Chương 20:
Lộc Linh
09/05/2024
Tiêu Tiêu: “Chị đừng có không tin! Nam cũng chưa mặc quần áo, cái áo tắm dài của nữ che hai người lại, sau đó nhích tới nhích lui… aiz, làm sao vậy chị Giản Đào?”
Giản Đào xé một miếng bánh mì nhét vào miệng, tận lực làm giọng nói vẫn vững vàng, từ từ kể ra: “Bánh mì này ăn khá ngon, em ăn thử đi."
Dừng một chút lại tiếp tục nói: “Hình như tối hôm qua chị cũng thấy được.”
Tiêu Tiêu: “Đúng không đúng không?”
“Nhưng chị cảm thấy cái em nói… Dã…” Cô cảm giác vỏ đại não đang đồng thời nóng lên, giọng nói cơ hồ là phát ra từ kẽ răng: “Cái đó làm sao, không có khả năng."
Tiêu Tiêu có vẻ rất hiếu kỳ: “Tại sao?”
Giản Đào hạ mắt cắn bánh mì, ngập ngừng nói: “Bởi vì chị nhìn thấy cô gái kia khá xinh đẹp, còn người đàn ông kia chỉ như vậy thôi.”
Tạ Hành Xuyên:?
Rất nhanh đề tài đã được tiết lộ, mọi người đã ăn xong bữa sáng đang chờ xuất phát.
Giản Đào một mình đi tới cửa thông khí, di động rung một cái.
Lấy ra thì vừa thấy là tin nhắn của Tạ Hành Xuyên gửi tới.
【 Cô đỏ mặt thành như vậy, sợ người khác không biết là cô sao? 】
Giản Đào nói hùng hồn đầy lý lẽ: 【 Lúc đó tôi bị sặc sữa bò! 】
… Thật sự rất đỏ sao?
Cô lấy gương ra nhìn nhìn, đánh lại phấn trên mặt, lúc này mới đi xuống.
Mọi người ở cửa đất trống tập hợp, nghe đạo diễn thông báo đọc nhiệm vụ của một ngày.
“Hôm nay là chuyến đi New Zealand đầu tiên của chúng ta, tổ tiết mục đã tri kỷ vì mọi người chuẩn bị một hạng mục không thể bỏ qua là lướt sóng.”
“Nhưng tổ tiết mục không có vì mọi người mà chuẩn bị kinh phí, cho nên mấy hoạt động, ăn uống kế tiếp của mấy người phải từ chính mấy người kiếm được.”
Giản Đào:?
Lúc trước chưa nói cái này nhỉ?
Tiêu Tiêu khiếp sợ hơn: “Tôi đã sẵn sàng cho điều tồi tệ nhất là đi du lịch nghèo! Đạo diễn, các người ngay cả du lịch nghèo cũng không bằng?”
Một câu hoan hô của Đặng Nhĩ nghẹn ở trong cổ họng, cứng rắn thay đổi giai điệu, kẹt trên cánh cửa vẻ mặt ghét bỏ: “Các người không cảm thấy rất quá đáng sao?”
Tổ đạo diễn chính là muốn cái hiệu quả này, một đám người ngồi ở đối diện bọn họ cười đến vui sướng khi thấy người gặp họa.
“Tiền cơm sáng nay, tiền trọ mấy ngày nay xem như là cho mọi người nợ.”
“Hy vọng mọi người sẽ nhanh chóng kiếm đủ tiền, nhanh chóng biến tài sản thành số dương, cố lên!”
Giản Đào: “Bây giờ chúng tôi hợp lại còn thiếu tiền phải không?”
Cô nói một câu này, làm phá vỡ không khí đang bị đông cứng, Tiêu Tiêu nhịn không được cười ra tiếng: “Mấy người đoán xem, nếu tôi muốn dùng tiền chính mình kiếm đi du lịch thì sao tôi lại tới chương trình tạp kỹ này?”
Đạo diễn nghĩ nghĩ: “Để tôi luyện tâm tính?”
“Vì muốn nếm thử mọi hiểm ác trên thế gian này.” Tiêu Tiêu bóp cổ tay thở dài.
“Cho nên làm thế nào để kiếm tiền thì chắc hẳn là có nhiệm vụ đúng không?”
Rốt cuộc có người nói tới chủ đề chính, Giản Đào nghiêng đầu, nhìn về phía Tạ Hành Xuyên.
Đạo diễn: “Trước năm giờ chiều, mọi người có thể đi đến trang trại làm việc cạo lông dê, tiền công sẽ căn cứ vào khối lượng công việc mà trả lương.”
“Nếu hôm nay kiếm đủ tiền thì ngày mai chúng ta có thể đi lướt sóng, không kiếm đủ thì ngày mai sẽ có một nhiệm vụ khác để kiếm tiền.”
Giản Đào nhanh trí đột nhiên ngồi dậy: “Tôi đây không đi chơi, có thể không kiếm hay không?”
Không khí trong phút chốc đình trệ một giây, đạo diễn bị cô chặn cho nghẹn họng, một giây sau, tổ làm phim phát ra một tiếng cười thật lớn.
Cô nghe thấy bên cạnh mình dường như vang lên giọng nói của đàn ông, Tạ Hành Xuyên khoanh tay, ánh sáng trong đáy mắt rủ xuống cười.
“Tôi đồng ý.”
Tiêu Tiêu: “Tôi cũng tán đồng!”
Đặng Nhĩ: “Tôi giơ mười ngón tay đồng ý.”
Sáu cá nhân cùng kêu lên đồng ý, đạo diễn chấp hành một phiếu quyền phủ quyết, đưa toàn thể tới cạo lông dê ở mục trường.
Lông dê khó cạo, mọi người học một lát mới làm được, một con dê được phân cho hai người, một người phụ trách bắt lấy tay chân nó, một người phụ trách cạo lông.
Để ngày mai không phải làm việc, mọi người đều rất nghiêm túc, cạo xong thì một người sẽ đi đưa lông dê, người kia sẽ ở lại giúp những người khác.
Giản Đào cúi đầu, cần cù chăm chỉ mà làm việc.
Con dê này vừa xong là Đặng Nhĩ cầm đi gửi, có điều chỉ vài giây sau, một con dê khác lại xuất hiện.
Cô cúi đầu định chuẩn bị cạo thì phát hiện đôi bàn tay đang ôm dê hình như có chút quen thuộc.
Khớp xương ngón tay rõ ràng, thon dài mượt mà, độ cung của ngón tay được cắt chỉnh tề, trên mu bàn tay còn có thể thấy rõ ràng xương bàn tay.
Cô theo bản năng nghiêng đầu, đối diện đôi mắt vô ý kia của Tạ Hành Xuyên, nắng buổi trưa đánh tới, mảnh vàng vụn rơi trên đuôi tóc anh.
Anh không có biểu cảm gì, mũi cao thẳng, nốt ruồi nhỏ trên mi mắt hiện lên, ở trong ánh sáng mãnh liệt lộ ra một màu nâu nhạt.
Không thể phủ nhận, gương mặt này của anh rất đẹp trai.
Lúc này không rảnh để nghi ngờ, chủ yếu nhiệm vụ là kiếm tiền, cô nhìn anh cùng lắm chỉ một giây, giống như là đang xác nhận người đến là ai, sau đó nhanh chóng cúi đầu tiếp tục cạo, cạo nửa bên này xong, Tạ Hành Xuyên lại quay qua một bên khác, cô lại nhanh chóng cạo xong bên kia.
Giản Đào xé một miếng bánh mì nhét vào miệng, tận lực làm giọng nói vẫn vững vàng, từ từ kể ra: “Bánh mì này ăn khá ngon, em ăn thử đi."
Dừng một chút lại tiếp tục nói: “Hình như tối hôm qua chị cũng thấy được.”
Tiêu Tiêu: “Đúng không đúng không?”
“Nhưng chị cảm thấy cái em nói… Dã…” Cô cảm giác vỏ đại não đang đồng thời nóng lên, giọng nói cơ hồ là phát ra từ kẽ răng: “Cái đó làm sao, không có khả năng."
Tiêu Tiêu có vẻ rất hiếu kỳ: “Tại sao?”
Giản Đào hạ mắt cắn bánh mì, ngập ngừng nói: “Bởi vì chị nhìn thấy cô gái kia khá xinh đẹp, còn người đàn ông kia chỉ như vậy thôi.”
Tạ Hành Xuyên:?
Rất nhanh đề tài đã được tiết lộ, mọi người đã ăn xong bữa sáng đang chờ xuất phát.
Giản Đào một mình đi tới cửa thông khí, di động rung một cái.
Lấy ra thì vừa thấy là tin nhắn của Tạ Hành Xuyên gửi tới.
【 Cô đỏ mặt thành như vậy, sợ người khác không biết là cô sao? 】
Giản Đào nói hùng hồn đầy lý lẽ: 【 Lúc đó tôi bị sặc sữa bò! 】
… Thật sự rất đỏ sao?
Cô lấy gương ra nhìn nhìn, đánh lại phấn trên mặt, lúc này mới đi xuống.
Mọi người ở cửa đất trống tập hợp, nghe đạo diễn thông báo đọc nhiệm vụ của một ngày.
“Hôm nay là chuyến đi New Zealand đầu tiên của chúng ta, tổ tiết mục đã tri kỷ vì mọi người chuẩn bị một hạng mục không thể bỏ qua là lướt sóng.”
“Nhưng tổ tiết mục không có vì mọi người mà chuẩn bị kinh phí, cho nên mấy hoạt động, ăn uống kế tiếp của mấy người phải từ chính mấy người kiếm được.”
Giản Đào:?
Lúc trước chưa nói cái này nhỉ?
Tiêu Tiêu khiếp sợ hơn: “Tôi đã sẵn sàng cho điều tồi tệ nhất là đi du lịch nghèo! Đạo diễn, các người ngay cả du lịch nghèo cũng không bằng?”
Một câu hoan hô của Đặng Nhĩ nghẹn ở trong cổ họng, cứng rắn thay đổi giai điệu, kẹt trên cánh cửa vẻ mặt ghét bỏ: “Các người không cảm thấy rất quá đáng sao?”
Tổ đạo diễn chính là muốn cái hiệu quả này, một đám người ngồi ở đối diện bọn họ cười đến vui sướng khi thấy người gặp họa.
“Tiền cơm sáng nay, tiền trọ mấy ngày nay xem như là cho mọi người nợ.”
“Hy vọng mọi người sẽ nhanh chóng kiếm đủ tiền, nhanh chóng biến tài sản thành số dương, cố lên!”
Giản Đào: “Bây giờ chúng tôi hợp lại còn thiếu tiền phải không?”
Cô nói một câu này, làm phá vỡ không khí đang bị đông cứng, Tiêu Tiêu nhịn không được cười ra tiếng: “Mấy người đoán xem, nếu tôi muốn dùng tiền chính mình kiếm đi du lịch thì sao tôi lại tới chương trình tạp kỹ này?”
Đạo diễn nghĩ nghĩ: “Để tôi luyện tâm tính?”
“Vì muốn nếm thử mọi hiểm ác trên thế gian này.” Tiêu Tiêu bóp cổ tay thở dài.
“Cho nên làm thế nào để kiếm tiền thì chắc hẳn là có nhiệm vụ đúng không?”
Rốt cuộc có người nói tới chủ đề chính, Giản Đào nghiêng đầu, nhìn về phía Tạ Hành Xuyên.
Đạo diễn: “Trước năm giờ chiều, mọi người có thể đi đến trang trại làm việc cạo lông dê, tiền công sẽ căn cứ vào khối lượng công việc mà trả lương.”
“Nếu hôm nay kiếm đủ tiền thì ngày mai chúng ta có thể đi lướt sóng, không kiếm đủ thì ngày mai sẽ có một nhiệm vụ khác để kiếm tiền.”
Giản Đào nhanh trí đột nhiên ngồi dậy: “Tôi đây không đi chơi, có thể không kiếm hay không?”
Không khí trong phút chốc đình trệ một giây, đạo diễn bị cô chặn cho nghẹn họng, một giây sau, tổ làm phim phát ra một tiếng cười thật lớn.
Cô nghe thấy bên cạnh mình dường như vang lên giọng nói của đàn ông, Tạ Hành Xuyên khoanh tay, ánh sáng trong đáy mắt rủ xuống cười.
“Tôi đồng ý.”
Tiêu Tiêu: “Tôi cũng tán đồng!”
Đặng Nhĩ: “Tôi giơ mười ngón tay đồng ý.”
Sáu cá nhân cùng kêu lên đồng ý, đạo diễn chấp hành một phiếu quyền phủ quyết, đưa toàn thể tới cạo lông dê ở mục trường.
Lông dê khó cạo, mọi người học một lát mới làm được, một con dê được phân cho hai người, một người phụ trách bắt lấy tay chân nó, một người phụ trách cạo lông.
Để ngày mai không phải làm việc, mọi người đều rất nghiêm túc, cạo xong thì một người sẽ đi đưa lông dê, người kia sẽ ở lại giúp những người khác.
Giản Đào cúi đầu, cần cù chăm chỉ mà làm việc.
Con dê này vừa xong là Đặng Nhĩ cầm đi gửi, có điều chỉ vài giây sau, một con dê khác lại xuất hiện.
Cô cúi đầu định chuẩn bị cạo thì phát hiện đôi bàn tay đang ôm dê hình như có chút quen thuộc.
Khớp xương ngón tay rõ ràng, thon dài mượt mà, độ cung của ngón tay được cắt chỉnh tề, trên mu bàn tay còn có thể thấy rõ ràng xương bàn tay.
Cô theo bản năng nghiêng đầu, đối diện đôi mắt vô ý kia của Tạ Hành Xuyên, nắng buổi trưa đánh tới, mảnh vàng vụn rơi trên đuôi tóc anh.
Anh không có biểu cảm gì, mũi cao thẳng, nốt ruồi nhỏ trên mi mắt hiện lên, ở trong ánh sáng mãnh liệt lộ ra một màu nâu nhạt.
Không thể phủ nhận, gương mặt này của anh rất đẹp trai.
Lúc này không rảnh để nghi ngờ, chủ yếu nhiệm vụ là kiếm tiền, cô nhìn anh cùng lắm chỉ một giây, giống như là đang xác nhận người đến là ai, sau đó nhanh chóng cúi đầu tiếp tục cạo, cạo nửa bên này xong, Tạ Hành Xuyên lại quay qua một bên khác, cô lại nhanh chóng cạo xong bên kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.