Chương 40
Lam Sắc Sư
22/11/2020
Kim Hạ đang nghĩ ngợi chuyện gì đó, rẽ xuống chân núi phía Tây, thì
thấy một đại đội người, trên xe ngựa có vác một cái trống lớn, bên cạnh
còn có rất nhiều người trên tay cầm trống đồng.
Vừa mới ở trong rừng hoa đào nghe thấy những động tĩnh này, chẳng lẽ là do bọn họ làm sao? Kim Hạ tiến lên gần họ, hướng người trông có vẻ là thủ lĩnh trước tiên cúi chào hỏi:"Vị đại thúc này, xin thất lễ. Hai người bọn ta ở bên trong rừng hoa đào, nghe thấy tiếng chiêng trống, có phải là người của thúc gõ sao?
Người cầm đầu này có đầu tóc, chòm râu đều hoa râm, là một ông lão, vừa nghe thấy hai người bọn họ từ trong rừng hoa đào trở ra, cũng vô cùng hoảng hốt, từ trên xuống dưới quan sát bọn họ, thấy bọn họ từ trên xuống dưới vẫn bảo toàn tính mạng, mới thở phào nhẹ nhõm hỏi:"Hai người vừa mới ở bên trong rừng hoa đào sao? Không gặp mãng xà sao?"
"Có gặp, nhưng sau đó nghe tiếng trống chiêng, xà liền toàn bộ bỏ chạy. Những con heo rừng, thỏ rừng là có chuyện gì xảy ra?"
"À, đây là nơi có phong tục. Hàng năm Kinh Trập cùng tiết Bạch Lộ đi qua, dùng tiếng chiêng trống đến gần vùng lân cận xung quanh rừng hoa đào, thì bọn heo rừng thỏ rừng sẽ đuổi vào trong rừng, trong rừng có Đào Hoa Tiên nên cúng cho họ vài con, là có thể phù hộ một năm bình an cho vùng lân cận, sẽ không bị xà hại. Các ngươi ở trong rừng có thể toàn vẹn trở ra, nhất định là Đào Hoa Tiên phù hộ."
Kim Hạ gật đầu liên tục:"Đó là đó là, bọn ta còn thấy có vị thần tiên thân khoác áo mãng bào màu hồng y, đặt mình trong mây nữa cơ."
Trên lưng ngựa Lục Dịch im lặng, cuối cùng cũng không định nói gì.
Ông lão vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ:"Không nghĩ tới hai vị như vậy mà có phúc phận lớn, lại có thể nhìn thấy Đào Hoa Tiên."
Kim Hạ cười tủm tỉm tiếp tục chậm rãi nói:"Thần tiên khuôn mặt đặc biệt hiền lành, đặc biệt thân thiện, vẫn là cùng bọn ta nói chuyện rất lâu..."
Thấy Kim Hạ luôn miệng nói dối liền tiến gần, Lục Dich chỉ lo nàng bịa chuyện đến mức quá bất hợp lý, vội cắt lời nói với ông lão:"Chỉ tiếc tiên và người phàm khác nhau, bọn ta lại thiên tư ngu dốt, một câu cũng nghe không hiểu."
"Ai nói..." Kim Hạ tiến gần Lục Dịch ho liên tục, chỉ muốn sửa lời nói:"Ai nói không phải, thật là đáng tiếc."
Lão già râu tóc hoa râm thở dài nói:"Hai vị quả nhiên là người có đại phúc khí, những người trước đây vào rừng hoa đào không chết thì cũng bị thương, hai vị không có bị sao mà còn được gặp thần tiên, thật sự kiếp trước đã tu luyện phúc phận, thật là đại phúc."
"Đa tạ đa tạ. Tuy rằng nghe không hiểu thần tiên nói gì, nhưng ta thấy thần tiên rất thích nghe tiếng chiêng trống, phong tục này nhất định phải tiếp tục giữ vững."
Kim Hạ cáo từ ông lão râu bạc trắng, dắt ngựa tiếp tục đi về phía trước, rốt cuộc cũng đã suy nghĩ rõ ràng chuyện này: Kinh Trập đến, mãng xà thức tỉnh, chính là lúc đói bụng nhất, thôn dân mang heo rừng thỏ rừng vào trong rừng hoa đào để nó khỏi ra ngoài hại người. Hôm nay cũng thật may gặp đúng lúc, bằng không chỉ sợ bây giờ Kim Hạ đã nằm trong bụng con mãng xà.
