Chương 10
vivi
15/04/2016
Chỉ tầm vài phút sau, chiếc xe đạp địa hình đã đỗ trước căn nhà nhỏ.
-À mà khoan đã-Cô gái nhỏ định tiến thẳng vào nhà nhưng bỗng nhớ ra cái gì đó, cô quay mặt lại, Anthony vẫn ngồi trên yên xe, đôi chân thon dài chống xuống đất, cậu vẫn nhìn Vi.
Cô đến gần chỗ Anthony hơn và nó khiến cho cậu nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu.
-Sao cậu không vào nhà?
-Tớ có chuyện muốn nói...-Vi vố gắng nói bằng giọng nghiêm túc.
-Ừ?-Cô bé càng tiến gần hơn, càng nhìn rõ đôi mắt nâu đã bị màn đêm che khuất, chỉ thấy đôi đồng tử hoà với màu đen trên khuôn mặt hoản hảo.
-Lúc nãy tại sao cậu lại cười?
-Lúc nào?-Anthony hơi nhíu mày
-Khi chúng ta đang nói đến chiếc tạp dề của bác Jeff...-Vi ấp úng.
Cậu nhóc "À" lên một tiếng rồi cười mỉm
-Cậu không biết cái khuôn mặt của cậu lúc làm bộ tán thưởng cái tạp dề đó đâu.
-Sao chứ?Trông tớ lúc đó thế nào?-Nhìn biểu hiện của Nhật Vi, Anthony vẫn đoán ra được khác nào cậu có thể đọc cô như một quyển tạp chí.
-Hơi... buồn cười... với lại...-Cậu hơi ấp úng.
-Với lại...?- Cô nhếch một bên mày.
-Không gì-Anthony mím môi.
-...Ừ vậy thôi... cậu ngủ ngon.-Cô ngáp nhẹ rồi quay lưng đi vào sân nhà.
-Cậu cũng vậy.-Lời Anthony thoát ra tựa như cơn gió thoảng hoà vào cơn gió đêm của Fork. Anthony nhìn theo bóng lưng Nhật Vi mất hút sau cánh cửa gỗ, khẽ mỉm cười rồi mất hút sau cánh rừng đêm.
Ngày thứ hai bắt đầu bằng một bức tranh Albert einstein đen trắng treo ở cuối lớp Vật Lý. Ai đó đã đung bút dạ màu xanh biển tô vào lưỡi của ông ấy và bút đen thêm râu ria. Trông bức hình chẳng khác nào tấm Poster quảng cáo buổi opera ở bờ tường. Bước vào lớp, ai ai cũng cười khanh khách và cô dạy môn Vật Lý của lớp Vi cũng không ngoại lệ.
Buổi sáng ảm đạm đã được làm màu bởi bức tranh.
Cô Rachel dạy môn xã hội là một phụ nữ trẻ đẹp, cô khá dễ tính khi dạy. Bọn con trai lớp cô có thể ra khỏi chỗ, đáp máy bay giấy. Nhóm con gái lớp cô trông như muốn cãi nhau nhặng xị cả lên khi họ đang bàn về tiền sử của những anh chàng 1D (one direction) .
Con bé ngồi một mình phía đầu bàn gần cửa ra vào. Trên tay là cây bút bi đen, nó cứ xoay không đều hệt như cái đĩa nhạc bị trầy xước giữa ngón trỏ và ngón giữa của cô bé. Nhật Vi không để ý những gì bọn con gái lớp cô hàn thuyên cho lắm, nó cứ đăm đăm nhìn ra cửa trông như một con bé tương tư bệnh hoạn.
-Đội trưởng "Mèo đỏ" kìa!-Bất chợt, một tiếng la đầy phấn khích của một cô gái nào đó ngoài lớp xã hội kèm theo sau đó là tiếng nói cười rộn rã của những nam sinh đang gần kề lớp cô.
Có thứ gì đó bồn chồn trong người con bé, là sự tò mò chăng? Nhật Vi cố gắng tỏ ra mình là cô gái duy nhất không quan tâm khi thu mắt mình vào tờ giấy có những dòng chữ Graffiti nguệch ngoạc.
