Chương 32: Không Thật Sự Thân Quen
Ngậm Chi Xanh
23/11/2024
Lúc Bàng Như nhìn thấy Phó Nhuận Nghi tại khách sạn Minh Đàm thì cô ấy và Nguyên Duy đã dùng bữa xong.
Cả hai đang tranh luận về việc đưa cô về nhà. Biết Nguyên Duy có việc cần giải quyết, Phó Nhuận Nghi không muốn làm phiền và đề nghị tự về, nhưng Nguyên Duy kiên quyết yêu cầu cô đợi tài xế đến.
Từ xa, Bàng Như thấy bóng lưng cao ráo của một người đàn ông mặc áo thun đen. Vì anh ta quay lưng nên Bàng Như không nghe rõ cuộc nói chuyện, chỉ thấy nét mặt của Phó Nhuận Nghi có vẻ ngượng ngùng.
Đến khi thấy tài xế của nhà Minh Thành Kiệt và một người đàn ông ăn mặc bảnh bao bước ra từ sảnh, Bàng Như mới bừng tỉnh.
Bàng Như thầm nghĩ: “Thì ra là thế, không lẽ người này là anh chàng mà cô ấy nhắc đến!”
Đêm đó khi mọi người uống rượu ở quán bar, Bàng Như không có mặt. Nhưng sau đó cô cũng đọc qua đoạn trò chuyện dài hơn 99 tin nhắn trong nhóm. Trong đó, có người đoán rằng Minh Thành Kiệt vẫn chưa hết hi vọng. Khi vừa đến anh đã lập tức xông vào uống thay Phó Nhuận Nghi, rõ ràng muốn thể hiện điều gì đó.
Khi Bàng Như còn đang suy nghĩ, người đàn ông ấy rời đi để nghe điện thoại. Trước khi đi anh còn chỉ vào Phó Nhuận Nghi, như ra hiệu cô ấy nên chờ ở đây.
Bàng Như lập tức cảm thấy khó chịu, nghĩ rằng Minh Thành Kiệt thật sự quá lì lợm, giờ lại còn chơi kiểu “tổng tài bá đạo” nữa chứ?
Cô bước đến chỗ Phó Nhuận Nghi, hỏi đầy nghi ngờ: “Anh ta vẫn còn bám lấy em à? Sao không nói cho chị biết? Mấy câu chị dạy lần trước không hiệu quả à?”
Bàng Như vừa ngạc nhiên vì cách thức của mình không có tác dụng, vừa giận vì đối phương vẫn dai dẳng làm phiền Phó Nhuận Nghi.
“Gì cơ?” Phó Nhuận Nghi hoàn toàn mờ mịt, chưa kịp hiểu Bàng Như đã nhầm người.
Nhưng Bàng Như không phải là người dễ bỏ qua, mang theo cơn giận, cô sải bước đến chỗ Nguyên Duy, vỗ mạnh vào vai anh, lớn tiếng: “Này! Anh cứ nói thích bạn tôi nhưng rốt cuộc có định kết hôn không? Theo đuổi người khác mà làm kiểu đó sao?”
Phó Nhuận Nghi lúng túng chạy theo, gương mặt hoảng hốt, nhưng không kịp ngăn cản.
Nguyên Duy quay đầu lại, ánh mắt điềm tĩnh, hơi cúi xuống nhìn người vừa gây náo loạn. Cái nhìn ấy khiến bàn tay đang đặt trên vai anh lập tức rụt về. Trước mặt là một gương mặt điển trai nhưng không phải của Minh Thành Kiệt. Bàng Như sững sờ tròn mắt.
Nguyên Duy vẫn giữ điện thoại bên tai, không hề tỏ ra khó chịu, chỉ khẽ nhìn sang Phó Nhuận Nghi, hỏi: “Em lại muốn tìm người kết hôn à?”
Phó Nhuận Nghi khẽ nuốt nước bọt, lắc đầu thật nhanh.
Nguyên Duy nói với người trong điện thoại: “Để vậy đã, tôi gọi lại sau.”
Bất chấp tiếng tò mò của Trần Khải vang lên: “Ai? Ai muốn kết hôn thế?”. Anh thẳng tay cúp máy, chẳng buồn giải thích.
Nguyên Duy liếc nhìn Phó Nhuận Nghi, sau đó chuyển ánh mắt sang người đối diện, cuối cùng lại quay về phía Phó Nhuận Nghi hỏi: “Bạn em à?”
