Quyển 3 - Chương 902: Hoa rơi hữu ý
Thần Đăng
05/04/2016
Nghe được lời nói của Đỗ Long, Hạ Hồng Quân lập tức cải chính: - Tôi cũng không đủ tư cách đại diện cho quân đội, tôi chỉ có thể đại diện cho chính mình, ngay cả phía công ty, tôi cũng không thể.
Đỗ Long cười nói: - Cũng không khác biệt mấy, anh thấy chúng ta phải làm thế nào mới có thể khiến người kia lộ diện đây…
Hạ Hồng Quân nói: - Gã không có việc gì cũng muốn gây khó dễ cho anh, muốn gã lộ mặt cũng không phải việc quá khó khăn, nhưng liệu anh có thể nắm được nhược điểm của gã không, nếu không thì ngay cả bọn tay sai của gã anh cũng chẳng làm gì được.
Đỗ Long cắn răng nói: - Tôi không sợ tên trộm cướp ấy, chỉ sợ để cho gã chạy thoát, tôi chính là cho gã một cơ hội, anh chờ xem, sớm muộn gì tôi cũng bắt gã phải chịu tội. Anh còn nhớ lần trước tôi bảo anh điều tra hai cô gái không? Họ chính là điểm yếu lớn nhất của xã Đoàn Kết, anh hãy phái thêm vài cao thủ nữa giám sát chặt chẽ họ cho tôi.
Hạ Hồng Quân cười khổ nói: - Anh nghĩ tôi là cục An ninh quốc gia à? Tôi lấy đâu ra nhiều cao thủ như vậy, chỉ để bảo vệ còn có thể chứ để giám sát người khác thì…, tại sao anh không nhờ ba anh phái người ở cục An ninh quốc gia giúp? Hai cô gái kia là sát thủ của xã Đoàn Kết sao? Nhìn bề ngoài thật không nhận ra.
Đỗ Long quay đầu lại liếc nhìn Bạch Nhạc Tiên một cái rồi nói: - Hai cô gái kia chúng ta giữ lại vẫn còn hữu dụng, tôi không muốn người của cục An ninh quốc gia nhúng tay vào, vì vậy thân phận của họ anh giúp tôi giữ bí mật nhé.
Hạ Hồng Quân cười phá lên rồi nói: - Tôi biết rồi, có cần tôi giúp anh diễn một màn kịch anh hùng cứu mĩ nhân không?
Đỗ Long nói: - Việc này … có lẽ sau này vẫn còn nhiều cơ hội… ha ha…
Buổi phẫu thuật của Bạch Tùng Tiết hơn một tiếng sau thì kết thúc, cánh cửa phòng cấp cứu vừa mở ra, Bạch Nhạc Tiên và Triệu Tuệ Anh liền chạy đến chỗ vị bác sĩ vừa đi ra khỏi phòng phẫu thuật , vội vã hỏi: - Bác sĩ, cuộc phẫu thuật như thế nào rồi ạ?
Bác sĩ mổ chính gật đầu rồi nói: - Cuộc giải phẫu rất thành công, tính mạng bệnh nhân đã không còn nguy hiểm nữa, các vị yên tâm đi.
Sau khi nghe được tin mừng này, Triệu Tuệ Anh cảm thấy người như mềm nhũn ra, suýt nữa thì té xỉu, cũng may bên cạnh có Bạch Nhạc Tiên và Đỗ Long vội vàng đỡ bà dậy.
Bạch Nhạc Tiên vui vẻ nói: - Mẹ, cha không sao, cha sẽ nhanh khỏe lại thôi,ha ha…
Đỗ Long cười nói: - Cháu đã nói bác trai nhất định sẽ không sao đâu, hai người lại không tin, cháu nói đã sai bao giờ đâu?
Sau bao ngày lo lắng, Bạch Nhạc Tiên vui vẻ nói: - Em biết anh lợi hại rồi, Đỗ đại tiên…
Biết Bạch Tùng Tiết không có gì nguy hiểm nữa, tâm trạng Đỗ Long cũng thoải mái hơn, họ cũng không cần phải lúc nào cũng ở bên cạnh Bạch Tùng Tiết. Đúng lúc đến giờ ăn tối rồi, Bạch Nhạc Tiên liền bảo Đỗ Long đưa Hạ Hồng Quân và Hồ Tuyết Mai đi ăn, sau đó ba người cùng rời khỏi bệnh viện.
- Khách sạn Đông Hồ. HồTuyết Mai gọi một chiếc xe taxi đưa ba người đến khách sạn Đông Hồ.
- Tôi cũng định để anh mời khách, nhưng Trình Đào không chịu nên nếu anh muốn thì để lần sau đi. Hồ Tuyết Mai nghiêm túc nói với Đỗ Long.
Đỗ Long cười nói: - Được thôi, hai người đã đi thăm Hồng Nguyệt chưa? Tình hình anh ta như thế nào rồi?
Hạ Hồng Quân nói: - So với trước đây thì tốt hơn nhiều rồi, anh ta nhờ tôi thay anh ta cảm ơn anh.
Đỗ Long cười nói: - Cảm ơn gì chứ, chỉ cần anh ta khoẻ lại là tốt rồi, anh ta đã gặp được người nhà chưa vậy?
Hạ Hồng Quân gật đầu rồi nói: - Gặp thì gặp rồi, chỉ có điều tất cả đều thay đổi rồi, anh ta đành bắt đầu lại từ đầu thôi.
Hồ Tuyết Mai nói: - Làm không tốt có khi còn phải bóc lịch vài năm, thuốc phiện đúng là thứ hại người.
Hạ Hồng Quân thở dài một cái còn Đỗ Long thì nói: - Có thể sống mà vẫn giữ được nhân phẩm là tốt rồi, sau này mọi người để ý giúp anh ta nhiều hơn, mọi việc dần dần sẽ tốt hơn thôi.
Khách Sạn Đông hồ nằm ở phía bắc Đông hồ, phía Tây Tỉnh ủy, chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hòa cho nên nó đã trở thành một trong những khách sạn đông khách nhất ở Quảng Châu, muốn ăn cơm ở đây bình thường đều phải đặt chỗ trước, vào dịp lễ tết có khi còn phải đặt trước nửa tháng. Tuy nhiên không phải ai cũng phải theo quy tắc đấy, khách sạn lúc nào cũng để lại một hai phòng dành riêng cho khách quý, Trình Đào thông qua quan hệ cũng đặt được một căn phòng riêng.
Bởi vì là phòng được giữ lại cho khách quý nên căn phòng đương nhiên khá đẹp, nhìn qua chiếc cửa sổ lớn có thể thấy rõ ràng cảnh đẹp Đông hồ với màu xanh của cây cối và màu ngọc bích của nước hồ, cảnh đẹp khiến cho tâm trạng mọi người vui vẻ, thoải mái hơn.
Trình Đào đã sớm ngồi đợi ở trong phòng, tuy rằng y đã chuẩn bị trước nhưng khi vừa nhìn thấy Hồ Tuyết Mai, y vẫn xúc động, vội vã đến cạnh cô ta, cúi chào rồi nói: - Huấn luyện viên Hồ, tân binh 542601 có mặt!
Hồ Tuyết Mai khoát tay rồi nói: - Tôi đã xuất ngũ rồi, anh không cần phải chào hỏi tôi như trong quân đội như vậy, tôi thật cảm ơn anh việc anh giúp tôi hôm qua, việc ấy không gây phiền phức cho anh chứ?
Trong mắt y bây giờ chỉ có mỗi Hồ Tuyết Mai mà thôi, y kích động nói:
- Cảm ơn Huấn luyện viên đã quan tâm, đây chỉ là việc nhỏ, tuy cấp trên cũng có mắng tôi một trận nhưng thật ra trong lòng ông ấy lại rất vui vẻ. Quan hệ giữa quân đội với phía Cục công an từ trước đến nay vẫn luôn căng thẳng, Phó Tư lệnh của chúng tôi hiện tại hơn mười năm trước khi còn là thiếu tá đã từng bị Cục công an khiến cho khổ sở đấy…
Y nói xong thì liếc mắt nhìn Đỗ Long một cái, cười nói: - Cảnh sát Đỗ, việc tối qua thật có lỗi với anh, sau lần náo loạn này chắc về sau sẽ không còn tên cảnh sát nào dám đến khách sạn 781 kiểm tra phòng nữa đâu.