"Đại nhân, vận may của chúng ta quả thật không tồi." Kim Hạ cười tủm tỉm quay đầu hướng Lục Dịch nói
Lục Dịch đính chính nói:"Là vận khí của ngươi không tệ."
Vừa đi vừa dắt ngựa, Kim Hạ lại quay đầu ngắm khu rừng hoa đào, nhớ tới ngày hôm nay gặp phải cảnh ngộ này, bộc lộ cảm xúc:"Tiểu gia ta quả thật là mạng lớn..."
*************
Trong gương Địch Lan Diệp cho hạt trân châu vào lòng bàn tay, nha hoàn thì dùng phấn chấm nước thoa lòng bàn tay, tinh tế xoa hai gò má.
"Quế nhi, ngươi xem ta là không phải so với trước kia tiều tụy hơn nhiều không?" Nàng nhìn mình trong gương, rất chăm chú không bỏ sót điểm nào.
Nha hoàn hé miệng cười nói:"Đâu có, nếu tôi nói từ trước đến giờ cô nương thần thái có chút trẻ con, hiện nay đã thoát tính trẻ con."
Ngón tay khẽ vuốt mặt rồi lại đến má, người trong gương gò má vẻ mặt vô cùng xinh đẹp, cả khuôn mặt hồng hào, nhưng vẫn một mặt không thể xác định được.
"Có thể hắn vẫn thích chính là dáng dấp trẻ con của ta, làm sao bây giờ."
"Không thể như thế, cô nương cũng không cần quá bận tâm." Nha hoàn thay nàng chỉnh lại tóc phần thái dương:"Nếu ta nói, nam nhân đều là giống nhau, cô nương tướng mạo phẩm cách vẫn như vậy, hắn có là ai, cũng phải khuynh đảo."
Địch Lan Diệp chăm chút cho lông mày của mình, than thở:"Ngươi không hiểu đâu, hắn với những người kia không giống nhau." Vừa dứt lời, nàng lại ngắm mình trong gương
Nha hoàn thấy vậy, biết như thế nào đi nữa khuyên cũng vô dụng, cười lắc đầu một cái hỏi:"Cô nương, hôm qua cô chọn ra ba bộ xiêm áo, tôi đã ủi cẩn thận, chỉ là cô nương muốn mặc áo nào?"
Địch Lan Diệp xoay người về phía mắc áo treo ba bộ xiêm y, trong lòng suy đoán bộ mà hắn yêu thích, nhất thời cũng khó có thể quyết định.
"Mấy bộ xiêm y này đều là mùa xuân này mới may, màu sắc trong rất mới, mặc lên sẽ nổi bần bật trông rất yêu kiều." Nha hoàn nhìn vẻ mặt của Địch Lan Diệp, lại chỉ vào bộ xiêm y khác:"Bộ này thiên thanh làm sao, nhẹ nhàng mềm mại trông tao nhã."
Địch Lan Diệp vẫn là lắc đầu, dặn dò nói:"Ngươi đem bộ xiêm áo ở dưới đáy rương ra đây."
Nha hoàn làm theo lời, một lúc lại mang tới:"Bộ này đúng là mới tinh, chỉ là hoa văn trên áo quả là không hợp thời, cô nương hẳn là đã mặc nó?"
Cầm bộ xiêm áo trên tay, dùng bàn tay tinh tế vuốt ve thân áo, từng đường kim mũi chỉ, Địch Lan Diệp lẳng lặng mà ngồi ngay ngắn trên ghế, tựa như đang suy nghĩ điều gì. Nha hoàn thường ngày thấy dáng dấp của nàng như thế, tuy nàng nhất thời đờ đẫn, cũng không quấy rầy nàng.
Suy nghĩ nửa ngày, Địch Lan Diệp như vừa tỉnh giấc chiêm bao, quyết định đứng dậy tự nhủ:"Chính là nó, ta sẽ mặc bộ này dù không dám hy vọng xa vời, nhưng nếu hắn.." Dù chưa nói gì thêm nữa, hai gò má của nàng đỏ ửng lộ vẻ xấu hổ e sợ, biểu hiện như một cô nương xinh đẹp yêu kiều.
********
Tại Thẩm y quán, sân sau..
"Cái gì, ngươi lại đến đó!"
Nếu không phải đôi tay vẫn còn đang khuấy bột mì, chỉ sợ làm dơ, thì Dương Nhạc đã nhéo tai Kim Hạ.
