Chương 31:
Lộc Linh
09/05/2024
Thạch trái cây để trong tủ ngay trên đầu cô.
Giản Đào gật đầu: “Được, để chị lấy cho em.”
Cô cố tình nói to ý muốn Tạ Hành Xuyên thả chân ra, kết quả vừa đứng dậy lại bị một lực đạo ấn vào ghế trở lại.
Tạ Hành Xuyên, người này như thế nào dầu muối đều không ăn vậy?
Đặng Nhĩ có chút khó hiểu: “Làm sao vậy?”
Mọi người lần lượt nhìn qua, ngay cả Tạ Hành Xuyên cũng khẽ ngước mắt, tay đặt trên sách, thản nhiên nhìn cô như người ngoài cuộc.
Giản Đào từ trong mắt hắn đọc được ba chữ: Chơi nữa không?
……
Cô hít sâu một hơi, cười trả lời Đặng Nhĩ: “Không có gì, mới vừa rồi xe bị xóc, chị đi giày cao gót nên không đứng vững thôi.”
Trên đường đi quả thật bị xóc nảy rất nhiều, vì thế Đặng Nhĩ nói: “Vậy thôi để em tự lấy”.
Chẳng mấy chốc, mọi người đã quay trở lại với chuyện riêng của mình, chân cô rốt cuộc cũng được thả lỏng.
Trong một khắc được thả ra, Giản Đào ngay lập tức rụt chân lại về phần ghế bên mình, động tác nhanh đến mức dường như sợ sẽ bị ai đó giữ lại. Cô nghe được tiếng cười của Tạ Hành Xuyên, giống như đang cười nhạo mình nhát gan.
Đại trượng phu co được dãn được, Giản Đào tự an ủi mình, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn.
*
Địa điểm cắm trại lần này là trong một hang động, trong xe có thể ngủ hai người, thêm bốn cái lều trại đã được chuẩn bị sẵn.
Nhiệt độ giữa ngày và đêm chênh lệch rất lớn, Hiểu Hiểu cùng cô giáo Vu Văn sợ lạnh nên ngủ trong xe còn Giản Đào ngủ trong lều.
Trước khi đi ngủ, mọi người ăn thịt nước, chơi mấy trò chơi, sau đó lần lượt tắm trong xe rồi chuẩn bị đi ngủ.
Đã gần 12 giờ, người quay phim đã quay xong những cảnh ở xa, mọi việc cũng đã xong xuôi, máy quay phim cũng để lại trong xe, sợ những người bên ngoài lo lắng, tổ sản xuất phát cho bốn người mỗi người một cái GoPro, là loại camera cầm tay.
Giản Đào cũng không có gì để quay bèn trực tiếp tắt camera, sợ buổi tối sẽ không thoải mái ngủ được.
Không biết bọn họ dựng lều thế nào, hoặc có thể là do cô không chọn kỹ, lều của cô cư nhiên lại đối diện với lều của Tạ Hành Xuyên, chỉ cần kéo dây kéo ra là có thể nhìn thấy.
Bất quá như vậy cũng thoải mái hơn là đối diện với người khác. Nhìn Tạ Hành Xuyên đang đọc sách ở phía bên kia, Giản Đào lười biếng trực tiếp cởi áo ngực ở trong, lôi nó ra khỏi áo ngủ bên ngoài.
Ngay lúc cô ném nó qua một bên, Tạ Hành Xuyên cũng ngẩng đầu: “…..”
Giản Đào trong bụng nói thầm, rốt cuộc là anh có đọc sách thật không đó?
Nhưng nếu hắn đã nhìn đến, cô cũng có chuyện muốn nói, bèn lấy di động ra, bấm: [Lều của tôi hơi rung lắc, hay là anh qua xem thử coi có vấn đề gì không?]
Con chó họ Tạ: [Không cần, không sao đâu]
[Anh chưa xem sao biết nó không sao? Đừng có mà gạt tôi.]
[Tôi đã xem qua hai lần rồi] Dường như cho rằng cô sẽ không yên tâm, hắn nói thêm.
[Cái của tôi cũng bị như vậy]
[Thật không?]
Giản Đào chui ra, xoay người kiểm tra xem có ai ở đó không, lúc này mới đi đến bên ngoài lều của hắn.
Nhưng cô vẫn là có chút khẩn trương, luôn chú ý đến động tĩnh xung quanh, sợ có người phát hiện. Cô nhìn một vòng quanh lều của hắn, lại cẩn thận ngồi xuống, nghe thấy có một chút tiếng động lập tức xoay người, bộ đồ ngủ vốn đã mỏng manh, theo động tác của cô lộ ra vòng eo rõ ràng.
Thon nhỏ đến mức một tay cũng có thể ôm hết vòng eo kia.
Cô đưa lưng về phía Tạ Hành Xuyên, vừa đang định đứng dậy trở về thì phía sau đột nhiên bị người kéo mạnh.
Cô ngã vào ngực Tạ Hành Xuyên, đầu óc tê dại, hoàn toàn mất đi năng lực phản ứng, cũng cũng không dám kêu ra tiếng, chỉ có thể yên lặng giãy dụa kịch liệt.
Hắn lại phát điên cái gì nữa vậy?
Tạ Hành Xuyên: “Sáng nay ở trên xe, chơi vui không?”
Giản Đào quay đầu lại, kinh ngạc nhìn hắn, lại nhìn chiếc GoPro của hắn.
Tạ Hành Xuyên: “Đã tắt rồi.”
Cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn thấp giọng nói: “Không phải anh cũng đã tính toán rõ ràng với tôi hết rồi sao?”
Tạ Hành Xuyên nhìn cô, ánh mắt đen láy sâu thẳm: “Ai nói?”
“……???”
Cô sững người, nhất thời quên cử động, cho đến khi cơ thể bị xoay lại, đôi tay bị áp chế trên đỉnh đầu, cảm giác bị áp bức quen thuộc ập đến.
Dưới đầu là cái gối, cô lúc này còn không biết Tạ Hành Xuyên muốn làm gì sao.
Mong muốn sống sót khiến cô nhanh chóng phản xạ có điều kiện, vội rụt cổ lại, nhỏ giọng nói: “Tôi sai rồi, được chưa?”
“……”
Thấy động tác của hắn dừng lại, cô còn tưởng đã có hiệu quả, Giản Đào tiếp tục thỏ thẻ: “Anh à, em sai rồi, thật sự sai rồi, lần sau sẽ không dám nữa.”
Ánh đèn lờ mờ phía sau chiếu đến, nhìn không rõ mặt, dường như hắn đang cười, từ từ cụp mắt xuống.
“Bây giờ mới xin tha, có muộn quá không?
Người đàn ông xoa xoa vành tai cô: “Hả? Cô giáo Giản Đào?”
Giản Đào gật đầu: “Được, để chị lấy cho em.”
Cô cố tình nói to ý muốn Tạ Hành Xuyên thả chân ra, kết quả vừa đứng dậy lại bị một lực đạo ấn vào ghế trở lại.
Tạ Hành Xuyên, người này như thế nào dầu muối đều không ăn vậy?
Đặng Nhĩ có chút khó hiểu: “Làm sao vậy?”
Mọi người lần lượt nhìn qua, ngay cả Tạ Hành Xuyên cũng khẽ ngước mắt, tay đặt trên sách, thản nhiên nhìn cô như người ngoài cuộc.
Giản Đào từ trong mắt hắn đọc được ba chữ: Chơi nữa không?
……
Cô hít sâu một hơi, cười trả lời Đặng Nhĩ: “Không có gì, mới vừa rồi xe bị xóc, chị đi giày cao gót nên không đứng vững thôi.”
Trên đường đi quả thật bị xóc nảy rất nhiều, vì thế Đặng Nhĩ nói: “Vậy thôi để em tự lấy”.
Chẳng mấy chốc, mọi người đã quay trở lại với chuyện riêng của mình, chân cô rốt cuộc cũng được thả lỏng.
Trong một khắc được thả ra, Giản Đào ngay lập tức rụt chân lại về phần ghế bên mình, động tác nhanh đến mức dường như sợ sẽ bị ai đó giữ lại. Cô nghe được tiếng cười của Tạ Hành Xuyên, giống như đang cười nhạo mình nhát gan.
Đại trượng phu co được dãn được, Giản Đào tự an ủi mình, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn.
*
Địa điểm cắm trại lần này là trong một hang động, trong xe có thể ngủ hai người, thêm bốn cái lều trại đã được chuẩn bị sẵn.
Nhiệt độ giữa ngày và đêm chênh lệch rất lớn, Hiểu Hiểu cùng cô giáo Vu Văn sợ lạnh nên ngủ trong xe còn Giản Đào ngủ trong lều.
Trước khi đi ngủ, mọi người ăn thịt nước, chơi mấy trò chơi, sau đó lần lượt tắm trong xe rồi chuẩn bị đi ngủ.
