Chương 21:
Lộc Linh
09/05/2024
Giản Đào thất thần một lát, nghĩ thầm mấy ngày này, bọn họ hình như là thân thiết hơn một chút.
Tiêu Tiêu và Đặng Nhĩ ở một bên nháo đến túi bụi, rất nhanh người bên cạnh Giản Đào đã đổi thành người khác.
Cứ cạo như vậy cả một buổi trưa, cũng có rất nhiều tình huống bất ngờ để cung cấp tư liệu sống cho tiết mục. Năm giờ chiều, công việc cuối cùng cũng kết thúc.
Bọn họ chờ ở đại sảnh xem tổng cộng nhiều hay ít cân lông dê, có thể tính toán được bao nhiêu tiền.
Thời gian chờ đợi quá nhàm chán, đúng lúc có một ít vụn lông dê bị rơi ra, Giản Đào xoa chúng thành một cuộn tròn, tìm ở trong túi trong chốc lát được một cái kim chọc len để làm nỉ lông dê.
Hai mươi phút sau, tổ đạo diễn mang theo tiền lương của bọn họ xuống, Giản Đào cũng hoàn thành xong tác phẩm đầu tiên của chính mình ở cái nơi gọi là dị quốc tha hương.
Một con chó màu trắng ngọc quế, trong ngực ôm ngôi sao.
Cô đưa nó cho Tiêu Tiêu ở bên cạnh: “Cho em, em muốn lấy không?”
Tiêu Tiêu đã sớm quan sát rất lâu, giờ phút này vội vàng không ngừng gật đầu, treo ở bên cặp sách của mình: “Thật đáng yêu, chị làm sao có thể làm được cái này?”
“Trước kia học ở trường cấp ba.” Giản Đào nhún vai: “Chị sợ du lịch ngồi ở trong nhà xe quá chán nên mang theo một ít công cụ giết thời gian.”
Ai biết rằng căn bản không thời gian rảnh rỗi, đến tiền phòng cũng đều là chính mình tự kiếm.
Điều kiện ở đây có hạn nhưng may mắn tổ tiết mục có chuyên viên trang điểm đi theo, cô dùng một số màu trong bảng trang điểm để tô một ít phấn mắt và má hồng. Không được quá tinh xảo nhưng nhìn từ xa thì hiệu quả không thành vấn đề.
Cô chỉ cho là làm chơi, ai biết túi Tiêu Tiêu đặt ở ngoài cùng, vài người công nhân của mục trường đi ngang qua đều rất có hứng thú, hỏi cô ấy mua ở đâu.
Tiếng Anh của Tiêu Tiêu không tốt nên chỉ có thể xin Giản Đào giúp đỡ, Giản Đào giao lưu với các cô tới một lúc sau mới biết được, loại thủ công nhỏ này ở chợ thường bán rất chạy, còn khen tay nghề của cô có thể đi kiếm tiền.
Lúc này tiền trong phong bì của đạo diễn cũng được mở ra, hôm nay tiền bọn họ kiếm được còn chưa đủ, sáng ngày mai còn phải tới… hoặc là đi làm việc khác.
Một tiếng kêu rên truyền ra, Đặng Nhĩ mười tám tuổi gây ồn ào nhất: “Quá nóng rồi, tôi không muốn bị phơi khô ở chỗ này đâu!”
Giản Đào nghĩ nghĩ, hỏi đạo diễn: “Có thể đi làm việc khác sao?”
Đạo diễn nói được : “Mấy người nếu không muốn đi cạo lông dê vậy thì ngày mai có thể đi…”
Giản Đào: “Vậy thì tôi tự mình mở một quầy hàng.”
Đạo diễn đang sửng sốt thì nghe cô nói tiếp: “Ít nhất là không cần phải phơi nắng, hơn nữa vật nhỏ giá thấp, bên này đã có lông dê, chi phí nguyên liệu không đắt, dù không thành công thì cũng không tổn thất cái gì.”
Tiêu Tiêu: “Hơn nữa nếu kiếm được lời thì tốt hơn ở đây cạo lông dê!”
Tổ đạo diễn thương lượng qua, cảm thấy bày quán bán hiệu quả khẳng định khá tốt vì thế gật đầu đồng ý: “Buổi sáng ngày mai Tiểu Đào và Tiêu Tiêu đi bày quán, những người khác làm nhiệm vụ.”
“Vậy cũng được, như thế thì dù cho mấy cô không kiếm được thì còn có chúng tôi bù vào.” Đặng Nhĩ quay đầu nhìn cô: “Nhưng mà chị Tiểu Đào, tôi còn hy vọng là hai người có thể kiếm được nhiều tiền cho chúng tôi ôm đùi.”
Giản Đào cười nhẹ: “Tối nay tôi sẽ cố gắng làm để ngày mai bán, cố gắng không cho mọi người thất vọng, ít nhất kiếm sáu cây kem trở về.”
