[Cao H] Cưỡng Ép Nam Thần Trên Xe
Chương 29: Cao Lãnh?
3S
14/01/2024
"Khách sạn?"
Tại sao lại vào khách sạn?
Khi Hải Uyển Uyển được Khúc Dật Chi ôm ra khỏi phòng thí nghiệm, cô đã mơ mơ màng màng tỉnh dậy, nhưng vì quá mệt nên cô đã mặc anh bế mình lên xe.
Ngay cả khi đã lên xe rồi, anh vẫn không buông cô ra, từ đầu đến cuối luôn duy trì tư thế ôm kiểu công chúa.
Ngồi xe cũng được, ít nhất thì sẽ không bị coi như một đám khỉ, vừa bị vây xem vừa bị phát trực tiếp suốt chặng đường như lần trước.
Nhưng khi nghe anh nói đưa cô đến khách sạn chứ không phải đưa cô về ký túc xá, cô dùng tay túm lấy góc áo của anh hỏi: "Không về ký túc xá sao?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy mơ màng.
Khuôn mặt vẫn còn ửng hồng sau cuộc yêu mãnh liệt, đôi mắt mờ sương còn vương hơi nước, giọng nói đầy khàn khàn vì rên khóc sau cao trào.
Tất cả đều là do anh.
Bị anh chơi huyệt.
Bụng dưới của Khúc Dật Chi lại quặn thắt lại.
Anh vốn tưởng đêm nay anh gần như đã xuất tinh bằng với số lượng trong vòng hai tháng trước đó, nhưng không ngờ cô không cần làm gì vẫn có thể dễ dàng đánh thức ham muốn của anh.
Anh nhìn cô, ánh mắt rơi từ trên mặt xuống ngực, rồi đến phía dưới của cô, không ngừng lướt qua người cô, khàn giọng nói: "Bây giờ trở về ký túc xá không tiện."
Haizz... Hải Uyển Uyển xấu hổ quá, ôm mặt trong ngực anh, im lặng, giả vờ như đang ngủ!
Bây giờ cô mới nhận ra mình trần trụi trong vòng tay của anh, trên người chỉ mặc duy nhất chiếc áo khoác trắng bị nhuộm màu trong phòng thí nghiệm.
Bộ ngực không có áσ lót bao bọc, mềm mại như không có cảm giác tồn tại. Hai chân chỉ cần cử động nhẹ thôi cũng sẽ tác động đến các cơ trong huyệt nhỏ, vừa trướng vừa đau.
Tuy bên ngoài lỗ nhỏ đã được lau khô sạch sẽ nhưng bên trong vẫn còn ẩm ướt, nhắc nhở cô vừa rồi cô thật sự đã đi tiểu trước mặt anh.
Có lẽ không phải đi tiểu, mà là phun nước.
Vì cảm giác đó khác hoàn toàn với cảm giác buồn tiểu.
Cô theo phản xạ kẹp chặt huyệt nhỏ của mình, co chân lại, đau quá nên cô lại chuyển động thêm vài cái nữa.
Động tác này không thoát khỏi tầm mắt của Khúc Dật Chi, anh vươn tay vuốt phía sau lưng cô, giống như xoa bóp cho một con mèo vậy, vừa mềm mại vừa thoải mái.
Cô thư giãn, thả lỏng người.
"A, phòng thí nghiệm!"
Hải Uyển Uyển lại nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên ngẩng đầu lên, vươn tay túm lấy áo sơ mi trên ngực anh.
Cô chảy nhiều nước như vậy, lúc đó nước chảy xuống trên mặt đất khoảng nửa phút, nước chảy thành sông luôn.
"Anh đã dọn sạch rồi!"
Anh rất tinh tế hiểu rõ ý cô, trả lời ngắn gọn, giọng nói điềm tĩnh, lãnh đạm.
Anh cũng thật là, cô ngồi trong lòng mà anh không hề bị ảnh hưởng. Mặc quần áo vào xong sắc mặt cũng thay đổi luôn, nói anh cao lãnh cấm dục đúng không sai.
