Chương 7
vivi
15/04/2016
Vài tuần trôi qua nhẹ nhàng, tiết trời trở lạnh. Mặt trời đã lên cao nhưng vẫn lì lợm núp sau đám mây dày đặc hệt đứa trẻ nghịch ngợm trốn sau bụi rậm.
Hai thân ảnh bước song song với nhau hướng tới khuôn viên rộng ở sau nhà ăn. Chúng được lát gạch vàng thẳng tắp nhưng Nhật Vi vẫn thấy rõ những rong rêu bám trong các kẽ gạch và tủa ra trên mặt nền. Xung quanh bao bọc bởi cánh rừng xanh, và vẫn là cánh rừng với từng cây này nối tiếp cây khác, khiến cô nhớ lại bìa rừng trên con đường về nhà và... Slenderman, cô bé bất giác rùng mình.
-Ra đây Vi
-Được rồi, Tớ đến đây!-Vi nói với theo rồi đi bộ nhanh hơn. Anthony dẫn cô đến một chiếc bàn gỗ và hai cái ghế đôi cùng loại xếp hai bên. Cậu ngồi đối diện Vi và bắt đầu cho muỗng soup vào miệng.
-Cậu thấy học ở đây thế nào?
-Hừm... cũng khá thú vị- Nhật Vi nhún vai.
-Coi nào, Vi, tớ biết cậu đang nghĩ gì.- Anthony bất giác tạo thành một đường cong trên khuôn mặt thanh tú khiến đôi mắt xám ngừng lại trên nó.
-... Để tớ đoán nhé? Cậu thích sống ở nơi nhộn nhịp thay vì những nơi chỉ toàn màu xanh của cây, cậu thích nơi có ánh nắng ấm áp thay vì những chỗ ẩm ướt và lúc nào cũng bao bọc bởi sương mù... Chờ đã, Vi thích những nơi có trung tâm thương mại hay mua sắm, đó cũng là lí do cậu ghét Forks.-Anthony nhìn thẳng vào mắt cô bé như gã thám tử đã tìm ra đầu mối của sự việc.
Nhật Vi bất ngờ, cằm cô như muốn rơi bộp xuống đất. Tại sao lại có người có thể đọc được những hành động của cô như một cuốn sách như vậy? Nhất định, cô không nên để Anthony tiếp xúc với bố quá nhiều.
-Đừng lo, tớ sẽ không nói với bác Russel là cậu ghét Forks đâu-Anthony cười hiền.
-Sao cậu biết được?-Cô gái nhỏ hơi bất ngờ.
-Đơn giản thôi Vi, chỉ cần quan sát cậu và xem cậu tiếp nhận vấn đề.-Nhật Vi nhìn xuống dĩa salad như tránh né đôi mắt hổ phách đang ngưng lại trên mặt mình. Tiềm thức trong cô đang hét ầm lên, từng vạch đen lăn dài xuống má cô ả như một kẻ trộm trong viện bảo tàng bị cảnh sát phục kích tại chỗ.
-Vậy đây là khả năng tự nhiên hay là...?
-Hay là?-Anthony chau nhẹ một bên mày thanh tú.
-Đoán mò?-Cô gái nhỏ cũng bắt chước cậu, nhướn một bên mày lên.
"Phì"- Tên tóc nâu bất chợt cười, đôi mắt nhíu lại đầy khoái chí.
-Tớ đã rất cố gắng để kết luận những điều tớ vừa nói, Vi. Cái gì đó mới mẻ thì vẫn thu hút được sự chú ý... Cậu trông giống một người nào đó rất quen của tớ. Người đó thuộc kiểu người rất khó để đánh giá khi tớ quan sát họ.- Cậu bất giác đăm chiêu
-Oh, giỏi đấy Anthony, hẳn cậu thích làm những công việc nghiêng về nội tâm?-Phải, cậu ta rất hợp để làm bác sĩ tâm lý thay vì hàn thuyên về kĩ thuật bắn súng của Jame Bond hay đoại loại vậy.
-Hmm... Cậu đoán sai rồi-Anthony cười hiền nhìn Vi hay đang nhìn vào cánh rừng phía sau, chính cô cũng không rõ.
-Một công việc nào đó không có màu đen-Lời của tên tóc nâu như vô thức hoà nhẹ vào nhịp điệu của gió.
À mà khoan đã, cậu ấy vừa nói gì vậy? Cậu định chơi chữ với cô à? Tiềm Thức lại la toáng lên lần thứ hai trong ngày.
Được một lúc, cậu nhìn sang cô bé đang ngồi đơ ra, lay nhẹ một bên tay Nhật Vi, cậu chuyển chủ đề:
-Sắp vào lớp rồi nhỉ, cậu ăn đi
Cô gật nhẹ đầu ra ý đồng tình, và xiên một ít salad vào miệng.
-À, hẳn là trước đó Anthony biết bố của tớ?-Uống một ngụm hết lon soda, Vi ngẩng đầu lên.
-Ai trong thị trấn này mà không biết bố cậu, ngay cả việc cả nhà cậu chuyển đến đây.-Cậu cười.
-Thị trấn này vốn nhỏ-Nhật Vi lầm bầm.
-Nhỏ nhưng lại có cái hay của nó
-Nó vốn không nổi tiếng trên bản đồ nước Mĩ-Cô lại lầm bầm và như một lẽ thường tình, cô xác định mình ghét Forks, thêm một lần nữa.
-Vì không nổi tiếng nên là một địa điểm lí tưởng để trốn hoặc sống ẩn-Kết thúc màn nói chuyện như trong cuộc thi vấn đáp. Cô nhìn thấy điệu cười bí ẩn sượt qua môi Anthony, nhanh như cắt!!
***
Mỗi ngày đến trường cũng sẽ chẳng có gì đặc biệt khi không có Anthony và Milan. Mọi người ở nơi này có vẻ lạnh nhạt với cô gái người lai vì có lẽ cô không "đặc biệt".
Mọi chuyện vẫn diễn ra hết sức bình thường và theo quỹ đạo của nó nhưng hôm nay, lớp Nhật Vi sẽ học thể dục tiết đầu tiên vào buổi chiều.
Cô gái nhỏ thích buổi chiều, đơn giản nó là khoảng thời gian mát mẻ, hưởng thụ gió ở sân sau với một cốc cacao lạnh, cô vẫn thích tận hưởng những thư giản nho nhỏ vào buổi chiều và đổ hết mọi việc cho buổi sáng.
Quay lại vấn đề chính, vấn đề nan giải bây giờ là cô bé không có giày thể dục, nó đã bị ướt sạch khi hôm qua cô cố gắng chạy từ trường về nhà trong màn mưa. Thật tai hại!
Bây giờ đã gần trễ giờ học thể dục. Chắc chắn rằng không ai muốn làm mất hình tượng bản thân vào buổi học đầu tiên cả. Sau một hồi loay hoay với mớ suy nghĩ lộn xộn trong đầu, Vi đã mặc xong bộ đồng phục thể dục. Chiếc quần khá ngắn màu xanh lam vừa vặn với hai dải đen thẳng tắp dọc hai bên quần. Cái áo cùng màu khá rộng khiến cô có cảm giác như mình đang bơi trong nó. Dù gì cái áo không phải là vấn đề lớn. Mọi thứ ánh lên vẻ: đây là "học sinh thể dục", nhưng có một chi tiết đã phản bác lại nó đó là "học sinh thể dục" đang đi một đôi giày búp bê màu hồng!
Nào, hãy tưởng tượng bạn quay về tuổi thơ và chơi trò "thay đồ búp bê" trên Internet. Trò chơi yêu cầu bạn chọn đồ cho búp bê đi dạ hội và chắc chắn rằng bạn sẽ chọn một đôi cao gót sành điệu và bộ váy lộng lẫy đính đầy kim sa. Tiếp theo, bạn phải thay đồ cho búp bê của bạn để nó trở thành vận động viên hay đại loại vậy, ắt hẳn bạn sẽ chọn cho nó một bộ đồ thể dục nghiêm chỉnh và thêm nữa là đôi giày thể thao, chứ không phải là đôi giày búp bê màu hồng! Đấy là vấn đề!
Bố đã đi làm, Nhật Vi trượt xuống cầu thang bằng lan can, vơ lấy cái ván trượt và ra khỏi nhà.
***
Con bé đi qua đi lại trước cổng trường lần thứ n. Cô có nên vào trường không? Với đôi giày búp bê màu hồng này? Tuyệt, coi như việc ghi điểm trong mắt giáo viên mới đã thất bại.
Nhật Vi thở dài, cúi xuống xách cái ván lên và quay lưng định ra về.
-Sao cậu không vào trường?
-chào Anthony- Cậu đang đứng trước mặt cô và đằng sau là chiếc xe motor địa hình màu trắng.
-Cậu đang đi đâu vậy?
-Tớ định ra thị trấn mua ít đồ ăn.
-Đến tiệm O'Corner đối diện trường đi, đồ ăn cũng không tệ-Nhật Vi cười rồi chỉ tay ra tiệm.
Anthony vẫn đứng đó và không nhìn theo hướng chỉ tay của Vi.
-Vi, cậu vẫn chưa trả lời tôi.-Một bên mày của Anthony nhướn lên.
-Tớ định vào học thể dục... Tớ đi ngay đây-Cô cười giả lả và quay lưng lại.
-Tớ nghĩ cậu khó mà học thể dục với đôi giày đó.-Âm thanh đằng sau cô chợt vang lên. Cô hơi khựng lại.
-Quay mặt ra đây-Tiếng cậu nói đều đều.
Nhật Vi cũng quay ra theo phản xạ.
"Bộp" một cái thứ gì đó đáp thẳng vào người cô, nhanh chóng chộp lấy nó.
-Cậu có thể trả lại cho tớ bất cứ lúc nào.
Chưa kịp định hình lại, cô thoáng nghe thấy âm giọng nhẹ của Anthony và sau đó là tiếng rồ ga của một chiếc xe chạy như xé mất gió.
Nhìn thứ vẫn còn yên vị trên tay mình, là một túi nhựa kín. Cơn tò mò lấn át cô, từ từ cho tay vào túi. Khuôn mặt lai bất chợt ửng hồng hệt màu nắng hoàng hôn.
***
END CHAP 7
. Vote và Comment nếu bạn thấy nó xứng đáng :)
Hai thân ảnh bước song song với nhau hướng tới khuôn viên rộng ở sau nhà ăn. Chúng được lát gạch vàng thẳng tắp nhưng Nhật Vi vẫn thấy rõ những rong rêu bám trong các kẽ gạch và tủa ra trên mặt nền. Xung quanh bao bọc bởi cánh rừng xanh, và vẫn là cánh rừng với từng cây này nối tiếp cây khác, khiến cô nhớ lại bìa rừng trên con đường về nhà và... Slenderman, cô bé bất giác rùng mình.
-Ra đây Vi
-Được rồi, Tớ đến đây!-Vi nói với theo rồi đi bộ nhanh hơn. Anthony dẫn cô đến một chiếc bàn gỗ và hai cái ghế đôi cùng loại xếp hai bên. Cậu ngồi đối diện Vi và bắt đầu cho muỗng soup vào miệng.
-Cậu thấy học ở đây thế nào?
-Hừm... cũng khá thú vị- Nhật Vi nhún vai.
-Coi nào, Vi, tớ biết cậu đang nghĩ gì.- Anthony bất giác tạo thành một đường cong trên khuôn mặt thanh tú khiến đôi mắt xám ngừng lại trên nó.
-... Để tớ đoán nhé? Cậu thích sống ở nơi nhộn nhịp thay vì những nơi chỉ toàn màu xanh của cây, cậu thích nơi có ánh nắng ấm áp thay vì những chỗ ẩm ướt và lúc nào cũng bao bọc bởi sương mù... Chờ đã, Vi thích những nơi có trung tâm thương mại hay mua sắm, đó cũng là lí do cậu ghét Forks.-Anthony nhìn thẳng vào mắt cô bé như gã thám tử đã tìm ra đầu mối của sự việc.
Nhật Vi bất ngờ, cằm cô như muốn rơi bộp xuống đất. Tại sao lại có người có thể đọc được những hành động của cô như một cuốn sách như vậy? Nhất định, cô không nên để Anthony tiếp xúc với bố quá nhiều.
-Đừng lo, tớ sẽ không nói với bác Russel là cậu ghét Forks đâu-Anthony cười hiền.
-Sao cậu biết được?-Cô gái nhỏ hơi bất ngờ.
-Đơn giản thôi Vi, chỉ cần quan sát cậu và xem cậu tiếp nhận vấn đề.-Nhật Vi nhìn xuống dĩa salad như tránh né đôi mắt hổ phách đang ngưng lại trên mặt mình. Tiềm thức trong cô đang hét ầm lên, từng vạch đen lăn dài xuống má cô ả như một kẻ trộm trong viện bảo tàng bị cảnh sát phục kích tại chỗ.
-Vậy đây là khả năng tự nhiên hay là...?
-Hay là?-Anthony chau nhẹ một bên mày thanh tú.
-Đoán mò?-Cô gái nhỏ cũng bắt chước cậu, nhướn một bên mày lên.
"Phì"- Tên tóc nâu bất chợt cười, đôi mắt nhíu lại đầy khoái chí.
-Tớ đã rất cố gắng để kết luận những điều tớ vừa nói, Vi. Cái gì đó mới mẻ thì vẫn thu hút được sự chú ý... Cậu trông giống một người nào đó rất quen của tớ. Người đó thuộc kiểu người rất khó để đánh giá khi tớ quan sát họ.- Cậu bất giác đăm chiêu
-Oh, giỏi đấy Anthony, hẳn cậu thích làm những công việc nghiêng về nội tâm?-Phải, cậu ta rất hợp để làm bác sĩ tâm lý thay vì hàn thuyên về kĩ thuật bắn súng của Jame Bond hay đoại loại vậy.
-Hmm... Cậu đoán sai rồi-Anthony cười hiền nhìn Vi hay đang nhìn vào cánh rừng phía sau, chính cô cũng không rõ.
-Một công việc nào đó không có màu đen-Lời của tên tóc nâu như vô thức hoà nhẹ vào nhịp điệu của gió.
À mà khoan đã, cậu ấy vừa nói gì vậy? Cậu định chơi chữ với cô à? Tiềm Thức lại la toáng lên lần thứ hai trong ngày.
Được một lúc, cậu nhìn sang cô bé đang ngồi đơ ra, lay nhẹ một bên tay Nhật Vi, cậu chuyển chủ đề:
-Sắp vào lớp rồi nhỉ, cậu ăn đi
Cô gật nhẹ đầu ra ý đồng tình, và xiên một ít salad vào miệng.
-À, hẳn là trước đó Anthony biết bố của tớ?-Uống một ngụm hết lon soda, Vi ngẩng đầu lên.
-Ai trong thị trấn này mà không biết bố cậu, ngay cả việc cả nhà cậu chuyển đến đây.-Cậu cười.
-Thị trấn này vốn nhỏ-Nhật Vi lầm bầm.
-Nhỏ nhưng lại có cái hay của nó
-Nó vốn không nổi tiếng trên bản đồ nước Mĩ-Cô lại lầm bầm và như một lẽ thường tình, cô xác định mình ghét Forks, thêm một lần nữa.
-Vì không nổi tiếng nên là một địa điểm lí tưởng để trốn hoặc sống ẩn-Kết thúc màn nói chuyện như trong cuộc thi vấn đáp. Cô nhìn thấy điệu cười bí ẩn sượt qua môi Anthony, nhanh như cắt!!
***
Mỗi ngày đến trường cũng sẽ chẳng có gì đặc biệt khi không có Anthony và Milan. Mọi người ở nơi này có vẻ lạnh nhạt với cô gái người lai vì có lẽ cô không "đặc biệt".
Mọi chuyện vẫn diễn ra hết sức bình thường và theo quỹ đạo của nó nhưng hôm nay, lớp Nhật Vi sẽ học thể dục tiết đầu tiên vào buổi chiều.
Cô gái nhỏ thích buổi chiều, đơn giản nó là khoảng thời gian mát mẻ, hưởng thụ gió ở sân sau với một cốc cacao lạnh, cô vẫn thích tận hưởng những thư giản nho nhỏ vào buổi chiều và đổ hết mọi việc cho buổi sáng.
Quay lại vấn đề chính, vấn đề nan giải bây giờ là cô bé không có giày thể dục, nó đã bị ướt sạch khi hôm qua cô cố gắng chạy từ trường về nhà trong màn mưa. Thật tai hại!
Bây giờ đã gần trễ giờ học thể dục. Chắc chắn rằng không ai muốn làm mất hình tượng bản thân vào buổi học đầu tiên cả. Sau một hồi loay hoay với mớ suy nghĩ lộn xộn trong đầu, Vi đã mặc xong bộ đồng phục thể dục. Chiếc quần khá ngắn màu xanh lam vừa vặn với hai dải đen thẳng tắp dọc hai bên quần. Cái áo cùng màu khá rộng khiến cô có cảm giác như mình đang bơi trong nó. Dù gì cái áo không phải là vấn đề lớn. Mọi thứ ánh lên vẻ: đây là "học sinh thể dục", nhưng có một chi tiết đã phản bác lại nó đó là "học sinh thể dục" đang đi một đôi giày búp bê màu hồng!
Nào, hãy tưởng tượng bạn quay về tuổi thơ và chơi trò "thay đồ búp bê" trên Internet. Trò chơi yêu cầu bạn chọn đồ cho búp bê đi dạ hội và chắc chắn rằng bạn sẽ chọn một đôi cao gót sành điệu và bộ váy lộng lẫy đính đầy kim sa. Tiếp theo, bạn phải thay đồ cho búp bê của bạn để nó trở thành vận động viên hay đại loại vậy, ắt hẳn bạn sẽ chọn cho nó một bộ đồ thể dục nghiêm chỉnh và thêm nữa là đôi giày thể thao, chứ không phải là đôi giày búp bê màu hồng! Đấy là vấn đề!
Bố đã đi làm, Nhật Vi trượt xuống cầu thang bằng lan can, vơ lấy cái ván trượt và ra khỏi nhà.
***
Con bé đi qua đi lại trước cổng trường lần thứ n. Cô có nên vào trường không? Với đôi giày búp bê màu hồng này? Tuyệt, coi như việc ghi điểm trong mắt giáo viên mới đã thất bại.
Nhật Vi thở dài, cúi xuống xách cái ván lên và quay lưng định ra về.
-Sao cậu không vào trường?
-chào Anthony- Cậu đang đứng trước mặt cô và đằng sau là chiếc xe motor địa hình màu trắng.
-Cậu đang đi đâu vậy?
-Tớ định ra thị trấn mua ít đồ ăn.
-Đến tiệm O'Corner đối diện trường đi, đồ ăn cũng không tệ-Nhật Vi cười rồi chỉ tay ra tiệm.
Anthony vẫn đứng đó và không nhìn theo hướng chỉ tay của Vi.
-Vi, cậu vẫn chưa trả lời tôi.-Một bên mày của Anthony nhướn lên.
-Tớ định vào học thể dục... Tớ đi ngay đây-Cô cười giả lả và quay lưng lại.
-Tớ nghĩ cậu khó mà học thể dục với đôi giày đó.-Âm thanh đằng sau cô chợt vang lên. Cô hơi khựng lại.
-Quay mặt ra đây-Tiếng cậu nói đều đều.
Nhật Vi cũng quay ra theo phản xạ.
"Bộp" một cái thứ gì đó đáp thẳng vào người cô, nhanh chóng chộp lấy nó.
-Cậu có thể trả lại cho tớ bất cứ lúc nào.
Chưa kịp định hình lại, cô thoáng nghe thấy âm giọng nhẹ của Anthony và sau đó là tiếng rồ ga của một chiếc xe chạy như xé mất gió.
Nhìn thứ vẫn còn yên vị trên tay mình, là một túi nhựa kín. Cơn tò mò lấn át cô, từ từ cho tay vào túi. Khuôn mặt lai bất chợt ửng hồng hệt màu nắng hoàng hôn.
***
END CHAP 7
. Vote và Comment nếu bạn thấy nó xứng đáng :)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.