Chương 8
vivi
15/04/2016
Sau 15 phút khởi động, cả lớp bắt đầu với môn bóng rổ. Cơ bản là mọi người chỉ học cách chuyền bóng và giữ bóng, sau đó mới bắt đầu chơi theo đội hình. Giáo viên thể dục là một thầy giáo già, đã ngoài 50, nhưng trông ông vẫn còn nhanh nhẹn, khoẻ khoắn. Thầy chỉ hơi phàn nàn về việc Nhật Vi đi trễ bằng một tràng giảng giải về nội quy và đưa ra những cái tên tiêu biểu của sự vi phạm nội quy này.
"Ríttt" tiếng giầy thể thao Nike màu trắng thắng lại trên sàn gỗ tạo thành thứ âm thanh quá đỗi bình thường mỗi khi Nhật Vi dừng lại để giữ quả bóng cam.
Sau một hồi tranh bóng, Vi ngồi phịch xuống một góc phòng nghỉ mệt. Đôi mắt xám bất giác nhìn về phía góc phòng đối diện, cả đám trai lẫn gái đang hàn thuyên hết sức sôi nổi. Cô gái nhỏ bất đầu cảm thấy chán và trống trải. Vài giây trước, cô đã ước Anthony ở đây. Cô đưa mắt nhìn xuống chân và ngồi bó gối lại. Nhật Vi bỗng mỉm cười. Đó là đôi giày Nike trắng mới toanh trong túi nhựa kín mà Anthony đã đưa cho cô. Vi cảm thấy mình thật may mắn, nếu khôn gặp Anthony chắc nãy giờ cô vẫn đang trong đôi giày búp bê màu hồng mà chơi bóng rổ.
-Được rồi! Hôm nay chúng ta dừng tại đây-Tiếng thầy Paul-giáo viên thể dục của lớp vang lên kèm theo tiếng còi tập hợp.
-Tất cả thu dọn đồ đạc và nhanh chóng đi về nhà vì trời sắp tới, sương mù sẽ nhanh chóng bao quanh trường. Các em sẽ không muốn chạm mặt Slender-man đâu-Thầy nói đều đều rồi kèm theo nụ cười bí ẩn trên môi.
Nhật Vi khá ẩn tượng với thầy. Xung quanh cô xầm xì tiếng đùa cợt vì phần "nhắc nhở" có chút đáng sợ của thầy Paul.
-Đùa tới đây đủ rồi, tất cả giải tán...trừ em-Thầy kéo dài giọng rồi chợt chỉ tay về phía cả lớp. Không ai bảo ai, cả lớp đồng loạt quay hẳn ra đằng sau theo hướng chỉ tay của thầy Paul. Khiến cho những cặp mắt ngạc nhiên, hiếu kì bất đắc dĩ dừng lại trên khuôn mặt của cô bé người lai.
Cái gì thế này? Cô nhích người sang một bên chờ cho người bạn đằng sau đi lên. Quái lạ! Sao cậu ấy vẫn chưa lên? Nhật Vi cảm thấy hơi bồn chồn vì cả lớp vẫn đang nhìn về phía cô.
-Còn chờ gì nữa Vi thầy Paul gọi cậu kìa-Trong lúc màn đấu mắt vẫn đang diễn ra, Milan bỗng thúc nhẹ khuỷu tay vào cạnh sườn cô khiến Nhật Vi hơi nhíu mày. Cô bất giác quay đầu lại đằng sau. Ồ, chẳng có một ai ngoại trừ cái thùng rác hình chim cánh cụt. Thiết nghĩ, chắc nãy giờ cô đang thì thầm với con chim cánh cụt này rồi. Khóe miệng cô hơi giật giật.
-Cậu còn chờ gì nữa? Đi nào-Cô nghe thấy tiếng Milan giục mình lần nữa, Nhật Vi cảm thấy sau lưng mình có một lực mạnh đẩy lên.
"Rầm!!!"
1s...2s...3s
-Ahahahaha...-Tiếng cười vang vọng cả phòng tập, lần lượt chĩa thẳng vào cô bé.
-Cả lớp, trật tự!!!-Tiếng thầy Paul vang lên đầy nghiêm nghị đánh thức Nhật Vi khỏi tình trạng đang nằm dài trên sàn gỗ và ngay chính giữa lối đi mà cả lớp đã "chừa" ra cho cô. Trông Nhật Vi bây giờ chẳng khác nào một con bé thảm hại.
Thầy Paul nhẹ nhàng đỡ cô dậy từ từ và cô cảm nhận rõ hai đầu gối mình hơi nhức do cú ngã "ngoạn mục"vừa rồi.
-Em ổn chứ-Tiếng thầy Paul trầm trầm vang lên.
-Vâng-Vi chỉnh lại cái áo và phủi hai đầu gối.
-Được rồi, các em có thể ra về- Thầy quay lại nhìn cả lớp.
-Chào thầy ạ-Từng người đi ra khỏi lớp và không quên lời chào.
Cho đến khi phòng tập chỉ còn lại cô và thầy Paul, thầy mới lên tiếng :
-Được rồi Vivi, em là học sinh mới vào, thầy đã quan sát em từ nãy giờ, em dẫn bóng, chuyền bóng ghi bàn rất là tốt.-Thầy Paul nói nhanh như không kiềm chế được cảm xúc hay đó là thói quen của thầy cô cũng không biết nữa.
-Oh, em không nghĩ như vậy đâu ạ...
-Em đang nghĩ thầy đang đùa sao? Được rồi, quay lại vấn đề chính. Hiện nay đội bóng rổ của trường đang thiếu một đội phó, em có muốn vào vị trí đó không?-Thầy Paul tiếp tục nói nhanh.
Cô bé từng chơi cho đội bóng rổ của trường khi còn học lớp 7 ở Atlanta. Hẳn là chơi cho trường, nghe có vẻ oai chứ cô thuộc hàng dự bị. Đó là quãng thời gian không tốt đẹp gì cho lắm nhưng Vi vẫn thích nhìn những người chính trong đội khi họ đang ở trên sàn đấu bởi vì họ chơi rất hay và thêm vào đó là tinh thần đoàn kết.
-Thầy, thầy có thể cho em thời gian suy nghĩ được không?
-Được thôi, thầy muốn em trả lời thầy vào thứ 7 tuần sau, được chứ?-Lần này thầy nói một cách chậm rãi.
***
-Vi à, con đang suy nghĩ gì mà đứng ngây ra vậy?-Cô nghe thấy âm thanh quen thuộc của bố trong khi chính mình đang ngập chìm trong mớ suy nghĩ như những cái thớ bòng bong này mà quên mất bản thân mình đàn đứng ở ngưỡng cửa.
Bố hoàn toàn không để ý đôi giày nike màu trắng của cô.
-À, con chỉ suy nghĩ tối nay nên nấu món gì... -Chà Vivi, cô nói dối không chớp mắt giỏi ấy chứ. Cô nàng tiềm thức cười mỉa mai.
-Chà, lần đầu tiên bố thấy con gái bố ''Đứng hình'' vì một bữa tối đấy. -Giọng bố có phần nghiêm túc nhưng đôi mắt ông đã nheo lại vì cô gắng để không cười.
-Bố biết đấy, bữa tối là bữa quan trọng nhất, ta phải ăn nhiều để nạp đủ năng lượng đã tiêu hao trong một ngày nên con suy nghĩ mình nên nấu món gì cho đủ năng lượng.-Con bé nói không chớp mắt
-Vi à, con nói có lí đấy nhưng bữa sáng là quan trọng nhất-Cô suýt nữa thở phào nhẹ nhõm nhưng bây giờ những vạch đen đang chảy dài trên má cô.
-Bữa tối hôm nay bố đã làm rồi, có cả bánh kếp nữa-bố mỉm cười rồi khoác vai Nhật Vi đi vào bếp.
***
-Trông con im lặng vậy?-ngài Mirdy hỏi sau khi cô con gái ăn xong món trứng muối.
-Có gì đâu ạ...
-Hay là con để ý anh chàng nào ở trường rồi?
-Bố à!!!-Nhật Vi đỏ mặt chối phăng.
-Con biết không Vivi. Hồi đó mẹ cũng như con, từng say nắng bố đấy-Bố cười! nháy mắt.
Mẹ đã kể cho cô nghe hàng chục lần, đó là 1 chuyện tình đẹp của hai người. Trông bố mẹ của cô như già trước tuổi, những vết chân chim nơi khoé mắt, vết lão hoá trên khuôn mặt mẹ, từng vết nhăn theo thời gian đã hằn rõ trên khuôn mặt bố, những sợi chỉ trắng xóa đã phủ kín mái đầu hai người.
Bởi vì trước Nhật Vi, bố mẹ từng có một người con, người đó sẽ là anh trai của Nhật Vi. Nhưng anh đi một nơi nào đó mà chẳng ai rõ. Anh bị rớt xuống biển. Cô gái nhỏ được bố mẹ kể lại: ngày họ mất anh, là lúc anh mới được 4 tuổi hơn và cô chỉ mới 3 tuổi. Khi ấy, cô bé còn quá nhỏ để cảm nhận được nỗi mất mát to lớn của bố mẹ cô. Chẳng ai rõ anh ấy còn sống hay chìm tận xuống đáy đại dương sâu thẳm, không ai biết cả. Tất cả những gì Nhật Vi có thể hình dung được chỉ là khuôn mặt trẻ con của anh trong bức ảnh ố vàng. Cô gái nhỏ vẫn còn nhớ, trong kí ức của một con bé 5 tuổi, mẹ đã bao nhiêu lần gửi tin cùng ảnh của anh lên báo mạng, mong mỏi chờ đợi một nguồn tin nào đó, một hy vọng nhỏ nhoi. Những ngày bố bỏ dở dạy học ở trường, một mình lái xe đến đồn cảnh sát, bệnh viện... Những đêm mẹ lặng lẽ ngồi trước ánh đèn mập mờ của Tivi, chiếc khăn mùi soa trắng ướt nhẹp, những tin dự báo thời tiết trên biển hay hình ảnh khám phá đại dương của dân chài cũng khiến họ nhói lòng. Cô biết. Bố mẹ cô nhớ anh nhiều lắm!
Nhìn bố chậm rãi cho từng thìa soup vào miệng, những vết nhăn xô lại với nhau khiến đôi mắt xám chỉ trực chờ trào nước ra ngoài. Cô buông nĩa xuống rồi cô gắng để nói :"Con no rồi" nhưng giọng lạc hẳn đi. Cô gái nhỏ khuất sau cánh cửa bếp.
"Ríttt" tiếng giầy thể thao Nike màu trắng thắng lại trên sàn gỗ tạo thành thứ âm thanh quá đỗi bình thường mỗi khi Nhật Vi dừng lại để giữ quả bóng cam.
Sau một hồi tranh bóng, Vi ngồi phịch xuống một góc phòng nghỉ mệt. Đôi mắt xám bất giác nhìn về phía góc phòng đối diện, cả đám trai lẫn gái đang hàn thuyên hết sức sôi nổi. Cô gái nhỏ bất đầu cảm thấy chán và trống trải. Vài giây trước, cô đã ước Anthony ở đây. Cô đưa mắt nhìn xuống chân và ngồi bó gối lại. Nhật Vi bỗng mỉm cười. Đó là đôi giày Nike trắng mới toanh trong túi nhựa kín mà Anthony đã đưa cho cô. Vi cảm thấy mình thật may mắn, nếu khôn gặp Anthony chắc nãy giờ cô vẫn đang trong đôi giày búp bê màu hồng mà chơi bóng rổ.
-Được rồi! Hôm nay chúng ta dừng tại đây-Tiếng thầy Paul-giáo viên thể dục của lớp vang lên kèm theo tiếng còi tập hợp.
-Tất cả thu dọn đồ đạc và nhanh chóng đi về nhà vì trời sắp tới, sương mù sẽ nhanh chóng bao quanh trường. Các em sẽ không muốn chạm mặt Slender-man đâu-Thầy nói đều đều rồi kèm theo nụ cười bí ẩn trên môi.
Nhật Vi khá ẩn tượng với thầy. Xung quanh cô xầm xì tiếng đùa cợt vì phần "nhắc nhở" có chút đáng sợ của thầy Paul.