Cuối thu, Forks bị oanh tạc bởi những cơn gió bất thường đồng hành với cái lạnh của trời, của rừng, vờn qua mái tóc đen của cô gái nhỏ như cố gây sự chú ý. Cô bé khó chịu gỡ những chùm tóc rối do gió trêu đùa. Bất thình lình, một đám người đi ngang qua chậm rãi. Trong dãy hành lang chật hẹp, đám người với những kiểu tóc móc light khác nhau đầy sành điệu, họ đi thành hai hàng như những ngôi sao nhạc Rocks đợi lên sân khấu biểu diễn. Họ vận lên người bộ đồng phục bóng rổ đỏ rực với con mèo đen và đôi mắt sáng quắt.
Như có lời nói quỷ quyệt xui khiến, cô chợt ngước mắt lên. Tương phản với những chàng trai háu đá, sôi nổi kia, mái đầu nâu của người con trai cao kều đập vào mắt cô. Anh đi giữa họ, trên vai khoác tui thể thao adidas. Đôi giày Nike đen lầm lì bước đi như một cậu bé ngỗ nghịch. Đôi mắt xám ương ngạnh như mặc kệ mọi tiếng nói cười xung quanh anh. Tất cả như một thước phim tua ngắn, khiến như anh tách biệt khỏi mọi thứ.
Gió vờn qua, làm mái tóc nâu dài bập bềnh như nhịp điệu, đôi mắt xám lặng lẽ bám theo lưng áo của hội bạn.
Chỉ trong tích tắc nhỏ, chàng trai tóc nâu nhìn cô, đôi mắt xám đọng lại trên khuôn mặt cô chừng 3 giây, cô bé như đứng sững người lại. Tóc nâu cũng biến mất, mất hút sau ngã ba hành lang.
****
Tiết Vật lý của ngày thứ ba vẫn diễn ra một cách chán ngắt với những công thức và phân tích bài tập cứ xoay quanh lũ học trò lớp 10. Dù cho những thí nghiệm có thú vị đến mấy, bức tranh "lưỡi xanh" của Albert có hài hước đến đâu vẫn không thể làm cho lũ học trò cảm thấy hứng thú ngay trong tiết học đầu tiên.
Cô Taylor-giáo viên dạy Vật lý lớp cô vừa giảng xong một khái niệm nào đó và bây giờ cô đang nhàn hạ bắc chân qua một bên, trên tay là chiếc smartphone sang chảnh.
Ở phía dưới, Vivian nghe rõ tiếng những cậu bạn vui tính vừa ghi bài vào vở một cách qua loa vừa săm soi cô Taylor như kiểu: tao cá chắc cô ấy đang lướt facebook, tao nghĩ là Tumblr...bla...bla...bla...
Kế bên Nhật Vi, cô bạn Laura đang tủm tỉm cười với cái điện thoại dấu sau quyển sách dày cộm.
Vivian hơi liếc nhìn qua và cô chỉ thấy thứ ngôn ngữ Tây Ban Nha quen thuộc hiện lên, hồi âm lại cho Laura. Cô ấy giỏi tiếng Tây Ban Nha. Laura luôn đạt điểm tuyệt đối kèm theo khuôn mặt cười của cô Lucy-giáo viên dạy môn tiếng Tây Ban Nha.
Thoáng chốc, những tiết học còn lại trôi vèo. Những cô bạn ngỏ ý muốn mời Nhật Vi đi đến quán ăn nhanh cùng cả lớp nhưng con bé chỉ lắc đầu mỉm cười nhẹ và viện lý do phải về nhà nấu bữa ăn trưa cho bố. Nhật Vi chắc chắn những người bạn cô không hề biết rằng bố luôn ăn trưa tại chỗ làm và trong thời gian nghỉ ngơi, ông sẽ đọc báo trên điện thoại vì gần nơi bố làm việc có wifi mở, sau đó bố mới tiếp tục dạy khối chiều.
Nhật Vi mua cho mình một chai nước lọc và đi lên tầng 3. Cô luôn thích khám phá nơi mà mình vừa đến, quan sát chúng một cách tỉ mỉ, kĩ càng chẳng vì lí do nào cả, giống như nam chính trong Escape, luôn quan sát, thuộc mọi đường đi để có thể vượt ngục một cách dễ dàng.