Phó Nhuận Nghi gật đầu, đáp nhanh: “Ừm. Xin lỗi, em chưa kịp nói cho chị ấy, chị ấy nhận nhầm người thôi.”
“Ồ. Nhầm anh với ai thế?” Nguyên Duy tỏ vẻ rất hứng thú.
Phó Nhuận Nghi hơi ngập ngừng: “…Chắc là Minh Thành Kiệt.”
Bàng Như lập tức xác nhận, cười gượng: “Phải phải, tôi nhầm anh là Minh Thành Kiệt rồi. Xin lỗi nhé, vừa nãy hơi nóng, cứ tưởng rằng Minh Thành Kiệt lại đến quấy rầy Nhuận Nghi nhà chúng tôi mình thôi.”
“Quấy rầy sao?” Nguyên Duy lập tức bắt được từ khóa, ánh mắt trở nên sắc bén: “Hắn đã làm gì Phó Nhuận Nghi?”
Với tư cách là “đạo diễn” dàn xếp màn kết thúc giữa Phó Nhuận Nghi và Minh Thành Kiệt, Bàng Như dĩ nhiên nắm rõ mọi chuyện Minh Thành Kiệt đã làm với cô nhưng vừa há miệng chuẩn bị nói thì Phó Nhuận Nghi đã nhanh chóng kéo tay cô lại, thì thầm bên tai: “Đừng, đừng kể.”
Bàng Như đành phải cười trừ, lấp liếm: “Thật ra thì… chẳng có gì to tát đâu. Chỉ là Nhuận Nghi của chúng tôi quá cuốn hút nên thi thoảng gặp phải người không ra gì là điều bình thường thôi.”
Nguyên Duy vừa hỏi vừa như xác nhận: “Ồ, thật sao?”
Phó Nhuận Nghi liền chen vào, cắt ngang cuộc trò chuyện giữa Bàng Như và Nguyên Duy, nói với anh: “Em vừa gặp bạn nên không cần vội về nhà. Em muốn cùng bạn qua quán cà phê ngồi một chút. Anh cứ đi lo công việc trước, không cần lo cho em.”
Nguyên Duy đáp lời, ánh mắt bình thản: “Vậy em cứ nói chuyện với bạn đi. Anh xử lý một số việc xong sẽ quay lại tìm em.”
Phó Nhuận Nghi gật đầu: “Được.”
Khi anh vừa đi khỏi không xa, cô nghe thấy anh dặn tài xế: “Tôi không quen khu này lắm, anh tìm giúp tôi xem ở đâu có bán chậu hoa.”
“Tìm chậu hoa có gì khó đâu, anh cần cỡ nào? Tôi sẽ lo ngay.”
Nhận lấy tài liệu từ trợ lý, Nguyên Duy nói không cần: “Tôi tự lái xe đi mua sau.”
Đợi ba người họ đi xa, Bàng Như mới thu ánh mắt lại, chăm chú nhìn gương mặt đang ửng hồng của Phó Nhuận Nghi rồi hỏi: “Có chuyện gì thế này? Đừng bảo là không có gì nhé. Vừa nãy em với anh ta kéo qua kéo lại, chị nhìn thấy hết đó nha.”
Sợ Bàng Như nói quá to gây chú ý, Phó Nhuận Nghi nắm tay cô kéo sang một bên, thì thầm: “Tìm chỗ ngồi trước đã, em sẽ kể hết mà.”
“Nhớ là phải khai hết ra đấy! Tên anh ta là gì?” Bàng Như hỏi tới, miệng nói không ngừng nghỉ, trong khi bước chân bị kéo đi một cách bị động. Thế nhưng ánh mắt vẫn nhanh nhạy, thoáng liếc thấy góc của chiếc túi vệ sinh ló ra từ túi xách chưa kéo khóa của Phó Nhuận Nghi.
Bàng Như nhớ rất rõ.
Lần trước dịp cuối năm, cả hai cùng đi siêu thị để đổi điểm thưởng. Khi đó Phó Nhuận Nghi không chọn túi xách hàng hiệu mà lại chọn chiếc, còn nói rằng nó tiện dụng. Lúc đó, Bàng Như còn khuyên cô: “Nghĩ cho kỹ đi, bình thường có ai hẹn em đi chơi mà em chịu đâu. Mang túi vệ sinh theo để ngủ qua đêm? Nghĩ mà xem, có tiện dụng không?”
Vậy mà giờ… lại thấy cô mang ra dùng thật?
