Chương 14: Tôi Cũng Rất Bất Đắc Dĩ (1)
Mạc Võ
21/11/2024
Mặc dù cảm thấy ba người Kim Hâm hơi kỳ lạ, Uông Hưng Hải lại không có kiên nhẫn trao đổi với họ, mắt thấy nhân viên an ninh đến, Uông Hưng Hải lập tức thể hiện phong độ của nhân vật lớn nắm giữ quyền sống còn.
Kim Hâm đột nhiên cười.
Uông Hưng Hải khó hiểu, cau mày nói: “Cậu cười cái gì?” May là kiến thức của ông ta rộng, cũng quả thật không nghĩ ra Kim Hâm có gì vui vẻ.
Kim Hâm vỗ tay, nhìn Thẩm Ước nói: “Chuyện tôi có thể làm tạm thời chấm dứt ở đây, bây giờ đến anh rồi.”
Thẩm Ước bất đắc dĩ lắc đầu, tiến lên một bước.
“Cậu muốn làm gì? Cậu đừng làm càn! Cậu có tin tôi có thể nhốt cậu vào đồn không.” Uông Hưng Hải cảm thấy đám người này muốn đánh nhau, hơi hốt hoảng.
Nhân viên an ninh bên cạnh bước nhanh về phía trước đè cánh tay của Thẩm Ước, anh cũng không giãy giụa, nhìn Uông Hưng Hải nói: “Tổng thanh tra Uông, tôi muốn nói chuyện riêng với ông mấy phút. Có thể mời những bảo vệ này ra ngoài không?”
“Nhãi ranh cậu cho rằng mình là ai ?” Không đợi Uông Hưng Hải lên tiếng, một bảo vệ cường tráng đã quát lên, muốn tóm Thẩm Ước đưa đi.
“Tiffany.” Thẩm Ước đột nhiên nói.
Mọi người ngẩn ra, phần lớn đều không biết Thẩm Ước đang nói gì, nhưng chữ này dường như có ma lực không giống vật thường khiến Uông Hưng Hải sửng sốt, há hốc mồm có vẻ muốn nói gì, đột nhiên nói với mấy bảo vệ đó: “Các cậu đi ra ngoài trước, đóng cửa lại.”
Bảo vệ dẫn đầu chần chừ nói: “Tổng thanh tra Uông ...” Anh ta hơi lo âu nhìn mấy người Thẩm Ước, rõ ràng lo nghĩ cho an toàn của tổng thanh tra Uông.
“Đi ra ngoài!” Uông Hưng Hải hơi mất kiên nhẫn nói.
Đến khi bảo vệ đi ra ngoài, Uông Hưng Hải ngồi lại ghế làm việc hơi co rúc người, giống như con nhím gặp phải nguy hiểm, nghi ngờ nhìn Thẩm Ước nói: “Cậu muốn nói gì?”
Hải Minh Châu dựng lỗ tai lên, không hiểu cảnh tượng cam go làm sao bị câu nói đầu tiên của Thẩm Ước tùy tiện hóa giải, ngược lại thật sự muốn nghe xem Thẩm Ước muốn nói gì.
Kim Hâm lại nhàn nhã ngồi xuống, cười khẩy nhìn Thẩm Ước.
Thẩm Ước liếc nhìn xung quanh. Cuối cùng nói: “Tiffany vốn dĩ là chiếc nhẫn phẩm chất kim cương, mấy năm này mới đổi nghề làm nước hoa.”
Hải Minh Châu hoang mang.
Uông Hưng Hải chau mày nói: “Rốt cuộc các cậu làm bảo vệ an ninh, hay là đại diện thương hiệu? Cậu... muốn đề cử nhẫn kim cương với tôi? Cậu đi nhầm chỗ đúng không?”
Thẩm Ước hiếm khi cười một tiếng: “Tổng thanh tra Uông không cần nước hoa Tiffany sao?”
“Nếu cậu thích nói những lời nhảm nhí này, làm phiền cậu đến bên ngoài cao ốc Cự Nhân nói đi.” Uông Hưng Hải không nhịn được lại muốn đứng lên, có vẻ chuẩn bị tìm bảo vệ đi vào.
“Tổng thanh tra Uông không cần nước hoa Tiffany, nhưng trong phòng ngược lại có mùi nước hoa bản giới hạn của Tiffany.” Thẩm Ước hời hợt nói.
Uông Hưng Hải nhướng mày: “Cậu muốn nói cái gì?” Tùy tiện nói: “Thư ký của tôi dùng nước hoa, căn phòng này của tôi có mùi nước hoa kỳ lạ lắm sao? Nhưng mà tôi không biết cô ta dùng nước hoa hiệu gì.”
Thẩm Ước nhìn Uông Hưng Hải, trong mắt như có ý nói không rõ: “Nghe nói nước hoa Tiffany không rẻ, giá cả nước hoa không kém nhẫn kim cương bao nhiêu.Quý công ty thật sự là tiền muôn bạc biển, thư ký của tổng thanh tra Uông cũng dùng nước hoa Tiffany bản giới hạn, quả thật khiến người tự ti.”
“Chuyện này phải xem vị trí, vị trí khác nhau, người giống nhau có thể cũng không cùng số mệnh.” Kim Hâm đột nhiên nói tiếp: “Ông chưa từng nghe lý luận chuột của Lý Tư sao?”
“Lý luận chuột cái gì?” Thẩm Ước hỏi ngược lại. Tất nhiên anh biết Kim Hâm muốn nói gì, nhưng mà anh không tiếp, Kim Hâm cũng không nói được.
Hai người như đang hát bè, nói cho người xem nghe, người xem đương nhiên là Uông Hưng Hải.
“Lý Tư là Thừa tướng triều Tần cổ đại.” Kim Hâm vắt hai chân, uyên bác nói: “Trước đây ngài ấy là thư sinh nghèo, có một ngày thấy con chuột ở nhà vệ sinh bị người ta gào đánh, nhưng con chuột trong kho lương quốc khố lại cao cao tại thượng, ăn vừa mập vừa béo mà không ai hỏi tới, vì vậy cảm khái, làm người giống như con chuột, làm chuột cũng phải làm con chuột trong kho lương quốc khố, vì vậy mới cố gắng làm được Thừa tướng nước Tần.”
“Nhưng mà hình như kết quả của Lý Tư không tốt.” Thẩm Ước lẩm bẩm nói.
Kim Hâm đột nhiên cười.
Uông Hưng Hải khó hiểu, cau mày nói: “Cậu cười cái gì?” May là kiến thức của ông ta rộng, cũng quả thật không nghĩ ra Kim Hâm có gì vui vẻ.
Kim Hâm vỗ tay, nhìn Thẩm Ước nói: “Chuyện tôi có thể làm tạm thời chấm dứt ở đây, bây giờ đến anh rồi.”
Thẩm Ước bất đắc dĩ lắc đầu, tiến lên một bước.
“Cậu muốn làm gì? Cậu đừng làm càn! Cậu có tin tôi có thể nhốt cậu vào đồn không.” Uông Hưng Hải cảm thấy đám người này muốn đánh nhau, hơi hốt hoảng.
Nhân viên an ninh bên cạnh bước nhanh về phía trước đè cánh tay của Thẩm Ước, anh cũng không giãy giụa, nhìn Uông Hưng Hải nói: “Tổng thanh tra Uông, tôi muốn nói chuyện riêng với ông mấy phút. Có thể mời những bảo vệ này ra ngoài không?”
“Nhãi ranh cậu cho rằng mình là ai ?” Không đợi Uông Hưng Hải lên tiếng, một bảo vệ cường tráng đã quát lên, muốn tóm Thẩm Ước đưa đi.
“Tiffany.” Thẩm Ước đột nhiên nói.
Mọi người ngẩn ra, phần lớn đều không biết Thẩm Ước đang nói gì, nhưng chữ này dường như có ma lực không giống vật thường khiến Uông Hưng Hải sửng sốt, há hốc mồm có vẻ muốn nói gì, đột nhiên nói với mấy bảo vệ đó: “Các cậu đi ra ngoài trước, đóng cửa lại.”
