Chương 61
Nanhtrang3000
23/10/2014
Vito đợi thêm năm phút. Khi đã chắc chắn người đàn ông kia đã chết, lão thở dài.
"Người tiếp theo."
Lần này, để lôi ra một từ bốn người còn lại khó khăn hơn. Anh chàng vùng vẫy dữ dội. Hart đưa mắt, tay cận vệ hiểu ý. Sao một tiếng rắc khẽ, nạn nhân nằm trên đất rên rỉ. Sau màn dằn mặt, không còn chống cự nữa, kẻ xấu số thứ ba nhìn xung quanh bằng cặp mắt đờ đẫn không chút sinh khí.
Vito lựa chọn trong số những mảnh tinh thể vừa được khai thác, sau cùng bốc lên một mẩu nhỏ, có lẽ là vụn rơi ra khi người ta cuốc một khối lớn hơn. Chứng kiến điều này, trong mắt anh chàng thứ ba dấy lên một tia hi vọng mỏng manh. Khi gã cận vệ đặt mẩu tinh thể lên tay anh ta, chính bản thân Vito cũng bất giác thở mạnh. Chuyện gì xảy ra, nếu sau tất cả, lão không thể lợi dụng thứ mà mình tìm thấy? Chuyện gì xảy ra nếu phải cần một quy trình chế tạo phức tạp trước khi cho ra một viên tinh thể X có thể khơi dậy siêu năng lực của con người từ thứ "quặng" tìm được?
Trong giây phút nghĩ những điều này, Vito Bailando bỗng nhận ra bản thân mình là người như thế nào. Quyết đoán tới mức bốc đồng.
Trái tim già nua của Vito dừng nửa nhịp trước khi lần nữa co bóp đều đặn. Mẩu tinh thể tỏa ra thành những xúc tu nhỏ hơn, và biến mất.
Một gã áo đen dựng kẻ đang quỳ bất động đến trước mặt ông chủ.
"Thế nào? Dị năng của anh là gì?" Vito hỏi.
Người được hỏi nháy mắt vài cái, cả người run rẩy dữ dội.
Vito nhíu mày, giọng trầm đi:
"Dị năng của anh là gì?" Có cái gì đó trong câu hỏi của Vito khiến người nghe lạnh gáy, dù lão không hề thốt ra lời đe dọa nào.
"Tôi..., tôi..., tôi có thể làm nước ngọt hơn!"
"Sao?" Ngay cả Vito cũng nghĩ mình hẳn đã nghe nhầm.
"Tôi có thể làm nước ngọt hơn. Hãy cho tôi một cốc nước lọc, tôi không nói dối, tôi thề..."
Nếu kẻ nào ở trong hoàn cảnh của anh ta mà vẫn còn có thể nói dối, vậy hẳn phải là một kẻ có phần nào đó phi thường. Tuy nhiên, Vito không nghĩ một kẻ ngay cả đứng cũng không vững, nói năng lắp bắp và đầy người mồ hôi lại có can đảm nói dối lão.
"Trước đây anh làm gì?" Vito hỏi.
"Tôi..., tôi..., tôi làm nhân viên pha chế..., tôi làm trong một nhà hàng nhỏ."
Vito nhìn sâu vào mắt anh chàng nhân viên pha chế vài giây, sau cùng hạ lệnh: "Đưa anh ta đi."
Tựa người vào thành ghế phía sau, ông trùm rơi vào trầm tư. Vito nghĩ là mình đã bắt được một cái gì đó.
"Hart này, anh có nghĩ tôi là một người thông minh không?" Hết sức bất ngờ, Vito bỗng hỏi Hart một câu cực kì tế nhị.
"Ông chủ?" Hart nào dám trả lời câu hỏi này, đặc biệt khi ông ta không rõ dụng ý của Vito là gì.
Vito mỉm cười, lão quả thực đã làm khó Hart rồi.
"Để tôi hỏi lại... Hart, anh có nghĩ, tôi hay ai đó có cơ may thông minh hơn những người đã dựng nên cánh cổng và chế tạo ra những thứ này?" Vito cầm một viên tinh thể X hình trứng đưa lên cao.
"Việc này..." Hart ngập ngừng. "Rất khó." Cuối cùng ông ta trả lời theo cách mà rõ ràng là cố ý lảng tránh.
Vito lại cười.
"Chúng ta vốn không có nhiều thời gian để lãng phí, vậy dứt khoát bắt chước như con khỉ đi. Tôi muốn những quặng khai thác được trở nên giống y chang như thế này. Anh hiểu ý tôi chứ?"
Hart làm sao không hiểu ý Vito, không chỉ có thế, ông còn cảm thấy bội phục nữa kìa.
"Tôi hiểu, ông chủ."
"Dẫn bọn họ đi hết đi, ngoài ra, tôi muốn biết nghề nghiệp cụ thể của từng người, cũng như tên tuổi của họ."
"Vâng, ông chủ."
"Người tiếp theo."
Lần này, để lôi ra một từ bốn người còn lại khó khăn hơn. Anh chàng vùng vẫy dữ dội. Hart đưa mắt, tay cận vệ hiểu ý. Sao một tiếng rắc khẽ, nạn nhân nằm trên đất rên rỉ. Sau màn dằn mặt, không còn chống cự nữa, kẻ xấu số thứ ba nhìn xung quanh bằng cặp mắt đờ đẫn không chút sinh khí.
Vito lựa chọn trong số những mảnh tinh thể vừa được khai thác, sau cùng bốc lên một mẩu nhỏ, có lẽ là vụn rơi ra khi người ta cuốc một khối lớn hơn. Chứng kiến điều này, trong mắt anh chàng thứ ba dấy lên một tia hi vọng mỏng manh. Khi gã cận vệ đặt mẩu tinh thể lên tay anh ta, chính bản thân Vito cũng bất giác thở mạnh. Chuyện gì xảy ra, nếu sau tất cả, lão không thể lợi dụng thứ mà mình tìm thấy? Chuyện gì xảy ra nếu phải cần một quy trình chế tạo phức tạp trước khi cho ra một viên tinh thể X có thể khơi dậy siêu năng lực của con người từ thứ "quặng" tìm được?
Trong giây phút nghĩ những điều này, Vito Bailando bỗng nhận ra bản thân mình là người như thế nào. Quyết đoán tới mức bốc đồng.
Trái tim già nua của Vito dừng nửa nhịp trước khi lần nữa co bóp đều đặn. Mẩu tinh thể tỏa ra thành những xúc tu nhỏ hơn, và biến mất.
Một gã áo đen dựng kẻ đang quỳ bất động đến trước mặt ông chủ.
"Thế nào? Dị năng của anh là gì?" Vito hỏi.
Người được hỏi nháy mắt vài cái, cả người run rẩy dữ dội.
Vito nhíu mày, giọng trầm đi:
"Dị năng của anh là gì?" Có cái gì đó trong câu hỏi của Vito khiến người nghe lạnh gáy, dù lão không hề thốt ra lời đe dọa nào.
"Tôi..., tôi..., tôi có thể làm nước ngọt hơn!"
"Sao?" Ngay cả Vito cũng nghĩ mình hẳn đã nghe nhầm.
"Tôi có thể làm nước ngọt hơn. Hãy cho tôi một cốc nước lọc, tôi không nói dối, tôi thề..."
Nếu kẻ nào ở trong hoàn cảnh của anh ta mà vẫn còn có thể nói dối, vậy hẳn phải là một kẻ có phần nào đó phi thường. Tuy nhiên, Vito không nghĩ một kẻ ngay cả đứng cũng không vững, nói năng lắp bắp và đầy người mồ hôi lại có can đảm nói dối lão.
"Trước đây anh làm gì?" Vito hỏi.
"Tôi..., tôi..., tôi làm nhân viên pha chế..., tôi làm trong một nhà hàng nhỏ."
Vito nhìn sâu vào mắt anh chàng nhân viên pha chế vài giây, sau cùng hạ lệnh: "Đưa anh ta đi."
Tựa người vào thành ghế phía sau, ông trùm rơi vào trầm tư. Vito nghĩ là mình đã bắt được một cái gì đó.
"Hart này, anh có nghĩ tôi là một người thông minh không?" Hết sức bất ngờ, Vito bỗng hỏi Hart một câu cực kì tế nhị.
"Ông chủ?" Hart nào dám trả lời câu hỏi này, đặc biệt khi ông ta không rõ dụng ý của Vito là gì.
Vito mỉm cười, lão quả thực đã làm khó Hart rồi.
"Để tôi hỏi lại... Hart, anh có nghĩ, tôi hay ai đó có cơ may thông minh hơn những người đã dựng nên cánh cổng và chế tạo ra những thứ này?" Vito cầm một viên tinh thể X hình trứng đưa lên cao.
"Việc này..." Hart ngập ngừng. "Rất khó." Cuối cùng ông ta trả lời theo cách mà rõ ràng là cố ý lảng tránh.
Vito lại cười.
"Chúng ta vốn không có nhiều thời gian để lãng phí, vậy dứt khoát bắt chước như con khỉ đi. Tôi muốn những quặng khai thác được trở nên giống y chang như thế này. Anh hiểu ý tôi chứ?"
Hart làm sao không hiểu ý Vito, không chỉ có thế, ông còn cảm thấy bội phục nữa kìa.
"Tôi hiểu, ông chủ."
"Dẫn bọn họ đi hết đi, ngoài ra, tôi muốn biết nghề nghiệp cụ thể của từng người, cũng như tên tuổi của họ."
"Vâng, ông chủ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.