Hải Uyển Uyển trong lòng lẩm bẩm vài câu, nhưng cuối cùng cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Nhưng mà chờ đã ...
Cao lãnh, cô thừa nhận!
Nhưng cấm dục, Haha!
Xe êm ái chạy đến lối vào thang máy của khách sạn, Khúc Dật Chi ôm Hải Uyển Uyển vào thẳng phòng khách sạn, đặt cô lên chiếc giường lớn mềm mại.
Đây là một khách sạn cao cấp, chất liệu mềm mại của chăn ga gối đệm khiến Hải Uyển Uyển nhanh chóng thư giãn. Cô xoay người, điều chỉnh người thành tư thế nằm nghiêng thoải mái, quay lưng về phía anh.
Ở cùng với anh thật là thoải mái, tình du͙c đã rút cạn khí lực cơ thể cô. Cô rất mệt mỏi, giờ chỉ muốn ngủ.
Khi cô xoay người, chiếc áo khoác trắng bị kéo lên đến tận đùi. Nằm nghiêng không che được cảnh xuân dưới mông, huyệt nhỏ sưng tấy kẹp giữa mông và đùi giống như một con trai non mềm.
Hôm nay sau khi làm t̠ình xong anh lau cho cô, cô mơ màng không ngừng kêu lên đau đớn, anh không muốn tiếp tục làm cô nữa, nhưng cô còn không biết sống chết dụ dỗ anh.
Khúc Dật Chi kìm nén dục vọng đang dâng trào, dựa vào thành giường cởi cúc áo trắng đầu tiên của cô.
Hải Uyển Uyển theo phản xạ có điều kiện đưa tay xuống tính ngăn tay anh lại, hai mắt đầy vẻ cầu xin thương xót, giọng nói như đang khóc: "Em không muốn nữa."
Khúc Dật Chi nhìn mà nóng cả mắt, tiểu yêu tinh này thật là quá mức quyến rũ mà không hề biết.
Nếu không phải thương tiếc cô lần đầu tiên, lại vừa trải qua lần làm t̠ình điên cuồng như vậy, thì bây giờ anh sẽ đè cô ra, chơi cô một cách triệt để.
"Cởϊ qυần áo đi ngủ sẽ thoải mái hơn."
Hmm, hóa ra không phải muốn làm cô tiếp.
Mặc quần áo đúng là không thoải mái thật. Hơn nữa đây còn là quần áo mới, cô cũng không muốn vừa mặc vừa ngủ.
Hải Uyển Uyển thả lỏng tay, để mặc động tác của anh.
Khúc Dật Chi lại trở thành quân tử, anh thậm chí cởi cúc áo cho cô mà không chạm vào cô. Hải Uyển Uyển ngoan ngoãn giơ cánh tay của cô lên để phối hợp với động tác của anh.
Vừa cởϊ qυần áo xong, Hải Uyển Uyển đã nhanh chóng trở mình, kéo chăn bông lên rồi nằm lên giường.
Khúc Dật Chi chỉnh lại chăn bông cho cô, dịch người lên trên, cúi người, ghé vào tai cô nói: "Ngoan, ngủ đi!"
Ngoan...
Hải Uyển Uyển nhớ lại lời này.
Người đàn ông này thật sự nói được làm được.
ồồồ
Khúc Dật Chi nhìn hô hấp của cô dần dần ổn định, tự mình đi tắm. Khi cởϊ áσ ra, trên người anh vẫn còn lưu lại vết đỏ, còn có vài vết máu.
Đây đều là cô cào.
Mèo con có móng vuốt rất sắc nhọn.
Sau khi dọn dẹp xong, Khúc Dật Chi gọi phục vụ phòng đến giặt quần áo bẩn của hai người, yêu cầu phải nhanh chóng giặt sạch và phơi quần áo càng sớm càng tốt.
Lại nghĩ đến điều gì đó, anh lấy chiếc qυần lót rách ra rồi cất đi.
