Canh Một Leo Tường Canh Hai Bò Vào Phòng
Chương 100: Chương 96.3
Hân Linh
21/09/2016
Nhưng Phượng Dương không để ý đến những thứ này, bây giờ hắn còn yêu cầu để có được hứa hẹn của Cơ Hoàn Hoàn, vì thế trong mắt hắn việc Lưu Mật Nhi rời đi không có bất kì ảnh hưởng gì. Kéo Cơ Hoàn Hoàn xoay người đi, hắn cần điều kiện nghỉ ngơi tốt để trở lại chữa trị cho Phượng Cảnh Duệ.
Cơ Hoàn Hoàn không dám kháng nghị, không thể làm gì hơn là mặc cho Phượng Dương kéo về phòng, không quên cho Khuất Thiên Hàn một ánh mắt.
Nhẹ nhàng gật đầu, Khuất Thiên Hàn nhẹ điểm mũi chân, nhanh chóng biến mất trong biệt viện.
Phượng Dương nghỉ ngơi suốt ba ngày mới ra cửa, Diệp Lâu Dương và Diệp Ly Tâm đã sớm chuẩn bị tốt những gì Phượng Dương muốn họ chuẩn bị lúc trước.
Đưa tay đỡ thân thể Phượng Cảnh Duệ dậy, mày kiếm Phượng Dương hơi nhíu, càng phiền toái hơn so với những gì mình đã nghĩ. Hắn bĩu môi, nhanh chóng điểm mấy đại huyệt trên người Phượng Cảnh Duệ, tiếp theo rút từ trong ngực mấy cây châm dài, không chút do dự châm xuống.
Thân thể Phượng Cảnh Duệ chợt co quắp, nhưng bởi vì bị điểm huyệt mà không thể cử động, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Dao găm đến mực, sau mấy châm, Phượng Dương đỡ thân thể của Phượng Cảnh Duệ, sau đó khoanh chân ngồi xuống sau lưng hắn, đồng thời phân phó: “Đi ra ngoài!”
Diệp Lâu Dương và Diệp Ly Tâm nhìn nhau: “Không cần sự hỗ trợ của chúng ta sao?”
Phượng Dương chậm rãi nhắm mắt lại, không trả lời. Cái gì cần giúp cũng đã xong rồi, bây giờ là thời gian một mình hắn trị liệu.
Diệp Lâu Dương ý bảo Diệp Ly Tâm rời khỏi, một mình hắn ngồi ở một bên lẳng lặng nhìn Phượng Dương. Lần này Phượng Dương và Phượng Cảnh Duệ ngồi xuống chính là một ngày một đêm. Nhiệt độ trong phòng càng ngày càng cao, Diệp Lâu Dương cảm thấy cũng sắp kết thúc rồi.
Cuối cùng, Phượng Dương bị người khác mang ra ngoài. Sau khi hao phí nhiều năm công lực, hắn chỉ có thể được người mang ra.
Diệp Lâu Dương thay thế vị trí của Phượng Dương, sau khi giơ tay bắt mạch, hắn gật đầu: “Không có vấn đề gì! Lâu nhất là một tháng, hắn sẽ có thể xuống giường!”
Diệp Ly Tâm thở một hơi, thừa dịp Phượng Dương đang nghỉ ngơi, Cơ Hoàn Hoàn chợt đi vào, nghi ngờ mở miệng: “Lưu Mật Nhi và Duệ nhi đến cùng đã xảy chuyện gì?”
Vô Trần và Vô Ngân đồng thời gật đầu, Lưu Mật Nhi lại đột nhiên ra tay đâm Phượng Cảnh Duệ bị thương, bọn họ cũng cảm thấy việc này vô cùng kì quái, theo như quan hệ của hai người, Lưu Mật Nhi tuyệt đối sẽ không ra tay với Phượng Cảnh Duệ. Nhưng trên thực tế, một nữa nguyên nhân làm cho Phượng Dương mệt mỏi như vậy cuối cùng là do Lưu Mật Nhi đâm bị thương Phượng Cảnh Duệ.
