Chương 600: Các ngươi đều sai lầm rồi
Miêu Khiêu
30/09/2014
Trung môn mở rộng, Thị Kiếm và bốn nàng Giáp Ất Bính Đinh ra đón:
- Hai vị phu nhân mời Kim tướng quân vào bên trong.
Ai ngờ Kim Anh Cơ không đi trung môn, mà cười yêu kiều cất bước đi vào theo cửa hông.
Người không biết nội tình nhất thời ngơ ngác nhìn nhau, kẻ hơi biết chút đỉnh như bọn Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực suýt chút nữa làm rơi tròng mắt xuống đất: trời ơi, Kim thuyền chủ đây là tự xưng thiếp thất hay sao?
Thanh Đại cùng Từ Tân Di chờ bên trong cửa, Từ Tân Di vẫn còn đang dạy dỗ Thanh Đại:
- Lát nữa phải tỏ ra tự cao tự đại, không nên để ả giễu cợt. Mặc dù quyền lực Thổ Ty rất lớn, nhưng ả cũng chỉ là tòng tam phẩm, muội lại là cáo mệnh chính nhị phẩm, cao hơn ả nhiều…
Thấy Kim Anh Cơ không mặc trang phục lộng lẫy mà là áo vải trâm gỗ, lại là từ cửa hông đi vào, Thanh Đại cũng không nói, Từ Tân Di đã lấy làm kinh hãi: chẳng lẽ ả không phải là thăng chức Tuyên Úy Sứ cố ý tới đây chọc tức ta sao?
Kim Anh Cơ mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, nghiêm trang đi thẳng tới, Thanh Đại cùng Từ Tân Di chưa kịp nói chuyện, nàng đã yêu kiều lạy xuống:
- Muội muội Kim thị, ra mắt hai vị tỷ tỷ!
- Ngươi... Ngươi gọi ta là tỷ tỷ?
Từ Tân Di chỉ vào mũi mình, mắt hạnh mở tròn, miệng há to có thể nuốt vào một quả trứng gà.
Bắt đầu từ đêm ở Thiên Hương các bên Tần Hoài hà, Từ Tân Di bị Kim Anh Cơ chơi một vố nặng nề, cứ nhắc tới Kim tiểu yêu lập tức oán hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không làm gì được. Trong lòng Từ Đại tiểu thư, Kim tiểu yêu chính là một hồ ly tinh vừa phóng đãng vừa giảo hoạt.
Thế nhưng gần đây, sau khi Ngũ Phong hải thương trở lại thanh thế phục chấn, Kim Anh Cơ được triều đình sắc phong là Doanh Châu Tuyên Úy Sứ, có thể sánh ngang với Yêm Đáp Hãn binh cường mã tráng ở phía Bắc. Hiện tại đương nhiên nàng tới cửa, hiển nhiên bị Từ Tân Di vẫn ôm lòng oán hận xem như nàng tới để thị uy.
Không ngờ rằng Kim Anh Cơ áo vải trâm gỗ theo cửa hông mà vào, gặp mặt liền xưng bái kiến hai vị tỷ tỷ, hạ mình thấp tới mức như vậy.
Nếu không phải chính mắt thấy, ai dám tin tưởng nữ tử thanh lệ yêu kiều lạy xuống này chính là Ngũ Phong thuyền chủ năm xưa là hoa khôi danh chấn Tần Hoài, sau đó cỡi mây lướt sóng, dời non lấp bể, bây giờ triều đình phong là Doanh Châu Tuyên Úy Sứ, Hoài Viễn tướng quân Hải Đông Bình Phiên, vâng mệnh trấn Đông Hải?
Vốn Từ Tân Di đã chuẩn bị sẵn muôn ngàn lời nói trong lòng, chờ đấu miệng lưỡi một phen với Kim Anh Cơ, không ngờ rằng hiện tại tất cả bị ngăn lại trong cổ họng, trong lúc nhất thời tay chân luống cuống.
Thanh Đại đang ngẩn người chợt giơ hai tay ra đỡ Kim Anh Cơ, sau đó bật cười khanh khách:
- Kim tỷ tỷ thật biết nói đùa, rõ ràng là tỷ lớn hơn ta, vì sao gọi ta là tỷ tỷ. Chẳng lẽ là gần đây ngày nào ta cũng chữa bệnh cho người ta, trên mặt đã xuất hiện nếp nhăn rồi sao?
Vốn tiếng cười của Thanh Đại trong trẻo hơn chuông bạc, nhưng nói đến câu sau không khỏi lo lắng, hai tay ôm mặt xoa xoa, sờ thử trán, đuôi mắt của mình có nếp nhăn hay không, tỏ ra lo lắng vô cùng, khiến cho người ngoài nhìn thấy phải sinh lòng yêu mến.
Nào có nếp nhăn gì, Thanh Đại hoàn toàn là một thiếu nữ ngây thơ hồn nhiên, gương mặt kiều mị mà hồng hào, sáng bóng giống như trứng gà luộc vừa bóc vỏ.
Trời ơi ngốc thật… Từ Tân Di ở bên cạnh gấp đến độ giậm chân, lòng nói mới vừa rồi quên dặn, bây giờ mới nhớ tới Thanh Đại là thấy ai lớn tuổi cũng gọi tỷ tỷ, nha đầu ngốc này thật là… Chợt nàng nhớ ra cho tới nay Thanh Đại cũng gọi mình là Tân Di tỷ tỷ, nhất thời đỏ mặt lên, cũng không tiện nói gì nữa.
Tâm cơ Kim Anh Cơ vô cùng linh xảo, đã theo dõi chặt chẽ cử chỉ của hai nàng. Nếu như là trước kia nhất định nàng đã chế giễu Từ Tân Di, thế nhưng lần này lại tỏ ra hết sức đàng hoàng, nhẹ nhàng cầm tay Thanh Đại nói:
- Muội muội thật là người lòng dạ thuần lương, chẳng trách nào Tần ca ca thích muội như vậy, ngay cả Kim tỷ tỷ cũng không nhịn được phải thích muội. Muội không hề có nếp nhăn gì cả, da của muội mịn màng như vậy, nếu có nếp nhăn vậy chẳng phải tỷ tỷ đây sẽ trở thành lão thái bà sao?
Cái miệng nhỏ nhắn của Kim Anh Cơ ngọt như mật, khen ngợi tới nỗi Thanh Đại phải đỏ mặt cười khúc khích, càng thêm có hảo cảm với vị Kim tỷ tỷ này. Kim tỷ tỷ lại là Tuyên Úy Sứ do triều đình phong, lại là Ngũ Phong thuyền chủ tung hoành trên biển, nàng thật sự có bản lĩnh, nhất định có thể giúp Tần ca ca nhiều hơn... Hơn nữa nàng cũng rất đẹp, hì hì...
Từ Tân Di ở bên cạnh bĩu môi, Kim Anh Cơ đã hạ thấp mình xuống như vậy, đã đi cửa hông, đã gọi tỷ tỷ, còn có thể làm gì được nàng? Chẳng lẽ thật sự bắt Doanh Châu Tuyên Úy Sứ Hoài Viễn tướng quân người ta phải tiến hành tất cả trình tự của thiếp thất vấn an đại phụ như đi cửa hông, nhảy qua chậu lửa, dâng trà… một lượt hay sao?
- Từ tỷ tỷ, tiểu muội xin có lễ.
Kim Anh Cơ lại yêu kiều lạy xuống, vô cùng thành khẩn nói:
- Năm đó chuyện Thiên Hương các là tiểu muội có lỗi với tỷ tỷ, tiểu muội không thể làm gì khác hơn là phụ kinh thỉnh tội...
Đại tiểu thư Quốc Công phủ từ trước tới nay thích mềm không thích cứng, lần này Từ Tân Di ngược lại lòng dạ mềm nhũn, chỉ hậm hực nói:
- Cũng, cũng không có gì, ôi, chuyện đã qua coi như xong đi.
Mắt to của Thanh Đại chợt chớp chớp:
- Thiên Hương các? Hì hì, dường như Tân Di tỷ tỷ có chuyện gì đó giấu muội…
Từ Tân Di quýnh lên, sắc mặt nhất thời trở nên đỏ ửng, tim đập loạn thình thịch giống như trống trận, âm thầm kêu khổ: nếu như chuyện này bị vạch trần không biết sẽ bị tiểu nha đầu cười tới mức nào, tên Tần Lâm đang ghét kia chắc chắn cũng sẽ cười nhạo mình không ít…
- Không có, không có gì, Kim tiểu thư nói gì vậy, bản tiểu thư là người đại lượng, không hề ghi nhớ những chuyện nhỏ nhặt trong lòng. Ta… ta đã sớm quên mất…
Từ Tân Di cười nói, nàng nóng lòng kết thúc đề tài ở trước mặt Thanh Đại, bèn tỏ ra thân thiết cầm tay Kim Anh Cơ lên, còn ra sức nháy mắt với nàng.
Kim Anh Cơ cười trộm trong lòng không ngừng, trên mặt vẫn tỏ ra hết sức chân thành:
- Hại Từ tỷ tỷ oan ức mấy năm qua, tiểu muội thật sự vô cùng áy náy. Lần này phải nói ra chân tướng với Tần lang, muốn đánh muốn phạt xin nghe theo tỷ tỷ xử trí.
Không hổ là Ngũ Phong thuyền chủ, diễn trò này cơ hồ đã đạt tới trình độ sánh ngang Tần Lâm Tần trưởng quan.
Nghe thấy câu ‘mấy năm qua’, đột nhiên Từ Tân Di ngẩn người, suy nghĩ một chút cũng đúng, thật ra thì lần đó bị Kim Anh Cơ thi triển kế thay mận đổi đào, có tổn thất gì đối với nàng chứ? Dù sao cuối cùng vẫn là tâm cam tình nguyện gả cho Tần Lâm, hơn nữa nếu như đêm đó kẻ lưu lại là Kim Anh Cơ, vậy chẳng phải là Từ Đại tiểu thư nàng trở thành phòng thứ ba sao?
