Chương 22: Phượng Chiêu Linh (1)
Vương Khiết Băng (Yu)
13/08/2024
Theo như suy luận ban đầu của Chu Tước thì đây chỉ là lớp cảnh vệ đầu tiên mà thôi, phía sau đó chắc chắn vẫn còn nhiều thiên la địa võng để tóm gọn bọn cô.
Khi này gương mặt của ai nấy đều không biết nên làm gì, chỉ có Chu Tước là đi thẳng vào bên trong, hành động liều lĩnh của cô khiến cho cả phe mình và phe địch đều ngơ ngác...Huyền Vũ lúc này mới nói:
- Ê... Sao nhỏ này tự nhiên như nhà mình vậy?
- Đi theo nhanh lên!
Tiếp sau đó là Bạch Hổ, Thanh Long và Huyền Vũ cũng đi theo phía sau lưng của cô. Nhưng bây giờ họ mới để ý, dường như Chu Tước rất quen thuộc với cái chỗ quân khu quái quỷ này.
Và còn có một điều kỳ lạ hơn là đám quân nhân dường như không có ý định ra tay với Chu Tước.
Chuyện này rốt cuộc là sao vậy chứ?
Chu Tước đi vào đến phòng giam cuối cùng, nhìn thấy người đàn ông của mình đang bị xích cả hai tay, hai chân và còn xích cả cổ nữa. Huyền Vũ nóng nảy còn tính xông đến cứu Lão đại của mình, nhưng may mắn là Bạch Hổ đã nhanh chóng ngăn lại.
Còn Chu Tước thì liền nhìn anh, phì cười, nói:
- Em đã nói hôm nay số của anh là phải vào ngục mà. Sau này còn dám cãi lời em nữa không?
Nghe thấy giọng của bé cưng, Nam Cung Mộ cũng ngước mắt lên nhìn cô, nhỏ giọng cưng chiều nói:
- Sau này sẽ không cãi em nữa. Quả nhiên bé cưng nói gì cũng đúng, vợ anh là số một.
Phe địch: ".." Ủa? Đây là nhà giam đó hai ní? Không phải công viên đâu mà hai ní tâm tình như đúng rồi vậy?
Phe mình: "... Quen là được rồi.
Khi này Chu Tước tiến lên một bước, người đang canh giữ phòng giam liền nổ súng và bắn về phía bên cạnh cô, ý là đang cảnh cáo cô không được phép bước tiếp. Nhưng Chu Tước vẫn bước tiếp thêm một bước, tên đó lại bắn thêm một viên đạn, nhưng vẫn cố ý bắn lệch sang một bên.
Chu Tước lúc này mới nhìn về phía người đó, cười nói:
- Phải nâng súng cao thêm thì mới trúng tôi được.
- Phượng Chiêu Linh, em mau đứng lại!
- Anh đang gọi tên ai vậy? Tôi tên là Chu Tước!
Nói xong Chu Tước lại bước lên thêm một bước, tên kia vẫn nổ súng nhưng vẫn không trúng. Thái độ của cô cộng với cái tên gọi xa lạ là "Phượng Chiêu Linh" càng khiến cho phe mình ngạc nhiên hơn... Rốt cuộc thì Chu Tước có liên quan gì đến quân đội nhà này vậy chứ?
Khi Chu Tước tiến đến phòng giam của Nam Cung Mộ thì tên kia lại nói:
- Chiêu Linh, em đừng ương bướng nữa, chỉ cần quay đầu thì cha và ông nội sẽ tha thứ cho em thôi... Em đừng khiến cha phải đau đầu nữa có được không?
Chu Tước đưa con mắt sắc lẻm nhìn về phía người đang nói chuyện, cô dương súng trong tay lên, thẳng tay nổ súng vào tay của tên đó, còn cười nói:
- Tôi không có gia đình, hiển nhiên cũng không có cha mẹ!
- Chiêu... Chiêu Linh!Tôi nhắc lại... Tôi là Chu Tước!
Nói xong Chu Tước liền gọi Bạch Hổ đến, dùng cái sức trâu bò của anh ta bẻ khóa, hiển nhiên lúc này Bạch Hổ, Thanh Long và Huyền Vũ đều phải nhanh chóng đi vào cứu người. Còn Chu Tước thì đưa mắt nhìn về tên quân nhân trẻ tuổi vừa rồi, còn cười nhạt nói:
- Vô dụng.
Khi Chu Tước xoay lưng lại thì đã có một chấm đỏ đang hiện lên giữa trán của cô, không cần nói cũng biết là cô đang bị nhằm trúng rồi. Chu Tước xoay người lại, xuất hiện trước mặt cô chính là Phượng Thiếu Tướng của quân đội, gương mặt của ông ta và Chu Tước có vài nét rất giống nhau, đặc biệt chính là ánh mắt.
Phượng Thinh - Thiếu Tướng của quân đội đã nhìn nhằm súng vào trán của cô, nói:
Phượng Chiêu Linh, cha cho con một cơ hội cuối cùng... Đem bốn tên nguy hiểm đó nhốt lại, thì cha sẽ tha thứ con... Con vẫn sẽ là tiểu thư của Phượng gia.
Bây giờ không chỉ có Nam Cung Mộ ngạc nhiên mà ngay cả những người khác cũng há hốc... Hóa ra thân thế của Chu Tước lại là tiểu thư của gia đình quân nhân à? Rốt cuộc chuyện này là sao chứ?
-
- Tôi đã nói rồi. Tôi không có gia đình! Nếu ngài Thiếu Tướng muốn bắn, thì cứ bắn đi.
Phượng Thinh nhìn vào ánh mắt của con gái, rốt cuộc thì vẫn không thể nào xuống tay được. Từ đầu là do ông ấy đã sai khi không lựa chọn con gái trong một cuộc bắt cóc lúc cô bốn tuổi. Vì ông ấy nghĩ rằng bọn bắt cóc chỉ muốn tiền từ nạn nhân thôi, nên Phượng Thinh đã dùng tiền để chuộc lại một đứa bé khác thay vì con gái mình.
Cũng kể từ đó Phượng Thinh đã thất lạc con gái.
Vợ của ông ấy khi biết tin chồng mình vì cứu người khác mà làm mất con gái thì cũng rất sốc và qua đời ngay sau đó không lâu.
Mãi cho đến khi Chu Tước mười bảy tuổi, lần đầu tiên cô bị quân nhân phát
hiện thì Phượng Thinh mới biết... Con gái của mình vẫn còn sống.
Mà Chu Tước thì đã sớm không xem họ là gia đình rồi.
Cô nhìn sang đám người kia, nói:
- Nhanh cái chân lên!
- Đi liền!
Khi này gương mặt của ai nấy đều không biết nên làm gì, chỉ có Chu Tước là đi thẳng vào bên trong, hành động liều lĩnh của cô khiến cho cả phe mình và phe địch đều ngơ ngác...Huyền Vũ lúc này mới nói:
- Ê... Sao nhỏ này tự nhiên như nhà mình vậy?
- Đi theo nhanh lên!
Tiếp sau đó là Bạch Hổ, Thanh Long và Huyền Vũ cũng đi theo phía sau lưng của cô. Nhưng bây giờ họ mới để ý, dường như Chu Tước rất quen thuộc với cái chỗ quân khu quái quỷ này.
Và còn có một điều kỳ lạ hơn là đám quân nhân dường như không có ý định ra tay với Chu Tước.
Chuyện này rốt cuộc là sao vậy chứ?
Chu Tước đi vào đến phòng giam cuối cùng, nhìn thấy người đàn ông của mình đang bị xích cả hai tay, hai chân và còn xích cả cổ nữa. Huyền Vũ nóng nảy còn tính xông đến cứu Lão đại của mình, nhưng may mắn là Bạch Hổ đã nhanh chóng ngăn lại.
Còn Chu Tước thì liền nhìn anh, phì cười, nói:
- Em đã nói hôm nay số của anh là phải vào ngục mà. Sau này còn dám cãi lời em nữa không?
Nghe thấy giọng của bé cưng, Nam Cung Mộ cũng ngước mắt lên nhìn cô, nhỏ giọng cưng chiều nói:
- Sau này sẽ không cãi em nữa. Quả nhiên bé cưng nói gì cũng đúng, vợ anh là số một.
Phe địch: ".." Ủa? Đây là nhà giam đó hai ní? Không phải công viên đâu mà hai ní tâm tình như đúng rồi vậy?
Phe mình: "... Quen là được rồi.
Khi này Chu Tước tiến lên một bước, người đang canh giữ phòng giam liền nổ súng và bắn về phía bên cạnh cô, ý là đang cảnh cáo cô không được phép bước tiếp. Nhưng Chu Tước vẫn bước tiếp thêm một bước, tên đó lại bắn thêm một viên đạn, nhưng vẫn cố ý bắn lệch sang một bên.
Chu Tước lúc này mới nhìn về phía người đó, cười nói:
- Phải nâng súng cao thêm thì mới trúng tôi được.
- Phượng Chiêu Linh, em mau đứng lại!
- Anh đang gọi tên ai vậy? Tôi tên là Chu Tước!
Nói xong Chu Tước lại bước lên thêm một bước, tên kia vẫn nổ súng nhưng vẫn không trúng. Thái độ của cô cộng với cái tên gọi xa lạ là "Phượng Chiêu Linh" càng khiến cho phe mình ngạc nhiên hơn... Rốt cuộc thì Chu Tước có liên quan gì đến quân đội nhà này vậy chứ?
Khi Chu Tước tiến đến phòng giam của Nam Cung Mộ thì tên kia lại nói:
- Chiêu Linh, em đừng ương bướng nữa, chỉ cần quay đầu thì cha và ông nội sẽ tha thứ cho em thôi... Em đừng khiến cha phải đau đầu nữa có được không?
Chu Tước đưa con mắt sắc lẻm nhìn về phía người đang nói chuyện, cô dương súng trong tay lên, thẳng tay nổ súng vào tay của tên đó, còn cười nói:
- Tôi không có gia đình, hiển nhiên cũng không có cha mẹ!
- Chiêu... Chiêu Linh!Tôi nhắc lại... Tôi là Chu Tước!
Nói xong Chu Tước liền gọi Bạch Hổ đến, dùng cái sức trâu bò của anh ta bẻ khóa, hiển nhiên lúc này Bạch Hổ, Thanh Long và Huyền Vũ đều phải nhanh chóng đi vào cứu người. Còn Chu Tước thì đưa mắt nhìn về tên quân nhân trẻ tuổi vừa rồi, còn cười nhạt nói:
- Vô dụng.
Khi Chu Tước xoay lưng lại thì đã có một chấm đỏ đang hiện lên giữa trán của cô, không cần nói cũng biết là cô đang bị nhằm trúng rồi. Chu Tước xoay người lại, xuất hiện trước mặt cô chính là Phượng Thiếu Tướng của quân đội, gương mặt của ông ta và Chu Tước có vài nét rất giống nhau, đặc biệt chính là ánh mắt.
Phượng Thinh - Thiếu Tướng của quân đội đã nhìn nhằm súng vào trán của cô, nói:
Phượng Chiêu Linh, cha cho con một cơ hội cuối cùng... Đem bốn tên nguy hiểm đó nhốt lại, thì cha sẽ tha thứ con... Con vẫn sẽ là tiểu thư của Phượng gia.
Bây giờ không chỉ có Nam Cung Mộ ngạc nhiên mà ngay cả những người khác cũng há hốc... Hóa ra thân thế của Chu Tước lại là tiểu thư của gia đình quân nhân à? Rốt cuộc chuyện này là sao chứ?
-
- Tôi đã nói rồi. Tôi không có gia đình! Nếu ngài Thiếu Tướng muốn bắn, thì cứ bắn đi.
Phượng Thinh nhìn vào ánh mắt của con gái, rốt cuộc thì vẫn không thể nào xuống tay được. Từ đầu là do ông ấy đã sai khi không lựa chọn con gái trong một cuộc bắt cóc lúc cô bốn tuổi. Vì ông ấy nghĩ rằng bọn bắt cóc chỉ muốn tiền từ nạn nhân thôi, nên Phượng Thinh đã dùng tiền để chuộc lại một đứa bé khác thay vì con gái mình.
Cũng kể từ đó Phượng Thinh đã thất lạc con gái.
Vợ của ông ấy khi biết tin chồng mình vì cứu người khác mà làm mất con gái thì cũng rất sốc và qua đời ngay sau đó không lâu.
Mãi cho đến khi Chu Tước mười bảy tuổi, lần đầu tiên cô bị quân nhân phát
hiện thì Phượng Thinh mới biết... Con gái của mình vẫn còn sống.
Mà Chu Tước thì đã sớm không xem họ là gia đình rồi.
Cô nhìn sang đám người kia, nói:
- Nhanh cái chân lên!
- Đi liền!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.