"Ngươi nhỏ giọng một chút, đừng ồn ào." Kim Hạ làm yên lòng hắn:"Tiểu gia ta không phải đã nguyên vẹn trở về sao, chẳng có chuyện gì. Ngươi phải nghe ta nói, chuyện đôi nam nữ kia không phải là ảo giác của ta, ta tìm được dấu chân của nàng."
Dương Nhạc kinh ngạc nói:"Dấu chân? Ngươi không phải nói nàng đã chết, không tìm được người sao?"
Kim Hạ lắc đầu, cau mày nói:"Ta cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng theo ta thấy thì vị trí của nam tử kia lại không có dấu vết chân, nhưng có vật nặng đè lên, còn dấu chân của nam tử thì có ở bên cạnh, có phải kỳ quái hay không?"
"Người nam tử kia không chết, sau đó ôm nữ nhân ra khỏi vườn đào?" Dương Nhạc suy đoán
"Còn có khả năng khác..." Kim Hạ thở dài nói:"Đó chính là hai người bọn họ đều đã nằm trong bụng rắn. Ngươi chưa từng thấy con mãng xà kia, quả thực rất to lớn, lớn đến mức có thể nuốt sống con heo rừng, chúng cũng có đồng bọn nữa, vừa nghĩ tới là ta nổi da gà."
"Ngươi còn gặp phải mãng xà sao? Vào thời điểm này, xà vừa mới thức tỉnh, rất hung hăng."
"Nếu không nói tiểu gia ta đây mạng lớn, tự có thần kim giáp bảo hộ....Ngươi phải làm nhanh lên một chút, ta chờ ăn mì đây, nhớ cho ta một quả trứng gà, ta sẽ đi thăm thủ lĩnh một chút."
Kim Hạ vội đi ra ngoài, chạy như bay đến phòng của Dương Trình Vạn, ở ngoài cửa cung kính gọi, chờ nghe thấy bên trong thủ lĩnh đáp lại mới mở cửa vào trong.
"Thủ lĩnh, người khỏe hơn một chút rồi sao? Người có buồn bực khó chịu không, hay con tìm mấy quyển sách để người đọc." Kim Hạ đem cái ghế nhỏ hướng trước giường, cười híp mắt nhìn Dương Trình Vạn.
Đã nhìn đứa nhỏ này lớn lên từ nhỏ, thấy Hạ nhi cười như vậy, Dương Trình Vạn nheo mắt lại hỏi:"Ở bên ngoài đã gây họa gây sự gì sao lại chột dạ như vậy?"
"Sao người lại nói vậy, người đang ở đây dưỡng thương, con làm sao ở ngoài kia dám làm những chuyện gây lo lắng cho người, con làm sao không hiểu chuyện như vậy được." Kim Hạ nhìn biểu hiện của Dương Trình Vạn, chủ động nói:"Được được, để con nói cho người nghe là được rồi, hai ngày nay cũng không có chuyện gì, chính là vào rừng hoa đào phát hiện một đôi nam nữ tử, cô nương kia thì...." Kim Hạ bất đắc dĩ đem toàn bộ sự tình ra kể một lần, nhưng đương nhiên vẫn giấu kín chuyện bên trong rừng hoa đào có độc chướng cùng chuyện con mãng xà.
Sau khi nghe xong, Dương Trình Vạn lông mày nhăn lại, lại hỏi:"Ngươi vừa mới nói, vết chân trần là của cô nương kia, mà chỗ vị trí của nam tử kia giống như có vật nặng đè lên."
"Vâng" Kim Hạ gật đầu:"Vì lẽ đó con mới phát giác được việc này có điểm kỳ lạ."
"Ngươi đem vết chân của nữ tử kia, cùng hình dạng của vết vật nặng đè lên vẽ ra cho ta xem, hình dạng vị trí.." Hắn phân phó nói.
"Vâng"
Không hiểu rõ dụng ý của thủ lĩnh, Kim Hạ vẫn nghe lời tìm y đồng mượn giấy và bút mực, để ở trên bàn căn cứ theo đó rồi nguyên vẹn vẽ ra, thổi khô nét mực sau đó mang cho Dương Trình Vạn.
Dương Trình Vạn nhìn chốc lát lại hỏi:"Nam tử kia có thể có dáng dấp khác người không?"
