Cánh Hoa Dưới Trời

Chương 33: Ngõ Biên Cổ

Ngậm Chi Xanh

23/11/2024

“Hôm đó là lúc em gặp lại anh ấy.”

“Gặp lại? Hai người biết nhau từ trước rồi à?”

“Xem như vậy.” Phó Nhuận Nghi gật đầu: “Bọn em học cùng trường cấp ba, nhưng không thân.”

“Không thân? Không thân mà thành thế này à?”

Bàng Như nhướng mày đầy nghi hoặc. Cô biết Phó Nhuận Nghi không phải là kiểu người bảo thủ nhưng cũng chắc chắn rằng bạn mình không phải người dễ dãi trong chuyện tình cảm.

Phó Nhuận Nghi trầm ngâm, hồi tưởng về những ký ức hiếm hoi liên quan đến Nguyên Duy.

Thời cấp ba, cô và Nguyên Duy ít có tương tác. Anh chuyển từ nước ngoài về và học ở lớp quốc tế, gần như chẳng giao lưu với học sinh các lớp thường. Phó Nhuận Nghi cũng chẳng gặp may, ngay cả khi tham gia các câu lạc bộ yêu thích trong trường, cô cũng không có cơ hội chung nhóm với anh. Những kỷ niệm ít ỏi đó chỉ như những mảnh ghép rời rạc từ góc nhìn đơn phương của Phó Nhuận Nghi về Nguyên Duy.

Cô hạ giọng, miêu tả sự xa cách giữa họ: “Anh ấy biết em và cũng biết em thích anh ấy.”

Lời nói của Phó Nhuận Nghi kín đáo nhưng thấm đượm vị đắng ngắt. Trong quan niệm về quan hệ nam nữ của mình, đây là lần đầu tiên Bàng Như nghe kiểu chia sẻ này.

Cô nhíu mày, hỏi nhỏ đầy khó hiểu: “Vậy giờ hai người là gì?”

Phó Nhuận Nghi biết bạn mình đang muốn hỏi điều gì, cô không ngại đối diện, còn mỉm cười nhạt với Bàng Như.

“Anh ấy đến Tân Loan vì công việc, là em nhất quyết muốn có mối quan hệ này.”

“Phó Nhuận Nghi, em thật là!”

Bàng Như nghe xong, hít một hơi sâu, chống tay lên thái dương, vẻ mặt đầy bất ngờ: “Trời ơi, em thật không giống kiểu người như vậy! Em không phải dạng ngoan ngoãn mà lại hành động thế này chứ!”

Phó Nhuận Nghi chỉ cười, không đáp.



Ngay cả bản thân cô cũng thấy chuyện này không giống với tính cách của mình, nhưng sự thật cô đã làm vậy và cô không hối hận chút nào.

Phó Nhuận Nghi chống khuỷu tay lên bàn, nghiêng đầu tựa vào lòng bàn tay, hờ hững nói với Bàng Như: “Nhưng mà… người mình đã thích từ lâu, lâu đến mức nghĩ rằng sẽ chẳng bao giờ gặp lại nữa, đột nhiên bước vào cuộc sống của mình, thì nhất thời hồ đồ cũng là chuyện bình thường, đúng không?”

Bàng Như lớn giọng: “Em giỏi tìm lý do cho mình thật đấy. Chị lại thấy em đúng là đã hồ đồ rồi!”

Phó Nhuận Nghi im lặng, nghĩ ngợi một lát rồi khẽ “ừ” một tiếng. Có lẽ đúng là như vậy thật, cô cũng không phủ nhận.

Cô đã suy nghĩ rất nghiêm túc rằng nếu có cơ hội đến gần Nguyên Duy, cô sẽ không để vuột mất. Hồ đồ thì cứ hồ đồ thôi, nhưng cảm giác ấy thật sự khiến cô vui vẻ. Cô không kỳ vọng quá nhiều, chỉ cần thấy anh là đủ. Nếu sau này không còn cơ hội gặp lại nữa, cô cũng sẽ chấp nhận.

Ký ức chợt kéo cô về thời cấp ba. Khi đó mẹ cô phải đau đầu vì lịch học thêm của cô và Phó Vân Ninh trùng nhau. Để mẹ không khó xử, Phó Nhuận Nghi luôn viện cớ để ở lại trường lâu hơn. Thầy Minh khi ấy đã cho cô mượn phòng trưng bày trên tầng hai, nói rằng đó là nhờ sự đồng ý của Nguyên Duy. Nếu cần viện lý do cho gia đình, cô có thể nói rằng cô phải giúp con trai thầy làm bài tập tiếng Trung.

Những buổi chiều hoàng hôn chầm chậm buông xuống, cô ở trong phòng của Nguyên Duy trên tầng hai, nơi hoàn toàn mang dấu ấn của anh. Cô chậm rãi đi quanh, nhìn ngắm từng chiếc huy chương, giấy chứng nhận từ thời thơ ấu của anh, quả bóng rổ có chữ ký anh sưu tầm, bộ dụng cụ cưỡi ngựa in tên tiếng Anh của anh, và cả bộ đồ đấu kiếm anh từng mặc khi thi đấu tuổi thiếu niên.

Đã có lúc, cô mơ tưởng rằng Nguyên Duy sẽ gõ cửa bước vào. Nhưng điều đó chưa bao giờ xảy ra.

Mỗi khi nghe tiếng gõ cửa khẽ vang, cô liền ngừng bút, thấp thỏm nhìn ra nhưng người bước vào chỉ là người giúp việc mang trà và điểm tâm, không có ngoại lệ.