Đỗ Long cười nói: - Việc tối qua hẳn có người cố ý muốn hãm hại tôi, nếu để tôi điều tra được kẻ ấy là ai thì tôi nhất định sẽ bắt hắn khỏa thân chạy một vòng quanh cái hồ này!
Mọi người lần lượt ngồi xuống, Hồ Tuyết Mai giới thiệu qua mọi người với Trình Đào, khuôn mặt trẻ con của Hạ Hồng Quân cũng không gây sự chú ý lớn với Trình Đào, y chỉ ân cần quan tâm đến Hồ Tuyết Mai, sau đó kể cho mọi người nghe chuyện Hồ Tuyết Mai đã huấn luyện bọn họ kinh khủng như thế nào.
Hồ Tuyết Mai chỉ thỉnh thoảng lễ phép đáp lại, Trình Đào lại như không biết chuyện gì mà cứ như một con công xòe đuôi ra vậy, cố gắng thể hiện trước cô ta.
Ăn xong, y tỏ ý muốn đưa mọi người trở về nhưng bị Hồ Tuyết Mai từ chối khéo, y cuối cùng cũng nhận ra người trong mộng đối với y không có chút tình cảm đặc biệt nào nên khó tránh được có chút buồn rầu. Đỗ Long lặng lẽ đá y một cước, nói nhỏ với y: - Đừng dễ nản lòng như thế, theo đuổi con gái phải kiên trì một chút, yên tâm tôi sẽ giúp anh.
Trình Đào lập tức lấy lại tinh thần, cùng trao đổi số điện thoại với Đỗ Long và Hạ Hồng Quân, nói với họ nếu lần sau đến Quảng Đông thì y sẽ mời họ đi uống rượu. Sau đó, y đành đứng nhìn mấy người Đỗ long cho đến khi họ đi xa khuất tầm mắt.
Hạ Hồng Quân nói với Hồ Tuyết Mai: - Tuyết Mai, tôi thấy Trình Đào không tệ đâu, sao cô lại đối xử thờ ơ với anh ta thế?
Hồ Tuyết Mai đá chiếc vỏ hộp bên đường trúng ngay vào thùng rác rồi nói: - Trình Đào rất tốt, nhưng anh ta không phải kiểu người tôi thích, tôi không muốn làm chậm trễ tuổi thanh xuân của anh ta.
Đỗ Long cười nói: - Tuyết Mai, cô thích kiểu đàn ông như thế nào? Nói cho chúng tôi biết, chúng tôi cũng dễ lưu ý giúp cô.
Hồ Tuyết Mai trừng mắt nhìn hắn, nói: - Ai cho anh gọi tôi như vậy? Không phải ai cũng có thể gọi tôi như thế đâu, hơn nữa anh còn ít tuổi hơn tôi đấy.
Đỗ Long nói: - Tuổi tôi cũng khá lớn rồi đấy, thừa sức làm anh cô, chẳng lẽ cô nghĩ tôi không xứng làm anh cô à?
Hồ Tuyết Mai nói: - Anh lẽ ra còn phải gọi tôi là chị Tuyết Mai ấy…
Đỗ Long chợt cảm thấy có kẻ đang cố tiến nhanh đến chỗ hắn, hắn cảnh giác quay đầu lại thì nhìn thấy mấy thanh niên ăn mặc bình thường, thấy hắn quay lại nhìn, bọn họ trừng mắt dọa hắn, một gã trong đó hướng Đỗ Long mắng:
- Nhìn cái gì mà nhìn, chưa nhìn thấy trai đẹp bao giờ à?
HồTuyết Mai và Hạ Hồng Quân cũng quay đầu lại nhìn thì thấy cái tên vừa nói trông như quả dưa héo, Hồ Tuyết Mai không nhịn được cười phá lên.
Mấy gã thanh niên nghe thấy thế liền trở mặt, ngay lập tức cầm dao tiến đến bao vây ba người, rồi lớn tiếng đe dọa: - Cướp đây, không muốn chết thì mau lấy tiền bạc và đồ quý giá ra mau.
Đỗ Long cười nói: - Cũng không khác biệt mấy, anh thấy chúng ta phải làm thế nào mới có thể khiến người kia lộ diện đây…
Hạ Hồng Quân nói: - Gã không có việc gì cũng muốn gây khó dễ cho anh, muốn gã lộ mặt cũng không phải việc quá khó khăn, nhưng liệu anh có thể nắm được nhược điểm của gã không, nếu không thì ngay cả bọn tay sai của gã anh cũng chẳng làm gì được.
Đỗ Long cắn răng nói: - Tôi không sợ tên trộm cướp ấy, chỉ sợ để cho gã chạy thoát, tôi chính là cho gã một cơ hội, anh chờ xem, sớm muộn gì tôi cũng bắt gã phải chịu tội. Anh còn nhớ lần trước tôi bảo anh điều tra hai cô gái không? Họ chính là điểm yếu lớn nhất của xã Đoàn Kết, anh hãy phái thêm vài cao thủ nữa giám sát chặt chẽ họ cho tôi.
Hạ Hồng Quân cười khổ nói: - Anh nghĩ tôi là cục An ninh quốc gia à? Tôi lấy đâu ra nhiều cao thủ như vậy, chỉ để bảo vệ còn có thể chứ để giám sát người khác thì…, tại sao anh không nhờ ba anh phái người ở cục An ninh quốc gia giúp? Hai cô gái kia là sát thủ của xã Đoàn Kết sao? Nhìn bề ngoài thật không nhận ra.
Đỗ Long quay đầu lại liếc nhìn Bạch Nhạc Tiên một cái rồi nói: - Hai cô gái kia chúng ta giữ lại vẫn còn hữu dụng, tôi không muốn người của cục An ninh quốc gia nhúng tay vào, vì vậy thân phận của họ anh giúp tôi giữ bí mật nhé.
Hạ Hồng Quân cười phá lên rồi nói: - Tôi biết rồi, có cần tôi giúp anh diễn một màn kịch anh hùng cứu mĩ nhân không?
Đỗ Long nói: - Việc này … có lẽ sau này vẫn còn nhiều cơ hội… ha ha…
Buổi phẫu thuật của Bạch Tùng Tiết hơn một tiếng sau thì kết thúc, cánh cửa phòng cấp cứu vừa mở ra, Bạch Nhạc Tiên và Triệu Tuệ Anh liền chạy đến chỗ vị bác sĩ vừa đi ra khỏi phòng phẫu thuật , vội vã hỏi: - Bác sĩ, cuộc phẫu thuật như thế nào rồi ạ?
Bác sĩ mổ chính gật đầu rồi nói: - Cuộc giải phẫu rất thành công, tính mạng bệnh nhân đã không còn nguy hiểm nữa, các vị yên tâm đi.
Sau khi nghe được tin mừng này, Triệu Tuệ Anh cảm thấy người như mềm nhũn ra, suýt nữa thì té xỉu, cũng may bên cạnh có Bạch Nhạc Tiên và Đỗ Long vội vàng đỡ bà dậy.
Bạch Nhạc Tiên vui vẻ nói: - Mẹ, cha không sao, cha sẽ nhanh khỏe lại thôi,ha ha…
Đỗ Long cười nói: - Cháu đã nói bác trai nhất định sẽ không sao đâu, hai người lại không tin, cháu nói đã sai bao giờ đâu?
Sau bao ngày lo lắng, Bạch Nhạc Tiên vui vẻ nói: - Em biết anh lợi hại rồi, Đỗ đại tiên…
Biết Bạch Tùng Tiết không có gì nguy hiểm nữa, tâm trạng Đỗ Long cũng thoải mái hơn, họ cũng không cần phải lúc nào cũng ở bên cạnh Bạch Tùng Tiết. Đúng lúc đến giờ ăn tối rồi, Bạch Nhạc Tiên liền bảo Đỗ Long đưa Hạ Hồng Quân và Hồ Tuyết Mai đi ăn, sau đó ba người cùng rời khỏi bệnh viện.
- Khách sạn Đông Hồ. HồTuyết Mai gọi một chiếc xe taxi đưa ba người đến khách sạn Đông Hồ.
- Tôi cũng định để anh mời khách, nhưng Trình Đào không chịu nên nếu anh muốn thì để lần sau đi. Hồ Tuyết Mai nghiêm túc nói với Đỗ Long.
Đỗ Long cười nói: - Được thôi, hai người đã đi thăm Hồng Nguyệt chưa? Tình hình anh ta như thế nào rồi?
Hạ Hồng Quân nói: - So với trước đây thì tốt hơn nhiều rồi, anh ta nhờ tôi thay anh ta cảm ơn anh.
Đỗ Long cười nói: - Cảm ơn gì chứ, chỉ cần anh ta khoẻ lại là tốt rồi, anh ta đã gặp được người nhà chưa vậy?
Hạ Hồng Quân gật đầu rồi nói: - Gặp thì gặp rồi, chỉ có điều tất cả đều thay đổi rồi, anh ta đành bắt đầu lại từ đầu thôi.
Hồ Tuyết Mai nói: - Làm không tốt có khi còn phải bóc lịch vài năm, thuốc phiện đúng là thứ hại người.
Hạ Hồng Quân thở dài một cái còn Đỗ Long thì nói: - Có thể sống mà vẫn giữ được nhân phẩm là tốt rồi, sau này mọi người để ý giúp anh ta nhiều hơn, mọi việc dần dần sẽ tốt hơn thôi.
Khách Sạn Đông hồ nằm ở phía bắc Đông hồ, phía Tây Tỉnh ủy, chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hòa cho nên nó đã trở thành một trong những khách sạn đông khách nhất ở Quảng Châu, muốn ăn cơm ở đây bình thường đều phải đặt chỗ trước, vào dịp lễ tết có khi còn phải đặt trước nửa tháng. Tuy nhiên không phải ai cũng phải theo quy tắc đấy, khách sạn lúc nào cũng để lại một hai phòng dành riêng cho khách quý, Trình Đào thông qua quan hệ cũng đặt được một căn phòng riêng.
Bởi vì là phòng được giữ lại cho khách quý nên căn phòng đương nhiên khá đẹp, nhìn qua chiếc cửa sổ lớn có thể thấy rõ ràng cảnh đẹp Đông hồ với màu xanh của cây cối và màu ngọc bích của nước hồ, cảnh đẹp khiến cho tâm trạng mọi người vui vẻ, thoải mái hơn.
Trình Đào đã sớm ngồi đợi ở trong phòng, tuy rằng y đã chuẩn bị trước nhưng khi vừa nhìn thấy Hồ Tuyết Mai, y vẫn xúc động, vội vã đến cạnh cô ta, cúi chào rồi nói: - Huấn luyện viên Hồ, tân binh 542601 có mặt!
Hồ Tuyết Mai khoát tay rồi nói: - Tôi đã xuất ngũ rồi, anh không cần phải chào hỏi tôi như trong quân đội như vậy, tôi thật cảm ơn anh việc anh giúp tôi hôm qua, việc ấy không gây phiền phức cho anh chứ?
Trong mắt y bây giờ chỉ có mỗi Hồ Tuyết Mai mà thôi, y kích động nói:
- Cảm ơn Huấn luyện viên đã quan tâm, đây chỉ là việc nhỏ, tuy cấp trên cũng có mắng tôi một trận nhưng thật ra trong lòng ông ấy lại rất vui vẻ. Quan hệ giữa quân đội với phía Cục công an từ trước đến nay vẫn luôn căng thẳng, Phó Tư lệnh của chúng tôi hiện tại hơn mười năm trước khi còn là thiếu tá đã từng bị Cục công an khiến cho khổ sở đấy…
Y nói xong thì liếc mắt nhìn Đỗ Long một cái, cười nói: - Cảnh sát Đỗ, việc tối qua thật có lỗi với anh, sau lần náo loạn này chắc về sau sẽ không còn tên cảnh sát nào dám đến khách sạn 781 kiểm tra phòng nữa đâu.
Đỗ Long cười nói: - Việc tối qua hẳn có người cố ý muốn hãm hại tôi, nếu để tôi điều tra được kẻ ấy là ai thì tôi nhất định sẽ bắt hắn khỏa thân chạy một vòng quanh cái hồ này!
Mọi người lần lượt ngồi xuống, Hồ Tuyết Mai giới thiệu qua mọi người với Trình Đào, khuôn mặt trẻ con của Hạ Hồng Quân cũng không gây sự chú ý lớn với Trình Đào, y chỉ ân cần quan tâm đến Hồ Tuyết Mai, sau đó kể cho mọi người nghe chuyện Hồ Tuyết Mai đã huấn luyện bọn họ kinh khủng như thế nào.
Hồ Tuyết Mai chỉ thỉnh thoảng lễ phép đáp lại, Trình Đào lại như không biết chuyện gì mà cứ như một con công xòe đuôi ra vậy, cố gắng thể hiện trước cô ta.
Ăn xong, y tỏ ý muốn đưa mọi người trở về nhưng bị Hồ Tuyết Mai từ chối khéo, y cuối cùng cũng nhận ra người trong mộng đối với y không có chút tình cảm đặc biệt nào nên khó tránh được có chút buồn rầu. Đỗ Long lặng lẽ đá y một cước, nói nhỏ với y: - Đừng dễ nản lòng như thế, theo đuổi con gái phải kiên trì một chút, yên tâm tôi sẽ giúp anh.
Trình Đào lập tức lấy lại tinh thần, cùng trao đổi số điện thoại với Đỗ Long và Hạ Hồng Quân, nói với họ nếu lần sau đến Quảng Đông thì y sẽ mời họ đi uống rượu. Sau đó, y đành đứng nhìn mấy người Đỗ long cho đến khi họ đi xa khuất tầm mắt.
Hạ Hồng Quân nói với Hồ Tuyết Mai: - Tuyết Mai, tôi thấy Trình Đào không tệ đâu, sao cô lại đối xử thờ ơ với anh ta thế?
Hồ Tuyết Mai đá chiếc vỏ hộp bên đường trúng ngay vào thùng rác rồi nói: - Trình Đào rất tốt, nhưng anh ta không phải kiểu người tôi thích, tôi không muốn làm chậm trễ tuổi thanh xuân của anh ta.
Đỗ Long cười nói: - Tuyết Mai, cô thích kiểu đàn ông như thế nào? Nói cho chúng tôi biết, chúng tôi cũng dễ lưu ý giúp cô.
Hồ Tuyết Mai trừng mắt nhìn hắn, nói: - Ai cho anh gọi tôi như vậy? Không phải ai cũng có thể gọi tôi như thế đâu, hơn nữa anh còn ít tuổi hơn tôi đấy.
Đỗ Long nói: - Tuổi tôi cũng khá lớn rồi đấy, thừa sức làm anh cô, chẳng lẽ cô nghĩ tôi không xứng làm anh cô à?
Hồ Tuyết Mai nói: - Anh lẽ ra còn phải gọi tôi là chị Tuyết Mai ấy…
Đỗ Long chợt cảm thấy có kẻ đang cố tiến nhanh đến chỗ hắn, hắn cảnh giác quay đầu lại thì nhìn thấy mấy thanh niên ăn mặc bình thường, thấy hắn quay lại nhìn, bọn họ trừng mắt dọa hắn, một gã trong đó hướng Đỗ Long mắng:
- Nhìn cái gì mà nhìn, chưa nhìn thấy trai đẹp bao giờ à?
HồTuyết Mai và Hạ Hồng Quân cũng quay đầu lại nhìn thì thấy cái tên vừa nói trông như quả dưa héo, Hồ Tuyết Mai không nhịn được cười phá lên.
Mấy gã thanh niên nghe thấy thế liền trở mặt, ngay lập tức cầm dao tiến đến bao vây ba người, rồi lớn tiếng đe dọa: - Cướp đây, không muốn chết thì mau lấy tiền bạc và đồ quý giá ra mau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.