"Lúc đó trong rừng có sương mù, nhìn ra cũng không rõ ràng, nhưng con nhớ loáng thoáng là cánh tay của nam tử kia rất kỳ quặc, giống như bị người khác nắm chặt." Kim Hạ do dự một chút:"Nói đến đây, còn một sự việc kỳ quái, đêm đó cùng Tạ Tiêu ở Thất Phân Các, từ cửa sổ quán con có thấy có thấy một chiếc thuyền hoa và có một đôi nam nữ ôm nhau, trong đó nam tử kia cánh tay cũng như vậy, chẳng lẽ là cùng một người?"
Dương Trình Vạn im lặng một lúc lâu lại nói:"Đây không phải là người."
"Sao? Không phải người?" Kim Hạ kinh ngạc nói
"Trước đây có một loại dụng cụ tra tấn, nó giống như một quan tài thẳng đứng, bên trong che kín dài ba tấc, có gai nhọn,người vào trong đó sẽ bị người ta đóng đinh, mũi nhọn đâm vào cơ thể,máu ở từng điểm đổ ra, cứ như vậy mà đày đọa, người bên trong khoảng hai ba ngày mới chết hẳn."
Dương Trình Vạn bình tĩnh giải thích ngược lại làm cho Kim Hạ kinh hãi.
"Thứ này tại sao lại xuất hiện, thứ này thật quá tàn nhẫn."
Dương Trình Vạn lại nói:"Ta vừa mới thấy ngươi vẽ dấu vết của vật đè nặng lên, dấu vết này chính là thứ đó."
Kim Hạ không rét mà run lên cầm cập, lẩm bẩm nói:"Phật nói có tám cái khổ, sinh, lão, bệnh, tử, yêu phải ly biệt, oán hận lâu dài, cầu mà không được, bị mê lạc bởi những điều thấy được. Cõi đời này lại có người nghĩ ra thứ quái kỳ này."
"Vì vậy thứ này khi chế tác nó trình tự rườm rà, đã bị bỏ đi được nhiều năm, tại sao bây giờ lại xuất hiện tại Dương Châu?" Dương Trình Vạn lông mày càng nhíu chặt:"Hơn nữa lại cho ngươi bắt gặp đến hai lần sao?"
"Lẽ nào cùng vụ Chu Hiển có quan hệ? Có thể...giữa hai người bọn họ có quan hệ gì đây?"
Kim Hạ cuối cùng cũng nghĩ không thông.
Vừa mới ở trong rừng hoa đào nghe thấy những động tĩnh này, chẳng lẽ là do bọn họ làm sao? Kim Hạ tiến lên gần họ, hướng người trông có vẻ là thủ lĩnh trước tiên cúi chào hỏi:"Vị đại thúc này, xin thất lễ. Hai người bọn ta ở bên trong rừng hoa đào, nghe thấy tiếng chiêng trống, có phải là người của thúc gõ sao?
Người cầm đầu này có đầu tóc, chòm râu đều hoa râm, là một ông lão, vừa nghe thấy hai người bọn họ từ trong rừng hoa đào trở ra, cũng vô cùng hoảng hốt, từ trên xuống dưới quan sát bọn họ, thấy bọn họ từ trên xuống dưới vẫn bảo toàn tính mạng, mới thở phào nhẹ nhõm hỏi:"Hai người vừa mới ở bên trong rừng hoa đào sao? Không gặp mãng xà sao?"
"Có gặp, nhưng sau đó nghe tiếng trống chiêng, xà liền toàn bộ bỏ chạy. Những con heo rừng, thỏ rừng là có chuyện gì xảy ra?"
"À, đây là nơi có phong tục. Hàng năm Kinh Trập cùng tiết Bạch Lộ đi qua, dùng tiếng chiêng trống đến gần vùng lân cận xung quanh rừng hoa đào, thì bọn heo rừng thỏ rừng sẽ đuổi vào trong rừng, trong rừng có Đào Hoa Tiên nên cúng cho họ vài con, là có thể phù hộ một năm bình an cho vùng lân cận, sẽ không bị xà hại. Các ngươi ở trong rừng có thể toàn vẹn trở ra, nhất định là Đào Hoa Tiên phù hộ."
Kim Hạ gật đầu liên tục:"Đó là đó là, bọn ta còn thấy có vị thần tiên thân khoác áo mãng bào màu hồng y, đặt mình trong mây nữa cơ."
Trên lưng ngựa Lục Dịch im lặng, cuối cùng cũng không định nói gì.
