Chương 21: Có Lòng Mà Không Đủ Sức
Ngậm Chi Xanh
18/11/2024
Nguyên Duy còn chưa kịp hỏi Lili là ai thì cánh cửa bên cạnh đã mở. Một cô gái tóc xoăn ngắn, vẻ ngoài tinh nghịch thò đầu ra.
Lili nũng nịu trách móc: “Lâu thế, em cứ tưởng anh trốn mất rồi.”
Minh Thành Kiệt mỉm cười, ân cần đưa túi thức ăn cho cô rồi quay sang nhìn anh trai đang cầm chai trà ô long. Thấy Nguyên Duy có vẻ khác lạ nhưng không thể xác định rõ ràng, cậu ta tò mò hỏi: “Anh đi đâu về mà giờ này mới về vậy?”
“Không phải việc của em.” Nguyên Duy lạnh lùng đáp, nhưng ngay sau đó, ánh mắt anh liếc qua Thành Kiệt, vẻ mặt bất chợt thay đổi, quan tâm hỏi: “Em có thấy khó chịu ở đâu không? Cần đi bệnh viện không?”
Minh Thành Kiệt cảm động, gãi đầu ngại ngùng đáp: “Anh đừng lo, giờ em đã ổn rồi.”
Hôm sau, Nguyên Duy lôi Minh Thành Kiệt đến bệnh viện kiểm tra, như thể sợ rằng cậu gặp phải vấn đề sức khỏe nghiêm trọng.
Bác sĩ giải thích rằng loại thuốc Thành Kiệt đã dùng chỉ gây nguy hiểm nếu người dùng bị dị ứng với thành phần, nhưng vì cậu không có dấu hiệu dị ứng nào, nên sẽ không gặp rủi ro gì thêm. Thuốc sẽ được thải ra khỏi cơ thể một cách tự nhiên qua quá trình trao đổi chất.
“Anh yên tâm chưa?” Minh Thành Kiệt vui vẻ hỏi khi cả hai ra khỏi bệnh viện.
Nguyên Duy nhíu mày, không hài lòng: “Bớt giao du với đám bạn bè hư hỏng đó đi.”
Minh Thành Kiệt gật đầu lia lịa, bước theo sát anh trai và thề thốt: “Em sẽ tránh xa bọn họ! Em thề đấy. Trước giờ em chưa từng dùng loại thuốc đó với cô gái nào cả! Nhưng có lần em bị gài… Cô ấy bảo là để tăng hứng thú...”
Nguyên Duy liếc qua, ánh mắt sắc lạnh khiến Thành Kiệt ngay lập tức im bặt, người lập tức đứng thẳng, giơ ba ngón tay lên thề thốt: “Tránh xa! Em nhất định tránh xa đám bạn đó!”
Tối hôm đó, khi về nhà ăn cơm, bố của Minh Thành Kiệt hỏi: “Đêm qua lại không về nhà, lại đi đâu quậy phá hả?”
Thành Kiệt bịa chuyện: “Con ở với anh Nguyên Duy.”
Nguyên Duy thoáng khựng lại nhưng không vạch trần lời nói dối của em họ.
Nghe vậy, bố Thành Kiệt không còn nổi giận, chỉ thở dài trách: “Hiếm khi anh con về Tân Loan, con nên dành thời gian ở cạnh anh ấy, học hỏi từ anh nhiều vào.”
Minh Thành Kiệt lập tức giả bộ ngoan ngoãn: “Con nhất định sẽ học tập thật tốt từ anh!”
Dù biết lời này chẳng đáng tin là bao nhưng vì thái độ tỏ ra tích cực, bố cậu không trách mắng thêm.
Trong bữa ăn, chủ đề dần chuyển sang công việc. Bố Minh Thành Kiệt biết rõ Nguyên Duy đến đây không chỉ để thị sát công ty con mà còn có ý định thu mua một công ty công nghệ.
Công ty này nổi tiếng nhờ phát triển một phần mềm tương tác AI tiên tiến, nhưng sau đó liên tục gặp khó khăn và các nhà sáng lập cũng đường ai nấy đi. Dù đã chuyển sang phát triển game, họ vẫn không đạt được thành tựu gì đáng kể.