__________________
Từ trước tới nay nàng vẫn cảm thấy Kim Anh Cơ chơi mình một vố nặng nề, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, nếu cuối cùng là thật sự bằng lòng gả cho Tần Lâm, vậy phải coi Kim Anh Cơ như bà mối.
Bây giờ lại được chính miệng Kim Anh Cơ nói xin lỗi, khối tâm kết này được hóa giải, nhất thời cảm giác ghen tuông của Từ Tân Di giảm đi nhiều. Lúc này nhìn lại Kim tiểu yêu dường như cũng không đáng ghét như trước nữa.
Ba vị mỹ nhân từ địch ý trùng trùng cho tới tay trong tay đi vào đại sảnh, tình thế có thể nói là xoay chuyển cực nhanh.
Thị Kiếm cùng bốn vị nữ binh Giáp Ất Bính Đinh thảy đều thấy choáng váng.
Nữ binh Giáp lộ vẻ sùng bái, lẩm bẩm nói:
- Không hổ là Ngũ Phong thuyền chủ, không hổ là Doanh Châu Tuyên Úy Sứ, có thể văn có thể võ, có thể co có thể duỗi, Kim trưởng quan cùng Tần trưởng quan mới là kỳ phùng địch thủ gặp lương tài.
- Hẳn là thiên lôi đánh xuống làm mặt đất bùng cháy…
Tiểu Đinh cho ra câu trả lời chuẩn xác hơn.
Ba nàng Giáp Ất Bính theo thói quen muốn gõ đầu tiểu muội mình, bỗng nhiên lại cảm thấy dường như lần này tiểu Đinh nói không sai, quả thật đã nói trúng vào vấn đề.
- Ủa, đó là… Tần trưởng quan sao?
Thị Kiếm kinh ngạc chỉ chỉ phương hướng đại sảnh.
Tần Lâm Tần trưởng quan của chúng ta là tâm phúc của triều đình, là trung thần của Đại Minh được mặt rồng ưu ái, Đô Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ Đại nhân, lúc này đang rón rén tay chân lén lút bên ngoài hành lang đại sảnh, giỏng tai nghe ngóng động tĩnh bên trong, dáng vẻ lén lén lút lút quả thật khiến cho người ta không nhịn được cười.
Tần Lâm đưa ngón tay lên môi, làm ra động tác bảo các nữ binh chớ có lên tiếng.
Thị Kiếm cùng Giáp Ất Bính Đinh nhất tề xoay người, vai giật giật, ôm bụng cười như điên.
Trong đại sảnh, cũng không biết rốt cục Kim Anh Cơ đã nói những gì, không khí trở nên hết sức hòa hợp, Từ Tân Di cười cười nói nói, thỉnh thoảng còn hoa tay múa chân, Thanh Đại cũng phát ra tiếng cười vui vẻ trong trẻo như chuông bạc, duy chỉ có mắt nàng vẫn còn ửng đỏ, bên cạnh trên khay trà còn bày chiếc khăn lụa bị dính ướt nước mắt.
- Hừ, nha đầu ngốc này...
Từ Tân Di cố ý trêu chọc Thanh Đại:
- Muội cho là Kim tiểu yêu có lòng tốt hay sao, ả muốn cướp Tần ca ca của muội, như vậy muội cũng bằng lòng sao?
Kim Anh Cơ che miệng cười khúc khích:
- Không phải là cướp, tối đa chỉ chia một chút…
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Đại trở nên nhăn nhó, tiểu nha đầu tính toán tới tính toán lui trong lòng, cuối cùng quyết định:
- Tình nghĩa Tần ca ca đối với Thanh Đại đương nhiên là rất sâu rất nặng, nếu như so với một trái dưa hấu lớn, muốn chia ra một miếng to như quả bưởi cho Kim tỷ tỷ, muội không bỏ được. Nhưng nếu chia một miếng to chừng quả táo, ngược lại cũng không có gì.
Từ Tân Di cùng Kim Anh Cơ nhất thời dở khóc dở cười, vị muội muội này quả thật hết sức ngây thơ.
Khụ khụ…
Tần Lâm ho khan đi tới, nở một nụ cười xấu xa:
- Chẳng lẽ trong lòng Thanh Đại, Tần ca ca chính là quả dưa hấu sao? Ta đây anh tuấn phong lưu tiêu sái ngọc thụ lâm phong, dù sao đi nữa cũng phải là ô mai bồ đào các loại…
Từ Tân Di nhổ toẹt xuống đất:
- Chàng vừa thối vừa nát, chính là quả dưa thối, thối vô cùng.
Thanh Đại nhìn Kim Anh Cơ, lại nhìn Tần Lâm:
- Tần ca ca, không cho huynh ức hiếp Kim tỷ tỷ, thì ra từ nhỏ tỷ ấy đáng thương như vậy, thân mang quốc cừu gia hận...
Thì ra là thế công nước mắt! Tần Lâm nhìn Kim tiểu yêu giơ ngón tay cái lên, Kim Anh Cơ giả vờ lau nước mắt, âm thầm bĩu môi: hừ, không phải là vì tên ngốc huynh sao, vì tiểu oan gia này, nô gia phải tự đưa mình tới cửa, còn phải thay huynh giải quyết hai vị phu nhân, nói ra ai tin chứ?
Từ Tân Di cũng tỏ ra vô cùng đại lượng nói:
- Nếu Kim muội muội đến kinh sư, Tần Lâm chàng nên dành chút thời gian bồi tiếp muội ấy, thật ra muội ấy cũng không dễ dàng gì…
Trời ơi, suýt chút nữa Tần Lâm ngã lăn ra đất, chẳng lẽ mặt trời mọc từ hướng Tây?
Chẳng lẽ ngươi thật cho là ta là thê tử ghen tuông? Từ Tân Di liếc Tần Lâm một cái.
Nữ nhân bất kể chánh thê, bình thê hay thiếp thất, cuối cùng phải có danh phận, đây là chuyện quan trọng nhất trong đời. Thế nhưng Kim Anh Cơ lại không cần danh phận, chuyện này đã làm Từ Tân Di kinh hãi, lại nói không lâu nàng sẽ phải ra biển rời đi, Từ Đại tiểu thư lại càng cảm thấy áy náy vì tính ghen tuông của mình trước đây.
Người ta không cần cả danh phận thiếp thất, suy nghĩ lại bản thân mình cảm thấy làm bình thê đã mất hết thân phận địa vị, thật ra thì lúc nào Thanh Đại cũng đối xử với mình như tỷ tỷ. Bình thời nàng và Tần Lâm còn được ở bên nhau, không giống như Kim Anh Cơ thường phải ra biển, đi một chuyến như vậy là nửa năm một năm.
Từ Tân Di vốn tính rộng rãi hào sảng, đã giải khai được gút mắc trước đây, lúc này càng cảm thấy có vài phần đồng tình với Kim Anh Cơ.
Tần Lâm cười xấu xa hơn bất cứ lúc nào:
- Được, được, coi như ta là quả dưa ngốc, các nàng mỗi người cắn một miếng có được chăng?
- Ai… ai thèm cắn chàng chứ, không biết xấu hổ…
Từ Tân Di lập tức đỏ ửng mặt mày.
Trước mắt tạm thời chuyện này thuộc về bí mật của Tần Lâm cùng Từ Tân Di, Thanh Đại còn không biết, nàng cười hì hì đẩy Tần Lâm cùng Kim Anh Cơ:
- Được rồi được rồi, đại hội ăn mừng của Kim tỷ tỷ sắp sửa bắt đầu rồi, Tần ca ca mau đưa nàng trở về đi thôi!
Bốn người cười cười nói nói, cùng đi ra cửa chính.
Lục mập, Ngưu Đại Lực cùng các nữ binh vốn cho là có thể quan sát một trường đại chiến kinh tâm động phách, hiện tại đã mở rộng tầm mắt: không ngờ rằng bọn họ hài hòa như vậy…
Các ngươi đều sai lầm rồi! Tần Lâm cười gian giảo.
Thanh Đại vẫy tay nói lời từ biệt cùng Tần Lâm:
- Tần ca ca, tối nay muội ở y quán nghiên cứu dược vật, sẽ không về nhà.
- Đúng rồi, lão tẩu tử Định Quốc Công phủ mời thiếp tới chơi một chuyến, buổi tối sẽ ngủ ở đó...
Từ Tân Di nói xong cũng nhìn về phía Kim Anh Cơ cười.
Tần Lâm cười xấu xa nháy mắt với Kim Anh Cơ, nhất thời mặt Kim trưởng quan hiện lên một vầng mây đỏ.
- Trời ơi, ai đánh ta một cái giùm, không biết có phải đang nằm mơ hay không…
Lục Viễn Chí ở cách đó không xa nhìn thấy trợn mắt há mồm.
Đùng!
Ngưu Đại Lực đưa nắm đấm to bằng miệng bát ra, đập cho tên mập gục xuống.
Lão Ngưu lộ vẻ căm phẫn: thật ra thì ta cũng hâm mộ ghen tỵ… trưởng quan chúng ta có phải là người hay không?
-----------
Chỗ ở của Ngũ Phong hải thương bên bờ Thập Sát Hải hôm nay giăng đèn kết hoa, không khí vô cùng vui vẻ, ai nấy cũng tươi cười rạng rỡ.
Trong Ngũ Phong hải thương ngoại trừ một ít người Triều Tiên, người Nhật Bản cùng người Tây Dương, có hết tám chín thành là hán tử duyên hải Chiết Giang Phúc Kiến. Bọn họ đã quen dầm sương dãi nắng, ánh mặt trời cháy bỏng và gió biển thật mặn làm cho gương mặt bọn họ ửng đỏ trên nền đen, chính là dấu ấn của cuộc sống quanh năm kiếm ăn trên biển.