Bảo vệ dẫn đầu chần chừ nói: “Tổng thanh tra Uông ...” Anh ta hơi lo âu nhìn mấy người Thẩm Ước, rõ ràng lo nghĩ cho an toàn của tổng thanh tra Uông.
“Đi ra ngoài!” Uông Hưng Hải hơi mất kiên nhẫn nói.
Đến khi bảo vệ đi ra ngoài, Uông Hưng Hải ngồi lại ghế làm việc hơi co rúc người, giống như con nhím gặp phải nguy hiểm, nghi ngờ nhìn Thẩm Ước nói: “Cậu muốn nói gì?”
Hải Minh Châu dựng lỗ tai lên, không hiểu cảnh tượng cam go làm sao bị câu nói đầu tiên của Thẩm Ước tùy tiện hóa giải, ngược lại thật sự muốn nghe xem Thẩm Ước muốn nói gì.
Kim Hâm lại nhàn nhã ngồi xuống, cười khẩy nhìn Thẩm Ước.
Thẩm Ước liếc nhìn xung quanh. Cuối cùng nói: “Tiffany vốn dĩ là chiếc nhẫn phẩm chất kim cương, mấy năm này mới đổi nghề làm nước hoa.”
Hải Minh Châu hoang mang.
Uông Hưng Hải chau mày nói: “Rốt cuộc các cậu làm bảo vệ an ninh, hay là đại diện thương hiệu? Cậu... muốn đề cử nhẫn kim cương với tôi? Cậu đi nhầm chỗ đúng không?”
Thẩm Ước hiếm khi cười một tiếng: “Tổng thanh tra Uông không cần nước hoa Tiffany sao?”
“Nếu cậu thích nói những lời nhảm nhí này, làm phiền cậu đến bên ngoài cao ốc Cự Nhân nói đi.” Uông Hưng Hải không nhịn được lại muốn đứng lên, có vẻ chuẩn bị tìm bảo vệ đi vào.
“Tổng thanh tra Uông không cần nước hoa Tiffany, nhưng trong phòng ngược lại có mùi nước hoa bản giới hạn của Tiffany.” Thẩm Ước hời hợt nói.
Uông Hưng Hải nhướng mày: “Cậu muốn nói cái gì?” Tùy tiện nói: “Thư ký của tôi dùng nước hoa, căn phòng này của tôi có mùi nước hoa kỳ lạ lắm sao? Nhưng mà tôi không biết cô ta dùng nước hoa hiệu gì.”
Thẩm Ước nhìn Uông Hưng Hải, trong mắt như có ý nói không rõ: “Nghe nói nước hoa Tiffany không rẻ, giá cả nước hoa không kém nhẫn kim cương bao nhiêu.Quý công ty thật sự là tiền muôn bạc biển, thư ký của tổng thanh tra Uông cũng dùng nước hoa Tiffany bản giới hạn, quả thật khiến người tự ti.”
“Chuyện này phải xem vị trí, vị trí khác nhau, người giống nhau có thể cũng không cùng số mệnh.” Kim Hâm đột nhiên nói tiếp: “Ông chưa từng nghe lý luận chuột của Lý Tư sao?”
“Lý luận chuột cái gì?” Thẩm Ước hỏi ngược lại. Tất nhiên anh biết Kim Hâm muốn nói gì, nhưng mà anh không tiếp, Kim Hâm cũng không nói được.
Hai người như đang hát bè, nói cho người xem nghe, người xem đương nhiên là Uông Hưng Hải.
“Lý Tư là Thừa tướng triều Tần cổ đại.” Kim Hâm vắt hai chân, uyên bác nói: “Trước đây ngài ấy là thư sinh nghèo, có một ngày thấy con chuột ở nhà vệ sinh bị người ta gào đánh, nhưng con chuột trong kho lương quốc khố lại cao cao tại thượng, ăn vừa mập vừa béo mà không ai hỏi tới, vì vậy cảm khái, làm người giống như con chuột, làm chuột cũng phải làm con chuột trong kho lương quốc khố, vì vậy mới cố gắng làm được Thừa tướng nước Tần.”
“Nhưng mà hình như kết quả của Lý Tư không tốt.” Thẩm Ước lẩm bẩm nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.