Hành trình ngày mai đã được sắp xếp xong, tiếp theo đã tới giờ cơm chiều.
Tổ đạo diễn: “Mấy người xem cơm chiều muốn đi ăn ở đâu? Có thể nợ chúng tôi…”
Giản Đào: “Không bằng trở về làm?”
Mọi người tán thành: “Tôi cảm thấy được, bằng không một ngày công lại vô ích.”
Tiêu Tiêu rất hưng phấn: “Chị Tiểu Đào, chị sẽ nấu cơm à?”
Giản Đào cứng người: “Chị không giỏi lắm.”
Nhưng mà Tạ Hành Xuyên rất giỏi.
Ở nơi camera không quay tới, Tạ Hành Xuyên nhướng đuôi lông mày hướng về phía cô.
Rất rõ ràng, người đàn ông đã hiểu rõ một bụng ý nghĩ xấu này của cô.
Cô nghẹn một câu trở về, ho khan hai tiếng, che giấu nói: “Nhưng có sáu người, một người biết nấu cũng không có sao?”
Ôn Hiểu Lâm từ lúc bắt đầu quay đã rất ít lời, rốt cuộc vào giờ phút này mở miệng.
Anh ta cười nói: “Tôi sẽ làm, đêm nay để tôi làm đi.”
“Thật tốt quá.” Tiêu Tiêu ngửa đầu: “Trả hết giấy tờ sắp tới cho tổ tiết mục!”
Am hiểu đào hố tổ tiết mục: “…”
Kế tiếp, ba người đàn ông phụ trách đi mua đồ ăn còn mấy cô về khách sạn nghỉ ngơi trước.
Trên xe, Giản Đào không biết ngửi được mùi hương bay tới từ chỗ nào, một bên chọc nỉ lông dê cảm thán: “Cái gì thơm vậy, giống bạch tuộc viên nhỏ.”
Tiêu Tiêu ghé vào cửa sổ xe, hướng ra ngoài nhìn nhìn: “Chị hẳn là quá muốn ăn cho nên đói sinh ra ảo giác, bên ngoài cũng không có mà.”
“Có điều nơi bọn Đặng Nhĩ đi hẳn là có bán, chị Tiểu Đào, nếu không chị nói bọn họ mua về cho chị một phần?”
Vu Văn ở bên cũng gật đầu: “Đêm nay cô còn phải làm việc, nói với bọn họ mua về cho cô một phần đi, trước tiên không lấp đầy cái bụng thì sao có thể làm việc hiệu quả được.”
Tiêu Tiêu và Đặng Nhĩ ở một bên nháo đến túi bụi, rất nhanh người bên cạnh Giản Đào đã đổi thành người khác.
Cứ cạo như vậy cả một buổi trưa, cũng có rất nhiều tình huống bất ngờ để cung cấp tư liệu sống cho tiết mục. Năm giờ chiều, công việc cuối cùng cũng kết thúc.
Bọn họ chờ ở đại sảnh xem tổng cộng nhiều hay ít cân lông dê, có thể tính toán được bao nhiêu tiền.
Thời gian chờ đợi quá nhàm chán, đúng lúc có một ít vụn lông dê bị rơi ra, Giản Đào xoa chúng thành một cuộn tròn, tìm ở trong túi trong chốc lát được một cái kim chọc len để làm nỉ lông dê.
Hai mươi phút sau, tổ đạo diễn mang theo tiền lương của bọn họ xuống, Giản Đào cũng hoàn thành xong tác phẩm đầu tiên của chính mình ở cái nơi gọi là dị quốc tha hương.
Một con chó màu trắng ngọc quế, trong ngực ôm ngôi sao.
Cô đưa nó cho Tiêu Tiêu ở bên cạnh: “Cho em, em muốn lấy không?”
Tiêu Tiêu đã sớm quan sát rất lâu, giờ phút này vội vàng không ngừng gật đầu, treo ở bên cặp sách của mình: “Thật đáng yêu, chị làm sao có thể làm được cái này?”
“Trước kia học ở trường cấp ba.” Giản Đào nhún vai: “Chị sợ du lịch ngồi ở trong nhà xe quá chán nên mang theo một ít công cụ giết thời gian.”
Ai biết rằng căn bản không thời gian rảnh rỗi, đến tiền phòng cũng đều là chính mình tự kiếm.
Điều kiện ở đây có hạn nhưng may mắn tổ tiết mục có chuyên viên trang điểm đi theo, cô dùng một số màu trong bảng trang điểm để tô một ít phấn mắt và má hồng. Không được quá tinh xảo nhưng nhìn từ xa thì hiệu quả không thành vấn đề.
Cô chỉ cho là làm chơi, ai biết túi Tiêu Tiêu đặt ở ngoài cùng, vài người công nhân của mục trường đi ngang qua đều rất có hứng thú, hỏi cô ấy mua ở đâu.