“Phó Nhuận Nghi, em ở qua đêm với ai thế?” Giọng Bàng Như lại cao lên vài phần, không che giấu sự bất ngờ. “Có phải với anh chàng vừa nãy không?”
Phó Nhuận Nghi giật mình quay đầu lại, gương mặt hiện rõ nét ngạc nhiên: “Sao chị biết?”
Bàng Như không ngờ Phó Nhuận Nghi thực sự đã ở qua đêm với một người đàn ông trong khách sạn, vừa sốc vừa tranh thủ trêu chọc: “Có phải là sáng nay em chưa soi gương không? Cái vết đỏ nhỏ nhỏ trên cổ em là… do muỗi đốt à?”
Đến khi vào quán cà phê vắng người, cả hai chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, Bàng Như đùa cợt: “Thôi nào, đừng soi nữa. Vừa nãy chị chỉ đùa thôi.”
Lúc này, Phó Nhuận Nghi mới hơi tin, đặt chiếc điện thoại đang bật camera trước xuống.
Phó Nhuận Nghi nhanh chóng nhớ lại khoảng thời gian ở cùng Nguyên Duy, anh không hề cố ý đặt nụ hôn quá mạnh vào người cô, chỉ là những cái chạm nhẹ mang tính tượng trưng, không thể để lại dấu vết gì cả.
Bàng Như gọi một ly cà phê, ánh mắt sắc sảo như chuẩn bị thẩm vấn: “Khai mau, anh ta là ai? Hai người tiến triển nhanh thế à?”
Phó Nhuận Nghi suy nghĩ một lát rồi đáp: “Anh ấy là Nguyên Duy, anh họ của Minh Thành Kiệt.”
“Anh họ của Minh Thành Kiệt?” Bàng Như suy nghĩ một chút rồi như bừng tỉnh: “Khoan đã, không phải em bảo là cực ghét Minh Thành Kiệt sao? Sao lại với anh họ anh ta mà… được thế này rồi?”
“Em ghét Minh Thành Kiệt thì liên quan gì đến việc thích Nguyên Duy chứ? Hơn nữa, trước đây em đâu biết họ là anh em họ.” Phó Nhuận Nghi nhíu mày, phản bác.
“Lần trước mình gặp nhau vào cuối tháng Tư ở khách sạn này, em còn bảo không muốn yêu đương mà, sao giờ lại…”
Cả hai đang tranh luận về việc đưa cô về nhà. Biết Nguyên Duy có việc cần giải quyết, Phó Nhuận Nghi không muốn làm phiền và đề nghị tự về, nhưng Nguyên Duy kiên quyết yêu cầu cô đợi tài xế đến.
Từ xa, Bàng Như thấy bóng lưng cao ráo của một người đàn ông mặc áo thun đen. Vì anh ta quay lưng nên Bàng Như không nghe rõ cuộc nói chuyện, chỉ thấy nét mặt của Phó Nhuận Nghi có vẻ ngượng ngùng.
Đến khi thấy tài xế của nhà Minh Thành Kiệt và một người đàn ông ăn mặc bảnh bao bước ra từ sảnh, Bàng Như mới bừng tỉnh.
Bàng Như thầm nghĩ: “Thì ra là thế, không lẽ người này là anh chàng mà cô ấy nhắc đến!”
Đêm đó khi mọi người uống rượu ở quán bar, Bàng Như không có mặt. Nhưng sau đó cô cũng đọc qua đoạn trò chuyện dài hơn 99 tin nhắn trong nhóm. Trong đó, có người đoán rằng Minh Thành Kiệt vẫn chưa hết hi vọng. Khi vừa đến anh đã lập tức xông vào uống thay Phó Nhuận Nghi, rõ ràng muốn thể hiện điều gì đó.
Khi Bàng Như còn đang suy nghĩ, người đàn ông ấy rời đi để nghe điện thoại. Trước khi đi anh còn chỉ vào Phó Nhuận Nghi, như ra hiệu cô ấy nên chờ ở đây.
Bàng Như lập tức cảm thấy khó chịu, nghĩ rằng Minh Thành Kiệt thật sự quá lì lợm, giờ lại còn chơi kiểu “tổng tài bá đạo” nữa chứ?
Cô bước đến chỗ Phó Nhuận Nghi, hỏi đầy nghi ngờ: “Anh ta vẫn còn bám lấy em à? Sao không nói cho chị biết? Mấy câu chị dạy lần trước không hiệu quả à?”
Bàng Như vừa ngạc nhiên vì cách thức của mình không có tác dụng, vừa giận vì đối phương vẫn dai dẳng làm phiền Phó Nhuận Nghi.
“Gì cơ?” Phó Nhuận Nghi hoàn toàn mờ mịt, chưa kịp hiểu Bàng Như đã nhầm người.
Nhưng Bàng Như không phải là người dễ bỏ qua, mang theo cơn giận, cô sải bước đến chỗ Nguyên Duy, vỗ mạnh vào vai anh, lớn tiếng: “Này! Anh cứ nói thích bạn tôi nhưng rốt cuộc có định kết hôn không? Theo đuổi người khác mà làm kiểu đó sao?”
Phó Nhuận Nghi lúng túng chạy theo, gương mặt hoảng hốt, nhưng không kịp ngăn cản.
Nguyên Duy quay đầu lại, ánh mắt điềm tĩnh, hơi cúi xuống nhìn người vừa gây náo loạn. Cái nhìn ấy khiến bàn tay đang đặt trên vai anh lập tức rụt về. Trước mặt là một gương mặt điển trai nhưng không phải của Minh Thành Kiệt. Bàng Như sững sờ tròn mắt.
Nguyên Duy vẫn giữ điện thoại bên tai, không hề tỏ ra khó chịu, chỉ khẽ nhìn sang Phó Nhuận Nghi, hỏi: “Em lại muốn tìm người kết hôn à?”
Phó Nhuận Nghi khẽ nuốt nước bọt, lắc đầu thật nhanh.
Nguyên Duy nói với người trong điện thoại: “Để vậy đã, tôi gọi lại sau.”
Bất chấp tiếng tò mò của Trần Khải vang lên: “Ai? Ai muốn kết hôn thế?”. Anh thẳng tay cúp máy, chẳng buồn giải thích.
Nguyên Duy liếc nhìn Phó Nhuận Nghi, sau đó chuyển ánh mắt sang người đối diện, cuối cùng lại quay về phía Phó Nhuận Nghi hỏi: “Bạn em à?”
Phó Nhuận Nghi gật đầu, đáp nhanh: “Ừm. Xin lỗi, em chưa kịp nói cho chị ấy, chị ấy nhận nhầm người thôi.”
“Ồ. Nhầm anh với ai thế?” Nguyên Duy tỏ vẻ rất hứng thú.
Phó Nhuận Nghi hơi ngập ngừng: “…Chắc là Minh Thành Kiệt.”
Bàng Như lập tức xác nhận, cười gượng: “Phải phải, tôi nhầm anh là Minh Thành Kiệt rồi. Xin lỗi nhé, vừa nãy hơi nóng, cứ tưởng rằng Minh Thành Kiệt lại đến quấy rầy Nhuận Nghi nhà chúng tôi mình thôi.”
“Quấy rầy sao?” Nguyên Duy lập tức bắt được từ khóa, ánh mắt trở nên sắc bén: “Hắn đã làm gì Phó Nhuận Nghi?”
Với tư cách là “đạo diễn” dàn xếp màn kết thúc giữa Phó Nhuận Nghi và Minh Thành Kiệt, Bàng Như dĩ nhiên nắm rõ mọi chuyện Minh Thành Kiệt đã làm với cô nhưng vừa há miệng chuẩn bị nói thì Phó Nhuận Nghi đã nhanh chóng kéo tay cô lại, thì thầm bên tai: “Đừng, đừng kể.”
Bàng Như đành phải cười trừ, lấp liếm: “Thật ra thì… chẳng có gì to tát đâu. Chỉ là Nhuận Nghi của chúng tôi quá cuốn hút nên thi thoảng gặp phải người không ra gì là điều bình thường thôi.”
Nguyên Duy vừa hỏi vừa như xác nhận: “Ồ, thật sao?”
Phó Nhuận Nghi liền chen vào, cắt ngang cuộc trò chuyện giữa Bàng Như và Nguyên Duy, nói với anh: “Em vừa gặp bạn nên không cần vội về nhà. Em muốn cùng bạn qua quán cà phê ngồi một chút. Anh cứ đi lo công việc trước, không cần lo cho em.”
Nguyên Duy đáp lời, ánh mắt bình thản: “Vậy em cứ nói chuyện với bạn đi. Anh xử lý một số việc xong sẽ quay lại tìm em.”
Phó Nhuận Nghi gật đầu: “Được.”
Khi anh vừa đi khỏi không xa, cô nghe thấy anh dặn tài xế: “Tôi không quen khu này lắm, anh tìm giúp tôi xem ở đâu có bán chậu hoa.”
“Tìm chậu hoa có gì khó đâu, anh cần cỡ nào? Tôi sẽ lo ngay.”
Nhận lấy tài liệu từ trợ lý, Nguyên Duy nói không cần: “Tôi tự lái xe đi mua sau.”
Đợi ba người họ đi xa, Bàng Như mới thu ánh mắt lại, chăm chú nhìn gương mặt đang ửng hồng của Phó Nhuận Nghi rồi hỏi: “Có chuyện gì thế này? Đừng bảo là không có gì nhé. Vừa nãy em với anh ta kéo qua kéo lại, chị nhìn thấy hết đó nha.”
Sợ Bàng Như nói quá to gây chú ý, Phó Nhuận Nghi nắm tay cô kéo sang một bên, thì thầm: “Tìm chỗ ngồi trước đã, em sẽ kể hết mà.”
“Nhớ là phải khai hết ra đấy! Tên anh ta là gì?” Bàng Như hỏi tới, miệng nói không ngừng nghỉ, trong khi bước chân bị kéo đi một cách bị động. Thế nhưng ánh mắt vẫn nhanh nhạy, thoáng liếc thấy góc của chiếc túi vệ sinh ló ra từ túi xách chưa kéo khóa của Phó Nhuận Nghi.
Bàng Như nhớ rất rõ.
Lần trước dịp cuối năm, cả hai cùng đi siêu thị để đổi điểm thưởng. Khi đó Phó Nhuận Nghi không chọn túi xách hàng hiệu mà lại chọn chiếc, còn nói rằng nó tiện dụng. Lúc đó, Bàng Như còn khuyên cô: “Nghĩ cho kỹ đi, bình thường có ai hẹn em đi chơi mà em chịu đâu. Mang túi vệ sinh theo để ngủ qua đêm? Nghĩ mà xem, có tiện dụng không?”
Vậy mà giờ… lại thấy cô mang ra dùng thật?
“Phó Nhuận Nghi, em ở qua đêm với ai thế?” Giọng Bàng Như lại cao lên vài phần, không che giấu sự bất ngờ. “Có phải với anh chàng vừa nãy không?”
Phó Nhuận Nghi giật mình quay đầu lại, gương mặt hiện rõ nét ngạc nhiên: “Sao chị biết?”
Bàng Như không ngờ Phó Nhuận Nghi thực sự đã ở qua đêm với một người đàn ông trong khách sạn, vừa sốc vừa tranh thủ trêu chọc: “Có phải là sáng nay em chưa soi gương không? Cái vết đỏ nhỏ nhỏ trên cổ em là… do muỗi đốt à?”
Đến khi vào quán cà phê vắng người, cả hai chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, Bàng Như đùa cợt: “Thôi nào, đừng soi nữa. Vừa nãy chị chỉ đùa thôi.”
Lúc này, Phó Nhuận Nghi mới hơi tin, đặt chiếc điện thoại đang bật camera trước xuống.
Phó Nhuận Nghi nhanh chóng nhớ lại khoảng thời gian ở cùng Nguyên Duy, anh không hề cố ý đặt nụ hôn quá mạnh vào người cô, chỉ là những cái chạm nhẹ mang tính tượng trưng, không thể để lại dấu vết gì cả.
Bàng Như gọi một ly cà phê, ánh mắt sắc sảo như chuẩn bị thẩm vấn: “Khai mau, anh ta là ai? Hai người tiến triển nhanh thế à?”
Phó Nhuận Nghi suy nghĩ một lát rồi đáp: “Anh ấy là Nguyên Duy, anh họ của Minh Thành Kiệt.”
“Anh họ của Minh Thành Kiệt?” Bàng Như suy nghĩ một chút rồi như bừng tỉnh: “Khoan đã, không phải em bảo là cực ghét Minh Thành Kiệt sao? Sao lại với anh họ anh ta mà… được thế này rồi?”
“Em ghét Minh Thành Kiệt thì liên quan gì đến việc thích Nguyên Duy chứ? Hơn nữa, trước đây em đâu biết họ là anh em họ.” Phó Nhuận Nghi nhíu mày, phản bác.
“Lần trước mình gặp nhau vào cuối tháng Tư ở khách sạn này, em còn bảo không muốn yêu đương mà, sao giờ lại…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.