Chương 23: Phượng Chiêu Linh (2)
Vương Khiết Băng (Yu)
14/08/2024
Đến đây thì Bạch Hổ mới hiểu, hóa ra thân phận thật của Chu Tước lại là tiểu
thư của Phượng gia, bảo sao đám quân nhân bên ngoài không dám xả súng bắn cô... Nếu đổi lại là người khác thì có lẽ bây giờ thân xác đã biến thành một cái tổ ong từ lâu rồi kìa.
Nhưng điều khiến cho họ ngạc nhiên hơn là... Chu Tước từ đầu đến cuối đều không nhận mình là con gái của Thiếu Tướng Phượng Thinh, phải biết rằng Phượng gia bây giờ là một gia tộc quân nhân rất có tiếng ở Thanh Quốc, trên dưới Phượng gia chỉ có một người con chính là Phượng Thương Lang - cũng chính là cậu thanh niên vừa rồi khuyên bảo Chu Tước.
Nếu nói như vậy thì Phượng Thương Lang chính là anh trai của Chu Tước sao?
Rốt cuộc thì... Tại sao lại như vậy?
Vốn dĩ mọi người còn nghĩ rằng hôm nay sẽ có một vài chuyện va chạm, ví dụ như máu đổ thành sông chẳng hạn... Nhưng ai mà có ngờ họ cướp ngục dễ hơn họ tưởng.
Đến khi Nam Cung Mộ đã được đưa lên xe an toàn thì anh cũng ôm lấy Chu Tước, nhỏ giọng nói:
- Chim à, em đến muộn quá đó, suýt chút nữa là bọn họ đã đánh anh rồi.
Chu Tước nhìn anh, sau đó cũng chỉ biết thở dài, nói:
- Sau này để xem anh còn dám cãi lời em không?
- Không cãi mà. Đội vợ lên đầu là trường sinh bất tử, anh nhất định không cãi lời em nữa đâu, vợ à! T
- Ai là vợ anh chứ?- Em đó!
Một bên là Lão đại và phu nhân đang hú hí, một bên thì Niệm Niệm có chút tò
mò, vì vừa rồi cô ấy không thể đi vào bên trong nên cũng không biết mọi chuyện là thế nào.
Nhưng mà... Sao mà cô ấy thấy gương mặt của cả Bạch Hổ, Thanh Long và Huyền Vũ đều đang đần thối vậy kìa?
- Bạch Hổ, ở đây anh đàng hoàng nhất... Anh nói cho em nghe đi, bên trong đã xảy ra chuyện gì vậy? Lúc đầu em có nghe tiếng súng... Mọi người không ai bị thương chứ?
Mọi người liền lắc đầu, Huyền Vũ sau khi định thần lại liền nhìn Chu Tước, nói:
- Con chim kia, cậu là con gái của Phượng Thinh? Sao từ trước đến giờ không nghe không nói?
Niệm Niệm: "..." Tôi đã bỏ lỡ cái gì vậy nè?
Bộ tứ hung thú: ".." Ủa? Chúng tôi đã bỏ lỡ giây phút nào vậy?
- Tôi đã nói rồi, tôi không phải Phượng Chiêu Linh gì đó, tôi là Chu Tước! Cậu bị điếc à?
Nhưng gương mặt của cậu thật sự rất giống với Phượng Thinh. Thậm chí ông ta còn bỏ qua cho cậu, để cậu đưa Lão đại rời đi nữa mà?
Chu Tước không muốn trả lời, đương nhiên Nam Cung Mộ cũng không có ý định tra hỏi cô, vì anh biết chuyện này sẽ khiến cô rất khó chịu, tốt nhất là cứ đợi... Đợi đến khi nào con chim xinh đẹp này muốn nói thì hãy nói.
Được rồi, chúng ta về nhà thôi.Dù trong lòng của bọn họ vẫn còn rất nhiều lời muốn nói, cũng có rất nhiều thứ muốn hỏi, nhưng mà họ biết với tính của Chu Tước thì cố hỏi thì cũng sẽ không được gì, nên họ lại thôi.
[...]
Ở Phượng gia bây giờ cũng đang có chút rắc rối, sau khi Chu Tước rời đi thì Phượng Thương Lang đã nhìn thấy cha mình ngồi yên bất động một chỗ rất lâu, nhẹ nhàng bước đến, nói:
- Cha mau vào nghỉ đi ạ.
- Không sao. Vết thương của con thế nào?
- Không sao ạ. Em ấy chỉ bắn xước qua tay thôi.
- Là lỗi của cha... Nếu năm đó cha lựa chọn cứu con bé thì chúng ta cũng không đến nỗi phải đối đầu với nhau như vậy.
Phượng Thương Lang cũng lắc đầu, anh ấy lại nhìn cha nói:
- Cha... Những năm qua em ấy không bị chính phủ bắt cũng là nhờ cha mà con nghĩ hiện tại Chiêu Linh chỉ là đang thiếu tình thương thôi. Chúng ta cứ cố gắng bù đắp, rồi dần dần em ấy cũng sẽ hiểu thôi.
- Thương Lang, con đã nói chuyện với tên Nam Cung Mộ đó. Con thấy tên đó thế nào?
- Là một kẻ điên ạ! Rõ ràng hắn biết hắn bị cha bắt nhưng vẫn cười cợt. Nhưng mà...
- Sao?- Khi hắn ta nhắc đến Chu Tước... Thì hắn ta không thể kiềm được sự cưng chiều, thậm chí còn cười rất hạnh phúc.
Phượng Thinh biết chứ, ông ấy cũng đã chứng kiến qua rồi. Nhưng đối với những kẻ máu lạnh như Nam Cung Mộ thì làm gì có chuyện yêu thương một ai chú?
Thật ra mục đích lần này Phượng Thinh bắt Nam Cung Mộ không phải là để giết anh, mà mục đích duy nhất của ông ấy chính là thăm dò tình cảm của con gái. Ông ấy muốn xác nhận xem con gái của mình và tên ông trùm này có mối quan hệ gì.
Nhưng đến khi nhìn thấy, thì Phượng Thinh lại không thể ngừng buồn được.
Rõ ràng gia đình của họ có thể hạnh phúc đầm ấm... Nhưng rồi vì một sự lựa chọn sai lầm mà đã trở nên tan nát...
- Thương Lang, con nghĩ bây giờ chúng ta nên làm gì đây?
- Cha... Hay là cha đến nói chuyện với Chiêu Linh đi. Con nghe nói là bên phía Nam Cung gia không đồng ý để Chiêu Linh vào cửa.
- Cái gì? Cái đám đó dám khinh thường con gái của Phượng gia à!
- Vậy nên... Cha hãy để con bé thấy... Cha đang chống lưng cho nó!
thư của Phượng gia, bảo sao đám quân nhân bên ngoài không dám xả súng bắn cô... Nếu đổi lại là người khác thì có lẽ bây giờ thân xác đã biến thành một cái tổ ong từ lâu rồi kìa.
Nhưng điều khiến cho họ ngạc nhiên hơn là... Chu Tước từ đầu đến cuối đều không nhận mình là con gái của Thiếu Tướng Phượng Thinh, phải biết rằng Phượng gia bây giờ là một gia tộc quân nhân rất có tiếng ở Thanh Quốc, trên dưới Phượng gia chỉ có một người con chính là Phượng Thương Lang - cũng chính là cậu thanh niên vừa rồi khuyên bảo Chu Tước.
Nếu nói như vậy thì Phượng Thương Lang chính là anh trai của Chu Tước sao?
Rốt cuộc thì... Tại sao lại như vậy?
Vốn dĩ mọi người còn nghĩ rằng hôm nay sẽ có một vài chuyện va chạm, ví dụ như máu đổ thành sông chẳng hạn... Nhưng ai mà có ngờ họ cướp ngục dễ hơn họ tưởng.
Đến khi Nam Cung Mộ đã được đưa lên xe an toàn thì anh cũng ôm lấy Chu Tước, nhỏ giọng nói:
- Chim à, em đến muộn quá đó, suýt chút nữa là bọn họ đã đánh anh rồi.
Chu Tước nhìn anh, sau đó cũng chỉ biết thở dài, nói:
- Sau này để xem anh còn dám cãi lời em không?
- Không cãi mà. Đội vợ lên đầu là trường sinh bất tử, anh nhất định không cãi lời em nữa đâu, vợ à! T
- Ai là vợ anh chứ?- Em đó!
Một bên là Lão đại và phu nhân đang hú hí, một bên thì Niệm Niệm có chút tò
mò, vì vừa rồi cô ấy không thể đi vào bên trong nên cũng không biết mọi chuyện là thế nào.
Nhưng mà... Sao mà cô ấy thấy gương mặt của cả Bạch Hổ, Thanh Long và Huyền Vũ đều đang đần thối vậy kìa?
- Bạch Hổ, ở đây anh đàng hoàng nhất... Anh nói cho em nghe đi, bên trong đã xảy ra chuyện gì vậy? Lúc đầu em có nghe tiếng súng... Mọi người không ai bị thương chứ?
Mọi người liền lắc đầu, Huyền Vũ sau khi định thần lại liền nhìn Chu Tước, nói:
- Con chim kia, cậu là con gái của Phượng Thinh? Sao từ trước đến giờ không nghe không nói?
Niệm Niệm: "..." Tôi đã bỏ lỡ cái gì vậy nè?
Bộ tứ hung thú: ".." Ủa? Chúng tôi đã bỏ lỡ giây phút nào vậy?
- Tôi đã nói rồi, tôi không phải Phượng Chiêu Linh gì đó, tôi là Chu Tước! Cậu bị điếc à?
Nhưng gương mặt của cậu thật sự rất giống với Phượng Thinh. Thậm chí ông ta còn bỏ qua cho cậu, để cậu đưa Lão đại rời đi nữa mà?
Chu Tước không muốn trả lời, đương nhiên Nam Cung Mộ cũng không có ý định tra hỏi cô, vì anh biết chuyện này sẽ khiến cô rất khó chịu, tốt nhất là cứ đợi... Đợi đến khi nào con chim xinh đẹp này muốn nói thì hãy nói.
Được rồi, chúng ta về nhà thôi.Dù trong lòng của bọn họ vẫn còn rất nhiều lời muốn nói, cũng có rất nhiều thứ muốn hỏi, nhưng mà họ biết với tính của Chu Tước thì cố hỏi thì cũng sẽ không được gì, nên họ lại thôi.
[...]
Ở Phượng gia bây giờ cũng đang có chút rắc rối, sau khi Chu Tước rời đi thì Phượng Thương Lang đã nhìn thấy cha mình ngồi yên bất động một chỗ rất lâu, nhẹ nhàng bước đến, nói:
- Cha mau vào nghỉ đi ạ.
- Không sao. Vết thương của con thế nào?
- Không sao ạ. Em ấy chỉ bắn xước qua tay thôi.
- Là lỗi của cha... Nếu năm đó cha lựa chọn cứu con bé thì chúng ta cũng không đến nỗi phải đối đầu với nhau như vậy.
Phượng Thương Lang cũng lắc đầu, anh ấy lại nhìn cha nói:
- Cha... Những năm qua em ấy không bị chính phủ bắt cũng là nhờ cha mà con nghĩ hiện tại Chiêu Linh chỉ là đang thiếu tình thương thôi. Chúng ta cứ cố gắng bù đắp, rồi dần dần em ấy cũng sẽ hiểu thôi.
- Thương Lang, con đã nói chuyện với tên Nam Cung Mộ đó. Con thấy tên đó thế nào?
- Là một kẻ điên ạ! Rõ ràng hắn biết hắn bị cha bắt nhưng vẫn cười cợt. Nhưng mà...
- Sao?- Khi hắn ta nhắc đến Chu Tước... Thì hắn ta không thể kiềm được sự cưng chiều, thậm chí còn cười rất hạnh phúc.
Phượng Thinh biết chứ, ông ấy cũng đã chứng kiến qua rồi. Nhưng đối với những kẻ máu lạnh như Nam Cung Mộ thì làm gì có chuyện yêu thương một ai chú?
Thật ra mục đích lần này Phượng Thinh bắt Nam Cung Mộ không phải là để giết anh, mà mục đích duy nhất của ông ấy chính là thăm dò tình cảm của con gái. Ông ấy muốn xác nhận xem con gái của mình và tên ông trùm này có mối quan hệ gì.
Nhưng đến khi nhìn thấy, thì Phượng Thinh lại không thể ngừng buồn được.
Rõ ràng gia đình của họ có thể hạnh phúc đầm ấm... Nhưng rồi vì một sự lựa chọn sai lầm mà đã trở nên tan nát...
- Thương Lang, con nghĩ bây giờ chúng ta nên làm gì đây?
- Cha... Hay là cha đến nói chuyện với Chiêu Linh đi. Con nghe nói là bên phía Nam Cung gia không đồng ý để Chiêu Linh vào cửa.
- Cái gì? Cái đám đó dám khinh thường con gái của Phượng gia à!
- Vậy nên... Cha hãy để con bé thấy... Cha đang chống lưng cho nó!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.