ông đi" Tưởng Niệm giễu cợt cười một tiếng, người cậu trước mắt này, rất nhiều năm trước không tìm đến cô, nhưng bây giờ lại tìm được cô, nói cho cô biết tất cả, lúc nào trên miệng cũng treo tên Lý Băng, có sự kỳ quặc ở đây?
Người đàn ông lúng túng nhìn Tưởng Niệm, cuống quít cầm lên ly coffee nhấp một hớp "Thật ra thì cậu tới tìm con, nói cho con biết những thứ này, đều vì muốn con giúp một tay, vị hôn phu của con thâu tóm toàn bộ công ty của Hàn gia, khiến cho Lý Băng cùng đường, dù gì cậu cũng đi theo Hàn gia nhiều năm như vậy, cô ấy đối đãi với cậu không tồi, cho nên... Cho nên cậu muốn để cho con trước mặt Tổng giám đốc Diêm van nài cầu tình, cầu xin anh ta giơ cao đánh khẽ mà tha cho Lý Băng" Ông ta xúc động, nhưng là ánh mắt lại lạnh lùng.
Nắm chặt tay, trong lòng đè nén tức giận cuồn cuộn, là tại sao? Tại sao
"Ông là vì bà ta mới tìm tới tôi? Mà không phải thực sự nghĩ nhận thức tôi là cháu gái bên ngoại của ông?" Tưởng Niệm châm chọc nói, trong lòng có một phần đau.
Nếu không phải ông ta nghĩ vì cầu cạnh cho Lý Băng, làm sao sẽ tìm cô? Nói vậy trước đó ông ta biết tung tích của mình, nếu không làm sao sẽ tìm cô dễ dàng như vậy? Nếu không tại sao nhìn thấy cô lại không có một chút khiếp sợ, giống như mọi chuyện đều trong dự liệu của ông ta.
Cô ghét cái cảm giác bị lợi dụng này.
Tuyệt sẽ thu mua công ty của Lý Băng, chẳng lẽ là có chứng cứ bà ta mưu hại mẹ cô?
Nếu thực sự như vậy, cô làm sao có thể tha cho bà ta?
Nhưng đúng như lời của ông ta, bởi vì mẹ, Lý Băng bị mất đi một đứa bé? Này...
Chuyện lại trở nên càng phức tạp.
"Không phải như vậy, thật ra thì cậu có mấy lần muốn gặp mặt con, con cùng với mẹ con rất giống nhau, cho nên cậu chỉ cần xem một lần cũng biết, sau đó cậu phái người thăm dò tin tức của con, biết con sống rất tốt, mà cậu lại bởi vì áy náy tự trách cho nên căn bản cũng không dám xuất hiện trước mặt con, thật, cậu nhận thức con là chuyện sớm hay muộn" Người đàn ông vội vàng giải thích.
Tưởng Niệm khổ sở cười, ông ta nói láo!
Ông ta nói lần trước ở sân bay gặp qua cô, vậy thì đó phải là lần cùng chú đi đón người, nhưng mà chính là lúc đó vì Nguyệt Lê ruột gan cô đứt từng khúc ruột, nếu như ông ta quan tâm đến cô tại sao lại không biết lúc đó cô đau đến mức không muốn sống?
Cái gì gọi là biết cô sống rất tốt? Cô thật sự không tốt một chút nào!
Ông ta còn nói cho cô biết sự thật tàn nhẫn như vậy, cô hận người đó vài chục năm, suy nghĩ người đó cũng vài chục năm, oán người vài chục năm nay đã chết ư?
Cô thật sự rất loạn, thật sự rất loạn!
Cô chưa bao giờ nghĩ tới người kia sẽ chết, cô cũng cho là ông ta vứt bỏ mẹ, vì cuộc sống sảng khoái tiêu sái của mình, cho nên hận ông ta không có trách nhiệm, cô vẫn cho là ông ta vứt bỏ mẹ sau, sống vô cùng tốt, nhưng không nghĩ là ông ta đã chết, hay là bởi vì mẹ, tương tư thành tật rồi sao?
Đầu, mơ màng, cô một khắc cũng không muốn ở chỗ này, cô cần một bầu trời bao la rộng lớn, cô cần đứng dưới ánh mặt trời, vứt bỏ hết những lo lắng này đi.