Bố Thành Kiệt hỏi thêm về chi tiết nhưng Nguyên Duy chỉ đáp gọn: “Vẫn đang tiếp cận ạ.”
Sau đó, hai người tiếp tục bàn luận về sự phát triển của trí tuệ nhân tạo trong những năm gần đây. Dù vẻ ngoài Nguyên Duy luôn lạnh lùng và nghiêm khắc nhưng Minh Thành Kiệt vẫn cảm nhận được sự quan tâm từ anh trai. Cậu nghĩ, mặc dù anh có vẻ mặt khó chịu, nhưng luôn âm thầm bảo vệ và chăm lo cho mình.
Trước khi xuống bơi, Nguyên Duy hỏi Minh Thành Kiệt số điện thoại của Phó Nhuận Nghi, nói rằng anh cần lấy lại chiếc đồng hồ đã để quên ở chỗ cô ấy. Minh Thành Kiệt lập tức hiểu ra lý do anh họ đến tìm cô ấy tối hôm trước, chính là vì chiếc đồng hồ đó. Chiếc đồng hồ trị giá hơn một triệu tệ, không phải là món đồ có thể dễ dàng để lạc mất nên Nguyên Duy mới sốt sắng lấy lại đến vậy.
Thành Kiệt áy náy, không muốn anh họ phí sức đã nhanh nhảu đề nghị: “Anh để em đi lấy cho, anh không cần vất vả thêm đâu.”
Nhưng Nguyên Duy thẳng thừng từ chối: “Không cần.”
Minh Thành Kiệt trấn an: “Anh yên tâm, nếu đồng hồ ở chỗ Phó Nhuận Nghi chắc chắn không mất được.”
Nguyên Duy thoáng nghi hoặc, đáp: “Thật không?”
Minh Thành Kiệt quả quyết: “Thật mà! Phó Nhuận Nghi không phải kiểu người thực dụng. Nhưng mà… cô ấy cũng không dễ gần. Em nghĩ cô ấy có chút tổn thương tâm lý nên mới khao khát lập gia đình và tìm kiếm một cuộc hôn nhân đích thực. Thực ra em cũng không phải không thích cô ấy, chỉ là... một là em thấy chưa hợp tuổi, hai là chuyện cứu rỗi những cô gái có tâm hồn mong manh như vậy khiến em áp lực.”
Nói xong, Minh Thành Kiệt thở dài kết luận: “Thuộc dạng có lòng mà không đủ sức.”
Nguyên Duy hừ lạnh: “Có lòng sao?” Câu hỏi của anh nhẹ nhàng nhưng mang theo vẻ lạnh lùng đầy ẩn ý.
Điện thoại lại rung, Minh Thành Kiệt vội cúi xuống đọc tin nhắn, may mắn là anh trai không để ý. Cậu nhanh chóng trả lời qua giọng nói: “Ngoan nha, em cứ đi dạo phố với bạn trước đi. Thích gì anh mua cho, đừng mệt quá nhé.”
Nhìn dáng vẻ dịu dàng của Thành Kiệt, Nguyên Duy không khỏi tò mò, không biết kiểu quan hệ giữa một đôi nam nữ chẳng thân thiết mấy và cũng chẳng có nền tảng tình cảm sẽ như thế nào sau khi đã qua đêm cùng nhau.
“Bọn em thân nhau lắm à?”
“Không hẳn, em thích những cô gái trầm tính, ít nói. Nhưng đối với cô ấy, em lại có chút ấn tượng. Hôm đó, cô ấy nói rằng đã thầm thích em từ lâu rồi.”
Nguyên Duy khẽ nhíu lại: “Vậy bây giờ bọn em là quan hệ gì?”
“Chẳng là gì cả” Minh Thành Kiệt thản nhiên nói: “Cô ấy thích em như thế, chẳng lẽ vừa xong việc là em mặc kệ cô ấy sao?”
Nói rồi, Thành Kiệt nhếch môi khinh bỉ, bất bình: “Em ghét nhất là mấy gã bạc tình, xem phụ nữ là gì chứ!”
Nguyên Duy nhìn biểu cảm của em họ, tâm trạng có chút phức tạp, nhất thời không nói thêm gì.
