Chương 13: Cho Cậu Hai Con Đường (2)
Mạc Võ
21/11/2024
“Tổng thanh tra Uông, không nhận ra ta?” Kim Hâm hào sảng dang hai tay, giống như nhiệt tình ôm Uông Hưng Hải, dẫu sao trong miệng anh ấy, tổng thanh tra Uông này là người cùng phe với anh ấy.
Nhưng mà tổng thanh tra Uông chắc không phải người xách quần đã quỵt nợ, đối mặt sự nhiệt tình của Kim Hâm vẫn bình tĩnh, càng không nghênh đón, lần nữa mở miệng nói: “Các cậu ,vào bằng cách nào?”
“Đương nhiên là đi tới.”
Cuối cùng Kim Hâm thu tay về, biết thời gian eo hẹp: “Tổng thanh tra Uông, nếu ông không quen tôi, vậy tôi sẽ tự giới thiệu trước.” Mặc kệ cằm của Hải Minh Châu sắp đập trúng bàn chân, Kim Hâm nói rất nhanh: “Tôi là Tổng giám đốc của công ty bảo vệ an ninh Jinthang, Kim Hâm.” Chỉ Thẩm Ước: “Đây là cố vấn đặc biệt của công ty Jinthang, Thẩm Ước.”
Dừng lại, lại chỉ Hải Minh Châu nói: “Đây là Tổng giám đốc phụ trách khu nghiệp vụ khu vực Đông Nam Á của công ty chúng tôi, Hải Minh Châu.”
Hải Minh Châu không ngờ thăng chức giống như ngồi tên lửa, cảm giác hạnh phúc tới quá đột nhiên, trông giống như sắp ngất.
Kim Hâm tiếp tục nói: “Tôi biết hôm nay quý công ty gửi thiệp mời triệu tập công ty bảo vệ an ninh đấu thầu, vì vậy không mời mà tới đấu thầu. Đây là hồ sơ mời thầu của công ty Jinthang.”
Mấy chữ “Hồ sơ mời thầu” của anh ấy vừa ra khỏi miệng, Hải Minh Châu lập tức lanh lợi đưa hồ sơ mời thầu tới.
Kim Hâm hài lòng gật đầu, nhẹ nhàng đặt hồ sơ mời thầu lên bàn.
Tổng thanh tra Uông hoàn toàn không nhìn hồ sơ mời thầu, chỉ nghi ngờ nhìn Kim Hâm. Ông ta có thể ở Công Thương Nghiệp Cự Nhân nhiều năm, ánh mắt tất nhiên ghê gớm. Công Thương Nghiệp Cự Nhân tuy không phải hoàng cung, nhưng mấy năm qua người có thể không cần hẹn trước đến trước mặt ông ta, trừ Lý Cự Nhân, Lý Kế Nghiệp ra, quả thật không tìm ra mấy người.
Ngồi ở đây, tỉnh bơ ấn xuống nút khẩn cấp ở mặt bên trong bàn, Uông Hưng Hải cười ha hả nói: “Chuyện kêu gọi đầu tư này, là giám đốc Liêu dưới trướng tôi phụ trách. Cậu đi trình tự bình thường là được, không cần giao hồ sơ mời thầu tới đây.”
Kim Hâm cũng cười ha hả: “Tổng thanh tra Uông, tôi cảm thấy có vẻ Công Thương Nghiệp Cự Nhân đã xảy ra chuyện lớn.” Anh ấy chú ý tới mí mắt của Uông Hưng Hải lơ đãng giật, xác minh suy đoán trong lòng, tùy tiện nói: “Giám đốc Liêu đó lại không xem đó là chuyện quan trọng, tôi đưa hồ sơ mời thầu là một trình tự bình thường, nhưng hình như giám đốc Liêu không đi theo trình tự bình thường, tôi chỉ sợ làm trễ nãi việc quan trọng của Công Thương Nghiệp Cự Nhân.”
Kim Hâm nói mịt mờ, nhưng cáo già như Uông Hưng Hải, vừa nghe cũng biết ắt hẳn giám đốc Liêu là loại thu chút tiền của công ty đấu thầu, nhưng mà giám đốc Liêu là em vợ họ của tổng thanh tra Uông, tất nhiên ông ta không để ý thu chút lợi này ở trong lòng.
“Chuyện này hả... Nếu như Công Thương Nghiệp Cự Nhân có nhân viên không đi theo quy trình, cậu có thể khiếu nại với bộ phận liên quan. Chúng tôi sẽ xử lý công bằng.” Thủ đoạn né tránh của Uông Hưng Hải tuyệt đối không thua gì.
Kim Hâm nhíu mày, thầm nghĩ con cáo già nhà ông nhìn giống như Bao Thanh Thiên, nhưng ai không biết kết quả khiếu nại sau cùng sẽ đến chỗ ông chứ? Tôi ngu thì con mẹ nó mới đi khiếu nại? Đó không phải là ngu hết cứu sao?
Cảm thấy đến lúc rồi, Uông Hưng Hải dùng hai ngón tay dè dặt kẹp hồ sơ mời thầu trên bàn, giống như cầm con rệp ném cho Kim Hâm.
Kim Hâm không động đậy, mặc kệ hồ sơ mời thầu rơi xuống đất.
Hải Minh Châu choáng váng, lật đật khom người nhặt hồ sơ mời thầu lên, nhất thời không biết làm sao.
Liếc thấy nhân viên an ninh đã đến ngoài cửa, Uông Hưng Hải tự tin rồi, trơ tráo nói: “Cậu Kim... đúng không? Công Thương Nghiệp Cự Nhân buôn bán chính đáng, cũng không hoan nghênh hành vi trộm cắp. Nếu như cậu thật sự muốn đấu thầu, làm phiền cậu đi đúng quy trình. Cậu tự tiện xông vào đây, tôi có thể tìm người bắt cậu.”
Dừng chốc lát, cảm thấy bản thân không có nguy hiểm gì, Uông Hưng Hải tràn đầy uy nghiêm nói: “Bây giờ cậu có hai con đường, một cái để bảo vệ giải đến cục cảnh sát, một là ngoan ngoãn ra khỏi cao ốc Cự Nhân với bảo vệ. Cậu định chọn gì?”
Nhân viên an ninh đã đứng ở sau lưng ba người Kim Hâm!
Nhưng mà tổng thanh tra Uông chắc không phải người xách quần đã quỵt nợ, đối mặt sự nhiệt tình của Kim Hâm vẫn bình tĩnh, càng không nghênh đón, lần nữa mở miệng nói: “Các cậu ,vào bằng cách nào?”
“Đương nhiên là đi tới.”
Cuối cùng Kim Hâm thu tay về, biết thời gian eo hẹp: “Tổng thanh tra Uông, nếu ông không quen tôi, vậy tôi sẽ tự giới thiệu trước.” Mặc kệ cằm của Hải Minh Châu sắp đập trúng bàn chân, Kim Hâm nói rất nhanh: “Tôi là Tổng giám đốc của công ty bảo vệ an ninh Jinthang, Kim Hâm.” Chỉ Thẩm Ước: “Đây là cố vấn đặc biệt của công ty Jinthang, Thẩm Ước.”
Dừng lại, lại chỉ Hải Minh Châu nói: “Đây là Tổng giám đốc phụ trách khu nghiệp vụ khu vực Đông Nam Á của công ty chúng tôi, Hải Minh Châu.”
Hải Minh Châu không ngờ thăng chức giống như ngồi tên lửa, cảm giác hạnh phúc tới quá đột nhiên, trông giống như sắp ngất.
Kim Hâm tiếp tục nói: “Tôi biết hôm nay quý công ty gửi thiệp mời triệu tập công ty bảo vệ an ninh đấu thầu, vì vậy không mời mà tới đấu thầu. Đây là hồ sơ mời thầu của công ty Jinthang.”
Mấy chữ “Hồ sơ mời thầu” của anh ấy vừa ra khỏi miệng, Hải Minh Châu lập tức lanh lợi đưa hồ sơ mời thầu tới.
Kim Hâm hài lòng gật đầu, nhẹ nhàng đặt hồ sơ mời thầu lên bàn.
Tổng thanh tra Uông hoàn toàn không nhìn hồ sơ mời thầu, chỉ nghi ngờ nhìn Kim Hâm. Ông ta có thể ở Công Thương Nghiệp Cự Nhân nhiều năm, ánh mắt tất nhiên ghê gớm. Công Thương Nghiệp Cự Nhân tuy không phải hoàng cung, nhưng mấy năm qua người có thể không cần hẹn trước đến trước mặt ông ta, trừ Lý Cự Nhân, Lý Kế Nghiệp ra, quả thật không tìm ra mấy người.
Ngồi ở đây, tỉnh bơ ấn xuống nút khẩn cấp ở mặt bên trong bàn, Uông Hưng Hải cười ha hả nói: “Chuyện kêu gọi đầu tư này, là giám đốc Liêu dưới trướng tôi phụ trách. Cậu đi trình tự bình thường là được, không cần giao hồ sơ mời thầu tới đây.”
Kim Hâm cũng cười ha hả: “Tổng thanh tra Uông, tôi cảm thấy có vẻ Công Thương Nghiệp Cự Nhân đã xảy ra chuyện lớn.” Anh ấy chú ý tới mí mắt của Uông Hưng Hải lơ đãng giật, xác minh suy đoán trong lòng, tùy tiện nói: “Giám đốc Liêu đó lại không xem đó là chuyện quan trọng, tôi đưa hồ sơ mời thầu là một trình tự bình thường, nhưng hình như giám đốc Liêu không đi theo trình tự bình thường, tôi chỉ sợ làm trễ nãi việc quan trọng của Công Thương Nghiệp Cự Nhân.”
Kim Hâm nói mịt mờ, nhưng cáo già như Uông Hưng Hải, vừa nghe cũng biết ắt hẳn giám đốc Liêu là loại thu chút tiền của công ty đấu thầu, nhưng mà giám đốc Liêu là em vợ họ của tổng thanh tra Uông, tất nhiên ông ta không để ý thu chút lợi này ở trong lòng.
“Chuyện này hả... Nếu như Công Thương Nghiệp Cự Nhân có nhân viên không đi theo quy trình, cậu có thể khiếu nại với bộ phận liên quan. Chúng tôi sẽ xử lý công bằng.” Thủ đoạn né tránh của Uông Hưng Hải tuyệt đối không thua gì.
Kim Hâm nhíu mày, thầm nghĩ con cáo già nhà ông nhìn giống như Bao Thanh Thiên, nhưng ai không biết kết quả khiếu nại sau cùng sẽ đến chỗ ông chứ? Tôi ngu thì con mẹ nó mới đi khiếu nại? Đó không phải là ngu hết cứu sao?
Cảm thấy đến lúc rồi, Uông Hưng Hải dùng hai ngón tay dè dặt kẹp hồ sơ mời thầu trên bàn, giống như cầm con rệp ném cho Kim Hâm.
Kim Hâm không động đậy, mặc kệ hồ sơ mời thầu rơi xuống đất.
Hải Minh Châu choáng váng, lật đật khom người nhặt hồ sơ mời thầu lên, nhất thời không biết làm sao.
Liếc thấy nhân viên an ninh đã đến ngoài cửa, Uông Hưng Hải tự tin rồi, trơ tráo nói: “Cậu Kim... đúng không? Công Thương Nghiệp Cự Nhân buôn bán chính đáng, cũng không hoan nghênh hành vi trộm cắp. Nếu như cậu thật sự muốn đấu thầu, làm phiền cậu đi đúng quy trình. Cậu tự tiện xông vào đây, tôi có thể tìm người bắt cậu.”
Dừng chốc lát, cảm thấy bản thân không có nguy hiểm gì, Uông Hưng Hải tràn đầy uy nghiêm nói: “Bây giờ cậu có hai con đường, một cái để bảo vệ giải đến cục cảnh sát, một là ngoan ngoãn ra khỏi cao ốc Cự Nhân với bảo vệ. Cậu định chọn gì?”
Nhân viên an ninh đã đứng ở sau lưng ba người Kim Hâm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.