Chương 15: Tôi Cũng Rất Bất Đắc Dĩ (2)
Mạc Võ
21/11/2024
“Đúng vậy, bị chém đầu.” Kim Hâm cười.
“Ầm” vang một tiếng, Uông Hưng Hải giận dữ vỗ bàn đứng lên nói: “Đủ rồi! Hai người càn quấy xong chưa?” Ông ta cũng không gọi bảo vệ, nhìn chằm chằm Thẩm Ước cười khẩy nói: “Cậu cảm thấy thư ký của tôi có vấn đề thì đi điều tra cô ta đi, cậu cảm thấy sổ sách của tôi có sai sót thì đi tìm cục thuế, các cậu có bản lĩnh hận đời thì cứ sử dụng bản lĩnh, vị trí của tôi là dựa vào bản thân để phấn đấu. Các cậu cho rằng ngấm ngầm tố cáo như vậy, có thể làm gì được tôi sao?”
Thẩm Ước kinh ngạc nói: “Tổng thanh tra Uông nói quá lời rồi. Chúng ta đâu để ý chuyện thuế má? Tôi chỉ muốn nói, tổng thanh tra Uông không biết nước hoa Tiffany, chẳng lẽ không biết nhẫn kim cương Tiffany? Ông nói không biết tôi lại hơi không tin, trong ngăn kéo của ông có một chiếc đấy.”
Uông Hưng Hải sửng sốt, theo bản năng nhìn ngăn kéo.
Ngăn kéo cũng không đóng kín, lộ ra góc hộp nhẫn kim cương, ông ta không ngờ mắt Thẩm Ước lại lanh như vậy.
“Tổng thanh tra Uông tất nhiên mua được nhẫn kim cương rồi.” Hải Minh Châu hơi khó hiểu nói: “Đàn ông mà, tùy tiện mua nhẫn kim cương không biết thương hiệu, lơ là là chuyện bình thường.”
“Nói có lý.”
Thẩm Ước nhìn Uông Hưng Hải sắc mặt tái xanh nói: “Tổng thanh tra Uông không biết nhãn hiệu nhẫn kim cương rất bình thường, nhưng thư ký Chu không thể nào không biết, tôi vừa thấy khi thư ký Chu hốt hoảng đi ra, trên tay cũng đeo một chiếc. Nhưng mà trùng hợp quá, chiếc nhẫn kim cương đó và chiếc trong ngăn kéo tổng thanh tra Uông lại là kiểu tình nhân.”
Hải Minh Châu cuối cùng cũng hiểu: “Hóa ra là như vậy.”
Cô ấy chưa dứt lời, nói như vậy, Uông Hưng Hải lộ ra biểu cảm gần như muốn giết người. Nhưng mà cuối cùng ông ta không bùng nổ, chỉ cười nhạt, cũng không nói gì nữa. Ông ta là người xảo quyệt, biết bây giờ nói nhiều sẽ hớ, dứt khoát giả vờ khinh thường giãi bày.
Thẩm Ước vẫn bình tĩnh nói: “Tôi thấy cảnh tượng này sẽ không nhịn được cảm khái quý công ty không hổ là doanh nghiệp xuyên quốc gia, nhân viên ai cũng dựa vào tinh thần mọi người vì mình, mình vì mọi người, dù tiền lương của một nữ thư ký không tính là cao, mua nhẫn kim cương Tiffany, lại còn cho cấp trên một chiếc. Thuận tiện ...”
“Thuận tiện cái gì?” Hải Minh Châu không nhịn được nói. Bây giờ cô ấy đã tin chắc Uông Hưng Hải và thư ký Chu vừa rồi nhất định là có gian díu.
“Thuận tiện tặng thêm chút nước hoa Tiffany và son.” Thẩm Ước chỉ gò má phải của Uông Hưng Hải.
Uông Hưng Hải nhanh chóng dùng bàn tay gò má phải, gương mặt già nua ửng đỏ, cố bình tĩnh nói: “Cậu nói vớ vẩn gì vậy!”
“Tôi đang nghĩ sao son môi của thư ký Chu lại dính lên mặt tổng thanh tra Uông.” Thẩm Ước lộ vẻ khó hiểu nói.