Ông lão vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ:"Không nghĩ tới hai vị như vậy mà có phúc phận lớn, lại có thể nhìn thấy Đào Hoa Tiên."
Kim Hạ cười tủm tỉm tiếp tục chậm rãi nói:"Thần tiên khuôn mặt đặc biệt hiền lành, đặc biệt thân thiện, vẫn là cùng bọn ta nói chuyện rất lâu..."
Thấy Kim Hạ luôn miệng nói dối liền tiến gần, Lục Dich chỉ lo nàng bịa chuyện đến mức quá bất hợp lý, vội cắt lời nói với ông lão:"Chỉ tiếc tiên và người phàm khác nhau, bọn ta lại thiên tư ngu dốt, một câu cũng nghe không hiểu."
"Ai nói..." Kim Hạ tiến gần Lục Dịch ho liên tục, chỉ muốn sửa lời nói:"Ai nói không phải, thật là đáng tiếc."
Lão già râu tóc hoa râm thở dài nói:"Hai vị quả nhiên là người có đại phúc khí, những người trước đây vào rừng hoa đào không chết thì cũng bị thương, hai vị không có bị sao mà còn được gặp thần tiên, thật sự kiếp trước đã tu luyện phúc phận, thật là đại phúc."
"Đa tạ đa tạ. Tuy rằng nghe không hiểu thần tiên nói gì, nhưng ta thấy thần tiên rất thích nghe tiếng chiêng trống, phong tục này nhất định phải tiếp tục giữ vững."
Kim Hạ cáo từ ông lão râu bạc trắng, dắt ngựa tiếp tục đi về phía trước, rốt cuộc cũng đã suy nghĩ rõ ràng chuyện này: Kinh Trập đến, mãng xà thức tỉnh, chính là lúc đói bụng nhất, thôn dân mang heo rừng thỏ rừng vào trong rừng hoa đào để nó khỏi ra ngoài hại người. Hôm nay cũng thật may gặp đúng lúc, bằng không chỉ sợ bây giờ Kim Hạ đã nằm trong bụng con mãng xà.
"Đại nhân, vận may của chúng ta quả thật không tồi." Kim Hạ cười tủm tỉm quay đầu hướng Lục Dịch nói
Lục Dịch đính chính nói:"Là vận khí của ngươi không tệ."
Vừa đi vừa dắt ngựa, Kim Hạ lại quay đầu ngắm khu rừng hoa đào, nhớ tới ngày hôm nay gặp phải cảnh ngộ này, bộc lộ cảm xúc:"Tiểu gia ta quả thật là mạng lớn..."
*************
Trong gương Địch Lan Diệp cho hạt trân châu vào lòng bàn tay, nha hoàn thì dùng phấn chấm nước thoa lòng bàn tay, tinh tế xoa hai gò má.
"Quế nhi, ngươi xem ta là không phải so với trước kia tiều tụy hơn nhiều không?" Nàng nhìn mình trong gương, rất chăm chú không bỏ sót điểm nào.
Nha hoàn hé miệng cười nói:"Đâu có, nếu tôi nói từ trước đến giờ cô nương thần thái có chút trẻ con, hiện nay đã thoát tính trẻ con."
Ngón tay khẽ vuốt mặt rồi lại đến má, người trong gương gò má vẻ mặt vô cùng xinh đẹp, cả khuôn mặt hồng hào, nhưng vẫn một mặt không thể xác định được.
"Có thể hắn vẫn thích chính là dáng dấp trẻ con của ta, làm sao bây giờ."
"Không thể như thế, cô nương cũng không cần quá bận tâm." Nha hoàn thay nàng chỉnh lại tóc phần thái dương:"Nếu ta nói, nam nhân đều là giống nhau, cô nương tướng mạo phẩm cách vẫn như vậy, hắn có là ai, cũng phải khuynh đảo."
Địch Lan Diệp chăm chút cho lông mày của mình, than thở:"Ngươi không hiểu đâu, hắn với những người kia không giống nhau." Vừa dứt lời, nàng lại ngắm mình trong gương
Nha hoàn thấy vậy, biết như thế nào đi nữa khuyên cũng vô dụng, cười lắc đầu một cái hỏi:"Cô nương, hôm qua cô chọn ra ba bộ xiêm áo, tôi đã ủi cẩn thận, chỉ là cô nương muốn mặc áo nào?"
