Chương 23:
Lộc Linh
09/05/2024
Trong phòng bếp.
Tạ Hành Xuyên cất điện thoại đi, Ôn Hiểu Lâm liếc anh một cái: “Có chuyện gì sao?”
Giọng điệu của người đàn ông rất bình tĩnh: “Ừ, tra công thức.”
“…”
*
Hơn một giờ sau, bữa tối đầu tiên chính thức được hé lộ.
Bởi vì là bữa đầu tiên nên vô cùng phong phú, gần như lấp đầy cả bàn.
Trong đó, món được hoan nghênh nhất chính là do Giản Đào lựa chọn, tôm kho tộ.
Tiêu Tiêu đeo găng tay, khen không dứt miệng: “Món tôm thầy Tạ kho ăn ngon quá.”
Ôn Hiểu Lâm cười nói: “Anh ấy rất nghiêm túc, trước khi làm, tôi thấy anh ấy dùng điện thoại di động, còn tưởng đang giải quyết công việc gì đó. Ai ngờ anh ấy đang tìm kiếm công thức nấu ăn."
Giản Đào: ?
Cái rắm, anh đang châm chọc cô thì có.
Nghĩ đến câu hỏi “Chó còn biết làm tôm kho tộ à?” của Tạ Hành Xuyên, cô không khỏi cười lạnh trong lòng, ai ngờ lúc này người đàn ông kia sẽ trả lời với vẻ mặt bình tĩnh: "Ừm, đang học."
Tiêu Tiêu rất kinh ngạc: “Đang học mà có thể nấu ngon được vậy sao? Em đã ăn qua rất nhiều loại tôm, món hôm nay hoàn toàn có thể xếp vào top năm."
Thật ra lần đầu tiên Giản Đào ăn đồ ăn Tạ Hành Xuyên làm là vào năm lớp mười một.
Lúc đó có một người bạn phải nhập viện, bọn họ quyết định tổ đội đi thăm, người bạn đó ở trong bệnh viện nhịn đến không chịu nổi bèn đặc biệt nhờ anh mang một ít đồ ăn ngon đến.
Ngày hôm đấy Tạ Hành Xuyên mang theo năm món tới, nhận được lời khen ngợi nhất trí, lấp đầy khoảng trống trong dạ dày và linh hồn bốn người, mọi người liền vây quanh hỏi anh đây là nhà hàng nào.
Lúc đó, tiểu thiếu gia uể oải nâng mày, nói là đi ngang qua Túy Tiên Các thuận tay mua.
Rất lâu sau kỳ thi tuyển sinh đại học, một số ít người còn lại tiêu một khoản lớn, nhịn đau quyết định đến Túy Tiên Các đánh chén một bữa, lại nhận được thông báo rằng không có món ăn nào như vậy, dưới sự giận dữ, bọn họ gọi cho Tạ Hành Xuyên, cuối cùng cũng biết được sự thật từ sóng vô tuyến.
Đồ ăn ngày hôm đó là vị thiếu gia mắt cao hơn đầu này tự mình làm.
Nhưng tiểu thiếu gia sao có thể tự tay nấu ăn, cho nên liền thuận miệng tìm một nhà hàng tốt nhất để chụp nồi, không ngờ bọn họ lại nhớ kỹ như vậy.
Đối mặt với chất vấn, Tạ thiếu gia rất tự tin: “Bọn họ làm có ngon bằng của tôi không? Các cậu muốn ăn ngon nhất, vậy chẳng phải là tôi làm sao?”
Lúc ấy cũng có một người bạn tổng kết chính xác lại, nói rằng anh dùng vẻ mặt bình tĩnh nhất, làm ra vẻ tàn nhẫn nhất.
Nghĩ đến đây, Giản Đào không khỏi lắc đầu muốn cười, xen lẫn với sự khinh bỉ trong lòng vừa rồi, theo sau câu nói của Tạ Hành Xuyên, không hiểu sao lại nghe ra ý mỉa mai.
Nếu mọi người không nghe thấy thì còn tốt, vừa lúc bàn ăn yên lặng vài giây, tiếng cười của cô càng trở nên rõ ràng.
Mọi người hoảng sợ nhìn cô, thấy cô cười đến không nói lên lời, sợ đại chiến chạm vào là nổ, liền vội vàng khuyên can, sau đó nhanh chóng chuyển chủ đề, mà tổ đạo diễn ngồi xem cũng cảm thấy kinh hồn táng đảm.
Bữa Hồng Môn Yến đầy mùi thuốc súng trong mắt mọi người kết thúc, ký ức trong đầu Giản Đào cũng dừng ở đây.
Thật ra Tạ Hành Xuyên vẫn luôn là một người như vậy, không hề thay đổi kể từ năm cấp ba.
—— Mặc dù cô có thể cũng không hiểu rõ anh lắm.
Sau bữa tối, mọi người cùng nhau xem phim, Giản Đào tiếp tục móc nỉ lông cừu để bán vào ngày mai, làm được hơn hai mươi cái, nghĩ thầm chắc là đủ rồi, lúc này cô mới ngáp dài một cái rồi đi tắm rửa.
Tắm rửa xong cũng đã gần mười giờ, trong phòng yên tĩnh, cô nhịn không được muốn đi dạo một chút.
Tản mạn từ cửa trước tới cửa sau, cô ngồi trên thềm đá, ngắm nhìn cảnh vật bên kia hồ và ánh đèn lúc mờ lúc tỏ.
Ngồi một lát không có việc gì làm, cô nhớ tới chuyện ID của Tạ Hành Xuyên, liền gửi cho anh một tin nhắn.
Nhặt được quả đào: 【 Nickname hẳn là có thể tự mình sửa, anh có đổi lại không? 】
Tên chó họ Tạ: 【 Không đổi được. 】
【 Sao có thể không đổi được, 】 Cô cảm thấy khó hiểu, 【 Không có phần mềm nào không đổi được ID, có phải anh không làm được không? 】
Tên chó họ Tạ: 【 ? 】
Nhặt được quả đào: 【 Anh cầm tới đây tôi đổi cho. 】
Cô phóng hỏa, cô tới dọn dẹp.
Mười phút sau, Tạ Hành Xuyên đi xuống bãi cỏ dưới lầu.
Có lẽ anh vừa mới tắm xong, từ đầu tóc đến cổ đều có mùi đàn hương, tóc mái trên trán còn ướt.
Anh ném điện thoại vào trong lòng cô, Giản Đào cầm lấy mở ra, đang muốn hướng dẫn anh cái này cài đặt ở đâu, lại phát hiện anh đứng cách mình đến mấy mét, còn đứng dưới tàng cây.
Cô đang ngồi, mặc dù có một khoảng cách nhất định, nhưng vẫn phải ngẩng đầu lên, uyển chuyển hỏi anh:
“Sao, anh đang triển lãm chiều cao khủng của mình à?”
“...”
Tạ Hành Xuyên liếc mắt nhìn bậc thang bên cạnh cô: “Tôi có bệnh sạch sẽ, không ngồi.”
Cô vốn định nói có áo ngủ, trở về cởi ra giặt sạch không phải được rồi sao, nhưng nghĩ lại, có lẽ người có bệnh sạch sẽ sẽ có cảm giác nghi thức.
Thế là cô rút một chiếc lá đặt bên phải mình: “Lại đây, ngồi lên trên mặt cái này.”
Tạ Hành Xuyên nhìn cô như nhìn một người thiểu năng: “Cô dùng lá trên mặt đất lót với để tôi ngồi trên mặt đất có gì khác biệt?”
“…”
Tạ Hành Xuyên cất điện thoại đi, Ôn Hiểu Lâm liếc anh một cái: “Có chuyện gì sao?”
Giọng điệu của người đàn ông rất bình tĩnh: “Ừ, tra công thức.”
“…”
*
Hơn một giờ sau, bữa tối đầu tiên chính thức được hé lộ.
Bởi vì là bữa đầu tiên nên vô cùng phong phú, gần như lấp đầy cả bàn.
Trong đó, món được hoan nghênh nhất chính là do Giản Đào lựa chọn, tôm kho tộ.
Tiêu Tiêu đeo găng tay, khen không dứt miệng: “Món tôm thầy Tạ kho ăn ngon quá.”
Ôn Hiểu Lâm cười nói: “Anh ấy rất nghiêm túc, trước khi làm, tôi thấy anh ấy dùng điện thoại di động, còn tưởng đang giải quyết công việc gì đó. Ai ngờ anh ấy đang tìm kiếm công thức nấu ăn."
Giản Đào: ?
Cái rắm, anh đang châm chọc cô thì có.
Nghĩ đến câu hỏi “Chó còn biết làm tôm kho tộ à?” của Tạ Hành Xuyên, cô không khỏi cười lạnh trong lòng, ai ngờ lúc này người đàn ông kia sẽ trả lời với vẻ mặt bình tĩnh: "Ừm, đang học."
Tiêu Tiêu rất kinh ngạc: “Đang học mà có thể nấu ngon được vậy sao? Em đã ăn qua rất nhiều loại tôm, món hôm nay hoàn toàn có thể xếp vào top năm."
Thật ra lần đầu tiên Giản Đào ăn đồ ăn Tạ Hành Xuyên làm là vào năm lớp mười một.
Lúc đó có một người bạn phải nhập viện, bọn họ quyết định tổ đội đi thăm, người bạn đó ở trong bệnh viện nhịn đến không chịu nổi bèn đặc biệt nhờ anh mang một ít đồ ăn ngon đến.
Ngày hôm đấy Tạ Hành Xuyên mang theo năm món tới, nhận được lời khen ngợi nhất trí, lấp đầy khoảng trống trong dạ dày và linh hồn bốn người, mọi người liền vây quanh hỏi anh đây là nhà hàng nào.
Lúc đó, tiểu thiếu gia uể oải nâng mày, nói là đi ngang qua Túy Tiên Các thuận tay mua.
Rất lâu sau kỳ thi tuyển sinh đại học, một số ít người còn lại tiêu một khoản lớn, nhịn đau quyết định đến Túy Tiên Các đánh chén một bữa, lại nhận được thông báo rằng không có món ăn nào như vậy, dưới sự giận dữ, bọn họ gọi cho Tạ Hành Xuyên, cuối cùng cũng biết được sự thật từ sóng vô tuyến.
Đồ ăn ngày hôm đó là vị thiếu gia mắt cao hơn đầu này tự mình làm.
Nhưng tiểu thiếu gia sao có thể tự tay nấu ăn, cho nên liền thuận miệng tìm một nhà hàng tốt nhất để chụp nồi, không ngờ bọn họ lại nhớ kỹ như vậy.
Đối mặt với chất vấn, Tạ thiếu gia rất tự tin: “Bọn họ làm có ngon bằng của tôi không? Các cậu muốn ăn ngon nhất, vậy chẳng phải là tôi làm sao?”
Lúc ấy cũng có một người bạn tổng kết chính xác lại, nói rằng anh dùng vẻ mặt bình tĩnh nhất, làm ra vẻ tàn nhẫn nhất.
Nghĩ đến đây, Giản Đào không khỏi lắc đầu muốn cười, xen lẫn với sự khinh bỉ trong lòng vừa rồi, theo sau câu nói của Tạ Hành Xuyên, không hiểu sao lại nghe ra ý mỉa mai.
Nếu mọi người không nghe thấy thì còn tốt, vừa lúc bàn ăn yên lặng vài giây, tiếng cười của cô càng trở nên rõ ràng.
Mọi người hoảng sợ nhìn cô, thấy cô cười đến không nói lên lời, sợ đại chiến chạm vào là nổ, liền vội vàng khuyên can, sau đó nhanh chóng chuyển chủ đề, mà tổ đạo diễn ngồi xem cũng cảm thấy kinh hồn táng đảm.
Bữa Hồng Môn Yến đầy mùi thuốc súng trong mắt mọi người kết thúc, ký ức trong đầu Giản Đào cũng dừng ở đây.
Thật ra Tạ Hành Xuyên vẫn luôn là một người như vậy, không hề thay đổi kể từ năm cấp ba.
—— Mặc dù cô có thể cũng không hiểu rõ anh lắm.
Sau bữa tối, mọi người cùng nhau xem phim, Giản Đào tiếp tục móc nỉ lông cừu để bán vào ngày mai, làm được hơn hai mươi cái, nghĩ thầm chắc là đủ rồi, lúc này cô mới ngáp dài một cái rồi đi tắm rửa.
Tắm rửa xong cũng đã gần mười giờ, trong phòng yên tĩnh, cô nhịn không được muốn đi dạo một chút.
Tản mạn từ cửa trước tới cửa sau, cô ngồi trên thềm đá, ngắm nhìn cảnh vật bên kia hồ và ánh đèn lúc mờ lúc tỏ.
Ngồi một lát không có việc gì làm, cô nhớ tới chuyện ID của Tạ Hành Xuyên, liền gửi cho anh một tin nhắn.
Nhặt được quả đào: 【 Nickname hẳn là có thể tự mình sửa, anh có đổi lại không? 】
Tên chó họ Tạ: 【 Không đổi được. 】
【 Sao có thể không đổi được, 】 Cô cảm thấy khó hiểu, 【 Không có phần mềm nào không đổi được ID, có phải anh không làm được không? 】
Tên chó họ Tạ: 【 ? 】
Nhặt được quả đào: 【 Anh cầm tới đây tôi đổi cho. 】
Cô phóng hỏa, cô tới dọn dẹp.
Mười phút sau, Tạ Hành Xuyên đi xuống bãi cỏ dưới lầu.
Có lẽ anh vừa mới tắm xong, từ đầu tóc đến cổ đều có mùi đàn hương, tóc mái trên trán còn ướt.
Anh ném điện thoại vào trong lòng cô, Giản Đào cầm lấy mở ra, đang muốn hướng dẫn anh cái này cài đặt ở đâu, lại phát hiện anh đứng cách mình đến mấy mét, còn đứng dưới tàng cây.
Cô đang ngồi, mặc dù có một khoảng cách nhất định, nhưng vẫn phải ngẩng đầu lên, uyển chuyển hỏi anh:
“Sao, anh đang triển lãm chiều cao khủng của mình à?”
“...”
Tạ Hành Xuyên liếc mắt nhìn bậc thang bên cạnh cô: “Tôi có bệnh sạch sẽ, không ngồi.”
Cô vốn định nói có áo ngủ, trở về cởi ra giặt sạch không phải được rồi sao, nhưng nghĩ lại, có lẽ người có bệnh sạch sẽ sẽ có cảm giác nghi thức.
Thế là cô rút một chiếc lá đặt bên phải mình: “Lại đây, ngồi lên trên mặt cái này.”
Tạ Hành Xuyên nhìn cô như nhìn một người thiểu năng: “Cô dùng lá trên mặt đất lót với để tôi ngồi trên mặt đất có gì khác biệt?”
“…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.