Rồi mặt trời dần lặn xuống.

Trà nhà anh lúc nào cũng đắng. Chỉ khi khát quá Phó Nhuận Nghi mới nhấp môi một chút, để dòng nước từ từ làm dịu cổ họng nhưng cũng mang theo vị đắng ngắt khó chịu. Vừa chấp nhận mùi vị cay đắng ấy, cô vừa cẩn thận dịch những bài báo mà Nguyên Duy cần đọc.

Có những câu dịch khá hay, Phó Nhuận Nghi sẽ ghi lại và viết vào nhật ký của mình, xem đó như một chút liên kết nhỏ nhoi giữa cô và Nguyên Duy. Thực ra, cô hiểu rằng, có lẽ Nguyên Duy sẽ chẳng thèm liếc mắt đến bài báo mà cô đã dịch, những gì cô làm chỉ là vô nghĩa.

Nguyên Duy đã từng thấu hiểu cho hoàn cảnh khó khăn của cô. Phó Nhuận Nghi rất biết ơn sự quan tâm thuần khiết ấy nhưng cô chưa bao giờ dám mơ rằng anh sẽ thấu hiểu hay đáp lại tình cảm của mình. Vì thế, khi Bàng Như lo lắng hỏi: “Rồi anh ấy đi công tác xong sẽ rời đi, em tính sao?”

Phó Nhuận Nghi không cần nghĩ ngợi nhiều, liền đáp: “Em vẫn sống như trước thôi.”

Ngay cả ở Tân Loan, nơi nổi tiếng với những trái đào chín mọng, cũng chẳng thể ăn đào quanh năm. Đến cuối mùa, đó không phải là điều gì quá lớn lao. Chỉ cần may mắn được thưởng thức trong mùa là đã đủ rồi.

Khi Nguyên Duy kết thúc công việc và bước vào quán cà phê, câu chuyện giữa Phó Nhuận Nghi và Bàng Như đã trở nên nhẹ nhàng. Hai người đang cười nói vui vẻ nhưng khi nhìn thấy Nguyên Duy đi đến, họ lập tức khẽ thu lại nụ cười.



Nguyên Duy tự nhiên nhận lấy túi xách của Phó Nhuận Nghi như một thói quen.

Ngồi vào ghế phụ cạnh Nguyên Duy, Phó Nhuận Nghi dần nhận ra rằng anh thích sự tự nhiên hơn những lời khách sáo. Khi anh đề nghị đưa cô về, cô không từ chối như trước, chỉ gật đầu đồng ý. Thậm chí, cô còn chủ động nói: “Em muốn về nhà lấy máy ảnh rồi đi mua chậu hoa.”

Nguyên Duy ngạc nhiên nhìn cô nhưng nhanh chóng gật đầu đồng ý.

Không rõ là ngẫu nhiên hay cố ý, tài xế lại tìm được một cửa hàng bán chậu hoa gần khu mua sắm bên cạnh nhà Phó Nhuận Nghi.

Phó Nhuận Nghi đeo máy ảnh, xuống xe, bước đi trước một đoạn, vừa đủ để trò chuyện mà không phải quay hẳn lại nhìn anh.

Cô nói nhẹ nhàng: “Em rành chỗ này lắm. Đây là khu mua sắm cũ, đi ô tô thì khó đỗ xe, phải đỗ xa hơn nhưng đi bộ thì không xa đâu, chỉ khoảng một đoạn thôi. Có thể đi vòng qua Ngõ Biên Cổ, ở đó rợp bóng cây ngô đồng, không bị nắng. Ngõ Biên Cổ là một trong những con phố cổ hiếm hoi còn lại ở Tân Loan, may mắn chưa bị biến thành khu thương mại hiện đại. Ở đó còn có một bảo tàng nghệ thuật truyền thống, cũng thú vị lắm.”

“Nghe thật khó chọn.” Nguyên Duy cố ý tỏ vẻ phân vân: “Vậy đi ô tô hay đi bộ thì tốt hơn?”

Chưa đi hết cầu thang, Phó Nhuận Nghi đã quay lại đáp ngay: “Em đã nói là đi bộ thì…”

Nói nửa chừng, cô nhận ra rằng Nguyên Duy chẳng có vẻ gì là đang băn khoăn thật sự, liền hiểu rằng anh chỉ đang trêu cô.

Cô xoay đầu về phía trước, nhìn vào các bậc thang xám xịt dưới chân, khẽ nói: “Sao cũng được, nghe theo anh.”

“Phó Nhuận Nghi, em dễ từ bỏ vậy sao? Nói bao nhiêu lợi ích của việc đi bộ mà không cố gắng thêm chút nào?”

Phó Nhuận Nghi nghĩ một lát, rồi lắc đầu nói: “Không đâu.” Cô im lặng vài giây, ra khỏi khu nhà, đứng trước mặt Nguyên Duy chờ anh quyết định.

Nguyên Duy nhìn vẻ bình thản của cô, ngạc nhiên rằng có người có thể từ bỏ một cách nhẹ nhàng đến thế, mà không chút tiếc nuối.

“Nguyên Duy.” Cô khẽ gọi tên anh, rồi kéo nhẹ vạt áo nơi eo anh, giọng nói pha chút tinh nghịch: “Vậy mình đi thế nào?”

“Đi bộ nhé, đi hướng nào?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cánh Hoa Dưới Trời

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook