Căn Hộ, Bạn Bè, Biển Và Tôi

Chương 9

vivi

15/04/2016

Ngày chủ nhật nhanh chóng qua đi khi con bé đã dành toàn bộ thời gian rảnh của mình để nghe nhạc trên Ipod.

Bố vẫn cân nhắc trong việc lắp thêm Wifi, nhưng Nhật Vi chắc chắn rằng dù có nói với bố về vụ wifi đến cỡ nào thì ông vẫn chép miệng cho qua. Đơn giản là vì cô thường xuyên đến trường và bố hay đi dạy về muộn, hai bố con ít có thời gian lướt Web nhưng cô vẫn muốn cập nhật những bài hát mới và trò chuyện với những người bạn cũ ở Atlanta. Đến bây giờ, cô mới nhận ra: Wifi quan trọng đến cỡ nào. Có Wifi, con bé có thể làm trăm thứ hay ho. Hẳn rằng, trong cuộc sống, nhiều người vẫn cho Wifi là một phần của họ vậy.

Tưởng chừng như cả ngày chủ nhật sẽ cho trôi qua một cách ảm đạm và ngày mai sẽ là thứ hai đầu tuần, cô sẽ đến trường, mọi việc sẽ được lặp lại như quỹ đạo vốn có của nó cho đến khi Nhật Vi nhận được cuộc gọi của Anthony.

"Vi à, chiều nay cậu đến nhà tớ xem ván nhé, sẵn tiện dùng bữa tối với tớ. Tớ sẽ đón cậu, thế nhé!"

Đó là những gì mà Anthony nói trước khi cậu cúp máy cái rụp

Mọi thứ trông rối nhặng cả lên khi chiếc quần jeans ưa thích của cô bé chưa khô, khiến Vi phải mặc tạm chiếc quần legging bạc cả 2 đầu gối, cái áo tay dài trắng và đôi Converse cao cổ màu đen mới toanh mà ngài Mirdy đã tặng cho cô.

-Bố ơi, con qua nhà bạn một chút nhé, không cần chờ con ăn tối đâu-Nhật Vi nói to khi đã bước đến gần cửa

-Ừ! Nhớ về sớm đấy!-Bố nói vọng từ trên lầu xuống.

***

Trước mặt Vi là Anthony đang ngồi trên chiếc xe đạp địa hình, với một chân chống xuống đất.

-Cậu chờ lâu chưa?-Vi mỉm cười rồi cậu ngước lên nhìn cô.

-Tớ cũng mới tới.

Nói rồi Anthony quay đầu xe đạp lại rồi nhìn cô bé. Ở đằng sau không có chỗ ngồi, chỉ là cái bánh xe sau hơi nhô lên nhưng cô để ý có chỗ để chân ở hai bên. Hiểu ý Anthony, Nhật VI bước đến nhanh chóng cho 1 chân này, vịn vai cậu rồi cho chân còn lại lên chỗ để bên kia. Rồi sau đó, chiếc xe lăn bánh trên con đường bê-tông với hai bên rìa phủ đầy đất. Chiếc xe đạp vẫn đi thẳng đến nó rẽ qua một lối nhỏ khuất trong rừng, đi vào khoảng 500m, cả 2 dừng trước một căn nhà gỗ lớn với cửa sổ là những khung kính thuỷ tinh trong suốt như đã được ai lau chùi sạch sẽ. Căn nhà này lớn hơn nhà cô rất nhiều. Trước hiên nhà là một chiếc motor và xe địa hình dựng thẳng tắp.

Cô nhảy phóc xuống đất và chầm chậm bước vào phía cửa chính trong khi chờ Anthony đi cất xe.

Một lúc sau, cậu trở lại rồi nắm nhẹ tay Nhật Vi khiến con bé hơi rùng mình bàn tay lạnh của cậu.

Bên trong nhà là một không gian ấm cúng với một bộ sofa sắp xếp ngay ngắn đối diện nhau, ở giữa là chiếc bàn gỗ sồi hình bầu dục, bên dưới là tấm thảm màu nâu sậm cỡ lớn làm cho cô bé có cảm giác như chân mình lún sâu vào tấm thảm vậy. Đằng sau cầu thang xoắn ốc là chiếc trường kỷ trắng muốt thoạt nhìn có vẻ êm ái.

-Đi theo tớ-Anthony bất chợt lên tiếng khi cậu cởi bỏ áo khoác ngoài và treo nó lên cái giá gần đó.

-Để tớ đoán nhé... cậu sẽ dẫn tớ đến một căn phòng gỗ được treo đầy những ván trượt phải không?-Trong đầu Nhật Vi là bộ phim hoành tráng của Hollywood với nhân vật chính giàu sụ và dành hẳn một căn phòng để trưng bày thứ họ yêu thích

Anthony khẽ cười, cậu quay lại nhìn Nhật Vi và nói:

-Không hẳn là như vậy.

Cả hai dừng lại trước căn phòng cuối cùng của hành lang. Anthony mở cửa bước vào:

-Đây là phòng tớ.

Nếu so sánh với những thứ ngoài kia, căn phòng này sáng sủa và không sa hoa. Tấm poster cỡ lớn in hình của những vận động viên trong đội bóng chày New Yorks Yankees ở đầu giường.

Bỗng, cô gái nhỏ bất ngờ tiến lại gần ban công phía bên trái căn phòng là một tấm kính lớn trong suốt khiến cô có thể nhìn xuống cánh rừng rậm trong hơi sương của Fork từ trên cao. Trên bề mặt của tấm kính đó là một loạt các loại ván trượt xếp thẳng hàng trên hai cái giá nhỏ xíu bằng gỗ. Chúng khiến con bé bắt đầu không thể rời mắt ra bởi những hình ảnh ma mị, độc đáo và chất lừ trên từng tấm ván.

-Wow...Palance, Fucking Awesome, Element, Isle...cậu đều có?-Nhật Vi đọc tên từng hãng ván trượt nổi tiếng mà không có dân Skateboard nào là không biết đến khi đôi mắt xám lần lượt nhìn từng chiếc ván. Trong vài phút ngắn ngủi, con bé như muốn chết vì ghen tị.



-Cậu không dùng 3D hay Polar hả?-Trong đầu cô bé mường tượng ra những chiếc ván to với hình mặt người thật hay một người nào đó đứng tạo kiểu để chụp ảnh Vintage rồi sau đó in lên ván.

-Không, tớ không thích đứng trên một tấm ván có khuôn mặt người khác.-Cậu mỉm cười khiến cho đôi má hơi ửng và phồng lên trông rất dễ thường.

Chỉ vài giây trước, Nhật Vi đã từng muốn nhéo má cậu!

Cô bé bất giác quay lưng lại nhìn cậu. "Này Vi, cô đang làm gì vậy?Đừng có tiến thêm bước nữa! Bỏ cái tay của cô trong túi áo đi! Đừng!!!" Cô nàng tiềm thức rú ầm lên trước khi cô bé nhận ra hành động hiện tại của mình, như quá trễ!

-N...này Vi...

Anthony khẽ gọi cũng là lúc cô nhận ra 2 tay mình đã để trên má của cậu từ lúc nào

-Vi...

Ngay lúc đó, cô nhận thức được hai tay mình đang đặt trên má của Anthony. Mặt cô chỉ cách mặt cậu chừng 2 gang tay. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, đôi mắt nâu hổ phách nhìn thẳng vào đôi đồng tử xám của cô gái nhỏ. Cô bé lập tức bỏ tay mình ra khỏi khuôn mặt hoàn mĩ của người con trai trước mặt.

-Tớ...xin lỗi...

-À ừ...không sao...-Anthony quay mặt đi, vuốt nhẹ mái tóc rối, rồi nhìn lại Nhật Vi.

-Cậu thích hãng ván nào nhất-Cậu nói như đỡ lấy tình hình.

-...Về sự đơn giản thì tớ thích Bronze 56k hơn, còn về sự sáng tạo thì tớ thích Palance... Cậu biết đấy, Bronze 56k có vẻ tinh tế đậm chất vintage.-Cô gái nhỏ phân tích như nhà tư vấn sản phẩm.

Anthony nhìn Nhật Vi một lúc, cậu đưa tay lên xoa nhẹ má của mình

-Rất tiếc vì tớ không tìm được Bronze 56k. Nếu có lần sau, cậu nhất định sẽ thấy tấm ván đó.-Anthony nói một cách quyết tâm chỉ thiếu cậu không giơ tay trước mặt thành hình nắm đấm.

Nhật Vi khẽ cười.

-Cậu chủ! Bữa tối đã sẵn sàng!-Bất chợt cô bé nghe một giọng nói hơi khàn phát ra từ dưới lầu.

-Vâng, tụi cháu xuống ngay-Anthony gọi với theo rồi nhìn sang Nhật Vi.

-Xuống ăn tối nào.

Con bé gật nhẹ đầu rồi để cậu nắm tay dẫn xuống.

Căn phòng ăn khá lớn với một cái đèn chùm đầy sang trọng, phía dưới nó là chiếc bàn gỗ cỡ lớn với những chiếc ghế cùng loại xếp ngay ngắn xung quanh.

Trước mặt cô là một quầy ăn cao được lát đá cẩm thạch. Bên cạnh nó là những chiếc ly uống rượu, cốc nước có quai được treo lộn ngược trên cái giá bằng kim loại.

Anthony dẫn cô đến quầy ăn, bên trong quầy, là một người đàn ông có vẻ đã lớn tuổi với mái tóc đã điểm bạc đang xào nấu thứ gì đó một cách chăm chú mà quay lưng lại với cả hai người.

Người đàn ông bất chợt quay lại và trên tay ông là chiếc chảo rán với thịt bít-tết vẫn còn bốc khói nghi ngút bên trong. Con bé chằm chằm vào ông, khuôn mặt ông lộ rõ những nếp nhăn, ông nhìn Vi rồi đảo mắt qua Anthony.

-A! Cháu chào bác ạ!-cô vội cúi đầu



-Chào cháu-Ông cười nhẹ

-Vi, đây là bác Jeff Kaling, bác ấy là quản gia nhà tớ.

-Gọi bác là Jeff cũng được

-Vâng-cô cười

-Bác ấy nấu ăn ngon lắm!-Anthony nhìn bác rồi nói 1 cách tự hào.

-Haha, bác từng là đầu bếp ở Michigan đấy

-Tại sao bác không làm nữa ạ?-Cô bé thắc mắc

-Chính cái nghề này đã để lại cho bác một vết sẹo nhớ đời.-Bác Jeff ngừng cười, ông kéo tay áo lên để lộ một đường sẹo dài khá lớn.

-Cháu rất tiếc.

-Chuyện cũng đã xảy ra lâu lắm rồi... thôi các cháu ăn đi.

-Vâng

Cả hai người cúi xuống ăn, khẽ nhìn lên bác Jeff, ông lại quay lưng nấu nướng thứ gì đó mà chính cô cũng không rõ.

Sau khi uống xong cốc nước và buông nĩa xuống, bác Jeff cầm trên tay hai dĩa bánh kếp thơm nức và đặt xuống trước. Đến bây giờ cô bé mới để ý, bác Jeff đang đeo một cái tạp dề hình người tuyết Olaf trong "Frozen". Khoé miệng cô hơi giật giật. Chà! Hay đấy! "Người quản gia của năm"!

Có vẻ như Anthony cũng nhận ra ánh nhìn soi mói của cô gái nhỏ trên chiếc tạp dề của bác Jeff, cậu lên tiếng:

-Tớ đã mua nó đấy!

-...Ừ, trông nó ổn đấy, nó làm tớ nhớ lại bộ phim hoạt hình tớ đã coi khá lâu...

"phìii" Anthony bỗng dưng bật cười.

-Gì vậy?-Cô bé hơi nhíu mày lại

-Không gì...-Cậu lắc đầu, hắng giọng lại.

Món tráng miệng đã được dọn vào bồn rửa. Bác Jeff đi ra sân sau đổ rác. Anthony và Vi cùng ngồi xem phim họat hình Phineas and Ferd. Cho đến khi Nhật Vi ngỏ ý muốn về, Anthony vẫn vui vẻ nhưng có điều trông khá lưỡng lự khi đứng trước màn hình TV.

-Để tớ đưa cậu về-Anthony nhìn qua Nhật Vi rồi cậu rụp màn hình TV đang sáng.

-Nhà tớ gần đây mà. Tớ có thể đi bộ về được...

-Cậu sẽ không muốn dẫm vào bùn ở bìa rừng đâu. Bây giờ ở ngoài đường đang rất tối.-Anthony trầm giọng lại, đôi mắt nâu nhìn chằm chằm vào Vi.

-...-

****END CHAP 9. Vote và cmt nếu bạn thấy nó xứng đáng :)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Căn Hộ, Bạn Bè, Biển Và Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook