Chương 30:
Lộc Linh
09/05/2024
Thức ăn hắn mang theo cũng không nhiều lắm. Ăn xong, Giản Đào cầm que tre bọc lại trong giấy bạc: “Sao không có mực nướng vậy?”
Tạ Hành Xuyên liếc cô một cái: “Cô cũng có ăn hết đâu”
Dừng một chút, hắn nhẹ giọng bổ sung: “Chủ yếu là không muốn nướng”.
Giản Đào thầm nhủ, đây mới là nguyên nhân chính chớ gì.
Cô dí dí ngón chân xuống đất, từ trong túi lấy ra một cái bình nhỏ, đưa tới trước mặt hắn: “Đây, tiền công của anh.”
Cũng không thể ăn chùa của người khác mà, cho nên cô đã chuẩn bị quà đáp lễ.
Tạ Hành Xuyên rũ mắt: “Cái gì?”
“Thuốc chống muỗi, ở đây muỗi nhiều lắm, bị muỗi cắn thì dùng, có thể nhanh chóng giảm ngứa, cái này cũng nhỏ gọn, dễ mang theo bên mình.” Cô nhét vào tay hắn, lại nghĩ đến gì đó, “Tối nay anh nên mang quạt ra ngoài, đúng rồi, nhỏ hai giọt này lên cánh quạt rồi hẵng mở, sảng khoái lắm đó.”
Thấy hắn không nói gì, cô không tự chủ nói tiếp: “Quạt của anh chắc là không bị hết điện đâu hả? Khi nào đèn nhấp nháy màu đỏ thì nó sẽ tự động sạc vào. Loại Type-C này khi nào sạc đầy bình đèn sẽ chuyển xanh, lúc đó mới ngừng sạc, sạc đầy thì có thể dùng đến mấy giờ liên tục, anh nhớ không?”
Nói xong, cô lại cảm thấy giống như mình đang dạy dỗ một đứa trẻ, thậm chí chuyện sạc điện cũng phải hỏi xem hắn có biết làm không, có khi nào anh ta nghĩ rằng cô coi anh ta là kẻ thiểu năng không.
Giản Đào ngẩng đầu nhìn vẻ mặt hắn chìm trong bóng tối, trong lòng bỗng nhảy dựng một cái.
Nghe câu hỏi của cô, Tạ Hành Xuyên thản nhiên trả lời.
“Không.”
“….”
Giản Đào hạ mí mắt, nhạy bén nhận ra tình huống này có gì đó không đúng lắm.
Quả nhiên, giây tiếp theo, người đàn ông đã đứng thẳng dậy, cong cong khóe môi, khẽ chạm vào tay cô:
“Không có em, tôi chẳng làm được gì cả.”
“…..”?
Kỳ quái lắm, đúng không?
***
Ăn thịt nướng xong, cô trở về phòng, những người khác đều đã ngủ say.
Giản Đào nín thở, lặng lẽ tập thể dục hơn nửa giờ cho tiêu bớt thức ăn rồi mới tắm rửa đi ngủ.
Ngày hôm sau thức dậy, cô vẫn còn cảm thấy hơi mệt, vì thế, cô mặc áo choàng tắm vào, định ăn sáng xong sẽ thay đồ.
Kết quả là mới ăn được một nửa, Hiểu Hiểu chợt phát hiện ra một chuyện: “Giản Đào, quần áo của chị dính cái gì vậy?”
Cô cúi đầu nhìn xuống, thấy chỗ cổ áo dính một ít thì là với nước sốt, chắc là tối hôm qua ăn thịt nướng, lúc không cẩn thận bị dính vào.
Ngàn phòng vạn phòng, ngay cả rác cũng mang đến thùng rác công cộng xa nhất, vậy mà lại để sót ở chỗ này.
Tạ Hành Xuyên ở phía đối diện nhìn cô: “…….”
Giản Đào mấp máy môi, một lúc lâu sau cũng không nói được chữ nào, vừa đúng lúc có người nhìn về phía này, buột miệng nói: “Giống như là sốt chấm thịt nướng”, Giản Đào giật mình, vội mở miệng.
Giản Đào: “À, chị nhớ ra rồi, đây là kem tẩy tế bào chết có vị cà phê mà chị đã quảng cáo.”
“…..”
Cuối cùng, cô lại lái câu chuyện sang ý có lợi cho mình. Mọi người đều biết tối hôm qua Tạ Hành Xuyên ở trong bếp, vậy thì không có khả năng cô cũng ở trong bếp ăn thịt nướng với Tạ Hành Xuyên, vì thế, đề tài này nhanh chóng bị bỏ qua.
Sau khi ăn sáng xong, mọi người di chuyển ra khỏi homestay.
Điểm dừng tiếp theo, chỗ cắm trại.
Bởi vì có sáu vị khách mời nên lần này, họ lái một chiếc RV, hơn nữa, địa điểm cắm trại cách đây hơi xa nên nửa đoạn đầu là Tạ Hành Xuyên lái, nửa đoạn sau là Ôn Hiểu Lâm lái.
Lúc Tạ Hành Xuyên lái xe thì Ôn Hiểu Lâm ngồi ở ghế lái phụ, nhưng khi giao tay lái lại cho Ôn Hiểu Lâm thì Tạ Hành Xuyên lại đi thẳng ra ghế sau.
Đối diện Giản Đào vốn không có người, cô đang nằm ngủ gà ngủ gật, chân duỗi thẳng, khá là thoải mái.
Vậy mà Tạ Hành Xuyên lại đột nhiên lại chen đến chỗ cô, chân anh lại dài nên gần như chiếm hết không gian của cô.
Giản Đào không kịp thu chân lại, cô có thể cảm nhận anh đang phớt lờ mình, hai chân cố ý để gần cô, rõ ràng là cố ý muốn ép cô lùi lại.
Lúc này, trong đầu cô đột nhiên hiện lên cảnh tượng anh gác chân mình lên chân cô dưới ghế trong buổi họp mặt của “Starry Night Tour”.
Giản Đào tỉnh ngủ hẳn, thấy phía dưới bàn không có camera, cô chợt nghĩ ra một cách.
Giản Đào chậm rãi nhấc chân lên, khẽ nhích chân chen vào giữa hai chân anh. Tạ Hành Xuyên vừa mới mở sách ra, có cảm giác dường như chân mày anh có hơi nhíu lại.
Thấy anh không có phản ứng, cô cụp mắt xuống, xoay sở lấy chân mình đè lên chân anh.
Nếu không có cách nào gác chân lên ghế, vậy thì gác chân lên hắn ta là được mà.
Cô cũng không rõ lắm chính mình muốn làm gì, tóm lại là chọc phá Tạ Hành Xuyên khiến hắn khó chịu chính là mục đích chuyến đi này của cô.
Nhưng chưa vui mừng được bao lâu thì giây tiếp theo, chân cô đột nhiên bị siết chặt.
Là bị người ta dùng chân kẹp lại.
……?!?!
Không thể động đậy được, cô ngẩng đầu nhìn hắn hoài nghi.
Dưới bàn đang diễn ra một cuộc giao tranh ác liệt, thế nhưng bên trên, Tạ Hành Xuyên lại không hề nhìn cô lấy một cái, vẫn thản nhiên lật sách, nhưng Giản Đào nghi ngờ một chữ hắn ta cũng chẳng đọc được.
Cô không thể rút chân mình ra.
…… Nè, anh có cần phải đuổi tận giết tuyệt vậy không??
Nhà dột còn gặp mưa rào, trong khi Giản Đào đang chật vật chiến đấu thì Đặng Nhĩ lại mở miệng: “Chị Giản Đào, em muốn ăn thạch trái cây.”
Tạ Hành Xuyên liếc cô một cái: “Cô cũng có ăn hết đâu”
Dừng một chút, hắn nhẹ giọng bổ sung: “Chủ yếu là không muốn nướng”.
Giản Đào thầm nhủ, đây mới là nguyên nhân chính chớ gì.
Cô dí dí ngón chân xuống đất, từ trong túi lấy ra một cái bình nhỏ, đưa tới trước mặt hắn: “Đây, tiền công của anh.”
Cũng không thể ăn chùa của người khác mà, cho nên cô đã chuẩn bị quà đáp lễ.
Tạ Hành Xuyên rũ mắt: “Cái gì?”
“Thuốc chống muỗi, ở đây muỗi nhiều lắm, bị muỗi cắn thì dùng, có thể nhanh chóng giảm ngứa, cái này cũng nhỏ gọn, dễ mang theo bên mình.” Cô nhét vào tay hắn, lại nghĩ đến gì đó, “Tối nay anh nên mang quạt ra ngoài, đúng rồi, nhỏ hai giọt này lên cánh quạt rồi hẵng mở, sảng khoái lắm đó.”
Thấy hắn không nói gì, cô không tự chủ nói tiếp: “Quạt của anh chắc là không bị hết điện đâu hả? Khi nào đèn nhấp nháy màu đỏ thì nó sẽ tự động sạc vào. Loại Type-C này khi nào sạc đầy bình đèn sẽ chuyển xanh, lúc đó mới ngừng sạc, sạc đầy thì có thể dùng đến mấy giờ liên tục, anh nhớ không?”
Nói xong, cô lại cảm thấy giống như mình đang dạy dỗ một đứa trẻ, thậm chí chuyện sạc điện cũng phải hỏi xem hắn có biết làm không, có khi nào anh ta nghĩ rằng cô coi anh ta là kẻ thiểu năng không.
Giản Đào ngẩng đầu nhìn vẻ mặt hắn chìm trong bóng tối, trong lòng bỗng nhảy dựng một cái.
Nghe câu hỏi của cô, Tạ Hành Xuyên thản nhiên trả lời.
“Không.”
“….”
Giản Đào hạ mí mắt, nhạy bén nhận ra tình huống này có gì đó không đúng lắm.
Quả nhiên, giây tiếp theo, người đàn ông đã đứng thẳng dậy, cong cong khóe môi, khẽ chạm vào tay cô:
“Không có em, tôi chẳng làm được gì cả.”
“…..”?
Kỳ quái lắm, đúng không?
***
Ăn thịt nướng xong, cô trở về phòng, những người khác đều đã ngủ say.
Giản Đào nín thở, lặng lẽ tập thể dục hơn nửa giờ cho tiêu bớt thức ăn rồi mới tắm rửa đi ngủ.
Ngày hôm sau thức dậy, cô vẫn còn cảm thấy hơi mệt, vì thế, cô mặc áo choàng tắm vào, định ăn sáng xong sẽ thay đồ.
Kết quả là mới ăn được một nửa, Hiểu Hiểu chợt phát hiện ra một chuyện: “Giản Đào, quần áo của chị dính cái gì vậy?”
Cô cúi đầu nhìn xuống, thấy chỗ cổ áo dính một ít thì là với nước sốt, chắc là tối hôm qua ăn thịt nướng, lúc không cẩn thận bị dính vào.
Ngàn phòng vạn phòng, ngay cả rác cũng mang đến thùng rác công cộng xa nhất, vậy mà lại để sót ở chỗ này.
Tạ Hành Xuyên ở phía đối diện nhìn cô: “…….”
Giản Đào mấp máy môi, một lúc lâu sau cũng không nói được chữ nào, vừa đúng lúc có người nhìn về phía này, buột miệng nói: “Giống như là sốt chấm thịt nướng”, Giản Đào giật mình, vội mở miệng.
Giản Đào: “À, chị nhớ ra rồi, đây là kem tẩy tế bào chết có vị cà phê mà chị đã quảng cáo.”
“…..”
Cuối cùng, cô lại lái câu chuyện sang ý có lợi cho mình. Mọi người đều biết tối hôm qua Tạ Hành Xuyên ở trong bếp, vậy thì không có khả năng cô cũng ở trong bếp ăn thịt nướng với Tạ Hành Xuyên, vì thế, đề tài này nhanh chóng bị bỏ qua.
Sau khi ăn sáng xong, mọi người di chuyển ra khỏi homestay.
Điểm dừng tiếp theo, chỗ cắm trại.
Bởi vì có sáu vị khách mời nên lần này, họ lái một chiếc RV, hơn nữa, địa điểm cắm trại cách đây hơi xa nên nửa đoạn đầu là Tạ Hành Xuyên lái, nửa đoạn sau là Ôn Hiểu Lâm lái.
Lúc Tạ Hành Xuyên lái xe thì Ôn Hiểu Lâm ngồi ở ghế lái phụ, nhưng khi giao tay lái lại cho Ôn Hiểu Lâm thì Tạ Hành Xuyên lại đi thẳng ra ghế sau.
Đối diện Giản Đào vốn không có người, cô đang nằm ngủ gà ngủ gật, chân duỗi thẳng, khá là thoải mái.
Vậy mà Tạ Hành Xuyên lại đột nhiên lại chen đến chỗ cô, chân anh lại dài nên gần như chiếm hết không gian của cô.
Giản Đào không kịp thu chân lại, cô có thể cảm nhận anh đang phớt lờ mình, hai chân cố ý để gần cô, rõ ràng là cố ý muốn ép cô lùi lại.
Lúc này, trong đầu cô đột nhiên hiện lên cảnh tượng anh gác chân mình lên chân cô dưới ghế trong buổi họp mặt của “Starry Night Tour”.
Giản Đào tỉnh ngủ hẳn, thấy phía dưới bàn không có camera, cô chợt nghĩ ra một cách.
Giản Đào chậm rãi nhấc chân lên, khẽ nhích chân chen vào giữa hai chân anh. Tạ Hành Xuyên vừa mới mở sách ra, có cảm giác dường như chân mày anh có hơi nhíu lại.
Thấy anh không có phản ứng, cô cụp mắt xuống, xoay sở lấy chân mình đè lên chân anh.
Nếu không có cách nào gác chân lên ghế, vậy thì gác chân lên hắn ta là được mà.
Cô cũng không rõ lắm chính mình muốn làm gì, tóm lại là chọc phá Tạ Hành Xuyên khiến hắn khó chịu chính là mục đích chuyến đi này của cô.
Nhưng chưa vui mừng được bao lâu thì giây tiếp theo, chân cô đột nhiên bị siết chặt.
Là bị người ta dùng chân kẹp lại.
……?!?!
Không thể động đậy được, cô ngẩng đầu nhìn hắn hoài nghi.
Dưới bàn đang diễn ra một cuộc giao tranh ác liệt, thế nhưng bên trên, Tạ Hành Xuyên lại không hề nhìn cô lấy một cái, vẫn thản nhiên lật sách, nhưng Giản Đào nghi ngờ một chữ hắn ta cũng chẳng đọc được.
Cô không thể rút chân mình ra.
…… Nè, anh có cần phải đuổi tận giết tuyệt vậy không??
Nhà dột còn gặp mưa rào, trong khi Giản Đào đang chật vật chiến đấu thì Đặng Nhĩ lại mở miệng: “Chị Giản Đào, em muốn ăn thạch trái cây.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.