Đã gần 12 giờ, người quay phim đã quay xong những cảnh ở xa, mọi việc cũng đã xong xuôi, máy quay phim cũng để lại trong xe, sợ những người bên ngoài lo lắng, tổ sản xuất phát cho bốn người mỗi người một cái GoPro, là loại camera cầm tay.
Giản Đào cũng không có gì để quay bèn trực tiếp tắt camera, sợ buổi tối sẽ không thoải mái ngủ được.
Không biết bọn họ dựng lều thế nào, hoặc có thể là do cô không chọn kỹ, lều của cô cư nhiên lại đối diện với lều của Tạ Hành Xuyên, chỉ cần kéo dây kéo ra là có thể nhìn thấy.
Bất quá như vậy cũng thoải mái hơn là đối diện với người khác. Nhìn Tạ Hành Xuyên đang đọc sách ở phía bên kia, Giản Đào lười biếng trực tiếp cởi áo ngực ở trong, lôi nó ra khỏi áo ngủ bên ngoài.
Ngay lúc cô ném nó qua một bên, Tạ Hành Xuyên cũng ngẩng đầu: “…..”
Giản Đào trong bụng nói thầm, rốt cuộc là anh có đọc sách thật không đó?
Nhưng nếu hắn đã nhìn đến, cô cũng có chuyện muốn nói, bèn lấy di động ra, bấm: [Lều của tôi hơi rung lắc, hay là anh qua xem thử coi có vấn đề gì không?]
Con chó họ Tạ: [Không cần, không sao đâu]
[Anh chưa xem sao biết nó không sao? Đừng có mà gạt tôi.]
[Tôi đã xem qua hai lần rồi] Dường như cho rằng cô sẽ không yên tâm, hắn nói thêm.
[Cái của tôi cũng bị như vậy]
[Thật không?]
Giản Đào chui ra, xoay người kiểm tra xem có ai ở đó không, lúc này mới đi đến bên ngoài lều của hắn.
Nhưng cô vẫn là có chút khẩn trương, luôn chú ý đến động tĩnh xung quanh, sợ có người phát hiện. Cô nhìn một vòng quanh lều của hắn, lại cẩn thận ngồi xuống, nghe thấy có một chút tiếng động lập tức xoay người, bộ đồ ngủ vốn đã mỏng manh, theo động tác của cô lộ ra vòng eo rõ ràng.
Thon nhỏ đến mức một tay cũng có thể ôm hết vòng eo kia.
Cô đưa lưng về phía Tạ Hành Xuyên, vừa đang định đứng dậy trở về thì phía sau đột nhiên bị người kéo mạnh.
Cô ngã vào ngực Tạ Hành Xuyên, đầu óc tê dại, hoàn toàn mất đi năng lực phản ứng, cũng cũng không dám kêu ra tiếng, chỉ có thể yên lặng giãy dụa kịch liệt.
Hắn lại phát điên cái gì nữa vậy?
Tạ Hành Xuyên: “Sáng nay ở trên xe, chơi vui không?”
Giản Đào quay đầu lại, kinh ngạc nhìn hắn, lại nhìn chiếc GoPro của hắn.
Tạ Hành Xuyên: “Đã tắt rồi.”
Cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn thấp giọng nói: “Không phải anh cũng đã tính toán rõ ràng với tôi hết rồi sao?”
Tạ Hành Xuyên nhìn cô, ánh mắt đen láy sâu thẳm: “Ai nói?”
“……???”
Cô sững người, nhất thời quên cử động, cho đến khi cơ thể bị xoay lại, đôi tay bị áp chế trên đỉnh đầu, cảm giác bị áp bức quen thuộc ập đến.
Dưới đầu là cái gối, cô lúc này còn không biết Tạ Hành Xuyên muốn làm gì sao.
Mong muốn sống sót khiến cô nhanh chóng phản xạ có điều kiện, vội rụt cổ lại, nhỏ giọng nói: “Tôi sai rồi, được chưa?”
“……”
Thấy động tác của hắn dừng lại, cô còn tưởng đã có hiệu quả, Giản Đào tiếp tục thỏ thẻ: “Anh à, em sai rồi, thật sự sai rồi, lần sau sẽ không dám nữa.”
Ánh đèn lờ mờ phía sau chiếu đến, nhìn không rõ mặt, dường như hắn đang cười, từ từ cụp mắt xuống.
“Bây giờ mới xin tha, có muộn quá không?
Người đàn ông xoa xoa vành tai cô: “Hả? Cô giáo Giản Đào?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.