Chương 59
Nanhtrang3000
08/10/2014
Quay trở lại với hai người đầu tiên bước qua cánh cổng đen, sau có lẽ là hàng vạn năm.
"Chúng ta đang ở đâu?" Hart hỏi, giọng rất nhỏ, không hẳn là nói với một người cụ thể nào, không hướng tới người đã bước qua cánh cổng đen một phút trước là Vito. Chúng chỉ thuần túy là những thầm thì kinh ngạc được vô thức thốt ra. Ông nâng tay phải để ngang tầm mắt, những vân đỏ lóng lánh như khi ánh sáng xuyên qua một lớp kính vỡ cuộn chảy trên tay Hart. Phải, đúng là cuộn chảy.
Hart và Vito đang đứng trong một căn phòng, với những bức tường cong lồi ra ngoài, như kiểu một ống nước đặt nằm ngang. Những bức tường đỏ rực, chiếu sáng không gian bên trong, nhuộm đỏ hai người đứng trong phòng. Và, cũng như thứ sắc đỏ trên tay Hart lúc này, khi nhìn vào những bức tường, ông dường như cảm thấy thứ gì đó không ngừng cuộn chảy.
Đằng sau Hart là cánh cổng không gian vặn xoắn. Trước mặt ông không xa lắm, đầu cuối căn phòng, nơi Vito đang đứng đối diện với một bức vách kì lạ khác. Hình thoi và hơi nghiêng, với vô số những gai nhọn tòi ra, bức vách có màu đen tuyền, thứ màu đen đậm và bóng chỉ có ở những loại đá quý. Vừa nhìn thoáng qua là Hart đã nghĩ ngay tới những viên tinh thể X.
Căn phòng hoàn toàn trống trơn. Hart có lẽ sẽ không dùng từ căn phòng để mô tả nếu cái nơi ông đang ở dài hơn chút nữa. Không khí nơi đây cũng khá khô ráo, Hart nhận xét trong lúc băng ngang căn phòng tới chỗ ông chủ, âm thầm giật mình với sự liều lĩnh của họ. Quả thật, cả Vito lẫn Hart, không ai biết chút xíu gì về thứ đang đợi họ đằng sau cánh cổng đen. Và nếu Hart đã dám bước vào, đó là bởi vì ông chủ Vito của ông đã làm thế.
Đứng cách một quãng ngắn ngay sau Vito, Hart lặng im như trước giờ vẫn thế. Miệng không nói không có nghĩa là đầu óc cũng không hoạt động, Hart quan sát căn phòng với rất ít tò mò, và vẫn biết được rất rõ là, nơi ông đang ở chẳng phải là phần nối dài thêm của đường hầm ngọc bích.
Vito sớm đã nhận ra sự có mặt của Hart, nhưng không mấy để tâm. Tất cả những gì xung quanh đều khó hiểu và không cần phải hiểu. Vito thích đơn giản hóa những thứ phức tạp, vân vê lòng bàn tay trên mặt thô ráp của bức vách đen, sau cùng Vito nói:
"Chúng ta đã tìm ra thứ quặng được khai thác trong mỏ."
-0-
Không gian giữa cánh cổng dao động, bóng hình Hart và Vito hiện ra cũng kì bí như khi biến mất. Nhiều cặp mắt đang chú mục lên người Vito, nhưng nhanh chóng cụp xuống khi ánh mắt của ông trùm lướt qua.
"Tôi muốn anh cử một đội xuống đây, mang theo những thứ cần thiết để khai thác quặng." Vito vừa đi vừa hạ lệnh. Hart lập tức rút ra máy bộ đàm.
"Sao vậy?" Vito quay sang hỏi khi không lập tức nghe thấy Hart nói gì.
"Ông chủ, bộ đàm của tôi hỏng rồi." Hart trả lời. Đồng thời cũng lấy di dộng trong người ra kiểm tra. "Điện thoại của tôi cũng đã hỏng."
"Hay lắm..." Vito nói khẽ, tay rời khỏi cái máy phiên dịch trên cổ. "Cái này cũng hỏng. Có lẽ toàn bộ những đồ điện tử trên người chúng ta đều đã thế cả."
Hart ra hiệu cho tay cận vệ đi phía sau. Nhận lấy bộ đàm từ tay anh ta, Hart bắt đầu liên lạc với đám thuộc hạ trên miệng hố.
"Cho mười người đội X các cậu xuống dưới này, mang theo cuốc xẻng và túi."
Vito mỉm cười, tay cận vệ thân tín sau khi đã nhận lệnh từ lão thì sẽ có cách thực hiện của ông ta.
"Mấy toa xe có vẻ quá nhỏ." Vito chuyển chủ đề. "Sẽ phải cần đến hàng trăm toa mới có thể vận chuyển hết, trong trường hợp chúng ta khoét rỗng cả bức vách đó."
"Ông chủ, không thể lắp một đường ray dài hàng chục km và làm cho nó đồ sộ cùng một lúc được."
"Tôi biết chứ. Anh nghĩ có thể làm được bao nhiêu viên tinh thể từ bức vách?"
Hart nhún vai. "Hàng ngàn, hay hàng triệu. Tôi không biết bức vách đó dày tới mức nào."
"Tôi nghĩ có vài người ở đây sẵn sàng liều mạng để biết được đấy." Vito nói, quay đầu nhìn mấy tay nghiên cứu sinh ngoan ngoãn đi ở sau cùng. Chà, những bí ẩn dưới lòng hố Lưỡi bò, mỗi cái đều khiến vô số nhà khoa học sẵn sàng đánh đổi tất cả để được nghiên cứu chúng. Tuy nhiên, mối bận tâm hàng đầu và duy nhất của Vito lúc này là những viên tinh thể, và chỉ những viên tinh thể mà thôi. Ngay cả đám nghiên cứu sinh, ông ta cũng chỉ mang theo để phòng trường hợp cần đến họ. Và theo Vito thì, bọn họ lúc này đã hoàn toàn vô tích sự.
"Chúng ta đang ở đâu?" Hart hỏi, giọng rất nhỏ, không hẳn là nói với một người cụ thể nào, không hướng tới người đã bước qua cánh cổng đen một phút trước là Vito. Chúng chỉ thuần túy là những thầm thì kinh ngạc được vô thức thốt ra. Ông nâng tay phải để ngang tầm mắt, những vân đỏ lóng lánh như khi ánh sáng xuyên qua một lớp kính vỡ cuộn chảy trên tay Hart. Phải, đúng là cuộn chảy.
Hart và Vito đang đứng trong một căn phòng, với những bức tường cong lồi ra ngoài, như kiểu một ống nước đặt nằm ngang. Những bức tường đỏ rực, chiếu sáng không gian bên trong, nhuộm đỏ hai người đứng trong phòng. Và, cũng như thứ sắc đỏ trên tay Hart lúc này, khi nhìn vào những bức tường, ông dường như cảm thấy thứ gì đó không ngừng cuộn chảy.
Đằng sau Hart là cánh cổng không gian vặn xoắn. Trước mặt ông không xa lắm, đầu cuối căn phòng, nơi Vito đang đứng đối diện với một bức vách kì lạ khác. Hình thoi và hơi nghiêng, với vô số những gai nhọn tòi ra, bức vách có màu đen tuyền, thứ màu đen đậm và bóng chỉ có ở những loại đá quý. Vừa nhìn thoáng qua là Hart đã nghĩ ngay tới những viên tinh thể X.
Căn phòng hoàn toàn trống trơn. Hart có lẽ sẽ không dùng từ căn phòng để mô tả nếu cái nơi ông đang ở dài hơn chút nữa. Không khí nơi đây cũng khá khô ráo, Hart nhận xét trong lúc băng ngang căn phòng tới chỗ ông chủ, âm thầm giật mình với sự liều lĩnh của họ. Quả thật, cả Vito lẫn Hart, không ai biết chút xíu gì về thứ đang đợi họ đằng sau cánh cổng đen. Và nếu Hart đã dám bước vào, đó là bởi vì ông chủ Vito của ông đã làm thế.
Đứng cách một quãng ngắn ngay sau Vito, Hart lặng im như trước giờ vẫn thế. Miệng không nói không có nghĩa là đầu óc cũng không hoạt động, Hart quan sát căn phòng với rất ít tò mò, và vẫn biết được rất rõ là, nơi ông đang ở chẳng phải là phần nối dài thêm của đường hầm ngọc bích.
Vito sớm đã nhận ra sự có mặt của Hart, nhưng không mấy để tâm. Tất cả những gì xung quanh đều khó hiểu và không cần phải hiểu. Vito thích đơn giản hóa những thứ phức tạp, vân vê lòng bàn tay trên mặt thô ráp của bức vách đen, sau cùng Vito nói:
"Chúng ta đã tìm ra thứ quặng được khai thác trong mỏ."
-0-
Không gian giữa cánh cổng dao động, bóng hình Hart và Vito hiện ra cũng kì bí như khi biến mất. Nhiều cặp mắt đang chú mục lên người Vito, nhưng nhanh chóng cụp xuống khi ánh mắt của ông trùm lướt qua.
"Tôi muốn anh cử một đội xuống đây, mang theo những thứ cần thiết để khai thác quặng." Vito vừa đi vừa hạ lệnh. Hart lập tức rút ra máy bộ đàm.
"Sao vậy?" Vito quay sang hỏi khi không lập tức nghe thấy Hart nói gì.
"Ông chủ, bộ đàm của tôi hỏng rồi." Hart trả lời. Đồng thời cũng lấy di dộng trong người ra kiểm tra. "Điện thoại của tôi cũng đã hỏng."
"Hay lắm..." Vito nói khẽ, tay rời khỏi cái máy phiên dịch trên cổ. "Cái này cũng hỏng. Có lẽ toàn bộ những đồ điện tử trên người chúng ta đều đã thế cả."
Hart ra hiệu cho tay cận vệ đi phía sau. Nhận lấy bộ đàm từ tay anh ta, Hart bắt đầu liên lạc với đám thuộc hạ trên miệng hố.
"Cho mười người đội X các cậu xuống dưới này, mang theo cuốc xẻng và túi."
Vito mỉm cười, tay cận vệ thân tín sau khi đã nhận lệnh từ lão thì sẽ có cách thực hiện của ông ta.
"Mấy toa xe có vẻ quá nhỏ." Vito chuyển chủ đề. "Sẽ phải cần đến hàng trăm toa mới có thể vận chuyển hết, trong trường hợp chúng ta khoét rỗng cả bức vách đó."
"Ông chủ, không thể lắp một đường ray dài hàng chục km và làm cho nó đồ sộ cùng một lúc được."
"Tôi biết chứ. Anh nghĩ có thể làm được bao nhiêu viên tinh thể từ bức vách?"
Hart nhún vai. "Hàng ngàn, hay hàng triệu. Tôi không biết bức vách đó dày tới mức nào."
"Tôi nghĩ có vài người ở đây sẵn sàng liều mạng để biết được đấy." Vito nói, quay đầu nhìn mấy tay nghiên cứu sinh ngoan ngoãn đi ở sau cùng. Chà, những bí ẩn dưới lòng hố Lưỡi bò, mỗi cái đều khiến vô số nhà khoa học sẵn sàng đánh đổi tất cả để được nghiên cứu chúng. Tuy nhiên, mối bận tâm hàng đầu và duy nhất của Vito lúc này là những viên tinh thể, và chỉ những viên tinh thể mà thôi. Ngay cả đám nghiên cứu sinh, ông ta cũng chỉ mang theo để phòng trường hợp cần đến họ. Và theo Vito thì, bọn họ lúc này đã hoàn toàn vô tích sự.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.