Chương 16: Chỉ Hai Người
Thời Phân Dịch
04/01/2024
"Chào buổi sáng ba."
"Chào." Phàn Tín liếc mắt, nhìn nét mặt tươi tắn của con dâu.
Phùng Dao có thị lực rất tốt, nhạy bén phát hiện người đàn ông này ngủ không ngon, chắc người có tuổi đều thế cả, dễ mất ngủ.
"Ba ngủ không ngon ạ? Mấy hôm trước con có mua ít đồ bổ, tối bảo dì Trương nấu cho ba ăn."
Phùng Dao giữ tà váy dưới mông và ngồi xuống, cười nói quan tâm ba chồng.
Thật ra đồ bổ là cô mua cho ba mẹ ở nhà, nhưng cũng không thể thiếu phần ba chồng, cô đã quen mua gì cũng mua hai phần, hôm nay vừa hay dùng được.
"Không cần." Phàn Tín phất tay.
Hắn chú trọng dưỡng sinh, tối qua hiếm khi ngủ trễ, nhưng không hề cho rằng mình già đến mức cần ăn đồ bổ.
Ba chồng từ chối thì Phùng Dao cũng không nhiều lời, hai người ăn sáng rồi cùng nhau ra ngoài.
Phàn Tín đi phía sau cô, giọng điệu tự nhiên: "Đừng lái xe, tiện đường chở con luôn."
Bước chân Phùng Dao dừng lại, trốn hết bao nhiêu ngày, giờ lại khiến cô nhớ đến chuyện trên xe, cô nhìn kỹ người đàn ông bên cạnh, không nhìn thấu được tâm tư của hắn.
Nhưng cô sợ mình lại không kiềm được, bèn từ chối: "Không cần đâu ba, con tự lái xe sẽ tiện hơn."
"Sao thế? Dùng tài xế của ba không tiện?" Hắn không bỏ qua, nhìn thẳng cô.
"Không phải." Phùng Dao không được tự nhiên, cô quá do dự, nên mất đi cơ hội từ chối.
"Vậy đi thôi, đừng tốn thời gian nữa." Phàn Tín nói rồi khoác vai cô, hai người đi được hai bước, chân cô cọ trúng quần tây của ba chồng.
Phàn Tín cao hơn cô, bất ngờ quay qua, Phùng Dao nóng mặt, vội né ra: "Ba đi trước đi."
Liếc thấy tai cô đỏ lên, Phàn Tín đi trước một bước, cười nói: "Được, con đi theo, đừng để ba đi bắt con."
Phùng Dao hơi chán nản, cảm giác bị hắn chọc ghẹo, trừng mắt sau lưng hắn, nhưng lại không nổi giận được.
Cô vừa lên xe ngồi xuống, tài xế tự giác kéo màn che trong xe lên. Phùng Dao há miệng, nhìn Phàn Tín, mặt hắn rất bình tĩnh.
"Ba ơi, làm gì vậy ạ?" Câu hỏi của cô mang theo chút oán trách, cảm giác hơi sai sai.
Hôm qua Phàn Tín cầm quần lót của cô bắn hết hai lần, lại nghĩ đến cơ thể trần truồng của cô cả tiếng đồng hồ mới ngủ được, giờ quả thật không có tinh thần lắm.
Nhưng giờ đối mặt với cô, trong không gian khép kín chỉ có hai người, hắn lại hưng phấn.
Ngửi mùi hương trên người con dâu, nghe giọng nói ngọt mềm của cô, hắn cũng lười che giấu tiếp, ánh nhìn lớn mật hơn.
"Ba nói chuyện với con dâu, không thể để người khác nghe." Hắn nhấc chân, giọng điệu mờ ám.
Phùng Dao nghe thấy câu này liền biết không phải chuyện đứng đắn, cô nhớ lại lần thân mật trước, liếc nhìn hắn: "Nhảm nhí, con muốn xuống xe."
Nói rồi nghiêng người muốn ấn mở cửa xe.
Mắt cô lấp lánh ánh nước, lòng Phàn Tín nóng lên, cảm giác cô như đĩ dâm, nhìn người ta một cái mà cũng quyến rũ vậy.
Hắn kéo lấy cánh tay cô kéo người lên trước, trực tiếp ôm lấy cơ thể gợi cảm của cô, nói bên tai cô: "Con chạy gì chứ? Bị va trúng như lần trước thì sao đây?"
"Vẫn muốn ba chồng xoa mông cho con à?" Hơi thở nóng rực và lời nói vượt giới hạn của hắn lọt vào tai cô.
Tai cô ngứa ngáy, không dám nhìn thẳng hắn, nhưng ngại đến mức đỏ cả mặt, lúc cúi đầu nhìn thấy bàn tay to của ba chồng đang đặt trên eo mình. Hôm nay cô mặc váy đen bó sát, lộ ra đầu gối trắng nõn đang cọ trúng chân hắn.
Cô hơi đẩy người, vặn vẹo eo muốn thoát ra, giọng nói đáng thương: "Ba ơi, ba buông ra trước đi, đừng đụng con, chúng ta không thể thế này..."
Phàn Tín lại thoải mái thở ra một hơi, bị cô cọ lung tung, eo và vú bự thỉnh thoảng chạm vào hắn cũng khiến hắn sướng đến mức muốn đè cô dưới người.
"Không thể thế nào?" Phàn Tín cười nhẹ, nâng cằm cô lên, ngón tay vuốt ve, hỏi cô: "Tối qua ngủ ngon không?"
"Hả?" Phùng Dao khó hiểu, đôi mắt hồ ly dậy sóng.
Giọng Phàn Tín càng trầm hơn: "Vậy con có biết mình dâm cỡ nào không? Tối qua chơi lồn xong không đóng cửa, nhà này chỉ có hai ta, con muốn ba chồng nhìn lồn dâm của mình sao?"
Câu nói này như bom nổ, dọa Phùng Dao ngẩng đầu, sự yếu ớt giả vờ bỗng hóa thành kinh ngạc.
"Chào." Phàn Tín liếc mắt, nhìn nét mặt tươi tắn của con dâu.
Phùng Dao có thị lực rất tốt, nhạy bén phát hiện người đàn ông này ngủ không ngon, chắc người có tuổi đều thế cả, dễ mất ngủ.
"Ba ngủ không ngon ạ? Mấy hôm trước con có mua ít đồ bổ, tối bảo dì Trương nấu cho ba ăn."
Phùng Dao giữ tà váy dưới mông và ngồi xuống, cười nói quan tâm ba chồng.
Thật ra đồ bổ là cô mua cho ba mẹ ở nhà, nhưng cũng không thể thiếu phần ba chồng, cô đã quen mua gì cũng mua hai phần, hôm nay vừa hay dùng được.
"Không cần." Phàn Tín phất tay.
Hắn chú trọng dưỡng sinh, tối qua hiếm khi ngủ trễ, nhưng không hề cho rằng mình già đến mức cần ăn đồ bổ.
Ba chồng từ chối thì Phùng Dao cũng không nhiều lời, hai người ăn sáng rồi cùng nhau ra ngoài.
Phàn Tín đi phía sau cô, giọng điệu tự nhiên: "Đừng lái xe, tiện đường chở con luôn."
Bước chân Phùng Dao dừng lại, trốn hết bao nhiêu ngày, giờ lại khiến cô nhớ đến chuyện trên xe, cô nhìn kỹ người đàn ông bên cạnh, không nhìn thấu được tâm tư của hắn.
Nhưng cô sợ mình lại không kiềm được, bèn từ chối: "Không cần đâu ba, con tự lái xe sẽ tiện hơn."
"Sao thế? Dùng tài xế của ba không tiện?" Hắn không bỏ qua, nhìn thẳng cô.
"Không phải." Phùng Dao không được tự nhiên, cô quá do dự, nên mất đi cơ hội từ chối.
"Vậy đi thôi, đừng tốn thời gian nữa." Phàn Tín nói rồi khoác vai cô, hai người đi được hai bước, chân cô cọ trúng quần tây của ba chồng.
Phàn Tín cao hơn cô, bất ngờ quay qua, Phùng Dao nóng mặt, vội né ra: "Ba đi trước đi."
Liếc thấy tai cô đỏ lên, Phàn Tín đi trước một bước, cười nói: "Được, con đi theo, đừng để ba đi bắt con."
Phùng Dao hơi chán nản, cảm giác bị hắn chọc ghẹo, trừng mắt sau lưng hắn, nhưng lại không nổi giận được.
Cô vừa lên xe ngồi xuống, tài xế tự giác kéo màn che trong xe lên. Phùng Dao há miệng, nhìn Phàn Tín, mặt hắn rất bình tĩnh.
"Ba ơi, làm gì vậy ạ?" Câu hỏi của cô mang theo chút oán trách, cảm giác hơi sai sai.
Hôm qua Phàn Tín cầm quần lót của cô bắn hết hai lần, lại nghĩ đến cơ thể trần truồng của cô cả tiếng đồng hồ mới ngủ được, giờ quả thật không có tinh thần lắm.
Nhưng giờ đối mặt với cô, trong không gian khép kín chỉ có hai người, hắn lại hưng phấn.
Ngửi mùi hương trên người con dâu, nghe giọng nói ngọt mềm của cô, hắn cũng lười che giấu tiếp, ánh nhìn lớn mật hơn.
"Ba nói chuyện với con dâu, không thể để người khác nghe." Hắn nhấc chân, giọng điệu mờ ám.
Phùng Dao nghe thấy câu này liền biết không phải chuyện đứng đắn, cô nhớ lại lần thân mật trước, liếc nhìn hắn: "Nhảm nhí, con muốn xuống xe."
Nói rồi nghiêng người muốn ấn mở cửa xe.
Mắt cô lấp lánh ánh nước, lòng Phàn Tín nóng lên, cảm giác cô như đĩ dâm, nhìn người ta một cái mà cũng quyến rũ vậy.
Hắn kéo lấy cánh tay cô kéo người lên trước, trực tiếp ôm lấy cơ thể gợi cảm của cô, nói bên tai cô: "Con chạy gì chứ? Bị va trúng như lần trước thì sao đây?"
"Vẫn muốn ba chồng xoa mông cho con à?" Hơi thở nóng rực và lời nói vượt giới hạn của hắn lọt vào tai cô.
Tai cô ngứa ngáy, không dám nhìn thẳng hắn, nhưng ngại đến mức đỏ cả mặt, lúc cúi đầu nhìn thấy bàn tay to của ba chồng đang đặt trên eo mình. Hôm nay cô mặc váy đen bó sát, lộ ra đầu gối trắng nõn đang cọ trúng chân hắn.
Cô hơi đẩy người, vặn vẹo eo muốn thoát ra, giọng nói đáng thương: "Ba ơi, ba buông ra trước đi, đừng đụng con, chúng ta không thể thế này..."
Phàn Tín lại thoải mái thở ra một hơi, bị cô cọ lung tung, eo và vú bự thỉnh thoảng chạm vào hắn cũng khiến hắn sướng đến mức muốn đè cô dưới người.
"Không thể thế nào?" Phàn Tín cười nhẹ, nâng cằm cô lên, ngón tay vuốt ve, hỏi cô: "Tối qua ngủ ngon không?"
"Hả?" Phùng Dao khó hiểu, đôi mắt hồ ly dậy sóng.
Giọng Phàn Tín càng trầm hơn: "Vậy con có biết mình dâm cỡ nào không? Tối qua chơi lồn xong không đóng cửa, nhà này chỉ có hai ta, con muốn ba chồng nhìn lồn dâm của mình sao?"
Câu nói này như bom nổ, dọa Phùng Dao ngẩng đầu, sự yếu ớt giả vờ bỗng hóa thành kinh ngạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.