Chương 39
Lam Sắc Sư
22/11/2020
"Lục Đại nhân...Đại nhân..." Kim Hạ liền mở miệng thì phát hiện cổ
họng đã phát khô, rối trí không hay tưởng rằng dùng viên hà đan cũng có
thể chống lại chướng khí khoảng nửa canh giờ, lúc này thời gian chỉ mới
nửa chén trà thì chướng khí bắt đầu có nguy cơ xâm nhập vào.
Cũng không biết là phải hay không khi nghe thấy tiếng của Kim Hạ, Lục Dịch bước nhanh hướng tới nàng. Chờ Kim Hạ có thể thấy rõ hắn, mới phát hiện giữ rừng hoa đào đã nổi bật khuôn mặt trắng bạch của hắn, không bình thường.
Hắn cũng đã trúng độc chướng? Kim Hạ lo âu nghĩ
Lục Dịch bước nhanh hơn, cách Kim Hạ chừng mười bước, bỗng nhiên bẻ một đoạn cành đào, ở trên hoa nở kiều diễm.
Bây giờ là lúc nào rồi vậy mà hắn còn chọn cành hoa đào nào đẹp để cắm hoa sao? Kim Hạ có chút không muốn nói gì. Quả thực là một công tử nhà quan.
Tâm tư chưa hoàn hồn, Kim Hạ lại lập tức nhìn thấy cành đào mang theo cơn gió, hóa thành không khí, trực tiếp hướng về mình mà phóng tới.
Có lẽ nguyên nhân là do độc chướng, đầu óc Kim Hạ chậm chạp kinh người, theo bản năng thì phải né tránh nhưng lại cảm thấy tình cảnh này hết sức quen thuộc
Tại sao lại cảm giác quen thuộc như vậy? Kim Hạ nỗ lực hồi tưởng lại. Đúng rồi đêm đó ở trên thuyền, cái roi sắt suýt chút nữa là vào thẳng yết hầu của mình, cái cảm giác mạng mình sắp xong đời chính là lúc này.
Ngay lúc này tự nhiên cành đào phóng nhanh lướt qua bên tai Kim Hạ, cánh hoa áp sát lướt qua gò má, tự nhiên có mùi hoa đọng lại.
Một làn khí lạnh âm u bay đến từ sau đầu, làm cả người sởn cả tóc gáy, đột nhiên có tiếng vang "Hí..Hí"
"Đi mau!"
Lục Dịch chẳng biết lúc nào đã đứng trước mắt Kim Hạ, kéo cánh tay chạy vút ra ngoài.
Kim Hạ bị hắn kéo đi như sắp bay lên, vẫn không quên quay đầu lại phía sau nhìn xem rốt cuộc là do đâu, vừa nhìn thấy lại không quan trọng nữa, gần như kinh hãi không biết là đang ở nơi nào.
Trước mắt là con mãng xà khổng lồ không gì sánh được, nó chỉ một nửa thân mình đứng thẳng là đã cao bằng một người bình thường. Con mãng xà cứ phun ra rồi nuốt vào, sau đó lại phun ra một màng sương màu đỏ thẫm.
Mới vừa rồi nó bị cành đào bị con mãng xà tinh thông dùng vẩy cản nó trở lại, vẫn chưa làm nó bị thương, mãng xà bò sát lên thân cây, hướng đến bọn họ trườn lại gần.
Sau khi chạy thoát thân, Kim Hạ thở hổn hển thở dài nói:"Con mãng xà này ăn cái gì mà lớn vậy?"
Lục Dịch hiển nhiên sẽ không đáp lại lời của Kim Hạ, lôi nàng chạy xuyên vào trong rừng. Đến khi bị con xích mãng bao vây, không còn đường chạy vòng vèo nữa, cứ thế này mà chạy trốn ngược lại sẽ lạc đường nơi rừng hoa đào sâu thẳm bên trong, mà nơi đó có bao nhiêu nguy hiểm đang chờ họ cũng chưa biết.
Hắn thử chạy vòng qua vòng lại bên trái bên phải, thử hết mọi cách, nhưng bất đắc dĩ con xích mãng quá thông minh, thêm vào thân mình quá dài, con mãng xà đều chặn lại được, nó dùng đuôi ngăn lại vô cùng linh hoạt, bao vây hai người kẹt lại ở trong rừng.
Chạy trốn được một hồi, Kim Hạ nhận thấy một chút đầu mối, Kim Hạ thở hổn hển nói:"Đại nhân...Ngài có cảm thấy hay không, nó dường như không muốn ăn chúng ta ...mà là chỉ bao vây chúng ta lại mà thôi."
"Phát hiện gì sao?"
Lục Dịch vừa nãy đã thoáng dừng bước chân, liền nhận ra con xích mãng tốc độ cũng chậm lại, trong lòng thập phần kinh ngạc. Lập tức nghe Kim Hạ nói thế, liền dứt khoát mạo hiểm dừng lại.
Lần này vội vàng dừng lại, Kim Hạ dựa vào thân cây, hơi thở không đều đặn, kỳ thực vào ngày thường so với việc bắt kẻ gian thì việc này không có vấn đề gì. Nhưng trong người đã bị khí độc xâm hại, cảm thấy hai chân khá nặng nề.
Nín thở, tập trung quan sát, Lục Dịch đề phòng nhìn chằm chằm con xích mãng, theo như Kim Hạ đã nói, nó thực sự không muốn ăn bọn họ, chỉ bao vây họ rồi di chuyển thân mình, chốc sau lại nhả khí độc sương mù đỏ ra.
Kim Hạ dường như hô hấp đã bình thường trở lại, nhưng đầu vẫn còn mê man, nhìn chằm chằm con xích mãng, thở dài cùng nó thương lượng nói:"Ngươi không biết bọn ta là quan sai sao, có oan tình muốn tố cáo sao? Có oan tình gì thì hãy nói ra mau, người của ngươi lớn như vậy chắc chắn đã luyện thành tình, miệng ngươi có nói được tiếng người không,nói mau."
Lời còn chưa dứt, miệng Kim Hạ như được cho thứ gì vào miệng.
"Đừng nuốt, ngậm tan ra rồi từ từ nuốt xuống." Lục Dịch trầm giọng nói:"Ngươi tỉnh táo lại đi, đừng tự mình nói bậy, nó không phải muốn tố oan tình, mà là muốn dùng khí độc làm chúng ta hôn mê, sau đó mới kéo về ổ."
"Kéo về ổ? Không lẽ có con cháu của nó bên trong?"
Kim Hạ sắc mặt tái nhợt,lại chú ý theo dõi, quả nhiên phát hiện con xích mãng phun rồi nhả ra khí độc sương dày đặc. Mà trong miệng thứ đang ngậm bắt đầu lạnh buốt, lúc này trong miệng cay đến mức khè lửa, sự đau khổ này không thể không quen thuộc hơn được.
Là hắn?! Tại sao lại là hắn?
Kim Hạ chầm chậm quay về phía Lục Dịch, nhất thời không biết nên như thế nào dò hỏi thử.
Đang tập trung lắng nghe, chung quanh lại có tiếng con mãng xà. Lục Dịch sắc mặt hơi biến đổi một chút, thuận tay túm lấy Kim Hạ, nhảy lên cây đào, đứng vững vàng trên cây, cúi người thấp xuống.
Tiếng con mãng xà càng ngày càng nhiều, từ xa đến gần, từ nhỏ đến vang.
Chờ thấy rõ hướng tụ tập của nó, đứng ngã ra sau, không nhịn được lẩm bẩm nói:"Đại gia ngươi, không ngờ lại sinh nhiều như vậy."
Ánh mắt hướng đến chỗ đó, từng con từng con một con rắn đỏ nhỏ giãy giụa thân mình rồi bò ra ngoài, nhìn đi nhìn lại trong như một dòng thác đỏ thẫm, khắp rừng đào.
"Nhiều như vậy, hai chúng ta cũng không đủ cho bọn chúng ăn." Kim Hạ nói tiếp:"Mạng ta xong rồi!"
Lục Dịch lành lạnh liếc Kim Hạ một cái:"Ngươi còn lo lắng rằng bọn chúng ăn không đủ sao?"
Những con xà này nhất định chúng sẽ bò lên thân cây, đến thời điểm đó...Kim Hạ nhìn về phía Lục Dịch, tuy rằng trong lòng vẫn còn có nghi vấn, nhưng trước mắt không phải là lúc để hỏi.
Khí độc càng ngày càng nồng nặc, nương theo nó là mùi tanh khắp nơi, Kim Hạ đầu choáng váng không thể chịu được, suýt chút nữa là ngã xuống, may mà Lục Dịch nhanh tay, lập tức kéo Kim Hạ lên.
"Đại nhân, ta biết ngài khinh công tốt, không có ta liên lụy, ngài lẽ ra đã thoát thân. Ngài trước hết hãy đi đi, không cần để ý đến ta."
Kim Hạ nói đúng, Lục Dịch khinh công vốn không yếu, không biết làm sao Kim Hạ đã trúng độc chướng, bên tay giữ lấy nàng, không khỏi mất nhiều sức. Nếu bỏ Kim Hạ lại, Lục Dịch dùng khinh công có thể nhảy ra khỏi rừng đào.