Ngay sau đó, Lili lại nhắn tin, kèm một bức ảnh tự chụp trước gương và một đoạn ghi âm. Minh Thành Kiệt mở loa ngoài ——
“Anh có thấy chân em hơi to không? Có phải em nên giảm cân không, hu hu.”
Minh Thành Kiệt đáp: “To gì mà to, đừng quan trọng ngoại hình quá, đã là con gái thì ai cũng đẹp cả, mập hay ốm gì cũng tốt.”
Lili làm nũng hỏi: “Thế em có phải là tuyệt nhất không?”
Minh Thành Kiệt không chút khó khăn với thái độ giống như một người thầy tận tình, dịu dàng khuyên nhủ: “Ngoan nào, con gái là sinh vật đẹp nhất thế gian, đừng so đo làm gì, ai cũng có nét đẹp riêng mà.”
Nguyên Duy càng nhìn Thành Kiệt, sắc mặt càng thêm phức tạp. Cậu em họ vô dụng này hình như cũng không phải hoàn toàn không có gì hay ho, tuy điểm yếu nhiều nhưng điểm mạnh thì lại có vẻ rất đáng gờm.
Minh Thành Kiệt trò chuyện với Lili một lúc, rồi đứng dậy chào tạm biệt Nguyên Duy. Bạn của Lili đột nhiên có việc nên cho cô leo cây, khiến cậu phải đi cùng cô mua sắm và chọn túi xách.
“Anh, em đi trước nhé.”
Nguyên Duy ngồi lại một mình vài phút, đắn đo giữa việc ra ngoài hay quay về xử lý công việc qua email. Đúng lúc anh vừa quyết định, cầm điện thoại định đứng dậy thì màn hình bỗng sáng lên.
Là cuộc gọi công việc từ trợ lý, thông báo có thêm thông tin điều tra về công ty công nghệ mà Nguyên Duy đang muốn mua lại, có thể đây sẽ là điểm đột phá. Nguyên Duy đành quay về phòng để xem tài liệu mới được gửi đến.
Xử lý xong công việc, ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ đã bắt đầu ngả về phía Tây. Nguyên Duy nhìn ra ngoài, cảm thấy đây là thời điểm hoàn hảo, không quá sớm cũng không quá muộn.
Lili nũng nịu trách móc: “Lâu thế, em cứ tưởng anh trốn mất rồi.”
Minh Thành Kiệt mỉm cười, ân cần đưa túi thức ăn cho cô rồi quay sang nhìn anh trai đang cầm chai trà ô long. Thấy Nguyên Duy có vẻ khác lạ nhưng không thể xác định rõ ràng, cậu ta tò mò hỏi: “Anh đi đâu về mà giờ này mới về vậy?”
“Không phải việc của em.” Nguyên Duy lạnh lùng đáp, nhưng ngay sau đó, ánh mắt anh liếc qua Thành Kiệt, vẻ mặt bất chợt thay đổi, quan tâm hỏi: “Em có thấy khó chịu ở đâu không? Cần đi bệnh viện không?”
Minh Thành Kiệt cảm động, gãi đầu ngại ngùng đáp: “Anh đừng lo, giờ em đã ổn rồi.”
Hôm sau, Nguyên Duy lôi Minh Thành Kiệt đến bệnh viện kiểm tra, như thể sợ rằng cậu gặp phải vấn đề sức khỏe nghiêm trọng.
Bác sĩ giải thích rằng loại thuốc Thành Kiệt đã dùng chỉ gây nguy hiểm nếu người dùng bị dị ứng với thành phần, nhưng vì cậu không có dấu hiệu dị ứng nào, nên sẽ không gặp rủi ro gì thêm. Thuốc sẽ được thải ra khỏi cơ thể một cách tự nhiên qua quá trình trao đổi chất.
“Anh yên tâm chưa?” Minh Thành Kiệt vui vẻ hỏi khi cả hai ra khỏi bệnh viện.
Nguyên Duy nhíu mày, không hài lòng: “Bớt giao du với đám bạn bè hư hỏng đó đi.”