- Hai vị phu nhân mời Kim tướng quân vào bên trong.
Ai ngờ Kim Anh Cơ không đi trung môn, mà cười yêu kiều cất bước đi vào theo cửa hông.
Người không biết nội tình nhất thời ngơ ngác nhìn nhau, kẻ hơi biết chút đỉnh như bọn Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực suýt chút nữa làm rơi tròng mắt xuống đất: trời ơi, Kim thuyền chủ đây là tự xưng thiếp thất hay sao?
Thanh Đại cùng Từ Tân Di chờ bên trong cửa, Từ Tân Di vẫn còn đang dạy dỗ Thanh Đại:
- Lát nữa phải tỏ ra tự cao tự đại, không nên để ả giễu cợt. Mặc dù quyền lực Thổ Ty rất lớn, nhưng ả cũng chỉ là tòng tam phẩm, muội lại là cáo mệnh chính nhị phẩm, cao hơn ả nhiều…
Thấy Kim Anh Cơ không mặc trang phục lộng lẫy mà là áo vải trâm gỗ, lại là từ cửa hông đi vào, Thanh Đại cũng không nói, Từ Tân Di đã lấy làm kinh hãi: chẳng lẽ ả không phải là thăng chức Tuyên Úy Sứ cố ý tới đây chọc tức ta sao?
Kim Anh Cơ mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, nghiêm trang đi thẳng tới, Thanh Đại cùng Từ Tân Di chưa kịp nói chuyện, nàng đã yêu kiều lạy xuống:
- Muội muội Kim thị, ra mắt hai vị tỷ tỷ!
- Ngươi... Ngươi gọi ta là tỷ tỷ?
Từ Tân Di chỉ vào mũi mình, mắt hạnh mở tròn, miệng há to có thể nuốt vào một quả trứng gà.
Bắt đầu từ đêm ở Thiên Hương các bên Tần Hoài hà, Từ Tân Di bị Kim Anh Cơ chơi một vố nặng nề, cứ nhắc tới Kim tiểu yêu lập tức oán hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không làm gì được. Trong lòng Từ Đại tiểu thư, Kim tiểu yêu chính là một hồ ly tinh vừa phóng đãng vừa giảo hoạt.
Thế nhưng gần đây, sau khi Ngũ Phong hải thương trở lại thanh thế phục chấn, Kim Anh Cơ được triều đình sắc phong là Doanh Châu Tuyên Úy Sứ, có thể sánh ngang với Yêm Đáp Hãn binh cường mã tráng ở phía Bắc. Hiện tại đương nhiên nàng tới cửa, hiển nhiên bị Từ Tân Di vẫn ôm lòng oán hận xem như nàng tới để thị uy.
Không ngờ rằng Kim Anh Cơ áo vải trâm gỗ theo cửa hông mà vào, gặp mặt liền xưng bái kiến hai vị tỷ tỷ, hạ mình thấp tới mức như vậy.
Nếu không phải chính mắt thấy, ai dám tin tưởng nữ tử thanh lệ yêu kiều lạy xuống này chính là Ngũ Phong thuyền chủ năm xưa là hoa khôi danh chấn Tần Hoài, sau đó cỡi mây lướt sóng, dời non lấp bể, bây giờ triều đình phong là Doanh Châu Tuyên Úy Sứ, Hoài Viễn tướng quân Hải Đông Bình Phiên, vâng mệnh trấn Đông Hải?
Vốn Từ Tân Di đã chuẩn bị sẵn muôn ngàn lời nói trong lòng, chờ đấu miệng lưỡi một phen với Kim Anh Cơ, không ngờ rằng hiện tại tất cả bị ngăn lại trong cổ họng, trong lúc nhất thời tay chân luống cuống.
Thanh Đại đang ngẩn người chợt giơ hai tay ra đỡ Kim Anh Cơ, sau đó bật cười khanh khách:
- Kim tỷ tỷ thật biết nói đùa, rõ ràng là tỷ lớn hơn ta, vì sao gọi ta là tỷ tỷ. Chẳng lẽ là gần đây ngày nào ta cũng chữa bệnh cho người ta, trên mặt đã xuất hiện nếp nhăn rồi sao?
Vốn tiếng cười của Thanh Đại trong trẻo hơn chuông bạc, nhưng nói đến câu sau không khỏi lo lắng, hai tay ôm mặt xoa xoa, sờ thử trán, đuôi mắt của mình có nếp nhăn hay không, tỏ ra lo lắng vô cùng, khiến cho người ngoài nhìn thấy phải sinh lòng yêu mến.
Nào có nếp nhăn gì, Thanh Đại hoàn toàn là một thiếu nữ ngây thơ hồn nhiên, gương mặt kiều mị mà hồng hào, sáng bóng giống như trứng gà luộc vừa bóc vỏ.
Trời ơi ngốc thật… Từ Tân Di ở bên cạnh gấp đến độ giậm chân, lòng nói mới vừa rồi quên dặn, bây giờ mới nhớ tới Thanh Đại là thấy ai lớn tuổi cũng gọi tỷ tỷ, nha đầu ngốc này thật là… Chợt nàng nhớ ra cho tới nay Thanh Đại cũng gọi mình là Tân Di tỷ tỷ, nhất thời đỏ mặt lên, cũng không tiện nói gì nữa.
Tâm cơ Kim Anh Cơ vô cùng linh xảo, đã theo dõi chặt chẽ cử chỉ của hai nàng. Nếu như là trước kia nhất định nàng đã chế giễu Từ Tân Di, thế nhưng lần này lại tỏ ra hết sức đàng hoàng, nhẹ nhàng cầm tay Thanh Đại nói:
- Muội muội thật là người lòng dạ thuần lương, chẳng trách nào Tần ca ca thích muội như vậy, ngay cả Kim tỷ tỷ cũng không nhịn được phải thích muội. Muội không hề có nếp nhăn gì cả, da của muội mịn màng như vậy, nếu có nếp nhăn vậy chẳng phải tỷ tỷ đây sẽ trở thành lão thái bà sao?
Cái miệng nhỏ nhắn của Kim Anh Cơ ngọt như mật, khen ngợi tới nỗi Thanh Đại phải đỏ mặt cười khúc khích, càng thêm có hảo cảm với vị Kim tỷ tỷ này. Kim tỷ tỷ lại là Tuyên Úy Sứ do triều đình phong, lại là Ngũ Phong thuyền chủ tung hoành trên biển, nàng thật sự có bản lĩnh, nhất định có thể giúp Tần ca ca nhiều hơn... Hơn nữa nàng cũng rất đẹp, hì hì...
Từ Tân Di ở bên cạnh bĩu môi, Kim Anh Cơ đã hạ thấp mình xuống như vậy, đã đi cửa hông, đã gọi tỷ tỷ, còn có thể làm gì được nàng? Chẳng lẽ thật sự bắt Doanh Châu Tuyên Úy Sứ Hoài Viễn tướng quân người ta phải tiến hành tất cả trình tự của thiếp thất vấn an đại phụ như đi cửa hông, nhảy qua chậu lửa, dâng trà… một lượt hay sao?
- Từ tỷ tỷ, tiểu muội xin có lễ.
Kim Anh Cơ lại yêu kiều lạy xuống, vô cùng thành khẩn nói:
- Năm đó chuyện Thiên Hương các là tiểu muội có lỗi với tỷ tỷ, tiểu muội không thể làm gì khác hơn là phụ kinh thỉnh tội...
Đại tiểu thư Quốc Công phủ từ trước tới nay thích mềm không thích cứng, lần này Từ Tân Di ngược lại lòng dạ mềm nhũn, chỉ hậm hực nói:
- Cũng, cũng không có gì, ôi, chuyện đã qua coi như xong đi.
Mắt to của Thanh Đại chợt chớp chớp:
- Thiên Hương các? Hì hì, dường như Tân Di tỷ tỷ có chuyện gì đó giấu muội…
Từ Tân Di quýnh lên, sắc mặt nhất thời trở nên đỏ ửng, tim đập loạn thình thịch giống như trống trận, âm thầm kêu khổ: nếu như chuyện này bị vạch trần không biết sẽ bị tiểu nha đầu cười tới mức nào, tên Tần Lâm đang ghét kia chắc chắn cũng sẽ cười nhạo mình không ít…
- Không có, không có gì, Kim tiểu thư nói gì vậy, bản tiểu thư là người đại lượng, không hề ghi nhớ những chuyện nhỏ nhặt trong lòng. Ta… ta đã sớm quên mất…
Từ Tân Di cười nói, nàng nóng lòng kết thúc đề tài ở trước mặt Thanh Đại, bèn tỏ ra thân thiết cầm tay Kim Anh Cơ lên, còn ra sức nháy mắt với nàng.
Kim Anh Cơ cười trộm trong lòng không ngừng, trên mặt vẫn tỏ ra hết sức chân thành:
- Hại Từ tỷ tỷ oan ức mấy năm qua, tiểu muội thật sự vô cùng áy náy. Lần này phải nói ra chân tướng với Tần lang, muốn đánh muốn phạt xin nghe theo tỷ tỷ xử trí.
Không hổ là Ngũ Phong thuyền chủ, diễn trò này cơ hồ đã đạt tới trình độ sánh ngang Tần Lâm Tần trưởng quan.
Nghe thấy câu ‘mấy năm qua’, đột nhiên Từ Tân Di ngẩn người, suy nghĩ một chút cũng đúng, thật ra thì lần đó bị Kim Anh Cơ thi triển kế thay mận đổi đào, có tổn thất gì đối với nàng chứ? Dù sao cuối cùng vẫn là tâm cam tình nguyện gả cho Tần Lâm, hơn nữa nếu như đêm đó kẻ lưu lại là Kim Anh Cơ, vậy chẳng phải là Từ Đại tiểu thư nàng trở thành phòng thứ ba sao?
__________________
Từ trước tới nay nàng vẫn cảm thấy Kim Anh Cơ chơi mình một vố nặng nề, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, nếu cuối cùng là thật sự bằng lòng gả cho Tần Lâm, vậy phải coi Kim Anh Cơ như bà mối.
Bây giờ lại được chính miệng Kim Anh Cơ nói xin lỗi, khối tâm kết này được hóa giải, nhất thời cảm giác ghen tuông của Từ Tân Di giảm đi nhiều. Lúc này nhìn lại Kim tiểu yêu dường như cũng không đáng ghét như trước nữa.
Ba vị mỹ nhân từ địch ý trùng trùng cho tới tay trong tay đi vào đại sảnh, tình thế có thể nói là xoay chuyển cực nhanh.
Thị Kiếm cùng bốn vị nữ binh Giáp Ất Bính Đinh thảy đều thấy choáng váng.
Nữ binh Giáp lộ vẻ sùng bái, lẩm bẩm nói:
- Không hổ là Ngũ Phong thuyền chủ, không hổ là Doanh Châu Tuyên Úy Sứ, có thể văn có thể võ, có thể co có thể duỗi, Kim trưởng quan cùng Tần trưởng quan mới là kỳ phùng địch thủ gặp lương tài.
- Hẳn là thiên lôi đánh xuống làm mặt đất bùng cháy…
Tiểu Đinh cho ra câu trả lời chuẩn xác hơn.
Ba nàng Giáp Ất Bính theo thói quen muốn gõ đầu tiểu muội mình, bỗng nhiên lại cảm thấy dường như lần này tiểu Đinh nói không sai, quả thật đã nói trúng vào vấn đề.
- Ủa, đó là… Tần trưởng quan sao?
Thị Kiếm kinh ngạc chỉ chỉ phương hướng đại sảnh.
Tần Lâm Tần trưởng quan của chúng ta là tâm phúc của triều đình, là trung thần của Đại Minh được mặt rồng ưu ái, Đô Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ Đại nhân, lúc này đang rón rén tay chân lén lút bên ngoài hành lang đại sảnh, giỏng tai nghe ngóng động tĩnh bên trong, dáng vẻ lén lén lút lút quả thật khiến cho người ta không nhịn được cười.
Tần Lâm đưa ngón tay lên môi, làm ra động tác bảo các nữ binh chớ có lên tiếng.
Thị Kiếm cùng Giáp Ất Bính Đinh nhất tề xoay người, vai giật giật, ôm bụng cười như điên.
Trong đại sảnh, cũng không biết rốt cục Kim Anh Cơ đã nói những gì, không khí trở nên hết sức hòa hợp, Từ Tân Di cười cười nói nói, thỉnh thoảng còn hoa tay múa chân, Thanh Đại cũng phát ra tiếng cười vui vẻ trong trẻo như chuông bạc, duy chỉ có mắt nàng vẫn còn ửng đỏ, bên cạnh trên khay trà còn bày chiếc khăn lụa bị dính ướt nước mắt.
- Hừ, nha đầu ngốc này...
Từ Tân Di cố ý trêu chọc Thanh Đại:
- Muội cho là Kim tiểu yêu có lòng tốt hay sao, ả muốn cướp Tần ca ca của muội, như vậy muội cũng bằng lòng sao?
Kim Anh Cơ che miệng cười khúc khích:
- Không phải là cướp, tối đa chỉ chia một chút…
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Đại trở nên nhăn nhó, tiểu nha đầu tính toán tới tính toán lui trong lòng, cuối cùng quyết định:
- Tình nghĩa Tần ca ca đối với Thanh Đại đương nhiên là rất sâu rất nặng, nếu như so với một trái dưa hấu lớn, muốn chia ra một miếng to như quả bưởi cho Kim tỷ tỷ, muội không bỏ được. Nhưng nếu chia một miếng to chừng quả táo, ngược lại cũng không có gì.
Từ Tân Di cùng Kim Anh Cơ nhất thời dở khóc dở cười, vị muội muội này quả thật hết sức ngây thơ.
Khụ khụ…
Tần Lâm ho khan đi tới, nở một nụ cười xấu xa:
- Chẳng lẽ trong lòng Thanh Đại, Tần ca ca chính là quả dưa hấu sao? Ta đây anh tuấn phong lưu tiêu sái ngọc thụ lâm phong, dù sao đi nữa cũng phải là ô mai bồ đào các loại…
Từ Tân Di nhổ toẹt xuống đất:
- Chàng vừa thối vừa nát, chính là quả dưa thối, thối vô cùng.
Thanh Đại nhìn Kim Anh Cơ, lại nhìn Tần Lâm:
- Tần ca ca, không cho huynh ức hiếp Kim tỷ tỷ, thì ra từ nhỏ tỷ ấy đáng thương như vậy, thân mang quốc cừu gia hận...