Cô gái tóc đen bỏ lại những vết giày phía sau khi cô đang rảo bước trên hành lang cao nhất của trường. Ở đây có vẻ lạnh, quý ngài vật lý nói rằng: càng lên cao, không khí càng giảm.
Cô lắc đầu nguầy nguậy trước khi quý ngài vật lý trong một mớ kiến thức nào đó tiếp tục vang lên trong đầu.
"Ríttt" tiếng giầy nén lại trên sàn gỗ, cô bé đến bên lan can, đặt tay lên tấm kính. Đôi mắt xám hướng xuống sân bóng rổ tầng 2. Một đám người với bộ đồng phục bóng rổ đỏ rực. Họ vờn quả bóng cam một cách chuyên nghiệp, những mái đầu kiểu cách phấp phới như cùng theo một nhịp điệu. Họ phối hợp với nhau một cách ưng ý và không ngừng hỗ trợ cho nhau. Những chàng trai nhanh nhẹn với đôi mắt liếng thoắng theo dõi đối phương như con mèo đen trên logo áo họ.
Vivian nhìn những chàng trai điêu luyện đầy thán phục. Bất chợt, đôi mắt xám dừng lại ở chàng trai tóc nâu. Khuôn mặt anh tuấn quen thuộc vừa nãy khuất sau dãy hành lang. Đôi mắt xám không ngừng nhìn anh cho đến khi anh vươn mình lên khỏi những đối thủ đáng gờm một cách đầy kiêu ngạo và thực hiện cú slam dunk kết thúc trận đấu.
Anh cười xoà với lũ bạn và nháy mắt với những cheerleaders với bộ váy cổ vũ màu đỏ viền trắng, ngắn ngang đến đùi. Trông bọn họ như muốn hét lên khi ánh mắt chàng trai hoàn hảo lướt qua họ.
Vivian lắc đầu ngán ngẩm với điệu bộ của họ. Những cô gai thời nay có thể "đổ" một cái rầm không chối cãi trước những chàng trai hoàn hảo. Cô nhanh chóng uống hết chai nước, thảy nó vào cái thùng rác đen ngòm như chơi bóng rổ. Chai nước không thuận theo ý chủ nhân, thay vì nằm yên vị trong sọt rác, nó bị bật ra ngoài như trái bóng ném hụt.
END CHAP 10.
-À mà khoan đã-Cô gái nhỏ định tiến thẳng vào nhà nhưng bỗng nhớ ra cái gì đó, cô quay mặt lại, Anthony vẫn ngồi trên yên xe, đôi chân thon dài chống xuống đất, cậu vẫn nhìn Vi.
Cô đến gần chỗ Anthony hơn và nó khiến cho cậu nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu.
-Sao cậu không vào nhà?
-Tớ có chuyện muốn nói...-Vi vố gắng nói bằng giọng nghiêm túc.
-Ừ?-Cô bé càng tiến gần hơn, càng nhìn rõ đôi mắt nâu đã bị màn đêm che khuất, chỉ thấy đôi đồng tử hoà với màu đen trên khuôn mặt hoản hảo.
-Lúc nãy tại sao cậu lại cười?
-Lúc nào?-Anthony hơi nhíu mày
-Khi chúng ta đang nói đến chiếc tạp dề của bác Jeff...-Vi ấp úng.
Cậu nhóc "À" lên một tiếng rồi cười mỉm
-Cậu không biết cái khuôn mặt của cậu lúc làm bộ tán thưởng cái tạp dề đó đâu.
-Sao chứ?Trông tớ lúc đó thế nào?-Nhìn biểu hiện của Nhật Vi, Anthony vẫn đoán ra được khác nào cậu có thể đọc cô như một quyển tạp chí.
-Hơi... buồn cười... với lại...-Cậu hơi ấp úng.
-Với lại...?- Cô nhếch một bên mày.
-Không gì-Anthony mím môi.
-...Ừ vậy thôi... cậu ngủ ngon.-Cô ngáp nhẹ rồi quay lưng đi vào sân nhà.
-Cậu cũng vậy.-Lời Anthony thoát ra tựa như cơn gió thoảng hoà vào cơn gió đêm của Fork. Anthony nhìn theo bóng lưng Nhật Vi mất hút sau cánh cửa gỗ, khẽ mỉm cười rồi mất hút sau cánh rừng đêm.
Ngày thứ hai bắt đầu bằng một bức tranh Albert einstein đen trắng treo ở cuối lớp Vật Lý. Ai đó đã đung bút dạ màu xanh biển tô vào lưỡi của ông ấy và bút đen thêm râu ria. Trông bức hình chẳng khác nào tấm Poster quảng cáo buổi opera ở bờ tường. Bước vào lớp, ai ai cũng cười khanh khách và cô dạy môn Vật Lý của lớp Vi cũng không ngoại lệ.
Buổi sáng ảm đạm đã được làm màu bởi bức tranh.
Cô Rachel dạy môn xã hội là một phụ nữ trẻ đẹp, cô khá dễ tính khi dạy. Bọn con trai lớp cô có thể ra khỏi chỗ, đáp máy bay giấy. Nhóm con gái lớp cô trông như muốn cãi nhau nhặng xị cả lên khi họ đang bàn về tiền sử của những anh chàng 1D (one direction) .
Con bé ngồi một mình phía đầu bàn gần cửa ra vào. Trên tay là cây bút bi đen, nó cứ xoay không đều hệt như cái đĩa nhạc bị trầy xước giữa ngón trỏ và ngón giữa của cô bé. Nhật Vi không để ý những gì bọn con gái lớp cô hàn thuyên cho lắm, nó cứ đăm đăm nhìn ra cửa trông như một con bé tương tư bệnh hoạn.
-Đội trưởng "Mèo đỏ" kìa!-Bất chợt, một tiếng la đầy phấn khích của một cô gái nào đó ngoài lớp xã hội kèm theo sau đó là tiếng nói cười rộn rã của những nam sinh đang gần kề lớp cô.
Có thứ gì đó bồn chồn trong người con bé, là sự tò mò chăng? Nhật Vi cố gắng tỏ ra mình là cô gái duy nhất không quan tâm khi thu mắt mình vào tờ giấy có những dòng chữ Graffiti nguệch ngoạc.
Cuối thu, Forks bị oanh tạc bởi những cơn gió bất thường đồng hành với cái lạnh của trời, của rừng, vờn qua mái tóc đen của cô gái nhỏ như cố gây sự chú ý. Cô bé khó chịu gỡ những chùm tóc rối do gió trêu đùa. Bất thình lình, một đám người đi ngang qua chậm rãi. Trong dãy hành lang chật hẹp, đám người với những kiểu tóc móc light khác nhau đầy sành điệu, họ đi thành hai hàng như những ngôi sao nhạc Rocks đợi lên sân khấu biểu diễn. Họ vận lên người bộ đồng phục bóng rổ đỏ rực với con mèo đen và đôi mắt sáng quắt.
Như có lời nói quỷ quyệt xui khiến, cô chợt ngước mắt lên. Tương phản với những chàng trai háu đá, sôi nổi kia, mái đầu nâu của người con trai cao kều đập vào mắt cô. Anh đi giữa họ, trên vai khoác tui thể thao adidas. Đôi giày Nike đen lầm lì bước đi như một cậu bé ngỗ nghịch. Đôi mắt xám ương ngạnh như mặc kệ mọi tiếng nói cười xung quanh anh. Tất cả như một thước phim tua ngắn, khiến như anh tách biệt khỏi mọi thứ.
Gió vờn qua, làm mái tóc nâu dài bập bềnh như nhịp điệu, đôi mắt xám lặng lẽ bám theo lưng áo của hội bạn.
Chỉ trong tích tắc nhỏ, chàng trai tóc nâu nhìn cô, đôi mắt xám đọng lại trên khuôn mặt cô chừng 3 giây, cô bé như đứng sững người lại. Tóc nâu cũng biến mất, mất hút sau ngã ba hành lang.
****
Tiết Vật lý của ngày thứ ba vẫn diễn ra một cách chán ngắt với những công thức và phân tích bài tập cứ xoay quanh lũ học trò lớp 10. Dù cho những thí nghiệm có thú vị đến mấy, bức tranh "lưỡi xanh" của Albert có hài hước đến đâu vẫn không thể làm cho lũ học trò cảm thấy hứng thú ngay trong tiết học đầu tiên.
Cô Taylor-giáo viên dạy Vật lý lớp cô vừa giảng xong một khái niệm nào đó và bây giờ cô đang nhàn hạ bắc chân qua một bên, trên tay là chiếc smartphone sang chảnh.
Ở phía dưới, Vivian nghe rõ tiếng những cậu bạn vui tính vừa ghi bài vào vở một cách qua loa vừa săm soi cô Taylor như kiểu: tao cá chắc cô ấy đang lướt facebook, tao nghĩ là Tumblr...bla...bla...bla...
Kế bên Nhật Vi, cô bạn Laura đang tủm tỉm cười với cái điện thoại dấu sau quyển sách dày cộm.
Vivian hơi liếc nhìn qua và cô chỉ thấy thứ ngôn ngữ Tây Ban Nha quen thuộc hiện lên, hồi âm lại cho Laura. Cô ấy giỏi tiếng Tây Ban Nha. Laura luôn đạt điểm tuyệt đối kèm theo khuôn mặt cười của cô Lucy-giáo viên dạy môn tiếng Tây Ban Nha.
Thoáng chốc, những tiết học còn lại trôi vèo. Những cô bạn ngỏ ý muốn mời Nhật Vi đi đến quán ăn nhanh cùng cả lớp nhưng con bé chỉ lắc đầu mỉm cười nhẹ và viện lý do phải về nhà nấu bữa ăn trưa cho bố. Nhật Vi chắc chắn những người bạn cô không hề biết rằng bố luôn ăn trưa tại chỗ làm và trong thời gian nghỉ ngơi, ông sẽ đọc báo trên điện thoại vì gần nơi bố làm việc có wifi mở, sau đó bố mới tiếp tục dạy khối chiều.
Nhật Vi mua cho mình một chai nước lọc và đi lên tầng 3. Cô luôn thích khám phá nơi mà mình vừa đến, quan sát chúng một cách tỉ mỉ, kĩ càng chẳng vì lí do nào cả, giống như nam chính trong Escape, luôn quan sát, thuộc mọi đường đi để có thể vượt ngục một cách dễ dàng.
Cô gái tóc đen bỏ lại những vết giày phía sau khi cô đang rảo bước trên hành lang cao nhất của trường. Ở đây có vẻ lạnh, quý ngài vật lý nói rằng: càng lên cao, không khí càng giảm.
Cô lắc đầu nguầy nguậy trước khi quý ngài vật lý trong một mớ kiến thức nào đó tiếp tục vang lên trong đầu.
"Ríttt" tiếng giầy nén lại trên sàn gỗ, cô bé đến bên lan can, đặt tay lên tấm kính. Đôi mắt xám hướng xuống sân bóng rổ tầng 2. Một đám người với bộ đồng phục bóng rổ đỏ rực. Họ vờn quả bóng cam một cách chuyên nghiệp, những mái đầu kiểu cách phấp phới như cùng theo một nhịp điệu. Họ phối hợp với nhau một cách ưng ý và không ngừng hỗ trợ cho nhau. Những chàng trai nhanh nhẹn với đôi mắt liếng thoắng theo dõi đối phương như con mèo đen trên logo áo họ.
Vivian nhìn những chàng trai điêu luyện đầy thán phục. Bất chợt, đôi mắt xám dừng lại ở chàng trai tóc nâu. Khuôn mặt anh tuấn quen thuộc vừa nãy khuất sau dãy hành lang. Đôi mắt xám không ngừng nhìn anh cho đến khi anh vươn mình lên khỏi những đối thủ đáng gờm một cách đầy kiêu ngạo và thực hiện cú slam dunk kết thúc trận đấu.
Anh cười xoà với lũ bạn và nháy mắt với những cheerleaders với bộ váy cổ vũ màu đỏ viền trắng, ngắn ngang đến đùi. Trông bọn họ như muốn hét lên khi ánh mắt chàng trai hoàn hảo lướt qua họ.
Vivian lắc đầu ngán ngẩm với điệu bộ của họ. Những cô gai thời nay có thể "đổ" một cái rầm không chối cãi trước những chàng trai hoàn hảo. Cô nhanh chóng uống hết chai nước, thảy nó vào cái thùng rác đen ngòm như chơi bóng rổ. Chai nước không thuận theo ý chủ nhân, thay vì nằm yên vị trong sọt rác, nó bị bật ra ngoài như trái bóng ném hụt.
END CHAP 10.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.