Cắn Một Miếng Đào Mật

Chương 24:

Lộc Linh

09/05/2024

Lười nói với anh, Giản Đào cúi đầu định tự mình đổi lại, lúc này người đàn ông đã đi tới và đứng sau lưng cô.

Cô nhấp vào trang chủ cá nhân — sửa đổi thông tin — thay thế ID — sau đó một dòng nhắc nhở hiện lên: ID không thể sửa đổi trong vòng ba tháng, vui lòng thử lại lần sau.

Giản Đào: “Hả?”

Tạ Hành Xuyên không khỏi thở ra một hơi: “Nếu không phải không được, em cho rằng tôi sẽ không đổi sao?”

Dừng một chút, Tạ Hành Xuyên bắt chước giọng điệu vừa rồi của cô, nhẹ giọng phản bác, “Sao, chẳng lẽ trong lòng em, tôi là một người thiểu năng trí tuệ không thể sử dụng thành thạo điện thoại thông minh à?"

……

Luôn có nhiều cách giải quyết hơn là khó khăn, rất nhanh, Giản Đào đã nghĩ ra cách khác, cô lập một nhóm trở chuyện rồi đổi tên anh thành “Tạ Hành Xuyên”.

Cô chậc một tiếng, vừa lòng nói: “Như vậy nếu anh gửi tin nhắn cho tôi lần nữa, thì nó sẽ hiển thị là Tạ Hành Xuyên.”

Người đàn ông một lúc lâu không nói chuyện, cô quay lại nhìn, thấy Tạ Hành Xuyên đang khoanh tay cụp mắt xuống, nụ cười trên khóe môi không rõ ý vị, lông mày nhướng lên.

Anh nói, “Em làm tôi nhớ tới một câu thành ngữ.”

Diệu thủ hồi xuân*? Huệ chất lan tâm*?

(*) Diệu thủ hồi xuân: Khen ngợi y sư tài giỏi, chữa trị được bệnh nặng.

(*) Huệ chất lan tâm: Chỉ người cao nhã, thanh khiết.

Tạ Hành Xuyên: “Bịt tai trộm chuông.”

“……”

*

Cuộc gặp gỡ đêm nay kết thúc trong thất bại, Giản Đào bịt tai trộm chuông trở về phòng ngủ, định ngày mai làm mười con chó cho hả giận.

Sáng hôm sau, cô và Tiêu Tiêu thức dậy từ sớm, đến chợ trước khi những người khác làm nhiệm vụ.

Buổi sáng không có quá nhiều người, dù sao cũng là ngày đầu tiên mở quầy hàng, Giản Đào ôm tâm lý chỉ cần bán được một cái thì cô sẽ không mất mặt, vừa làm vừa đợi.

Một buổi sáng dường như trôi qua rất nhanh, khi cô trở lại nhà trọ vào giữa trưa, đã mệt mỏi rã rời.



Mọi người đều đã về, ngồi trên sô pha, trông mong nhìn cô đẩy cửa bước vào, nhưng cô chỉ lễ phép chào mọi người rồi mệt mỏi trở về phòng ngủ.

Bầu không khí đông cứng lại một lúc, Đặng Nhĩ ngập ngừng nhìn Tiêu Tiêu phía sau cô, hỏi: “…… Sáng nay, thế nào?”

Tiêu Tiêu thở dài.

Đặng Nhĩ khẩn trương: “Hiệu quả không tốt?”

Tiêu Tiêu tiếp tục thở dài: “Hiệu quả quá tốt.”

“Hả?”

“Bán chạy quá nên mới mệt. Chị Tiểu Đào hầu như không nghỉ cả buổi sáng, mới vừa làm xong liền bán ra, còn có khách hàng đặt trước nói rõ họ muốn cái nào, vì vậy chị ấy phải làm cho kịp ngay tại chỗ.”

“Đừng nói với chị, chuyện này rất tốn thời gian và công sức, chị còn bận thu tiền và ghi sổ, chiều nay chị vẫn phải đi, có bao nhiêu khách hàng đang đợi đó."

Đặng Nhĩ kinh ngạc đứng tại chỗ, nhìn Tiêu Tiêu lấy tiền ra: “Đúng rồi, chị Tiểu Đào nói là mời mọi người ăn kem, bữa tối hôm nay chị ấy mời khách.

“Tốt quá!”

Phòng khách náo nhiệt một hồi, nhớ tới Giản Đào đang ngủ, Đặng Nhĩ lại che miệng, nhỏ giọng nói: “Nếu như buổi chiều còn phải đi, không phải chị hẹn hái dâu tây trước với em rồi sao?”

“Đúng đấy, chị cũng đang sầu chỗ này.” Tiêu Tiêu nói, “Buổi chiều chị Tiểu Đào nhất định phải đi, nhưng một mình chị ấy không đảm đương hết được nhiều việc như vậy, mọi người đều có hẹn trước rồi à?”

Hái dâu tây buổi chiều vẫn là công việc để kiếm tiền mà tổ tiết mục bố trí cho mọi người.

Đặng Nhĩ: “Nông trại chỉ cho phép một nhóm tối đa bốn người vào, cho nên chúng ta…”

Còn có một người lúc ấy không hẹn trước.

Mọi người đồng loạt chuyển sự chú ý sang Tạ Hành Xuyên.

Người đàn ông đang dựa vào ghế sô pha uống nước, như không có chuyện gì xảy ra.

Đặng Nhĩ không dám nói, tổ đạo diễn cũng không dám nói.

Dù sao buổi chiều cũng cần người đi bán thay mình, Tiêu Tiêu cố gắng hết sức, nghĩ rằng thất bại cũng không sao: “Tạ lão sư, có phải anh không cần đi hái dâu hay không?”

“Ừ,” Anh nói, “Không phải chỉ cho bốn người vào sao?”



“Vậy việc bày hàng,” Tiêu Tiêu nắm chặt hai tay, căng da đầu mở miệng, “Nếu không anh…… ủy khuất một chút?”

Yên lặng.

Một khoảng lặng dài.

Cô có thể cảm nhận được rõ ràng ánh mắt thận trọng của tổ đạo diễn, cùng với bàn tay nắm chặt thiết bị đẫm mồ hôi của anh quay phim.

Không biết là ai nuốt nước miếng.

Dường như đang suy nghĩ, Tạ Hành Xuyên đặt cốc nước xuống.

Sau một hồi im lặng kéo dài, người đàn ông nhẹ nhàng nói: “Thôi được, tôi đành ủy khuất một chút.”

Hai chữ ủy khuất được anh kéo dài, giống như cần phải nhấn mạnh hai chữ này, mới thể hiện được hoàn cảnh khó khăn của bản thân.

Trong lòng Tiêu Tiêu thở dài, aiz, chị Tiểu Đào đáng thương.

Giản Đào hồn nhiên không hề hay biết mình đã được sắp xếp rõ ràng, khi cô thức dậy thì thấy phòng khách đã không còn ai cả.

Tạ Hành Xuyên đang mua một số nhu yếu phẩm hàng ngày trên mạng, thấy cô bước đến, anh cũng không nói nhiều.

Giản Đào: “Mấy người Tiêu Tiêu đâu?”

“Đi hái dâu tây rồi.”

“Vậy buổi chiều……”

“Tôi đi với em.”

Lại là sự im lặng.

Lần này im lặng mãi cho đến khi tổ đạo diễn đưa mắt nhìn nhau, Giản Đào mới nói: “Cũng được.”

Chỉ là, rất không tình nguyện.

Tổ đạo diễn: “……”

Phản ứng của hai người với đối phương giống nhau thật đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cắn Một Miếng Đào Mật

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook