Canh Một Leo Tường Canh Hai Bò Vào Phòng
Chương 99: Chương 96.2
Hân Linh
21/09/2016
Mọi người lập tức gật đầu như băm tỏi, xoay người thật nhanh đi chuẩn bị.
Lưu Mật Nhi buông Cơ Hoàn Hoàn ra, áy náy nói: “Thật xin lỗi! Ta không cố ý!” Nàng biết Cơ Hoàn Hoàn mất đi nhiều nhất. Mẹ ruột bỏ đi quyền chăm sóc con của mình, hy sinh lớn như thế, nàng…
“Không sao. Chỉ cần Mật Nhi không có việc gì là tốt rồi!” Cơ Hoàn Hoàn cũng không vĩ đại. Làm mẫu thân, mặc dù nàng hi sinh cơ hội sống chung cùng nhi tử, nhưng bảo vệ tốt Lưu Mật Nhi, là để đảm bảo sau khi Phượng Cảnh Duệ tỉnh lại thấy được một Lưu Mật Nhi hoàn chỉnh.
Lưu Mật Nhi buồn bã cười một tiếng: “Cám ơn phu nhân!” Rút một cái khăn trong lòng ngực lâu đi vết thương trên mặt Cơ Hoàn Hoàn. Lưu Mật Nhi không cảm thấy đột nhiên Phượng Dương đến gần.
Sau lưng đột nhiên bị người hung hăng đánh một chưởng, thân thể Lưu Mật Nhi bay ra ngoài như diều đứt dây.
Phượng Dương đứng chấp tay, gương mặt ác độc: “Ngươi cho rằng ta dễ dàng bỏ qua cho ngươi như vậy sao?”
Khó chịu ho một tiếng, Lưu Mật Nhi thử cử động thân mình, chợt ngất đi.
Cơ Hoàn Hoàn vội vàng tiếng lên kéo lấy Phượng Dương: “Tướng công, không nên như vậy!”
Phượng Dương hất tay nàng ra: “Ta nói đi cứu hắn, không có đồng ý sẽ tha cho nàng ta!”
“Chàng động đến nàng ấy, Duệ nhi sẽ…”
“Dù sao nàng cũng không thấy được, nàng quản hắn sẽ làm khỉ gió gì?” Phượng Dương hừ lạnh một tiếng.
“Phượng Dương, chàng không thể giết nàng ấy!” Cơ Hoàn Hoàn đứng trước mặt Lưu Mật Nhi, giang tay cản Phượng Dương lại: “Nếu không hãy giết ta luôn!” Đoán rằng Phượng Dương sẽ không ra tay, Cơ Hoàn Hoàn ngoảnh mặt làm ngơ nói.
Phượng Dương nổi giận: “Cơ Hoàn Hoàn!” Hắn nhỏ giọng cảnh cáo.
Cơ Hoàn Hoàn lắc đầu: “Ta mặc kệ, chàng không thể động vào nàng ấy!”
Bỗng chốc, hai tay Phượng Dương nhanh chóng chuyển động, ngay khi Cơ Hoàn Hoàn kêu lên, ôm nàng vào lòng, đôi mắt đen nhìn lướt qua vị trí trước mặt Lưu Mật Nhi.
Mộ Dung Tễ đứng chấp tay đứng trước mặt Lưu Mật Nhi. Thanh Ngọc và Tử Hằng sau lưng đỡ lấy Lưu Mật Nhi đã ngất đi, xoay người đi.
Phải nói, trừ Vô Trần, Vô Ngân và Khuất Thiên Hàn bên ngoài, những người khác không ai biết đến nhân vật Mộ Dung Tễ này. Vậy nên sau khi chứng kiến Mộ Dung Tễ xuất hiện, Khuất Thiên Hàn lập tức bước đến: “Ngươi không thể mang nàng đi!”
Mộ Dung Tễ xoay người xoay người: “Tại sao?”
“Phượng Cảnh Duệ sẽ không đồng ý!”
“Ta cũng không nhìn đến hắn, chẵng lẽ đợi nàng bị đánh đến chết mới để cho hắn ra mặt sao?” Mộ Dung Tễ hừ lạnh một tiếng: “Người của Mộ Dung gia không dễ nói chuyện như vậy đâu!” Dứt lời, xoay người muốn đi.
Khuất Thiên Hàn ngăn trước mặt hắn: “Nơi này có đại phu tốt nhất!”
“Không cần! Nói lại với Phượng Cảnh Duệ, người ta đã mang đi! Vô Song thành không hoan nghênh hắn!” Một hư chiêu, Mộ Dung Tễ phi thân lui ra ngoài. Sau đó Thanh Ngọc và Tử Hằng chia ra ném ra hai quả khói mù trong tay, sau một hồi nổ tung, bốn người bao gồm Lưu Mật Nhi bên trong đã không thấy nữa.
Khuất Thiên Hàn nhìn chằm chằm nơi Mộ Dung Tễ rời đi, một lúc lâu sau không nói gì.
Cơ Hoàn Hoàn đẩy Phượng Dương ra, nhanh chóng đi đến bên người Khuất Thiên Hàn: “Hắn là ai?”
“Chủ nhân của Mộ Dung gia, Mộ Dung Tễ!” Khuất Thiên Hàn trả lời: “Cũng là ca ca sinh đôi của Lưu Mật Nhi!”
Cơ Hoàn Hoàn thở hốc vì kinh ngạc: “Mật Nhi có người nhà?”
Khuất Thiên Hàn gật đầu, cũng không giải thích dư thừa. Liếc mắt nhìn Phượng Dương, hắn tin rằng Phượng Dương đã biết đến Mộ Dung gia.
Lưu Mật Nhi buông Cơ Hoàn Hoàn ra, áy náy nói: “Thật xin lỗi! Ta không cố ý!” Nàng biết Cơ Hoàn Hoàn mất đi nhiều nhất. Mẹ ruột bỏ đi quyền chăm sóc con của mình, hy sinh lớn như thế, nàng…
“Không sao. Chỉ cần Mật Nhi không có việc gì là tốt rồi!” Cơ Hoàn Hoàn cũng không vĩ đại. Làm mẫu thân, mặc dù nàng hi sinh cơ hội sống chung cùng nhi tử, nhưng bảo vệ tốt Lưu Mật Nhi, là để đảm bảo sau khi Phượng Cảnh Duệ tỉnh lại thấy được một Lưu Mật Nhi hoàn chỉnh.
Lưu Mật Nhi buồn bã cười một tiếng: “Cám ơn phu nhân!” Rút một cái khăn trong lòng ngực lâu đi vết thương trên mặt Cơ Hoàn Hoàn. Lưu Mật Nhi không cảm thấy đột nhiên Phượng Dương đến gần.
Sau lưng đột nhiên bị người hung hăng đánh một chưởng, thân thể Lưu Mật Nhi bay ra ngoài như diều đứt dây.
Phượng Dương đứng chấp tay, gương mặt ác độc: “Ngươi cho rằng ta dễ dàng bỏ qua cho ngươi như vậy sao?”
Khó chịu ho một tiếng, Lưu Mật Nhi thử cử động thân mình, chợt ngất đi.
Cơ Hoàn Hoàn vội vàng tiếng lên kéo lấy Phượng Dương: “Tướng công, không nên như vậy!”
Phượng Dương hất tay nàng ra: “Ta nói đi cứu hắn, không có đồng ý sẽ tha cho nàng ta!”
“Chàng động đến nàng ấy, Duệ nhi sẽ…”
“Dù sao nàng cũng không thấy được, nàng quản hắn sẽ làm khỉ gió gì?” Phượng Dương hừ lạnh một tiếng.
“Phượng Dương, chàng không thể giết nàng ấy!” Cơ Hoàn Hoàn đứng trước mặt Lưu Mật Nhi, giang tay cản Phượng Dương lại: “Nếu không hãy giết ta luôn!” Đoán rằng Phượng Dương sẽ không ra tay, Cơ Hoàn Hoàn ngoảnh mặt làm ngơ nói.
Phượng Dương nổi giận: “Cơ Hoàn Hoàn!” Hắn nhỏ giọng cảnh cáo.
Cơ Hoàn Hoàn lắc đầu: “Ta mặc kệ, chàng không thể động vào nàng ấy!”
Bỗng chốc, hai tay Phượng Dương nhanh chóng chuyển động, ngay khi Cơ Hoàn Hoàn kêu lên, ôm nàng vào lòng, đôi mắt đen nhìn lướt qua vị trí trước mặt Lưu Mật Nhi.
Mộ Dung Tễ đứng chấp tay đứng trước mặt Lưu Mật Nhi. Thanh Ngọc và Tử Hằng sau lưng đỡ lấy Lưu Mật Nhi đã ngất đi, xoay người đi.
Phải nói, trừ Vô Trần, Vô Ngân và Khuất Thiên Hàn bên ngoài, những người khác không ai biết đến nhân vật Mộ Dung Tễ này. Vậy nên sau khi chứng kiến Mộ Dung Tễ xuất hiện, Khuất Thiên Hàn lập tức bước đến: “Ngươi không thể mang nàng đi!”
Mộ Dung Tễ xoay người xoay người: “Tại sao?”
“Phượng Cảnh Duệ sẽ không đồng ý!”
“Ta cũng không nhìn đến hắn, chẵng lẽ đợi nàng bị đánh đến chết mới để cho hắn ra mặt sao?” Mộ Dung Tễ hừ lạnh một tiếng: “Người của Mộ Dung gia không dễ nói chuyện như vậy đâu!” Dứt lời, xoay người muốn đi.
Khuất Thiên Hàn ngăn trước mặt hắn: “Nơi này có đại phu tốt nhất!”
“Không cần! Nói lại với Phượng Cảnh Duệ, người ta đã mang đi! Vô Song thành không hoan nghênh hắn!” Một hư chiêu, Mộ Dung Tễ phi thân lui ra ngoài. Sau đó Thanh Ngọc và Tử Hằng chia ra ném ra hai quả khói mù trong tay, sau một hồi nổ tung, bốn người bao gồm Lưu Mật Nhi bên trong đã không thấy nữa.
Khuất Thiên Hàn nhìn chằm chằm nơi Mộ Dung Tễ rời đi, một lúc lâu sau không nói gì.
Cơ Hoàn Hoàn đẩy Phượng Dương ra, nhanh chóng đi đến bên người Khuất Thiên Hàn: “Hắn là ai?”
“Chủ nhân của Mộ Dung gia, Mộ Dung Tễ!” Khuất Thiên Hàn trả lời: “Cũng là ca ca sinh đôi của Lưu Mật Nhi!”
Cơ Hoàn Hoàn thở hốc vì kinh ngạc: “Mật Nhi có người nhà?”
Khuất Thiên Hàn gật đầu, cũng không giải thích dư thừa. Liếc mắt nhìn Phượng Dương, hắn tin rằng Phượng Dương đã biết đến Mộ Dung gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.