Minh Thành Kiệt gật đầu lia lịa, bước theo sát anh trai và thề thốt: “Em sẽ tránh xa bọn họ! Em thề đấy. Trước giờ em chưa từng dùng loại thuốc đó với cô gái nào cả! Nhưng có lần em bị gài… Cô ấy bảo là để tăng hứng thú...”
Nguyên Duy liếc qua, ánh mắt sắc lạnh khiến Thành Kiệt ngay lập tức im bặt, người lập tức đứng thẳng, giơ ba ngón tay lên thề thốt: “Tránh xa! Em nhất định tránh xa đám bạn đó!”
Tối hôm đó, khi về nhà ăn cơm, bố của Minh Thành Kiệt hỏi: “Đêm qua lại không về nhà, lại đi đâu quậy phá hả?”
Thành Kiệt bịa chuyện: “Con ở với anh Nguyên Duy.”
Nguyên Duy thoáng khựng lại nhưng không vạch trần lời nói dối của em họ.
Nghe vậy, bố Thành Kiệt không còn nổi giận, chỉ thở dài trách: “Hiếm khi anh con về Tân Loan, con nên dành thời gian ở cạnh anh ấy, học hỏi từ anh nhiều vào.”
Minh Thành Kiệt lập tức giả bộ ngoan ngoãn: “Con nhất định sẽ học tập thật tốt từ anh!”
Dù biết lời này chẳng đáng tin là bao nhưng vì thái độ tỏ ra tích cực, bố cậu không trách mắng thêm.
Trong bữa ăn, chủ đề dần chuyển sang công việc. Bố Minh Thành Kiệt biết rõ Nguyên Duy đến đây không chỉ để thị sát công ty con mà còn có ý định thu mua một công ty công nghệ.
Công ty này nổi tiếng nhờ phát triển một phần mềm tương tác AI tiên tiến, nhưng sau đó liên tục gặp khó khăn và các nhà sáng lập cũng đường ai nấy đi. Dù đã chuyển sang phát triển game, họ vẫn không đạt được thành tựu gì đáng kể.
Bố Thành Kiệt hỏi thêm về chi tiết nhưng Nguyên Duy chỉ đáp gọn: “Vẫn đang tiếp cận ạ.”
Sau đó, hai người tiếp tục bàn luận về sự phát triển của trí tuệ nhân tạo trong những năm gần đây. Dù vẻ ngoài Nguyên Duy luôn lạnh lùng và nghiêm khắc nhưng Minh Thành Kiệt vẫn cảm nhận được sự quan tâm từ anh trai. Cậu nghĩ, mặc dù anh có vẻ mặt khó chịu, nhưng luôn âm thầm bảo vệ và chăm lo cho mình.
Trước khi xuống bơi, Nguyên Duy hỏi Minh Thành Kiệt số điện thoại của Phó Nhuận Nghi, nói rằng anh cần lấy lại chiếc đồng hồ đã để quên ở chỗ cô ấy. Minh Thành Kiệt lập tức hiểu ra lý do anh họ đến tìm cô ấy tối hôm trước, chính là vì chiếc đồng hồ đó. Chiếc đồng hồ trị giá hơn một triệu tệ, không phải là món đồ có thể dễ dàng để lạc mất nên Nguyên Duy mới sốt sắng lấy lại đến vậy.
Thành Kiệt áy náy, không muốn anh họ phí sức đã nhanh nhảu đề nghị: “Anh để em đi lấy cho, anh không cần vất vả thêm đâu.”
Nhưng Nguyên Duy thẳng thừng từ chối: “Không cần.”
Minh Thành Kiệt trấn an: “Anh yên tâm, nếu đồng hồ ở chỗ Phó Nhuận Nghi chắc chắn không mất được.”
Nguyên Duy thoáng nghi hoặc, đáp: “Thật không?”
Minh Thành Kiệt quả quyết: “Thật mà! Phó Nhuận Nghi không phải kiểu người thực dụng. Nhưng mà… cô ấy cũng không dễ gần. Em nghĩ cô ấy có chút tổn thương tâm lý nên mới khao khát lập gia đình và tìm kiếm một cuộc hôn nhân đích thực. Thực ra em cũng không phải không thích cô ấy, chỉ là... một là em thấy chưa hợp tuổi, hai là chuyện cứu rỗi những cô gái có tâm hồn mong manh như vậy khiến em áp lực.”
Nói xong, Minh Thành Kiệt thở dài kết luận: “Thuộc dạng có lòng mà không đủ sức.”
Nguyên Duy hừ lạnh: “Có lòng sao?” Câu hỏi của anh nhẹ nhàng nhưng mang theo vẻ lạnh lùng đầy ẩn ý.
Điện thoại lại rung, Minh Thành Kiệt vội cúi xuống đọc tin nhắn, may mắn là anh trai không để ý. Cậu nhanh chóng trả lời qua giọng nói: “Ngoan nha, em cứ đi dạo phố với bạn trước đi. Thích gì anh mua cho, đừng mệt quá nhé.”
Nhìn dáng vẻ dịu dàng của Thành Kiệt, Nguyên Duy không khỏi tò mò, không biết kiểu quan hệ giữa một đôi nam nữ chẳng thân thiết mấy và cũng chẳng có nền tảng tình cảm sẽ như thế nào sau khi đã qua đêm cùng nhau.
“Bọn em thân nhau lắm à?”
“Không hẳn, em thích những cô gái trầm tính, ít nói. Nhưng đối với cô ấy, em lại có chút ấn tượng. Hôm đó, cô ấy nói rằng đã thầm thích em từ lâu rồi.”
Nguyên Duy khẽ nhíu lại: “Vậy bây giờ bọn em là quan hệ gì?”
“Chẳng là gì cả” Minh Thành Kiệt thản nhiên nói: “Cô ấy thích em như thế, chẳng lẽ vừa xong việc là em mặc kệ cô ấy sao?”
Nói rồi, Thành Kiệt nhếch môi khinh bỉ, bất bình: “Em ghét nhất là mấy gã bạc tình, xem phụ nữ là gì chứ!”
Nguyên Duy nhìn biểu cảm của em họ, tâm trạng có chút phức tạp, nhất thời không nói thêm gì.
Ngay sau đó, Lili lại nhắn tin, kèm một bức ảnh tự chụp trước gương và một đoạn ghi âm. Minh Thành Kiệt mở loa ngoài ——
“Anh có thấy chân em hơi to không? Có phải em nên giảm cân không, hu hu.”
Minh Thành Kiệt đáp: “To gì mà to, đừng quan trọng ngoại hình quá, đã là con gái thì ai cũng đẹp cả, mập hay ốm gì cũng tốt.”
Lili làm nũng hỏi: “Thế em có phải là tuyệt nhất không?”
Minh Thành Kiệt không chút khó khăn với thái độ giống như một người thầy tận tình, dịu dàng khuyên nhủ: “Ngoan nào, con gái là sinh vật đẹp nhất thế gian, đừng so đo làm gì, ai cũng có nét đẹp riêng mà.”
Nguyên Duy càng nhìn Thành Kiệt, sắc mặt càng thêm phức tạp. Cậu em họ vô dụng này hình như cũng không phải hoàn toàn không có gì hay ho, tuy điểm yếu nhiều nhưng điểm mạnh thì lại có vẻ rất đáng gờm.
Minh Thành Kiệt trò chuyện với Lili một lúc, rồi đứng dậy chào tạm biệt Nguyên Duy. Bạn của Lili đột nhiên có việc nên cho cô leo cây, khiến cậu phải đi cùng cô mua sắm và chọn túi xách.
“Anh, em đi trước nhé.”
Nguyên Duy ngồi lại một mình vài phút, đắn đo giữa việc ra ngoài hay quay về xử lý công việc qua email. Đúng lúc anh vừa quyết định, cầm điện thoại định đứng dậy thì màn hình bỗng sáng lên.
Là cuộc gọi công việc từ trợ lý, thông báo có thêm thông tin điều tra về công ty công nghệ mà Nguyên Duy đang muốn mua lại, có thể đây sẽ là điểm đột phá. Nguyên Duy đành quay về phòng để xem tài liệu mới được gửi đến.
Xử lý xong công việc, ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ đã bắt đầu ngả về phía Tây. Nguyên Duy nhìn ra ngoài, cảm thấy đây là thời điểm hoàn hảo, không quá sớm cũng không quá muộn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.