Diệp Ly Tâm nhìn thoáng qua mọi người, lúc này mới lên tiếng: “Trong người Mật Nhi tỷ tỷ trúng độc tình, độc tình trí mạng là do một khi nàng động tình hơn nữa thẳng thắn nói ra sẽ tự tay giết chết người mình yêu, đến khi người đó chết mới có thể giải trừ hoàn toàn! Vì thế, bình thường đối với ta phương pháp giải cổ chính là khiến nàng quên đi người mình yêu!” Đêm đó, nàng cũng nói những lời như vậy với Phượng Cảnh Duệ, nhưng Phượng Cảnh Duệ hoàn toàn không đồng ý.
“Sau đó thì sao?” Cơ Hoàn Hoàn không rõ.
“Phượng Cảnh Duệ cự tuyệt, hắn đưa ra một ý tưởng càng to gan hơn.” Diệp Ly Tâm đưa mắt nhìn Diệp Lâu Dương.
“Cái gì?”
Hít sâu một hơi, Diệp Ly Tâm chậm rãi mở miệng: “Hắn muốn khơi lên độc tình, sau đó dẫn nó ra khỏi cơ thể của Mật Nhi, chỉ cần rời khỏi cơ thể, độc tình sẽ tự chết đi. Chỉ là…” Tình hình đêm đó, bọn họ cũng không rõ ràng, nên không ai biết tại sao cuối cùng lại như vậy.
Cơ Hoàn Hoàn không cần phải nhiều lời nữa, thân là mẫu thân của Phượng Cảnh Duệ, nàng biết ý nghĩ lúc ấy của Phượng Cảnh Duệ, đưa tay sờ sờ mặt Phượng Cảnh Duệ, nàng lắc đầu bật cười: “Nó lừa các người đấy!”
Diệp Ly Tâm ngạc nhiên: “Là có ý gì?”
“Loại phương pháp này căn bản cũng không biết có thành công hay không? Nói như vậy chẳng qua là để cho các ngươi đồng ý cho nó một mình đối diện với Mật Nhi, sau đó khiến cho Mật Nhi giết chết nó, để giải được tình cổ!” Mà hôm nay Mật Nhi làm như vậy, cũng là vì Phượng Cảnh Duệ.
Hai người họ rõ ràng yêu nhau sâu như vậy, lại…
Cơ Hoàn Hoàn không dám kháng nghị, không thể làm gì hơn là mặc cho Phượng Dương kéo về phòng, không quên cho Khuất Thiên Hàn một ánh mắt.
Nhẹ nhàng gật đầu, Khuất Thiên Hàn nhẹ điểm mũi chân, nhanh chóng biến mất trong biệt viện.
Phượng Dương nghỉ ngơi suốt ba ngày mới ra cửa, Diệp Lâu Dương và Diệp Ly Tâm đã sớm chuẩn bị tốt những gì Phượng Dương muốn họ chuẩn bị lúc trước.
Đưa tay đỡ thân thể Phượng Cảnh Duệ dậy, mày kiếm Phượng Dương hơi nhíu, càng phiền toái hơn so với những gì mình đã nghĩ. Hắn bĩu môi, nhanh chóng điểm mấy đại huyệt trên người Phượng Cảnh Duệ, tiếp theo rút từ trong ngực mấy cây châm dài, không chút do dự châm xuống.
Thân thể Phượng Cảnh Duệ chợt co quắp, nhưng bởi vì bị điểm huyệt mà không thể cử động, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Dao găm đến mực, sau mấy châm, Phượng Dương đỡ thân thể của Phượng Cảnh Duệ, sau đó khoanh chân ngồi xuống sau lưng hắn, đồng thời phân phó: “Đi ra ngoài!”
Diệp Lâu Dương và Diệp Ly Tâm nhìn nhau: “Không cần sự hỗ trợ của chúng ta sao?”
Phượng Dương chậm rãi nhắm mắt lại, không trả lời. Cái gì cần giúp cũng đã xong rồi, bây giờ là thời gian một mình hắn trị liệu.
Diệp Lâu Dương ý bảo Diệp Ly Tâm rời khỏi, một mình hắn ngồi ở một bên lẳng lặng nhìn Phượng Dương. Lần này Phượng Dương và Phượng Cảnh Duệ ngồi xuống chính là một ngày một đêm. Nhiệt độ trong phòng càng ngày càng cao, Diệp Lâu Dương cảm thấy cũng sắp kết thúc rồi.
Cuối cùng, Phượng Dương bị người khác mang ra ngoài. Sau khi hao phí nhiều năm công lực, hắn chỉ có thể được người mang ra.
Diệp Lâu Dương thay thế vị trí của Phượng Dương, sau khi giơ tay bắt mạch, hắn gật đầu: “Không có vấn đề gì! Lâu nhất là một tháng, hắn sẽ có thể xuống giường!”
Diệp Ly Tâm thở một hơi, thừa dịp Phượng Dương đang nghỉ ngơi, Cơ Hoàn Hoàn chợt đi vào, nghi ngờ mở miệng: “Lưu Mật Nhi và Duệ nhi đến cùng đã xảy chuyện gì?”
Vô Trần và Vô Ngân đồng thời gật đầu, Lưu Mật Nhi lại đột nhiên ra tay đâm Phượng Cảnh Duệ bị thương, bọn họ cũng cảm thấy việc này vô cùng kì quái, theo như quan hệ của hai người, Lưu Mật Nhi tuyệt đối sẽ không ra tay với Phượng Cảnh Duệ. Nhưng trên thực tế, một nữa nguyên nhân làm cho Phượng Dương mệt mỏi như vậy cuối cùng là do Lưu Mật Nhi đâm bị thương Phượng Cảnh Duệ.
Diệp Ly Tâm nhìn thoáng qua mọi người, lúc này mới lên tiếng: “Trong người Mật Nhi tỷ tỷ trúng độc tình, độc tình trí mạng là do một khi nàng động tình hơn nữa thẳng thắn nói ra sẽ tự tay giết chết người mình yêu, đến khi người đó chết mới có thể giải trừ hoàn toàn! Vì thế, bình thường đối với ta phương pháp giải cổ chính là khiến nàng quên đi người mình yêu!” Đêm đó, nàng cũng nói những lời như vậy với Phượng Cảnh Duệ, nhưng Phượng Cảnh Duệ hoàn toàn không đồng ý.
“Sau đó thì sao?” Cơ Hoàn Hoàn không rõ.
“Phượng Cảnh Duệ cự tuyệt, hắn đưa ra một ý tưởng càng to gan hơn.” Diệp Ly Tâm đưa mắt nhìn Diệp Lâu Dương.
“Cái gì?”
Hít sâu một hơi, Diệp Ly Tâm chậm rãi mở miệng: “Hắn muốn khơi lên độc tình, sau đó dẫn nó ra khỏi cơ thể của Mật Nhi, chỉ cần rời khỏi cơ thể, độc tình sẽ tự chết đi. Chỉ là…” Tình hình đêm đó, bọn họ cũng không rõ ràng, nên không ai biết tại sao cuối cùng lại như vậy.
Cơ Hoàn Hoàn không cần phải nhiều lời nữa, thân là mẫu thân của Phượng Cảnh Duệ, nàng biết ý nghĩ lúc ấy của Phượng Cảnh Duệ, đưa tay sờ sờ mặt Phượng Cảnh Duệ, nàng lắc đầu bật cười: “Nó lừa các người đấy!”
Diệp Ly Tâm ngạc nhiên: “Là có ý gì?”
“Loại phương pháp này căn bản cũng không biết có thành công hay không? Nói như vậy chẳng qua là để cho các ngươi đồng ý cho nó một mình đối diện với Mật Nhi, sau đó khiến cho Mật Nhi giết chết nó, để giải được tình cổ!” Mà hôm nay Mật Nhi làm như vậy, cũng là vì Phượng Cảnh Duệ.
Hai người họ rõ ràng yêu nhau sâu như vậy, lại…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.