Cắn Một Miếng Đào Mật

Chương 29:

Lộc Linh

09/05/2024

[Chủ yếu là Giản Đào đã nổi tiếng trong giới, được rất nhiều người biết đến rồi, còn Tạ Hành Xuyên lại là người có địa vị cao nên mọi người đều đổ xô đến nịnh bợ, lấy lòng. Nhiều năm như vậy, có vẻ như kẻ thù duy nhất của hai người bọn họ chính là đối phương, ngẫm lại cũng thật buồn cười]

[Thật sự muốn biết hai người này vì sao mà kết thù. Dù có rất nhiều giả thiết khác nhau được đưa ra để marketing nhưng tôi chẳng thấy cái nào hợp lý cả. Có người còn nói Tạ Hành Xuyên xanh hơn Giản Đào. Cái này không phải là càng vô nghĩa sao? Cho dù vũ trụ có nổ tung đi nữa thì cũng không có khả năng hai người ở bên nhau đâu.]

[Báo chí cũng từng nêu ra mấy luận điểm giống như vậy. Căn cứ vào điều kiện của hai người trong ngành giải trí, họ tuyệt đối xứng đôi với nhau, Giản Đào tham gia liên hoan phim có thêm năm CP, Tạ Hành Xuyên lại là nhân vật nổi tiếng, là người đứng đầu trong đám nam chủ ở đài B. Bình thường, bất cứ chuyện gì chỉ cần có liên quan đến đỉnh lưu, tất nhiên sẽ không thiếu phần của người hâm mộ CP, nhưng với hai người bọn họ thì cứ hễ có tiết mục nào đó được phổ biến thì nhất định là sẽ có phần thảo luận vì sao mối quan hệ của họ lại kém đến vậy]

[Hừ, đừng nói là người hâm mộ CP, bọn họ ngay đến hai chữ CP cũng chẳng có chút nào liên quan]

Đang lúc chủ đề đã được chuyển sang “Tại sao Giản Đào và Tạ Hành Xuyên lại không thể đến với nhau”, Giản Đào ở trong phòng cũng đã lấy điện thoại ra.

Cô mơ hồ có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng từ nhà bếp bay ra.

Dùng kế đầu tiên trong ba mươi sáu kế, khổ nhục kế, cô mở tin nhắn ra, nhắn với Tạ Hành Xuyên.

Nhặt một quả đào: [hu hu hu hu]

Nhặt một quả đào: [hu hu hu hu hu]

Nhặt một quả đào: [hu hu hu hu hu hu]

Hai phút sau, hắn nhắn tin lại cho cô.

Con chó họ Tạ: [???]

Tốt quá, có trả lời tức là có hy vọng.



Nhặt một quả đào: [Xiên gà, mực nướng, cánh gà nướng thì là của tôi, hu hu hu]

Cô hít hít mũi, biết rõ còn cố ý hỏi: [Anh làm gì trong bếp vậy?]

Con chó họ Tạ: [Nướng đồ ăn]

Con chó họ Tạ: [Chứ chẳng lẽ tôi vào đây để luyện thư pháp?]

Cô theo bản năng nhắn lại “Anh biết viết thư pháp sao?”. May mà cô kịp thời ý thức được, vội xóa đi. Dù sao cũng là có việc cầu người ta, vì thế cô không dám để lộ ý châm chọc, chỉ nhẹ nhàng nhắn.

Nhặt một quả đào: [Hay quá, vậy anh có thể cho tôi xin một ít được không?]

Người bên kia lạnh lùng trả lời: [Không thể]

Giản Đào nhanh chóng lên Baidu, vào Bách khoa toàn thư sao chép một đoạn, tuy không phù hợp với tình huống này nhưng về định nghĩa thì lại rất thuyết phục: [Tài sản chung của vợ chồng thì vợ chồng có quyền đồng sở hữu, đồng thời có quyền bình đẳng trong việc định đoạt tài sản chung].

[Chia cho tôi một nửa, đừng bắt tôi phải cầu xin anh].

Con chó họ Tạ: [?]

Kế thứ hai, dùng tình cảm và lý lẽ để lay động lòng người đã xong, tiếp theo là kế thứ ba, dồn dập tấn công.

Giản Đào tập trung ở hai phím h và u, bấm liên tục không ngừng. Đến lúc chữ “Hu” đã hiện ra được 5 dòng thì ở góc dưới bên trái màn hình xuất hiện khung đối thoại màu xanh.

Con chó họ Tạ: [Ra đây]

Biết việc đã thành, cô vội vàng xốc chăn lên, liếc nhìn Hiểu Hiểu và cô giáo Vu Văn đang tắm rồi vội vã đi ra cửa sau.



…..

Càng gần đến bãi cỏ phía sau, mùi thịt nướng càng nồng.

Trên bậc đá có đặt một cuốn sách, bên trên là mấy thanh tre được quấn bởi hai lớp giấy bạc.

“Dùng sách để đựng?” Giản Đào nhìn về phía Tạ Hành Xuyên đang ngồi gần đó. “Sao anh không dùng đĩa?”

Tạ Hành Xuyên: “Vậy thì phải dùng đến 5 cái đĩa, rất dễ bị phát hiện”.

Mục đích đã đạt được, Giản Đào nghĩ đến những lời khó nghe lúc trước, cố gắng nhịn lại nhịn, thế nhưng, con ma xấu xa nào đó trong đầu cô vẫn không kìm được mà nhảy ra, cô gật đầu khen ngợi: “Anh cũng giỏi vụng trộm ghê ha”.

“…..”

Nghĩ đến trước đây mình từng nói rằng cô sẽ ngoại tình, Tạ Hành Xuyên khẽ dừng lại rồi nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.

Giản Đào đang mở giấy bạc ra, nghe thấy thì ngước lên nhìn anh, ngạc nhiên: “Anh ừm cái gì?”

“Lợi dụng tôi xong rồi trở mặt không nhận người, không hổ là cô.”

“Tôi trở mặt không nhận anh lúc nào? Tôi nói vậy chẳng phải là đang khen ngợi anh sao?” Giản Đào nghiêng đầu: “Khen anh suy nghĩ chu toàn. Tuy công ty công khai nhưng chúng ta lại phải bí mật, phải để ý đến từng chi tiết nhỏ thì chúng ta mới có thể trăm trận trăm thắng được. Anh còn có gì bất mãn nữa chứ?”

Hắn khom người đứng một bên, chân giẫm lên hòn dáng nhỏ, đang xếp thứ gì đó. Nghe cô nói, hắn thậm chí cả mí mắt cũng chẳng thèm nhấc, cũng không biết có nghe hay không nữa.

Bất quá cũng chẳng phải là chuyện gì lớn, Giản Đào bắt đầu thưởng thức món thịt nướng mà mình phải cực khổ lắm mới có được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cắn Một Miếng Đào Mật

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook