Chương 6:
Hạ Đa
21/11/2023
Cho đến khi cơ ngực lạnh lẽo của ba ba dán lên sau lưng của Nhan Thiến, ngay lúc cô cảm nhận được cơ thể của ông thì người nhanh chóng cứng đờ lại, hai mắt trợn to lên, trong mắt là sự khó tin.
Ba ba thế nhưng lại ôm lấy cô, còn ôm chặt đến như vậy.
"Làm như vậy thì con sẽ ấm hơn một chút."
Nhan Tê Trì thấp giọng giải thích cho cô nghe.
Thân thể của hai người lúc này dán sát chặt chẽ vào nhau, cằm của ba ba còn lúc có lúc không mà đụng lên bả vai của cô, mà đôi môi của ông lại vừa lúc dán lên một bên lỗ tai của cô.
Ông vừa mở miệng nói chuyện, âm thanh trầm thấp gợi cảm đầy nam tính liền chui sâu vào trong lỗ tai của cô, giống như có người cầm lấy một cọng lông vũ, nhẹ nhàng trêu chọc lấy dây thần kinh mẫn cảm nhất ở bên tai của cô, làm cho cô không nhịn được mà muốn rụt cổ lại.
Trái tim của Nhan Thiến bây giờ đập rất nhanh, tốc độ nhanh đến mức giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Gần quá đi, thật sự là gần quá đi mất.
Lớn như vậy rồi, đây vẫn là lần đầu tiên cô ở gần ba ba của mình đến như vậy....
Bên ngoài cây cầu đá, mưa gió mịt mù, bầu trời xám xịt một màu giống như là sắp đến ngày tận thế vậy.
Bên dưới gầm cầu, gió lạnh ẩm ướt thổi đến khiến cho người ta không nhịn được mà run rẩy, tê tái.
Nhan Thiến ngồi xổm trên mặt đất, người cuộn tròn như một quả bóng, được ba ba cô ôm chặt từ phía sau, nhiệt độ cơ thể của hai người bổ sung cho nhau, xua tan cảm giác lạnh lẽo một cách hiệu quả, nhưng cơ thể của cô vẫn không tự chủ được mà run lên một chút.
“Còn lạnh không?” Người đàn ông trầm giọng hỏi.
Khi nói chuyện, hơi thở ấm áp phả vào chiếc cổ trắng nõn và mẫn cảm của Nhan Thiến, trên cổ ngay lập tức nổi lên một mảng da thịt đỏ ửng.
Nhan Thiến chỉ cảm thấy đầu của cô kêu ong ong, giống như không nghe thấy tiếng mưa gió ồn ào bên ngoài, bên tai chỉ còn lại tiếng thở dốc chậm rãi nặng nề của người đàn ông, quanh quẩn trong lòng, tim cô đập rất nhanh giống như bị rơi xuống, theo hô hấp của ba ba mà đập thình thịch.
Đây là tình thương của ba ba sao? Ở thời điểm cô lạnh lẽo và bất lực, người đàn ông này lại có thể cho cô sự ấm áp lớn nhất.
Nếu là tình thương của ba, vậy hãy để cô trải nghiệm sự ấm áp này lâu hơn một chút.
Đôi môi mỏng của Nhan Thiến mấp máy, nhẹ nhàng đáp : “Ừm, thật lạnh."
Nghe cô nói vậy, Nhan Tê Trì bất đắc dĩ thở dài, tay càng dùng sức ôm cô chặt hơn, nói:"Kiên trì thêm một chút nữa, chờ mưa tạnh, có thể sẽ có xe tới.”
"Ừm."
Hai ba con một trước một sau ngồi xổm xuống, tư thế có chút khó coi, hơn nữa ngồi xổm chưa được bao lâu thì chân đã tê rần. Nhan Tê Trì nhìn thấy bên cạnh có một tảng đá lớn, cao bằng một chiếc ghế đẩu thấp, ông do dự hai giây, sau đó quyết định bế Nhan Thiến lên đi tới tảng đá.
Đột nhiên bị bế lên, Nhan Thiến giật mình, thân thể ngày càng cứng đờ, nhưng cô nhanh chóng phát hiện rằng ba ba chỉ bế cô lên và đi đến tảng đá ngồi mà thôi.
Khi người đàn ông ngồi xuống, tư thế của hai người cũng thay đổi rất nhiều, Nhan Thiến từ ngồi xổm trên mặt đất chuyển sang ngồi nghiêng trên đùi ba ba, sau đó bị ông ôm chặt vào lòng, vì chênh lệch chiều cao nên khuôn mặt cô vừa lúc tựa vào cổ người đàn ông, dán lên động mạch chủ trên cổ của ông, mơ hồ có thể cảm nhận được nhịp đập của mạch cổ.
Nhan Thiến rất căng thẳng, cô thậm chí chỉ dám thở nhẹ vì sợ làm phiền đến đối phương, nhưng hai người dựa vào người nhau quả thật rất gần, khoang mũi Nhan Thiến lúc này tràn ngập mùi hương của ba ba cô, mùi bạc hà nam tính xen lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt, rất dễ ngửi.
Cô không tự chủ được mà hít một hơi thật sâu.
Đây là mùi hương của ba ba.
Ba ba thế nhưng lại ôm lấy cô, còn ôm chặt đến như vậy.
"Làm như vậy thì con sẽ ấm hơn một chút."
Nhan Tê Trì thấp giọng giải thích cho cô nghe.
Thân thể của hai người lúc này dán sát chặt chẽ vào nhau, cằm của ba ba còn lúc có lúc không mà đụng lên bả vai của cô, mà đôi môi của ông lại vừa lúc dán lên một bên lỗ tai của cô.
Ông vừa mở miệng nói chuyện, âm thanh trầm thấp gợi cảm đầy nam tính liền chui sâu vào trong lỗ tai của cô, giống như có người cầm lấy một cọng lông vũ, nhẹ nhàng trêu chọc lấy dây thần kinh mẫn cảm nhất ở bên tai của cô, làm cho cô không nhịn được mà muốn rụt cổ lại.
Trái tim của Nhan Thiến bây giờ đập rất nhanh, tốc độ nhanh đến mức giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Gần quá đi, thật sự là gần quá đi mất.
Lớn như vậy rồi, đây vẫn là lần đầu tiên cô ở gần ba ba của mình đến như vậy....
Bên ngoài cây cầu đá, mưa gió mịt mù, bầu trời xám xịt một màu giống như là sắp đến ngày tận thế vậy.
Bên dưới gầm cầu, gió lạnh ẩm ướt thổi đến khiến cho người ta không nhịn được mà run rẩy, tê tái.
Nhan Thiến ngồi xổm trên mặt đất, người cuộn tròn như một quả bóng, được ba ba cô ôm chặt từ phía sau, nhiệt độ cơ thể của hai người bổ sung cho nhau, xua tan cảm giác lạnh lẽo một cách hiệu quả, nhưng cơ thể của cô vẫn không tự chủ được mà run lên một chút.
“Còn lạnh không?” Người đàn ông trầm giọng hỏi.
Khi nói chuyện, hơi thở ấm áp phả vào chiếc cổ trắng nõn và mẫn cảm của Nhan Thiến, trên cổ ngay lập tức nổi lên một mảng da thịt đỏ ửng.
Nhan Thiến chỉ cảm thấy đầu của cô kêu ong ong, giống như không nghe thấy tiếng mưa gió ồn ào bên ngoài, bên tai chỉ còn lại tiếng thở dốc chậm rãi nặng nề của người đàn ông, quanh quẩn trong lòng, tim cô đập rất nhanh giống như bị rơi xuống, theo hô hấp của ba ba mà đập thình thịch.
Đây là tình thương của ba ba sao? Ở thời điểm cô lạnh lẽo và bất lực, người đàn ông này lại có thể cho cô sự ấm áp lớn nhất.
Nếu là tình thương của ba, vậy hãy để cô trải nghiệm sự ấm áp này lâu hơn một chút.
Đôi môi mỏng của Nhan Thiến mấp máy, nhẹ nhàng đáp : “Ừm, thật lạnh."
Nghe cô nói vậy, Nhan Tê Trì bất đắc dĩ thở dài, tay càng dùng sức ôm cô chặt hơn, nói:"Kiên trì thêm một chút nữa, chờ mưa tạnh, có thể sẽ có xe tới.”
"Ừm."
Hai ba con một trước một sau ngồi xổm xuống, tư thế có chút khó coi, hơn nữa ngồi xổm chưa được bao lâu thì chân đã tê rần. Nhan Tê Trì nhìn thấy bên cạnh có một tảng đá lớn, cao bằng một chiếc ghế đẩu thấp, ông do dự hai giây, sau đó quyết định bế Nhan Thiến lên đi tới tảng đá.
Đột nhiên bị bế lên, Nhan Thiến giật mình, thân thể ngày càng cứng đờ, nhưng cô nhanh chóng phát hiện rằng ba ba chỉ bế cô lên và đi đến tảng đá ngồi mà thôi.
Khi người đàn ông ngồi xuống, tư thế của hai người cũng thay đổi rất nhiều, Nhan Thiến từ ngồi xổm trên mặt đất chuyển sang ngồi nghiêng trên đùi ba ba, sau đó bị ông ôm chặt vào lòng, vì chênh lệch chiều cao nên khuôn mặt cô vừa lúc tựa vào cổ người đàn ông, dán lên động mạch chủ trên cổ của ông, mơ hồ có thể cảm nhận được nhịp đập của mạch cổ.
Nhan Thiến rất căng thẳng, cô thậm chí chỉ dám thở nhẹ vì sợ làm phiền đến đối phương, nhưng hai người dựa vào người nhau quả thật rất gần, khoang mũi Nhan Thiến lúc này tràn ngập mùi hương của ba ba cô, mùi bạc hà nam tính xen lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt, rất dễ ngửi.
Cô không tự chủ được mà hít một hơi thật sâu.
Đây là mùi hương của ba ba.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.