Tưởng Niệm đứng lên, xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ làm cho người ta không nhịn được lo lắng, nhìn thấy trước mặt người đột nhiên đem tối hậu thư, đau lòng cười cười "Lời của ông, tôi không tin, ông không phải cậu của tôi, không phải! Tôi chỉ biết lúc nhỏ tôi chỉ có mẹ, lúc rét lạnh hay bị đói chỉ có mẹ với tôi, sẽ ôm tôi thật chặt, giọng dịu dàng nhỏ nhẹ nói cho tôi biết 'mẹ ôm, ôm sẽ không lạnh, ôm sẽ không đói bụng', hiện tại tôi chỉ có vị hôn phu cùng với bạn bè, bọn họ sẽ giúp đỡ tôi, sẽ không để cho tôi thương tâm khổ sở, tôi cảm thấy mãn nguyện rồi, tôi chỉ muốn họ là đủ rồi, tôi không có người thân khác, không có"
Không phải cô nhẫn tâm không nhận ông ta, mà cô cảm thấy không đáng giá!
Lúc mẹ và cô có cuộc sống quẫn bách, người tự xưng là cậu này ở nơi nào?
Lúc cô sắp mất đi mẹ rồi rất nhanh sẽ trở thành cô nhi, cái người tự xưng là cậu này ở nơi nào?
Tại sao hiện tại ông ta có chuyện muốn nhờ cậy mới chủ động tìm đến cô? Cô coi là cái gì? Người thân duy nhất trong mắt ông ta coi là cái gì? Hơn nữa còn làm như ông ta nhất định có nguyên nhân, trên thương trường chuyện, cô không cần hỏi, cô chỉ muốn an tâm làm người phụ nữ hạnh phúc nhỏ bé đứng ở phía sau lưng người yêu là đủ rồi.
Còn lại, cô bất kể, không muốn...
"Thật xin lỗi, cậu biết rõ những năm này các người ăn thật nhiều khổ, trong lòng con nhất định đang buồn tại sao cậu lại không tới tìm con, cậu..." Người đàn ông thấy cô muốn đứng dậy rời đi, lập tức đứng dậy cầm lấy cổ tay của cô, tâm tình kích động giải thích.
"Không cần nói, tôi không muốn biết, chuyện trên thương trường, tôi không hiểu, cũng không muốn hiểu, tôi chỉ biết Tuyệt đối với tôi rất tốt, tôi chỉ nghĩ đến cuộc sống thực tế, những chuyện khác không nằm trong phạm vi năng lực của tôi, thật xin lỗi, tôi không giúp được cho ông" Tưởng Niệm lạnh nhạt tránh né tay của ông ta, muốn rời đi.
"Không, Diêm Thương Tuyệt đã thu mua tất cả tư sản của Lý Băng, bà ấy bây giờ cái gì cũng không có, thế mà Diêm Thương Tuyệt cũng không tha cho bà ấy, khắp nơi phái người ngăn trở bà ấy, còn tìm người tra xét công ty, rõ ràng là hắn không muốn cho Lý Băng sống tốt, xem như cậu cầu xin con, van cầu con nói Diêm Thương Tuyệt tha cho bà ấy có được hay không? Cậu thề, bà ấy nhất định sẽ rời đi, về sau sẽ không xuất hiện trước mặt của mọi người nữa có được không?" Người đàn ông lắc lắc Tưởng Niệm, gấp gáp nói..
"Ông cùng với Lý Băng đó có quan hệ như thế nào? Tại sao muốn giúp bà ta? Không cần nói với tôi, bà ta là ân nhân của ông, tôi không tin" Tưởng Niệm dùng sức rút tay của mình về, lạnh lùng nhìn ông ta.
Người đàn ông kinh ngạc nhìn người con gái tuổi không lớn, lại tỉ mỉ, bị cô ấy nhìn ra?
Trầm mặc một lúc sau, ông ta rốt cuộc mở miệng, dùng thanh âm vô cùng nhẹ nói "Cậu yêu bà ấy, từ lần đầu tiên thấy bà ấy liền yêu bà ấy, đã mười mấy năm qua, cậu vẫn bảo vệ bà ấy, chỉ cần bà ấy tốt, cậu không cầu gì khác, thế nhưng lần này Diêm Thương Tuyệt làm như vậy sẽ phá hủy bà ấy, cậu biết rõ con và Nguyệt Như đều là người thiện lương, cậu cầu xin con, cứu bà ấy! Coi như vì đứa bé đã bị mất kia bồi thường cho bà ấy chút xíu, chỉ cần một câu nói của con, Diêm Thương Tuyệt nhất định sẽ dừng tay, nhất định sẽ" Ông ta nói rất tự tin, trong tiềm thức của ông ta, vẫn cho rằng Tưởng Niệm giật dây Diêm Thương Tuyệt làm như vậy, mục đích là để giúp mẹ báo thù.
Tưởng Niệm khổ sở lắc đầu, 'người cậu' này thật làm cho cô thất vọng, quá thất vọng rồi.
Thì ra tìm cô, chỉ là vì Lý Băng.
Nhớ tới người mẹ đã chết có thể cùng bà ta có liên quan, cô liền tự nói với mình không thể mềm lòng, không thể!
Hơn nữa ngày đó ở thương trường, bà ta nhục mạ mình, cô làm sao sẽ giúp bà ta cầu cạnh? Tuyệt làm như vậy là có ý nghĩ riêng của anh, cô không có quyền can thiệp.
"Tôi không giúp được ông, ông đi tìm người khác đi, tôi nhớ là ông nghĩ sai rồi, mẹ của tôi không có anh trai, tôi cũng không có cậu" nói xong liền xoay người đi ra ngoài cửa.
Trong nháy mắt xoay người đó, cô liều mạng cắn môi dưới, không để cho nước mắt mãnh liệt chảy ra ngoài, không khóc... không khóc...
Chuyện lúc nào như vậy. Có cái gì mà khóc? Có cái gì đáng để khóc? Người như vậy tại sao đáng giá cho cô vì ông ta rơi nước mắt.
Còn người đàn ông đã chết kia?
Tại sao lòng của cô đau thật là đau...
"Tưởng Niệm? Tại sao ở nơi này?"
Tưởng Niệm khiếp sợ nói không ra lời, gắt gao trừng to mắt nhìn xem "người cậu" đang ngồi phía đối diện.
Lòng quặn đau, mẹ thật sự là người thứ ba? Không... Đây không phải là sự thật!
"Thật ra thì Nguyệt Như không phải là người tình của Hàn Quốc Hạo, là người con gái mà ông ấy thích nhất, chính tai cậu nghe ông ấy nói với vị hôn thê của ông ấy như vậy, ông ấy nói đời này chỉ thích người con gái gọi là 'Nguyệt Như', 'chỉ để tâm đến Nguyệt Như', người đàn ông ảm đạm cúi đầu, không thấy rõ cảm xúc trong mắt.
"Yêu mẹ tôi ư? Yêu bà ấy tại sao lại để cho bà ấy rời đi, yêu bà ấy tại sao không đến tìm bà ấy? Yêu bà ấy tại sao lại lừa gạt bà ấy chứ?" Tưởng Niệm cầm chặt cái ly, vừa nhắc đến người đàn ông kia thì cô liền mất khống chế.
"Không, lời cậu nói là thật, ông ta rất yêu mẹ con, ông ấy không phải là không tìm mà căn bản là tìm không được, con biết vì tìm mẹ con, ông ta đã tốn bao nhiêu tinh lực, vật lực cùng tài lực không? Chính vì tìm mẹ con, vị hôn thê của ông ta cũng sảy thai" câu nói sau cùng, giọng nói của ông ta đột nhiên trở nên thương cảm, giống như bị thương là mình.
Sanh non? Lý Băng cũng đã từng sanh non? Vị hôn phu của mình vì người con gái khác, khiến mình sanh non?
A~ a cũng giống như tình huống của chị Tiểu Miểu...Pxxf.
Cô nên tin tưởng lời ông ấy sao? Tin tưởng người đàn ông kia thật sự yêu mẹ sao?
Thật là loạn, cô thật sự rất loạn, tự nhiên đột ngột để cho cô biết nhiều thông tin như vậy, đầu óc rối bời, trong lòng cũng thật là loạn.
"Ông ta đâu? Ông ấy có biết mẹ đã chết hay không?" Tưởng Niệm ngẩng đầu, nước mắt đầy mặt nhìn người đàn ông này.
"Ông ta đã qua đời, vào tám năm trước đã qua đời, trước khi đi, dặn dò cậu tìm mẹ con" lời của ông ta rất trầm trọng, như một tiếng sét đánh trên người Tưởng Niệm.. Như vậy đau..
Tưởng Niệm cứng đờ, nước mắt, mãnh liệt chảy xuống.
Chết?
Không biết vì sao trong lòng thật buồn bực, thật là đau, quá chua xót...
"Làm sao lại chết?" Thanh âm của Tưởng Niệm run rẩy, căn bản không nghe rõ ràng cô nói cái gì.
"Ông ta có bệnh tim bẩm sinh,hai năm này bởi vì tưởng nhớ mẹ con, cho nên thân thể vẫn không tốt, rốt cuộc vào một buổi tối mưa to, ông ấy ra đi" Ông ta vô cùng mất tự nhiên nói, trong ánh mắt mơ hồ ẩn núp chuyện gì đó.
Chân tướng chỉ có ông ấy biết, Hàn Quốc Hạo không phải qua đời vì bệnh, không phải vì tương tư mà thành tật, mà là...
Tưởng Niệm không biết hình dung tâm tình bây giờ như thế nào, bi thống, bi thương, tuyệt vọng... Chưa đủ! Những từ này xa xa không đủ hình dung tâm tình của cô lúc này.
"Cho nên, mẹ con cũng không phải là người tình bị vứt bỏ, cô ấy vì thành toàn cho Hàn Quốc Hạo và đứa nhỏ trong bụng vị hôn thê của ông ta, mới có thể mang theo con rời đi, cũng vì cô ấy quá yêu Hàn Quốc Hạo, không đành lòng vì chính mình phá hủy tiền đồ của ông ta, mới có thể mang theo con rời đi, hơn nữa, Hàn Quốc Hạo chưa cưới Lý Băng cũng đã mất đi một đứa bé, cho nên, ân oán giữa bà ta cùng mẹ con cũng nên chấm dứt" Người đàn ông kia nói đến trọng điểm, có chút kích động.
"Ông hôm nay đến tìm tôi, không phải chỉ đơn thuần là nhận thân chứ? Nói mục đích chính của ông đi" Tưởng Niệm giễu cợt cười một tiếng, người cậu trước mắt này, rất nhiều năm trước không tìm đến cô, nhưng bây giờ lại tìm được cô, nói cho cô biết tất cả, lúc nào trên miệng cũng treo tên Lý Băng, có sự kỳ quặc ở đây?
Người đàn ông lúng túng nhìn Tưởng Niệm, cuống quít cầm lên ly coffee nhấp một hớp "Thật ra thì cậu tới tìm con, nói cho con biết những thứ này, đều vì muốn con giúp một tay, vị hôn phu của con thâu tóm toàn bộ công ty của Hàn gia, khiến cho Lý Băng cùng đường, dù gì cậu cũng đi theo Hàn gia nhiều năm như vậy, cô ấy đối đãi với cậu không tồi, cho nên... Cho nên cậu muốn để cho con trước mặt Tổng giám đốc Diêm van nài cầu tình, cầu xin anh ta giơ cao đánh khẽ mà tha cho Lý Băng" Ông ta xúc động, nhưng là ánh mắt lại lạnh lùng.
Nắm chặt tay, trong lòng đè nén tức giận cuồn cuộn, là tại sao? Tại sao
"Ông là vì bà ta mới tìm tới tôi? Mà không phải thực sự nghĩ nhận thức tôi là cháu gái bên ngoại của ông?" Tưởng Niệm châm chọc nói, trong lòng có một phần đau.
Nếu không phải ông ta nghĩ vì cầu cạnh cho Lý Băng, làm sao sẽ tìm cô? Nói vậy trước đó ông ta biết tung tích của mình, nếu không làm sao sẽ tìm cô dễ dàng như vậy? Nếu không tại sao nhìn thấy cô lại không có một chút khiếp sợ, giống như mọi chuyện đều trong dự liệu của ông ta.
Cô ghét cái cảm giác bị lợi dụng này.
Tuyệt sẽ thu mua công ty của Lý Băng, chẳng lẽ là có chứng cứ bà ta mưu hại mẹ cô?
Nếu thực sự như vậy, cô làm sao có thể tha cho bà ta?
Nhưng đúng như lời của ông ta, bởi vì mẹ, Lý Băng bị mất đi một đứa bé? Này...
Chuyện lại trở nên càng phức tạp.
"Không phải như vậy, thật ra thì cậu có mấy lần muốn gặp mặt con, con cùng với mẹ con rất giống nhau, cho nên cậu chỉ cần xem một lần cũng biết, sau đó cậu phái người thăm dò tin tức của con, biết con sống rất tốt, mà cậu lại bởi vì áy náy tự trách cho nên căn bản cũng không dám xuất hiện trước mặt con, thật, cậu nhận thức con là chuyện sớm hay muộn" Người đàn ông vội vàng giải thích.
Tưởng Niệm khổ sở cười, ông ta nói láo!
Ông ta nói lần trước ở sân bay gặp qua cô, vậy thì đó phải là lần cùng chú đi đón người, nhưng mà chính là lúc đó vì Nguyệt Lê ruột gan cô đứt từng khúc ruột, nếu như ông ta quan tâm đến cô tại sao lại không biết lúc đó cô đau đến mức không muốn sống?
Cái gì gọi là biết cô sống rất tốt? Cô thật sự không tốt một chút nào!
Ông ta còn nói cho cô biết sự thật tàn nhẫn như vậy, cô hận người đó vài chục năm, suy nghĩ người đó cũng vài chục năm, oán người vài chục năm nay đã chết ư?
Cô thật sự rất loạn, thật sự rất loạn!
Cô chưa bao giờ nghĩ tới người kia sẽ chết, cô cũng cho là ông ta vứt bỏ mẹ, vì cuộc sống sảng khoái tiêu sái của mình, cho nên hận ông ta không có trách nhiệm, cô vẫn cho là ông ta vứt bỏ mẹ sau, sống vô cùng tốt, nhưng không nghĩ là ông ta đã chết, hay là bởi vì mẹ, tương tư thành tật rồi sao?
Đầu, mơ màng, cô một khắc cũng không muốn ở chỗ này, cô cần một bầu trời bao la rộng lớn, cô cần đứng dưới ánh mặt trời, vứt bỏ hết những lo lắng này đi.
Tưởng Niệm đứng lên, xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ làm cho người ta không nhịn được lo lắng, nhìn thấy trước mặt người đột nhiên đem tối hậu thư, đau lòng cười cười "Lời của ông, tôi không tin, ông không phải cậu của tôi, không phải! Tôi chỉ biết lúc nhỏ tôi chỉ có mẹ, lúc rét lạnh hay bị đói chỉ có mẹ với tôi, sẽ ôm tôi thật chặt, giọng dịu dàng nhỏ nhẹ nói cho tôi biết 'mẹ ôm, ôm sẽ không lạnh, ôm sẽ không đói bụng', hiện tại tôi chỉ có vị hôn phu cùng với bạn bè, bọn họ sẽ giúp đỡ tôi, sẽ không để cho tôi thương tâm khổ sở, tôi cảm thấy mãn nguyện rồi, tôi chỉ muốn họ là đủ rồi, tôi không có người thân khác, không có"
Không phải cô nhẫn tâm không nhận ông ta, mà cô cảm thấy không đáng giá!
Lúc mẹ và cô có cuộc sống quẫn bách, người tự xưng là cậu này ở nơi nào?
Lúc cô sắp mất đi mẹ rồi rất nhanh sẽ trở thành cô nhi, cái người tự xưng là cậu này ở nơi nào?
Tại sao hiện tại ông ta có chuyện muốn nhờ cậy mới chủ động tìm đến cô? Cô coi là cái gì? Người thân duy nhất trong mắt ông ta coi là cái gì? Hơn nữa còn làm như ông ta nhất định có nguyên nhân, trên thương trường chuyện, cô không cần hỏi, cô chỉ muốn an tâm làm người phụ nữ hạnh phúc nhỏ bé đứng ở phía sau lưng người yêu là đủ rồi.
Còn lại, cô bất kể, không muốn...
"Thật xin lỗi, cậu biết rõ những năm này các người ăn thật nhiều khổ, trong lòng con nhất định đang buồn tại sao cậu lại không tới tìm con, cậu..." Người đàn ông thấy cô muốn đứng dậy rời đi, lập tức đứng dậy cầm lấy cổ tay của cô, tâm tình kích động giải thích.
"Không cần nói, tôi không muốn biết, chuyện trên thương trường, tôi không hiểu, cũng không muốn hiểu, tôi chỉ biết Tuyệt đối với tôi rất tốt, tôi chỉ nghĩ đến cuộc sống thực tế, những chuyện khác không nằm trong phạm vi năng lực của tôi, thật xin lỗi, tôi không giúp được cho ông" Tưởng Niệm lạnh nhạt tránh né tay của ông ta, muốn rời đi.
"Không, Diêm Thương Tuyệt đã thu mua tất cả tư sản của Lý Băng, bà ấy bây giờ cái gì cũng không có, thế mà Diêm Thương Tuyệt cũng không tha cho bà ấy, khắp nơi phái người ngăn trở bà ấy, còn tìm người tra xét công ty, rõ ràng là hắn không muốn cho Lý Băng sống tốt, xem như cậu cầu xin con, van cầu con nói Diêm Thương Tuyệt tha cho bà ấy có được hay không? Cậu thề, bà ấy nhất định sẽ rời đi, về sau sẽ không xuất hiện trước mặt của mọi người nữa có được không?" Người đàn ông lắc lắc Tưởng Niệm, gấp gáp nói..
"Ông cùng với Lý Băng đó có quan hệ như thế nào? Tại sao muốn giúp bà ta? Không cần nói với tôi, bà ta là ân nhân của ông, tôi không tin" Tưởng Niệm dùng sức rút tay của mình về, lạnh lùng nhìn ông ta.
Người đàn ông kinh ngạc nhìn người con gái tuổi không lớn, lại tỉ mỉ, bị cô ấy nhìn ra?
Trầm mặc một lúc sau, ông ta rốt cuộc mở miệng, dùng thanh âm vô cùng nhẹ nói "Cậu yêu bà ấy, từ lần đầu tiên thấy bà ấy liền yêu bà ấy, đã mười mấy năm qua, cậu vẫn bảo vệ bà ấy, chỉ cần bà ấy tốt, cậu không cầu gì khác, thế nhưng lần này Diêm Thương Tuyệt làm như vậy sẽ phá hủy bà ấy, cậu biết rõ con và Nguyệt Như đều là người thiện lương, cậu cầu xin con, cứu bà ấy! Coi như vì đứa bé đã bị mất kia bồi thường cho bà ấy chút xíu, chỉ cần một câu nói của con, Diêm Thương Tuyệt nhất định sẽ dừng tay, nhất định sẽ" Ông ta nói rất tự tin, trong tiềm thức của ông ta, vẫn cho rằng Tưởng Niệm giật dây Diêm Thương Tuyệt làm như vậy, mục đích là để giúp mẹ báo thù.
Tưởng Niệm khổ sở lắc đầu, 'người cậu' này thật làm cho cô thất vọng, quá thất vọng rồi.
Thì ra tìm cô, chỉ là vì Lý Băng.
Nhớ tới người mẹ đã chết có thể cùng bà ta có liên quan, cô liền tự nói với mình không thể mềm lòng, không thể!
Hơn nữa ngày đó ở thương trường, bà ta nhục mạ mình, cô làm sao sẽ giúp bà ta cầu cạnh? Tuyệt làm như vậy là có ý nghĩ riêng của anh, cô không có quyền can thiệp.
"Tôi không giúp được ông, ông đi tìm người khác đi, tôi nhớ là ông nghĩ sai rồi, mẹ của tôi không có anh trai, tôi cũng không có cậu" nói xong liền xoay người đi ra ngoài cửa.
Trong nháy mắt xoay người đó, cô liều mạng cắn môi dưới, không để cho nước mắt mãnh liệt chảy ra ngoài, không khóc... không khóc...
Chuyện lúc nào như vậy. Có cái gì mà khóc? Có cái gì đáng để khóc? Người như vậy tại sao đáng giá cho cô vì ông ta rơi nước mắt.
Còn người đàn ông đã chết kia?
Tại sao lòng của cô đau thật là đau...
"Tưởng Niệm? Tại sao ở nơi này?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.