Địch Lan Diệp xoay người về phía mắc áo treo ba bộ xiêm y, trong lòng suy đoán bộ mà hắn yêu thích, nhất thời cũng khó có thể quyết định.
"Mấy bộ xiêm y này đều là mùa xuân này mới may, màu sắc trong rất mới, mặc lên sẽ nổi bần bật trông rất yêu kiều." Nha hoàn nhìn vẻ mặt của Địch Lan Diệp, lại chỉ vào bộ xiêm y khác:"Bộ này thiên thanh làm sao, nhẹ nhàng mềm mại trông tao nhã."
Địch Lan Diệp vẫn là lắc đầu, dặn dò nói:"Ngươi đem bộ xiêm áo ở dưới đáy rương ra đây."
Nha hoàn làm theo lời, một lúc lại mang tới:"Bộ này đúng là mới tinh, chỉ là hoa văn trên áo quả là không hợp thời, cô nương hẳn là đã mặc nó?"
Cầm bộ xiêm áo trên tay, dùng bàn tay tinh tế vuốt ve thân áo, từng đường kim mũi chỉ, Địch Lan Diệp lẳng lặng mà ngồi ngay ngắn trên ghế, tựa như đang suy nghĩ điều gì. Nha hoàn thường ngày thấy dáng dấp của nàng như thế, tuy nàng nhất thời đờ đẫn, cũng không quấy rầy nàng.
Suy nghĩ nửa ngày, Địch Lan Diệp như vừa tỉnh giấc chiêm bao, quyết định đứng dậy tự nhủ:"Chính là nó, ta sẽ mặc bộ này dù không dám hy vọng xa vời, nhưng nếu hắn.." Dù chưa nói gì thêm nữa, hai gò má của nàng đỏ ửng lộ vẻ xấu hổ e sợ, biểu hiện như một cô nương xinh đẹp yêu kiều.
********
Tại Thẩm y quán, sân sau..
"Cái gì, ngươi lại đến đó!"
Nếu không phải đôi tay vẫn còn đang khuấy bột mì, chỉ sợ làm dơ, thì Dương Nhạc đã nhéo tai Kim Hạ.
"Ngươi nhỏ giọng một chút, đừng ồn ào." Kim Hạ làm yên lòng hắn:"Tiểu gia ta không phải đã nguyên vẹn trở về sao, chẳng có chuyện gì. Ngươi phải nghe ta nói, chuyện đôi nam nữ kia không phải là ảo giác của ta, ta tìm được dấu chân của nàng."
Dương Nhạc kinh ngạc nói:"Dấu chân? Ngươi không phải nói nàng đã chết, không tìm được người sao?"
Kim Hạ lắc đầu, cau mày nói:"Ta cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng theo ta thấy thì vị trí của nam tử kia lại không có dấu vết chân, nhưng có vật nặng đè lên, còn dấu chân của nam tử thì có ở bên cạnh, có phải kỳ quái hay không?"
"Người nam tử kia không chết, sau đó ôm nữ nhân ra khỏi vườn đào?" Dương Nhạc suy đoán
"Còn có khả năng khác..." Kim Hạ thở dài nói:"Đó chính là hai người bọn họ đều đã nằm trong bụng rắn. Ngươi chưa từng thấy con mãng xà kia, quả thực rất to lớn, lớn đến mức có thể nuốt sống con heo rừng, chúng cũng có đồng bọn nữa, vừa nghĩ tới là ta nổi da gà."
"Ngươi còn gặp phải mãng xà sao? Vào thời điểm này, xà vừa mới thức tỉnh, rất hung hăng."
"Nếu không nói tiểu gia ta đây mạng lớn, tự có thần kim giáp bảo hộ....Ngươi phải làm nhanh lên một chút, ta chờ ăn mì đây, nhớ cho ta một quả trứng gà, ta sẽ đi thăm thủ lĩnh một chút."
Kim Hạ vội đi ra ngoài, chạy như bay đến phòng của Dương Trình Vạn, ở ngoài cửa cung kính gọi, chờ nghe thấy bên trong thủ lĩnh đáp lại mới mở cửa vào trong.
"Thủ lĩnh, người khỏe hơn một chút rồi sao? Người có buồn bực khó chịu không, hay con tìm mấy quyển sách để người đọc." Kim Hạ đem cái ghế nhỏ hướng trước giường, cười híp mắt nhìn Dương Trình Vạn.
Đã nhìn đứa nhỏ này lớn lên từ nhỏ, thấy Hạ nhi cười như vậy, Dương Trình Vạn nheo mắt lại hỏi:"Ở bên ngoài đã gây họa gây sự gì sao lại chột dạ như vậy?"
"Sao người lại nói vậy, người đang ở đây dưỡng thương, con làm sao ở ngoài kia dám làm những chuyện gây lo lắng cho người, con làm sao không hiểu chuyện như vậy được." Kim Hạ nhìn biểu hiện của Dương Trình Vạn, chủ động nói:"Được được, để con nói cho người nghe là được rồi, hai ngày nay cũng không có chuyện gì, chính là vào rừng hoa đào phát hiện một đôi nam nữ tử, cô nương kia thì...." Kim Hạ bất đắc dĩ đem toàn bộ sự tình ra kể một lần, nhưng đương nhiên vẫn giấu kín chuyện bên trong rừng hoa đào có độc chướng cùng chuyện con mãng xà.
Sau khi nghe xong, Dương Trình Vạn lông mày nhăn lại, lại hỏi:"Ngươi vừa mới nói, vết chân trần là của cô nương kia, mà chỗ vị trí của nam tử kia giống như có vật nặng đè lên."
"Vâng" Kim Hạ gật đầu:"Vì lẽ đó con mới phát giác được việc này có điểm kỳ lạ."
"Ngươi đem vết chân của nữ tử kia, cùng hình dạng của vết vật nặng đè lên vẽ ra cho ta xem, hình dạng vị trí.." Hắn phân phó nói.
"Vâng"
Không hiểu rõ dụng ý của thủ lĩnh, Kim Hạ vẫn nghe lời tìm y đồng mượn giấy và bút mực, để ở trên bàn căn cứ theo đó rồi nguyên vẹn vẽ ra, thổi khô nét mực sau đó mang cho Dương Trình Vạn.
Dương Trình Vạn nhìn chốc lát lại hỏi:"Nam tử kia có thể có dáng dấp khác người không?"
"Lúc đó trong rừng có sương mù, nhìn ra cũng không rõ ràng, nhưng con nhớ loáng thoáng là cánh tay của nam tử kia rất kỳ quặc, giống như bị người khác nắm chặt." Kim Hạ do dự một chút:"Nói đến đây, còn một sự việc kỳ quái, đêm đó cùng Tạ Tiêu ở Thất Phân Các, từ cửa sổ quán con có thấy có thấy một chiếc thuyền hoa và có một đôi nam nữ ôm nhau, trong đó nam tử kia cánh tay cũng như vậy, chẳng lẽ là cùng một người?"
Dương Trình Vạn im lặng một lúc lâu lại nói:"Đây không phải là người."
"Sao? Không phải người?" Kim Hạ kinh ngạc nói
"Trước đây có một loại dụng cụ tra tấn, nó giống như một quan tài thẳng đứng, bên trong che kín dài ba tấc, có gai nhọn,người vào trong đó sẽ bị người ta đóng đinh, mũi nhọn đâm vào cơ thể,máu ở từng điểm đổ ra, cứ như vậy mà đày đọa, người bên trong khoảng hai ba ngày mới chết hẳn."
Dương Trình Vạn bình tĩnh giải thích ngược lại làm cho Kim Hạ kinh hãi.
"Thứ này tại sao lại xuất hiện, thứ này thật quá tàn nhẫn."
Dương Trình Vạn lại nói:"Ta vừa mới thấy ngươi vẽ dấu vết của vật đè nặng lên, dấu vết này chính là thứ đó."
Kim Hạ không rét mà run lên cầm cập, lẩm bẩm nói:"Phật nói có tám cái khổ, sinh, lão, bệnh, tử, yêu phải ly biệt, oán hận lâu dài, cầu mà không được, bị mê lạc bởi những điều thấy được. Cõi đời này lại có người nghĩ ra thứ quái kỳ này."
"Vì vậy thứ này khi chế tác nó trình tự rườm rà, đã bị bỏ đi được nhiều năm, tại sao bây giờ lại xuất hiện tại Dương Châu?" Dương Trình Vạn lông mày càng nhíu chặt:"Hơn nữa lại cho ngươi bắt gặp đến hai lần sao?"
"Lẽ nào cùng vụ Chu Hiển có quan hệ? Có thể...giữa hai người bọn họ có quan hệ gì đây?"
Kim Hạ cuối cùng cũng nghĩ không thông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.