Nghe vậy Lục Dịch tuy rằng tay vẫn còn túm lấy Kim Hạ, nhưng lại thẳng thắn gật đầu:"Cũng tốt, vậy ngươi tự lo lấy!"
Không ngờ hắn như vậy mà thẳng thắn đáp lời, Kim Hạ cam chịu số phận, chân thành túm chặt lấy ống tay áo hắn:"Cho phép ta để lại vài câu di ngôn rồi ngài hãy đi, khi trở về ngài nói với thủ lĩnh một tiếng, nơi này kỳ quái nguy hiểm, cũng đừng đến đây thu xương cốt của ta, còn nữa ngài tuyệt đối đừng quên, để gia đình ta hưởng thụ giống như thủ lĩnh bộ đầu."
Lục Dịch chưa đáp lời, liền nghe cách đó không xa lúc ẩn lúc hiện nghe thấy âm thanh của tiếng trống đồng, cạch cạch tùng tùng, gõ rất to nhưng không náo nhiệt.
Vốn là con rắn đỏ nhỏ sẽ bò theo hướng của bọn họ nhưng khi chúng nghe thấy tiếng trống này, tất cả chúng liền thay đổi phương hướng về âm thanh tiếng trống. Ở bên xem được một màn kịch của xích mãng nhưng cũng không hề sợ sệt.
"Đây là ngài phái người tới cứu binh?" Kim Hạ không rõ
Lục Dịch lắc đầu cũng không rõ.
Kim Hạ nhìn bầy rắn chạy theo hướng khác, chỉ chốc lát sau mới hậu tri hậu giác thở dài, tự dưng đắc ý:"Ta biết, tiểu gia ta có thần bảo hộ thần kim giáp, gặp dữ hóa lành, nếu không chừng ta đã nằm gọn trong bụng bọn mãng xà rồi."
Lục Dịch liếc mắt nhìn Kim Hạ, đang muốn nhảy xuống cây, lại thấy đàn xà quay lại liền quay chạy trở về, Kim Hạ mau chóng hướng về trên cây nỗ lực dùng tay cọ vào.
Họ vẫn không ngừng nhìn chằm chằm con xích mãng, theo đó là bọn heo rừng, thỏ hoang ở đâu đó kéo đến, tiếng con mãng xà, tiếng bầy heo rừng kêu gào không dứt bên tai, thỏ rừng liều chết mà dây dưa với đám xà nhỏ.
Kim Hạ trơ mắt nhìn bọn chúng đấu đá lẫn nhau, thấy con mãng xà đã ăn mất đầu con heo rừng, mới nhận ra trong yết hầu mình từng trận lạnh buốt tấn công, nàng còn cảm thấy bọn xà này mà phát nghẹn.
Vẫn chưa được bao lâu, trận này bọn xích mãng vẫn được một trận no nê, không thấy chúng để ý tới bọn họ trên cây nữa, chúng không để tâm nữa mà rẽ đi trở về sau một trận no nê.
Chờ bình tĩnh trở lại, Lục Dịch liền nhảy xuống cây, Kim Hạ cũng theo đó mà nhảy xuống, nhưng đầu óc vẫn còn mê man nên vừa nhảy xuống đã té ngã, nàng ôm lưng nhe răng than thở kêu đau đớn, ngượng ngùng duỗi tay xoa xoa.
"Ngươi đau sao?" Lục Dịch hỏi
Kim Hạ lùng túng gật đầu
"Có thần bảo hộ Kim Giáp ngươi còn có thể đau sao?" Hắn lạnh lùng bâng quơ mà châm chọc một câu, nhấc chân rời đi.
Kim Hạ nhún nhún vai, vừa mới trở về từ cõi chết, trong lòng hiện tại rất vui, cũng không chấp nhặt hắn. Đi nhanh vài bước, đuổi theo hắn, hai người cùng nhau ra khỏi rừng hoa đào.
Theo như trong bụng giống như lửa thêu đốt, cảm giác giống như được lan truyền ra khắp cơ thể, thêm vào đó trong phạm vi của rừng hoa đào có thể giữ được mạng này, Kim Hạ đầu óc hỗn độn liền tiêu tan, hiện ra mấy phần thư thái trấn tĩnh, sau đó mới hậu tri hậu giác nhớ đến chuyện vô cùng quan trọng.
"Đại nhân!" Kim Hạ gấp gáp đi lên trước Lục Dịch, lo lắng hỏi:"Hôm qua là ngài đã cứu ta?"
Lục Dịch dừng bước, trên mặt không biểu hiện bất cứ tâm tình gì, không phủ nhận mà cũng không thừa nhận:"Vì sao lại hỏi như vậy?"
"Ngài vừa cho ta ăn viên thuốc, so với thuốc ngày hôm qua ta ăn hoàn toàn giống nhau."
"Thuốc này có tên gọi là Tử Viêm, chính là thuốc trong cung pha chế, trong chợ không bán thứ này." Lục Dịch dừng lại nhìn Kim Hạ nói:"Nhưng theo ta được biết, trong số cẩm y vệ người có thuốc này không dưới hai mươi người."
Kim Hạ ngây cả người:"Ngài là nói, hôm qua người cứu ta, là một người khác, mà có khả năng là một cẩm y vệ?"
"Ta cũng không nói như vậy." Hắn chậm rãi nói
"Vậy ngài là có ý gì?" Kim Hạ không rõ
"Người cứu ngươi có thể là ta mà cũng có thể là người khác." Hắn liếc Kim Hạ:"Ngươi là bộ khoái lục phiến môn, không cần ta dạy ngươi làm sao tra án, tuy nhiên không thể liền mọi chuyện đều có thể làm rõ được."
Kim Hạ trừng mắt nhìn hắn.
Hẳn không phải là hắn, bằng không hắn làm gì không thừa nhận? Kim Hạ âm thầm nghĩ: tên họ Lục này có thể xưa nay bắt người là do cưỡng ép, như vậy trên đời này chẳng có ai đối với hắn mà mang ơn nhỉ,hắn thật sự không tiếp thu đạo lý, ừ nhất định không phải là hắn!
Đang suy nghĩ một mình, Kim Hạ lại nghe thấy tiếng của Lục Dịch.
"Mặc kệ hôm qua có phải là ta hay không, hôm nay là ta đã cứu ngươi một mạng, ngươi đừng hồ đồ mà nghĩ ngợi."
"Hả?!" Kim Hạ ngây cả người:"Có thể, có thể vừa nãy ngài suýt bỏ lại ta để chạy thoát sao?"
Lục Dịch mặt không biến sắc nhắc nhở:"Ngươi chớ quên, trước khi con rắn phía sau ngươi tấn công, là ai giúp ngươi tránh được một mạng. Bằng không, ngươi đã cùng cái đầu heo kia cùng nơi này lưu lại."
Cùng bọn heo rừng nơi này ở lại? Nghĩa là ở trong bụng con mãng xà sao? Kim Hạ lặng yên.
Có điều, hắn nói việc này là không sai.
Kim Hạ hít sâu một cái, cung kính chắp tay nói:"Đại nhân ân cứu mạng này, ty chức suốt đời khó quên, kiếp sau xin kết cỏ ngậm vành, chấp roi rơi đăng..."(nghĩa là trả ơn người cứu mạng mình)
Lục Dịch cắt ngang lời:"Đừng chờ kiếp sau, đời này nghĩ vẫn còn được."
"...Đại nhân, ngài ở trong lòng ta, ngài vẫn luôn là người có địa vị cao. Ta cho rằng ngài sẽ nói:chỉ là việc nhỏ, không đáng gì."
"Tính mạng của ngươi, ngươi cho là chuyện nhỏ sao?" Lục Dịch hỏi ngược lại Kim Hạ
Kim Hạ chỉ có thể nói:"Đương nhiên, đương nhiên không phải."
"Đều nói tích thủy chi ân, dũng tuyền đền ơn báo đáp." Lục Dịch tiến lại gần Kim Hạ:"Ngươi nghĩ vẫn còn được đó."
"...Ty chức đã hiểu."
Kim Hạ vội dắt ngựa chính mình bước đi, đi được một đoạn, bỗng nhiên phát hiện ra điều gì, dắt ngựa quay lại hỏi Lục Dịch:"Đại nhân, ty chức còn một điểm dị nghị, con mãng xà kia vốn là không trực tiếp muốn ăn chúng ta, coi như ngài không lôi ta chạy, nó cũng sẽ chỉ phun khí độc, vì vậy cái kia ..không thể tính là ân cứu mạng của ngài chứ?"
Lục Dịch lặng im trong chốc lát, nhàn nhạt hỏi:"Ngươi biết tử viêm ở trên chợ đen bán bao nhiêu lượng bạc không?"
Kim Hạ lập tức im miệng, chẳng mấy chốc khuôn mặt tươi cười, cúi đầu khom lưng nói:"Ân công mệt nhọc, mời ngài lên ngựa, ty chức dẫn ngựa vậy."
Lục Dịch gật đầu, cũng không dông dài, vươn mình lên ngựa
Kim Hạ dắt ngựa đi theo, mà trong lòng vẫn thầm than thở, không nghĩ tới là sẽ nợ hắn ân tình, nếu là người khác ngược lại cũng không sao, nhưng sao lại phải là hắn. Người này thường có thói quen hay gây khó dễ cho người khác, bây giờ còn có cái ân này, lại không biết tương lai sẽ ra sao. Chợt thở dài ai oán, lại phấn chấn tinh thần, thầm nghĩ hắn thế nào cũng không sao, còn giữ cái mạng này là được, tiểu gia ta chỉ cần báo đáp ân tình cho hắn, sợ hắn làm gì.