Tiếng Anh của Tiêu Tiêu không tốt nên chỉ có thể xin Giản Đào giúp đỡ, Giản Đào giao lưu với các cô tới một lúc sau mới biết được, loại thủ công nhỏ này ở chợ thường bán rất chạy, còn khen tay nghề của cô có thể đi kiếm tiền.
Lúc này tiền trong phong bì của đạo diễn cũng được mở ra, hôm nay tiền bọn họ kiếm được còn chưa đủ, sáng ngày mai còn phải tới… hoặc là đi làm việc khác.
Một tiếng kêu rên truyền ra, Đặng Nhĩ mười tám tuổi gây ồn ào nhất: “Quá nóng rồi, tôi không muốn bị phơi khô ở chỗ này đâu!”
Giản Đào nghĩ nghĩ, hỏi đạo diễn: “Có thể đi làm việc khác sao?”
Đạo diễn nói được : “Mấy người nếu không muốn đi cạo lông dê vậy thì ngày mai có thể đi…”
Giản Đào: “Vậy thì tôi tự mình mở một quầy hàng.”
Đạo diễn đang sửng sốt thì nghe cô nói tiếp: “Ít nhất là không cần phải phơi nắng, hơn nữa vật nhỏ giá thấp, bên này đã có lông dê, chi phí nguyên liệu không đắt, dù không thành công thì cũng không tổn thất cái gì.”
Tiêu Tiêu: “Hơn nữa nếu kiếm được lời thì tốt hơn ở đây cạo lông dê!”
Tổ đạo diễn thương lượng qua, cảm thấy bày quán bán hiệu quả khẳng định khá tốt vì thế gật đầu đồng ý: “Buổi sáng ngày mai Tiểu Đào và Tiêu Tiêu đi bày quán, những người khác làm nhiệm vụ.”
“Vậy cũng được, như thế thì dù cho mấy cô không kiếm được thì còn có chúng tôi bù vào.” Đặng Nhĩ quay đầu nhìn cô: “Nhưng mà chị Tiểu Đào, tôi còn hy vọng là hai người có thể kiếm được nhiều tiền cho chúng tôi ôm đùi.”
Giản Đào cười nhẹ: “Tối nay tôi sẽ cố gắng làm để ngày mai bán, cố gắng không cho mọi người thất vọng, ít nhất kiếm sáu cây kem trở về.”
Hành trình ngày mai đã được sắp xếp xong, tiếp theo đã tới giờ cơm chiều.
Tổ đạo diễn: “Mấy người xem cơm chiều muốn đi ăn ở đâu? Có thể nợ chúng tôi…”
Giản Đào: “Không bằng trở về làm?”
Mọi người tán thành: “Tôi cảm thấy được, bằng không một ngày công lại vô ích.”
Tiêu Tiêu rất hưng phấn: “Chị Tiểu Đào, chị sẽ nấu cơm à?”
Giản Đào cứng người: “Chị không giỏi lắm.”
Nhưng mà Tạ Hành Xuyên rất giỏi.
Ở nơi camera không quay tới, Tạ Hành Xuyên nhướng đuôi lông mày hướng về phía cô.
Rất rõ ràng, người đàn ông đã hiểu rõ một bụng ý nghĩ xấu này của cô.
Cô nghẹn một câu trở về, ho khan hai tiếng, che giấu nói: “Nhưng có sáu người, một người biết nấu cũng không có sao?”
Ôn Hiểu Lâm từ lúc bắt đầu quay đã rất ít lời, rốt cuộc vào giờ phút này mở miệng.
Anh ta cười nói: “Tôi sẽ làm, đêm nay để tôi làm đi.”
“Thật tốt quá.” Tiêu Tiêu ngửa đầu: “Trả hết giấy tờ sắp tới cho tổ tiết mục!”
Am hiểu đào hố tổ tiết mục: “…”
Kế tiếp, ba người đàn ông phụ trách đi mua đồ ăn còn mấy cô về khách sạn nghỉ ngơi trước.
Trên xe, Giản Đào không biết ngửi được mùi hương bay tới từ chỗ nào, một bên chọc nỉ lông dê cảm thán: “Cái gì thơm vậy, giống bạch tuộc viên nhỏ.”
Tiêu Tiêu ghé vào cửa sổ xe, hướng ra ngoài nhìn nhìn: “Chị hẳn là quá muốn ăn cho nên đói sinh ra ảo giác, bên ngoài cũng không có mà.”
“Có điều nơi bọn Đặng Nhĩ đi hẳn là có bán, chị Tiểu Đào, nếu không chị nói bọn họ mua về cho chị một phần?”
Vu Văn ở bên cũng gật đầu: “Đêm nay cô còn phải làm việc, nói với bọn họ mua về cho cô một phần đi, trước tiên không lấp đầy cái bụng thì sao có thể làm việc hiệu quả được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.