“Thật ra thì rất đơn giản, cô mau tới biểu diễn cho tổng thanh tra Uông đi.” Kim Hâm hứng thú nói.
Hải Minh Châu sửng sốt, không ngờ mình còn có nghĩa vụ như vậy?
Liếc nhìn Uông Hưng Hải hói đầu, lại nhìn Kim Hâm ngồi trên ghế chờ đợi cô ấy biểu diễn, thậm chí có vẻ muốn tham dự, cuối cùng Hải Minh Châu lựa chọn đi về phía Thẩm Ước.
Thẩm Ước thấy Hải Minh Châu muốn ôm, bắt chước cảnh tượng ban đầu của Uông Hưng Hải và thư ký Chu, vội giơ tay nói: “Dừng!”
Thấy Hải Minh Châu dừng bước, Thẩm Ước như trút được gánh nặng nói: “Chúng ta cũng không cần tái diễn tình tiết cụ thể, tôi chỉ biết thư ký Chu cảm kích tổng thanh tra Uông, tặng nhẫn tình nhân cho tổng thanh tra Uông. Tổng thanh tra Uông cảm kích thịnh tình của thư ký Chu, ngăn kéo cũng không đẩy kỹ, lại luống cuống tay chân muốn tiếp nhận son của thư ký Chu...”
Kim Hâm cười quái đản, lộ ra biểu cảm chỉ có đàn ông mới hiểu.
Sắc mặt của Hải Minh Châu hơi đỏ lên, cắn môi không nói gì nữa.
Uông Hưng Hải nắm quả đấm hồi lâu, cuối cùng chậm rãi ngồi xuống, nói từng chữ: “Cô cậu đang uy hiếp tôi?”
Thẩm Ước cũng không bị khí thế của Uông Hưng Hải hù dọa, chỉ cười nói: “Sao mà chúng tôi dám uy hiếp tổng thanh tra Uông? Công Thương Nghiệp Cự Nhân làm ăn chính đáng, chúng tôi cũng là công ty đứng đắn, nếu như có quy trình chính quy để đi, ai lại thích đi cửa sau chứ? Tổng thanh tra Uông, ông nói xem có đúng không?”
“Ầm” vang một tiếng, Uông Hưng Hải giận dữ vỗ bàn đứng lên nói: “Đủ rồi! Hai người càn quấy xong chưa?” Ông ta cũng không gọi bảo vệ, nhìn chằm chằm Thẩm Ước cười khẩy nói: “Cậu cảm thấy thư ký của tôi có vấn đề thì đi điều tra cô ta đi, cậu cảm thấy sổ sách của tôi có sai sót thì đi tìm cục thuế, các cậu có bản lĩnh hận đời thì cứ sử dụng bản lĩnh, vị trí của tôi là dựa vào bản thân để phấn đấu. Các cậu cho rằng ngấm ngầm tố cáo như vậy, có thể làm gì được tôi sao?”
Thẩm Ước kinh ngạc nói: “Tổng thanh tra Uông nói quá lời rồi. Chúng ta đâu để ý chuyện thuế má? Tôi chỉ muốn nói, tổng thanh tra Uông không biết nước hoa Tiffany, chẳng lẽ không biết nhẫn kim cương Tiffany? Ông nói không biết tôi lại hơi không tin, trong ngăn kéo của ông có một chiếc đấy.”
Uông Hưng Hải sửng sốt, theo bản năng nhìn ngăn kéo.
Ngăn kéo cũng không đóng kín, lộ ra góc hộp nhẫn kim cương, ông ta không ngờ mắt Thẩm Ước lại lanh như vậy.
“Tổng thanh tra Uông tất nhiên mua được nhẫn kim cương rồi.” Hải Minh Châu hơi khó hiểu nói: “Đàn ông mà, tùy tiện mua nhẫn kim cương không biết thương hiệu, lơ là là chuyện bình thường.”
“Nói có lý.”