-Đùa tới đây đủ rồi, tất cả giải tán...trừ em-Thầy kéo dài giọng rồi chợt chỉ tay về phía cả lớp. Không ai bảo ai, cả lớp đồng loạt quay hẳn ra đằng sau theo hướng chỉ tay của thầy Paul. Khiến cho những cặp mắt ngạc nhiên, hiếu kì bất đắc dĩ dừng lại trên khuôn mặt của cô bé người lai.
Cái gì thế này? Cô nhích người sang một bên chờ cho người bạn đằng sau đi lên. Quái lạ! Sao cậu ấy vẫn chưa lên? Nhật Vi cảm thấy hơi bồn chồn vì cả lớp vẫn đang nhìn về phía cô.
-Còn chờ gì nữa Vi thầy Paul gọi cậu kìa-Trong lúc màn đấu mắt vẫn đang diễn ra, Milan bỗng thúc nhẹ khuỷu tay vào cạnh sườn cô khiến Nhật Vi hơi nhíu mày. Cô bất giác quay đầu lại đằng sau. Ồ, chẳng có một ai ngoại trừ cái thùng rác hình chim cánh cụt. Thiết nghĩ, chắc nãy giờ cô đang thì thầm với con chim cánh cụt này rồi. Khóe miệng cô hơi giật giật.
-Cậu còn chờ gì nữa? Đi nào-Cô nghe thấy tiếng Milan giục mình lần nữa, Nhật Vi cảm thấy sau lưng mình có một lực mạnh đẩy lên.
"Rầm!!!"
1s...2s...3s
-Ahahahaha...-Tiếng cười vang vọng cả phòng tập, lần lượt chĩa thẳng vào cô bé.
-Cả lớp, trật tự!!!-Tiếng thầy Paul vang lên đầy nghiêm nghị đánh thức Nhật Vi khỏi tình trạng đang nằm dài trên sàn gỗ và ngay chính giữa lối đi mà cả lớp đã "chừa" ra cho cô. Trông Nhật Vi bây giờ chẳng khác nào một con bé thảm hại.
Thầy Paul nhẹ nhàng đỡ cô dậy từ từ và cô cảm nhận rõ hai đầu gối mình hơi nhức do cú ngã "ngoạn mục"vừa rồi.
-Em ổn chứ-Tiếng thầy Paul trầm trầm vang lên.
-Vâng-Vi chỉnh lại cái áo và phủi hai đầu gối.
-Được rồi, các em có thể ra về- Thầy quay lại nhìn cả lớp.
-Chào thầy ạ-Từng người đi ra khỏi lớp và không quên lời chào.
Cho đến khi phòng tập chỉ còn lại cô và thầy Paul, thầy mới lên tiếng :
-Được rồi Vivi, em là học sinh mới vào, thầy đã quan sát em từ nãy giờ, em dẫn bóng, chuyền bóng ghi bàn rất là tốt.-Thầy Paul nói nhanh như không kiềm chế được cảm xúc hay đó là thói quen của thầy cô cũng không biết nữa.
-Oh, em không nghĩ như vậy đâu ạ...
-Em đang nghĩ thầy đang đùa sao? Được rồi, quay lại vấn đề chính. Hiện nay đội bóng rổ của trường đang thiếu một đội phó, em có muốn vào vị trí đó không?-Thầy Paul tiếp tục nói nhanh.
Cô bé từng chơi cho đội bóng rổ của trường khi còn học lớp 7 ở Atlanta. Hẳn là chơi cho trường, nghe có vẻ oai chứ cô thuộc hàng dự bị. Đó là quãng thời gian không tốt đẹp gì cho lắm nhưng Vi vẫn thích nhìn những người chính trong đội khi họ đang ở trên sàn đấu bởi vì họ chơi rất hay và thêm vào đó là tinh thần đoàn kết.
-Thầy, thầy có thể cho em thời gian suy nghĩ được không?
-Được thôi, thầy muốn em trả lời thầy vào thứ 7 tuần sau, được chứ?-Lần này thầy nói một cách chậm rãi.
***
-Vi à, con đang suy nghĩ gì mà đứng ngây ra vậy?-Cô nghe thấy âm thanh quen thuộc của bố trong khi chính mình đang ngập chìm trong mớ suy nghĩ như những cái thớ bòng bong này mà quên mất bản thân mình đàn đứng ở ngưỡng cửa.
Bố hoàn toàn không để ý đôi giày nike màu trắng của cô.
-À, con chỉ suy nghĩ tối nay nên nấu món gì... -Chà Vivi, cô nói dối không chớp mắt giỏi ấy chứ. Cô nàng tiềm thức cười mỉa mai.
-Chà, lần đầu tiên bố thấy con gái bố ''Đứng hình'' vì một bữa tối đấy. -Giọng bố có phần nghiêm túc nhưng đôi mắt ông đã nheo lại vì cô gắng để không cười.
-Bố biết đấy, bữa tối là bữa quan trọng nhất, ta phải ăn nhiều để nạp đủ năng lượng đã tiêu hao trong một ngày nên con suy nghĩ mình nên nấu món gì cho đủ năng lượng.-Con bé nói không chớp mắt
-Vi à, con nói có lí đấy nhưng bữa sáng là quan trọng nhất-Cô suýt nữa thở phào nhẹ nhõm nhưng bây giờ những vạch đen đang chảy dài trên má cô.
-Bữa tối hôm nay bố đã làm rồi, có cả bánh kếp nữa-bố mỉm cười rồi khoác vai Nhật Vi đi vào bếp.
***
-Trông con im lặng vậy?-ngài Mirdy hỏi sau khi cô con gái ăn xong món trứng muối.
-Có gì đâu ạ...
-Hay là con để ý anh chàng nào ở trường rồi?
-Bố à!!!-Nhật Vi đỏ mặt chối phăng.
-Con biết không Vivi. Hồi đó mẹ cũng như con, từng say nắng bố đấy-Bố cười! nháy mắt.
Mẹ đã kể cho cô nghe hàng chục lần, đó là 1 chuyện tình đẹp của hai người. Trông bố mẹ của cô như già trước tuổi, những vết chân chim nơi khoé mắt, vết lão hoá trên khuôn mặt mẹ, từng vết nhăn theo thời gian đã hằn rõ trên khuôn mặt bố, những sợi chỉ trắng xóa đã phủ kín mái đầu hai người.
Bởi vì trước Nhật Vi, bố mẹ từng có một người con, người đó sẽ là anh trai của Nhật Vi. Nhưng anh đi một nơi nào đó mà chẳng ai rõ. Anh bị rớt xuống biển. Cô gái nhỏ được bố mẹ kể lại: ngày họ mất anh, là lúc anh mới được 4 tuổi hơn và cô chỉ mới 3 tuổi. Khi ấy, cô bé còn quá nhỏ để cảm nhận được nỗi mất mát to lớn của bố mẹ cô. Chẳng ai rõ anh ấy còn sống hay chìm tận xuống đáy đại dương sâu thẳm, không ai biết cả. Tất cả những gì Nhật Vi có thể hình dung được chỉ là khuôn mặt trẻ con của anh trong bức ảnh ố vàng. Cô gái nhỏ vẫn còn nhớ, trong kí ức của một con bé 5 tuổi, mẹ đã bao nhiêu lần gửi tin cùng ảnh của anh lên báo mạng, mong mỏi chờ đợi một nguồn tin nào đó, một hy vọng nhỏ nhoi. Những ngày bố bỏ dở dạy học ở trường, một mình lái xe đến đồn cảnh sát, bệnh viện... Những đêm mẹ lặng lẽ ngồi trước ánh đèn mập mờ của Tivi, chiếc khăn mùi soa trắng ướt nhẹp, những tin dự báo thời tiết trên biển hay hình ảnh khám phá đại dương của dân chài cũng khiến họ nhói lòng. Cô biết. Bố mẹ cô nhớ anh nhiều lắm!
Nhìn bố chậm rãi cho từng thìa soup vào miệng, những vết nhăn xô lại với nhau khiến đôi mắt xám chỉ trực chờ trào nước ra ngoài. Cô buông nĩa xuống rồi cô gắng để nói :"Con no rồi" nhưng giọng lạc hẳn đi. Cô gái nhỏ khuất sau cánh cửa bếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.