Thì ra là thế công nước mắt! Tần Lâm nhìn Kim tiểu yêu giơ ngón tay cái lên, Kim Anh Cơ giả vờ lau nước mắt, âm thầm bĩu môi: hừ, không phải là vì tên ngốc huynh sao, vì tiểu oan gia này, nô gia phải tự đưa mình tới cửa, còn phải thay huynh giải quyết hai vị phu nhân, nói ra ai tin chứ?
Từ Tân Di cũng tỏ ra vô cùng đại lượng nói:
- Nếu Kim muội muội đến kinh sư, Tần Lâm chàng nên dành chút thời gian bồi tiếp muội ấy, thật ra muội ấy cũng không dễ dàng gì…
Trời ơi, suýt chút nữa Tần Lâm ngã lăn ra đất, chẳng lẽ mặt trời mọc từ hướng Tây?
Chẳng lẽ ngươi thật cho là ta là thê tử ghen tuông? Từ Tân Di liếc Tần Lâm một cái.
Nữ nhân bất kể chánh thê, bình thê hay thiếp thất, cuối cùng phải có danh phận, đây là chuyện quan trọng nhất trong đời. Thế nhưng Kim Anh Cơ lại không cần danh phận, chuyện này đã làm Từ Tân Di kinh hãi, lại nói không lâu nàng sẽ phải ra biển rời đi, Từ Đại tiểu thư lại càng cảm thấy áy náy vì tính ghen tuông của mình trước đây.
Người ta không cần cả danh phận thiếp thất, suy nghĩ lại bản thân mình cảm thấy làm bình thê đã mất hết thân phận địa vị, thật ra thì lúc nào Thanh Đại cũng đối xử với mình như tỷ tỷ. Bình thời nàng và Tần Lâm còn được ở bên nhau, không giống như Kim Anh Cơ thường phải ra biển, đi một chuyến như vậy là nửa năm một năm.
Từ Tân Di vốn tính rộng rãi hào sảng, đã giải khai được gút mắc trước đây, lúc này càng cảm thấy có vài phần đồng tình với Kim Anh Cơ.
Tần Lâm cười xấu xa hơn bất cứ lúc nào:
- Được, được, coi như ta là quả dưa ngốc, các nàng mỗi người cắn một miếng có được chăng?
- Ai… ai thèm cắn chàng chứ, không biết xấu hổ…
Từ Tân Di lập tức đỏ ửng mặt mày.
Trước mắt tạm thời chuyện này thuộc về bí mật của Tần Lâm cùng Từ Tân Di, Thanh Đại còn không biết, nàng cười hì hì đẩy Tần Lâm cùng Kim Anh Cơ:
- Được rồi được rồi, đại hội ăn mừng của Kim tỷ tỷ sắp sửa bắt đầu rồi, Tần ca ca mau đưa nàng trở về đi thôi!
Bốn người cười cười nói nói, cùng đi ra cửa chính.
Lục mập, Ngưu Đại Lực cùng các nữ binh vốn cho là có thể quan sát một trường đại chiến kinh tâm động phách, hiện tại đã mở rộng tầm mắt: không ngờ rằng bọn họ hài hòa như vậy…
Các ngươi đều sai lầm rồi! Tần Lâm cười gian giảo.
Thanh Đại vẫy tay nói lời từ biệt cùng Tần Lâm:
- Tần ca ca, tối nay muội ở y quán nghiên cứu dược vật, sẽ không về nhà.
- Đúng rồi, lão tẩu tử Định Quốc Công phủ mời thiếp tới chơi một chuyến, buổi tối sẽ ngủ ở đó...
Từ Tân Di nói xong cũng nhìn về phía Kim Anh Cơ cười.
Tần Lâm cười xấu xa nháy mắt với Kim Anh Cơ, nhất thời mặt Kim trưởng quan hiện lên một vầng mây đỏ.
- Trời ơi, ai đánh ta một cái giùm, không biết có phải đang nằm mơ hay không…
Lục Viễn Chí ở cách đó không xa nhìn thấy trợn mắt há mồm.
Đùng!
Ngưu Đại Lực đưa nắm đấm to bằng miệng bát ra, đập cho tên mập gục xuống.
Lão Ngưu lộ vẻ căm phẫn: thật ra thì ta cũng hâm mộ ghen tỵ… trưởng quan chúng ta có phải là người hay không?
-----------
Chỗ ở của Ngũ Phong hải thương bên bờ Thập Sát Hải hôm nay giăng đèn kết hoa, không khí vô cùng vui vẻ, ai nấy cũng tươi cười rạng rỡ.
Trong Ngũ Phong hải thương ngoại trừ một ít người Triều Tiên, người Nhật Bản cùng người Tây Dương, có hết tám chín thành là hán tử duyên hải Chiết Giang Phúc Kiến. Bọn họ đã quen dầm sương dãi nắng, ánh mặt trời cháy bỏng và gió biển thật mặn làm cho gương mặt bọn họ ửng đỏ trên nền đen, chính là dấu ấn của cuộc sống quanh năm kiếm ăn trên biển.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.