Thẩm Ước nhìn Uông Hưng Hải sắc mặt tái xanh nói: “Tổng thanh tra Uông không biết nhãn hiệu nhẫn kim cương rất bình thường, nhưng thư ký Chu không thể nào không biết, tôi vừa thấy khi thư ký Chu hốt hoảng đi ra, trên tay cũng đeo một chiếc. Nhưng mà trùng hợp quá, chiếc nhẫn kim cương đó và chiếc trong ngăn kéo tổng thanh tra Uông lại là kiểu tình nhân.”
Hải Minh Châu cuối cùng cũng hiểu: “Hóa ra là như vậy.”
Cô ấy chưa dứt lời, nói như vậy, Uông Hưng Hải lộ ra biểu cảm gần như muốn giết người. Nhưng mà cuối cùng ông ta không bùng nổ, chỉ cười nhạt, cũng không nói gì nữa. Ông ta là người xảo quyệt, biết bây giờ nói nhiều sẽ hớ, dứt khoát giả vờ khinh thường giãi bày.
Thẩm Ước vẫn bình tĩnh nói: “Tôi thấy cảnh tượng này sẽ không nhịn được cảm khái quý công ty không hổ là doanh nghiệp xuyên quốc gia, nhân viên ai cũng dựa vào tinh thần mọi người vì mình, mình vì mọi người, dù tiền lương của một nữ thư ký không tính là cao, mua nhẫn kim cương Tiffany, lại còn cho cấp trên một chiếc. Thuận tiện ...”
“Thuận tiện cái gì?” Hải Minh Châu không nhịn được nói. Bây giờ cô ấy đã tin chắc Uông Hưng Hải và thư ký Chu vừa rồi nhất định là có gian díu.
“Thuận tiện tặng thêm chút nước hoa Tiffany và son.” Thẩm Ước chỉ gò má phải của Uông Hưng Hải.
Uông Hưng Hải nhanh chóng dùng bàn tay gò má phải, gương mặt già nua ửng đỏ, cố bình tĩnh nói: “Cậu nói vớ vẩn gì vậy!”
“Tôi đang nghĩ sao son môi của thư ký Chu lại dính lên mặt tổng thanh tra Uông.” Thẩm Ước lộ vẻ khó hiểu nói.
“Thật ra thì rất đơn giản, cô mau tới biểu diễn cho tổng thanh tra Uông đi.” Kim Hâm hứng thú nói.
Hải Minh Châu sửng sốt, không ngờ mình còn có nghĩa vụ như vậy?
Liếc nhìn Uông Hưng Hải hói đầu, lại nhìn Kim Hâm ngồi trên ghế chờ đợi cô ấy biểu diễn, thậm chí có vẻ muốn tham dự, cuối cùng Hải Minh Châu lựa chọn đi về phía Thẩm Ước.
Thẩm Ước thấy Hải Minh Châu muốn ôm, bắt chước cảnh tượng ban đầu của Uông Hưng Hải và thư ký Chu, vội giơ tay nói: “Dừng!”
Thấy Hải Minh Châu dừng bước, Thẩm Ước như trút được gánh nặng nói: “Chúng ta cũng không cần tái diễn tình tiết cụ thể, tôi chỉ biết thư ký Chu cảm kích tổng thanh tra Uông, tặng nhẫn tình nhân cho tổng thanh tra Uông. Tổng thanh tra Uông cảm kích thịnh tình của thư ký Chu, ngăn kéo cũng không đẩy kỹ, lại luống cuống tay chân muốn tiếp nhận son của thư ký Chu...”
Kim Hâm cười quái đản, lộ ra biểu cảm chỉ có đàn ông mới hiểu.
Sắc mặt của Hải Minh Châu hơi đỏ lên, cắn môi không nói gì nữa.
Uông Hưng Hải nắm quả đấm hồi lâu, cuối cùng chậm rãi ngồi xuống, nói từng chữ: “Cô cậu đang uy hiếp tôi?”
Thẩm Ước cũng không bị khí thế của Uông Hưng Hải hù dọa, chỉ cười nói: “Sao mà chúng tôi dám uy hiếp tổng thanh tra Uông? Công Thương Nghiệp Cự Nhân làm ăn chính đáng, chúng tôi cũng là công ty đứng đắn, nếu như có quy trình chính quy để đi, ai lại thích đi cửa sau chứ? Tổng thanh tra Uông, ông nói xem có đúng không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.