Cũng không biết là phải hay không khi nghe thấy tiếng của Kim Hạ, Lục Dịch bước nhanh hướng tới nàng. Chờ Kim Hạ có thể thấy rõ hắn, mới phát hiện giữ rừng hoa đào đã nổi bật khuôn mặt trắng bạch của hắn, không bình thường.
Hắn cũng đã trúng độc chướng? Kim Hạ lo âu nghĩ
Lục Dịch bước nhanh hơn, cách Kim Hạ chừng mười bước, bỗng nhiên bẻ một đoạn cành đào, ở trên hoa nở kiều diễm.
Bây giờ là lúc nào rồi vậy mà hắn còn chọn cành hoa đào nào đẹp để cắm hoa sao? Kim Hạ có chút không muốn nói gì. Quả thực là một công tử nhà quan.
Tâm tư chưa hoàn hồn, Kim Hạ lại lập tức nhìn thấy cành đào mang theo cơn gió, hóa thành không khí, trực tiếp hướng về mình mà phóng tới.
Có lẽ nguyên nhân là do độc chướng, đầu óc Kim Hạ chậm chạp kinh người, theo bản năng thì phải né tránh nhưng lại cảm thấy tình cảnh này hết sức quen thuộc
Tại sao lại cảm giác quen thuộc như vậy? Kim Hạ nỗ lực hồi tưởng lại. Đúng rồi đêm đó ở trên thuyền, cái roi sắt suýt chút nữa là vào thẳng yết hầu của mình, cái cảm giác mạng mình sắp xong đời chính là lúc này.
Ngay lúc này tự nhiên cành đào phóng nhanh lướt qua bên tai Kim Hạ, cánh hoa áp sát lướt qua gò má, tự nhiên có mùi hoa đọng lại.
Một làn khí lạnh âm u bay đến từ sau đầu, làm cả người sởn cả tóc gáy, đột nhiên có tiếng vang "Hí..Hí"
"Đi mau!"
Lục Dịch chẳng biết lúc nào đã đứng trước mắt Kim Hạ, kéo cánh tay chạy vút ra ngoài.
Kim Hạ bị hắn kéo đi như sắp bay lên, vẫn không quên quay đầu lại phía sau nhìn xem rốt cuộc là do đâu, vừa nhìn thấy lại không quan trọng nữa, gần như kinh hãi không biết là đang ở nơi nào.
Trước mắt là con mãng xà khổng lồ không gì sánh được, nó chỉ một nửa thân mình đứng thẳng là đã cao bằng một người bình thường. Con mãng xà cứ phun ra rồi nuốt vào, sau đó lại phun ra một màng sương màu đỏ thẫm.
Mới vừa rồi nó bị cành đào bị con mãng xà tinh thông dùng vẩy cản nó trở lại, vẫn chưa làm nó bị thương, mãng xà bò sát lên thân cây, hướng đến bọn họ trườn lại gần.
Sau khi chạy thoát thân, Kim Hạ thở hổn hển thở dài nói:"Con mãng xà này ăn cái gì mà lớn vậy?"
Lục Dịch hiển nhiên sẽ không đáp lại lời của Kim Hạ, lôi nàng chạy xuyên vào trong rừng. Đến khi bị con xích mãng bao vây, không còn đường chạy vòng vèo nữa, cứ thế này mà chạy trốn ngược lại sẽ lạc đường nơi rừng hoa đào sâu thẳm bên trong, mà nơi đó có bao nhiêu nguy hiểm đang chờ họ cũng chưa biết.
Hắn thử chạy vòng qua vòng lại bên trái bên phải, thử hết mọi cách, nhưng bất đắc dĩ con xích mãng quá thông minh, thêm vào thân mình quá dài, con mãng xà đều chặn lại được, nó dùng đuôi ngăn lại vô cùng linh hoạt, bao vây hai người kẹt lại ở trong rừng.
Chạy trốn được một hồi, Kim Hạ nhận thấy một chút đầu mối, Kim Hạ thở hổn hển nói:"Đại nhân...Ngài có cảm thấy hay không, nó dường như không muốn ăn chúng ta ...mà là chỉ bao vây chúng ta lại mà thôi."
"Phát hiện gì sao?"
Lục Dịch vừa nãy đã thoáng dừng bước chân, liền nhận ra con xích mãng tốc độ cũng chậm lại, trong lòng thập phần kinh ngạc. Lập tức nghe Kim Hạ nói thế, liền dứt khoát mạo hiểm dừng lại.
Lần này vội vàng dừng lại, Kim Hạ dựa vào thân cây, hơi thở không đều đặn, kỳ thực vào ngày thường so với việc bắt kẻ gian thì việc này không có vấn đề gì. Nhưng trong người đã bị khí độc xâm hại, cảm thấy hai chân khá nặng nề.
Nín thở, tập trung quan sát, Lục Dịch đề phòng nhìn chằm chằm con xích mãng, theo như Kim Hạ đã nói, nó thực sự không muốn ăn bọn họ, chỉ bao vây họ rồi di chuyển thân mình, chốc sau lại nhả khí độc sương mù đỏ ra.
Kim Hạ dường như hô hấp đã bình thường trở lại, nhưng đầu vẫn còn mê man, nhìn chằm chằm con xích mãng, thở dài cùng nó thương lượng nói:"Ngươi không biết bọn ta là quan sai sao, có oan tình muốn tố cáo sao? Có oan tình gì thì hãy nói ra mau, người của ngươi lớn như vậy chắc chắn đã luyện thành tình, miệng ngươi có nói được tiếng người không,nói mau."
Lời còn chưa dứt, miệng Kim Hạ như được cho thứ gì vào miệng.
"Đừng nuốt, ngậm tan ra rồi từ từ nuốt xuống." Lục Dịch trầm giọng nói:"Ngươi tỉnh táo lại đi, đừng tự mình nói bậy, nó không phải muốn tố oan tình, mà là muốn dùng khí độc làm chúng ta hôn mê, sau đó mới kéo về ổ."
"Kéo về ổ? Không lẽ có con cháu của nó bên trong?"
Kim Hạ sắc mặt tái nhợt,lại chú ý theo dõi, quả nhiên phát hiện con xích mãng phun rồi nhả ra khí độc sương dày đặc. Mà trong miệng thứ đang ngậm bắt đầu lạnh buốt, lúc này trong miệng cay đến mức khè lửa, sự đau khổ này không thể không quen thuộc hơn được.
Là hắn?! Tại sao lại là hắn?
Kim Hạ chầm chậm quay về phía Lục Dịch, nhất thời không biết nên như thế nào dò hỏi thử.
Đang tập trung lắng nghe, chung quanh lại có tiếng con mãng xà. Lục Dịch sắc mặt hơi biến đổi một chút, thuận tay túm lấy Kim Hạ, nhảy lên cây đào, đứng vững vàng trên cây, cúi người thấp xuống.
Tiếng con mãng xà càng ngày càng nhiều, từ xa đến gần, từ nhỏ đến vang.
Chờ thấy rõ hướng tụ tập của nó, đứng ngã ra sau, không nhịn được lẩm bẩm nói:"Đại gia ngươi, không ngờ lại sinh nhiều như vậy."
Ánh mắt hướng đến chỗ đó, từng con từng con một con rắn đỏ nhỏ giãy giụa thân mình rồi bò ra ngoài, nhìn đi nhìn lại trong như một dòng thác đỏ thẫm, khắp rừng đào.
"Nhiều như vậy, hai chúng ta cũng không đủ cho bọn chúng ăn." Kim Hạ nói tiếp:"Mạng ta xong rồi!"
Lục Dịch lành lạnh liếc Kim Hạ một cái:"Ngươi còn lo lắng rằng bọn chúng ăn không đủ sao?"
Những con xà này nhất định chúng sẽ bò lên thân cây, đến thời điểm đó...Kim Hạ nhìn về phía Lục Dịch, tuy rằng trong lòng vẫn còn có nghi vấn, nhưng trước mắt không phải là lúc để hỏi.
Khí độc càng ngày càng nồng nặc, nương theo nó là mùi tanh khắp nơi, Kim Hạ đầu choáng váng không thể chịu được, suýt chút nữa là ngã xuống, may mà Lục Dịch nhanh tay, lập tức kéo Kim Hạ lên.
"Đại nhân, ta biết ngài khinh công tốt, không có ta liên lụy, ngài lẽ ra đã thoát thân. Ngài trước hết hãy đi đi, không cần để ý đến ta."
Kim Hạ nói đúng, Lục Dịch khinh công vốn không yếu, không biết làm sao Kim Hạ đã trúng độc chướng, bên tay giữ lấy nàng, không khỏi mất nhiều sức. Nếu bỏ Kim Hạ lại, Lục Dịch dùng khinh công có thể nhảy ra khỏi rừng đào.
Nghe vậy Lục Dịch tuy rằng tay vẫn còn túm lấy Kim Hạ, nhưng lại thẳng thắn gật đầu:"Cũng tốt, vậy ngươi tự lo lấy!"
Không ngờ hắn như vậy mà thẳng thắn đáp lời, Kim Hạ cam chịu số phận, chân thành túm chặt lấy ống tay áo hắn:"Cho phép ta để lại vài câu di ngôn rồi ngài hãy đi, khi trở về ngài nói với thủ lĩnh một tiếng, nơi này kỳ quái nguy hiểm, cũng đừng đến đây thu xương cốt của ta, còn nữa ngài tuyệt đối đừng quên, để gia đình ta hưởng thụ giống như thủ lĩnh bộ đầu."
Lục Dịch chưa đáp lời, liền nghe cách đó không xa lúc ẩn lúc hiện nghe thấy âm thanh của tiếng trống đồng, cạch cạch tùng tùng, gõ rất to nhưng không náo nhiệt.
Vốn là con rắn đỏ nhỏ sẽ bò theo hướng của bọn họ nhưng khi chúng nghe thấy tiếng trống này, tất cả chúng liền thay đổi phương hướng về âm thanh tiếng trống. Ở bên xem được một màn kịch của xích mãng nhưng cũng không hề sợ sệt.
"Đây là ngài phái người tới cứu binh?" Kim Hạ không rõ
Lục Dịch lắc đầu cũng không rõ.
Kim Hạ nhìn bầy rắn chạy theo hướng khác, chỉ chốc lát sau mới hậu tri hậu giác thở dài, tự dưng đắc ý:"Ta biết, tiểu gia ta có thần bảo hộ thần kim giáp, gặp dữ hóa lành, nếu không chừng ta đã nằm gọn trong bụng bọn mãng xà rồi."
Lục Dịch liếc mắt nhìn Kim Hạ, đang muốn nhảy xuống cây, lại thấy đàn xà quay lại liền quay chạy trở về, Kim Hạ mau chóng hướng về trên cây nỗ lực dùng tay cọ vào.
Họ vẫn không ngừng nhìn chằm chằm con xích mãng, theo đó là bọn heo rừng, thỏ hoang ở đâu đó kéo đến, tiếng con mãng xà, tiếng bầy heo rừng kêu gào không dứt bên tai, thỏ rừng liều chết mà dây dưa với đám xà nhỏ.
Kim Hạ trơ mắt nhìn bọn chúng đấu đá lẫn nhau, thấy con mãng xà đã ăn mất đầu con heo rừng, mới nhận ra trong yết hầu mình từng trận lạnh buốt tấn công, nàng còn cảm thấy bọn xà này mà phát nghẹn.
Vẫn chưa được bao lâu, trận này bọn xích mãng vẫn được một trận no nê, không thấy chúng để ý tới bọn họ trên cây nữa, chúng không để tâm nữa mà rẽ đi trở về sau một trận no nê.
Chờ bình tĩnh trở lại, Lục Dịch liền nhảy xuống cây, Kim Hạ cũng theo đó mà nhảy xuống, nhưng đầu óc vẫn còn mê man nên vừa nhảy xuống đã té ngã, nàng ôm lưng nhe răng than thở kêu đau đớn, ngượng ngùng duỗi tay xoa xoa.
"Ngươi đau sao?" Lục Dịch hỏi
Kim Hạ lùng túng gật đầu
"Có thần bảo hộ Kim Giáp ngươi còn có thể đau sao?" Hắn lạnh lùng bâng quơ mà châm chọc một câu, nhấc chân rời đi.
Kim Hạ nhún nhún vai, vừa mới trở về từ cõi chết, trong lòng hiện tại rất vui, cũng không chấp nhặt hắn. Đi nhanh vài bước, đuổi theo hắn, hai người cùng nhau ra khỏi rừng hoa đào.
Theo như trong bụng giống như lửa thêu đốt, cảm giác giống như được lan truyền ra khắp cơ thể, thêm vào đó trong phạm vi của rừng hoa đào có thể giữ được mạng này, Kim Hạ đầu óc hỗn độn liền tiêu tan, hiện ra mấy phần thư thái trấn tĩnh, sau đó mới hậu tri hậu giác nhớ đến chuyện vô cùng quan trọng.
"Đại nhân!" Kim Hạ gấp gáp đi lên trước Lục Dịch, lo lắng hỏi:"Hôm qua là ngài đã cứu ta?"
Lục Dịch dừng bước, trên mặt không biểu hiện bất cứ tâm tình gì, không phủ nhận mà cũng không thừa nhận:"Vì sao lại hỏi như vậy?"
"Ngài vừa cho ta ăn viên thuốc, so với thuốc ngày hôm qua ta ăn hoàn toàn giống nhau."
"Thuốc này có tên gọi là Tử Viêm, chính là thuốc trong cung pha chế, trong chợ không bán thứ này." Lục Dịch dừng lại nhìn Kim Hạ nói:"Nhưng theo ta được biết, trong số cẩm y vệ người có thuốc này không dưới hai mươi người."
Kim Hạ ngây cả người:"Ngài là nói, hôm qua người cứu ta, là một người khác, mà có khả năng là một cẩm y vệ?"
"Ta cũng không nói như vậy." Hắn chậm rãi nói
"Vậy ngài là có ý gì?" Kim Hạ không rõ
"Người cứu ngươi có thể là ta mà cũng có thể là người khác." Hắn liếc Kim Hạ:"Ngươi là bộ khoái lục phiến môn, không cần ta dạy ngươi làm sao tra án, tuy nhiên không thể liền mọi chuyện đều có thể làm rõ được."
Kim Hạ trừng mắt nhìn hắn.
Hẳn không phải là hắn, bằng không hắn làm gì không thừa nhận? Kim Hạ âm thầm nghĩ: tên họ Lục này có thể xưa nay bắt người là do cưỡng ép, như vậy trên đời này chẳng có ai đối với hắn mà mang ơn nhỉ,hắn thật sự không tiếp thu đạo lý, ừ nhất định không phải là hắn!
Đang suy nghĩ một mình, Kim Hạ lại nghe thấy tiếng của Lục Dịch.
"Mặc kệ hôm qua có phải là ta hay không, hôm nay là ta đã cứu ngươi một mạng, ngươi đừng hồ đồ mà nghĩ ngợi."
"Hả?!" Kim Hạ ngây cả người:"Có thể, có thể vừa nãy ngài suýt bỏ lại ta để chạy thoát sao?"
Lục Dịch mặt không biến sắc nhắc nhở:"Ngươi chớ quên, trước khi con rắn phía sau ngươi tấn công, là ai giúp ngươi tránh được một mạng. Bằng không, ngươi đã cùng cái đầu heo kia cùng nơi này lưu lại."
Cùng bọn heo rừng nơi này ở lại? Nghĩa là ở trong bụng con mãng xà sao? Kim Hạ lặng yên.
Có điều, hắn nói việc này là không sai.
Kim Hạ hít sâu một cái, cung kính chắp tay nói:"Đại nhân ân cứu mạng này, ty chức suốt đời khó quên, kiếp sau xin kết cỏ ngậm vành, chấp roi rơi đăng..."(nghĩa là trả ơn người cứu mạng mình)
Lục Dịch cắt ngang lời:"Đừng chờ kiếp sau, đời này nghĩ vẫn còn được."
"...Đại nhân, ngài ở trong lòng ta, ngài vẫn luôn là người có địa vị cao. Ta cho rằng ngài sẽ nói:chỉ là việc nhỏ, không đáng gì."
"Tính mạng của ngươi, ngươi cho là chuyện nhỏ sao?" Lục Dịch hỏi ngược lại Kim Hạ
Kim Hạ chỉ có thể nói:"Đương nhiên, đương nhiên không phải."
"Đều nói tích thủy chi ân, dũng tuyền đền ơn báo đáp." Lục Dịch tiến lại gần Kim Hạ:"Ngươi nghĩ vẫn còn được đó."
"...Ty chức đã hiểu."
Kim Hạ vội dắt ngựa chính mình bước đi, đi được một đoạn, bỗng nhiên phát hiện ra điều gì, dắt ngựa quay lại hỏi Lục Dịch:"Đại nhân, ty chức còn một điểm dị nghị, con mãng xà kia vốn là không trực tiếp muốn ăn chúng ta, coi như ngài không lôi ta chạy, nó cũng sẽ chỉ phun khí độc, vì vậy cái kia ..không thể tính là ân cứu mạng của ngài chứ?"
Lục Dịch lặng im trong chốc lát, nhàn nhạt hỏi:"Ngươi biết tử viêm ở trên chợ đen bán bao nhiêu lượng bạc không?"
Kim Hạ lập tức im miệng, chẳng mấy chốc khuôn mặt tươi cười, cúi đầu khom lưng nói:"Ân công mệt nhọc, mời ngài lên ngựa, ty chức dẫn ngựa vậy."
Lục Dịch gật đầu, cũng không dông dài, vươn mình lên ngựa
Kim Hạ dắt ngựa đi theo, mà trong lòng vẫn thầm than thở, không nghĩ tới là sẽ nợ hắn ân tình, nếu là người khác ngược lại cũng không sao, nhưng sao lại phải là hắn. Người này thường có thói quen hay gây khó dễ cho người khác, bây giờ còn có cái ân này, lại không biết tương lai sẽ ra sao. Chợt thở dài ai oán, lại phấn chấn tinh thần, thầm nghĩ hắn thế nào cũng không sao, còn giữ cái mạng này là được, tiểu gia ta chỉ cần báo đáp ân tình cho hắn, sợ hắn làm gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.