Cuối cùng anh cũng cảm thấy sảng khoái, gọi điện thoại trong phòng tắm.
Một lúc lâu sau điện thoại mới có người bắt máy, anh vừa định nói thì một tiếng thở dốc đã vang lên từ loa điện thoại.
"A... Anh đừng nghịch nữa, để em nghe điện thoại đã."
Khúc Dật Chi cúp điện thoại.
Điện thoại lại lập tức gọi tới, một giọng nữ thoải mái truyền đến: "Chi Chi, sao lại gọi điện thoại giờ này."
Anh hắng giọng: "Chị mang đồ đến đây giúp tôi."
Tại sao lại vào khách sạn?
Khi Hải Uyển Uyển được Khúc Dật Chi ôm ra khỏi phòng thí nghiệm, cô đã mơ mơ màng màng tỉnh dậy, nhưng vì quá mệt nên cô đã mặc anh bế mình lên xe.
Ngay cả khi đã lên xe rồi, anh vẫn không buông cô ra, từ đầu đến cuối luôn duy trì tư thế ôm kiểu công chúa.
Ngồi xe cũng được, ít nhất thì sẽ không bị coi như một đám khỉ, vừa bị vây xem vừa bị phát trực tiếp suốt chặng đường như lần trước.
Nhưng khi nghe anh nói đưa cô đến khách sạn chứ không phải đưa cô về ký túc xá, cô dùng tay túm lấy góc áo của anh hỏi: "Không về ký túc xá sao?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy mơ màng.
Khuôn mặt vẫn còn ửng hồng sau cuộc yêu mãnh liệt, đôi mắt mờ sương còn vương hơi nước, giọng nói đầy khàn khàn vì rên khóc sau cao trào.
Tất cả đều là do anh.
Bị anh chơi huyệt.
Bụng dưới của Khúc Dật Chi lại quặn thắt lại.
Anh vốn tưởng đêm nay anh gần như đã xuất tinh bằng với số lượng trong vòng hai tháng trước đó, nhưng không ngờ cô không cần làm gì vẫn có thể dễ dàng đánh thức ham muốn của anh.
Anh nhìn cô, ánh mắt rơi từ trên mặt xuống ngực, rồi đến phía dưới của cô, không ngừng lướt qua người cô, khàn giọng nói: "Bây giờ trở về ký túc xá không tiện."
Haizz... Hải Uyển Uyển xấu hổ quá, ôm mặt trong ngực anh, im lặng, giả vờ như đang ngủ!
Bây giờ cô mới nhận ra mình trần trụi trong vòng tay của anh, trên người chỉ mặc duy nhất chiếc áo khoác trắng bị nhuộm màu trong phòng thí nghiệm.
Bộ ngực không có áσ lót bao bọc, mềm mại như không có cảm giác tồn tại. Hai chân chỉ cần cử động nhẹ thôi cũng sẽ tác động đến các cơ trong huyệt nhỏ, vừa trướng vừa đau.
Tuy bên ngoài lỗ nhỏ đã được lau khô sạch sẽ nhưng bên trong vẫn còn ẩm ướt, nhắc nhở cô vừa rồi cô thật sự đã đi tiểu trước mặt anh.
Có lẽ không phải đi tiểu, mà là phun nước.
Vì cảm giác đó khác hoàn toàn với cảm giác buồn tiểu.
Cô theo phản xạ kẹp chặt huyệt nhỏ của mình, co chân lại, đau quá nên cô lại chuyển động thêm vài cái nữa.
Động tác này không thoát khỏi tầm mắt của Khúc Dật Chi, anh vươn tay vuốt phía sau lưng cô, giống như xoa bóp cho một con mèo vậy, vừa mềm mại vừa thoải mái.
Cô thư giãn, thả lỏng người.
"A, phòng thí nghiệm!"
Hải Uyển Uyển lại nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên ngẩng đầu lên, vươn tay túm lấy áo sơ mi trên ngực anh.
Cô chảy nhiều nước như vậy, lúc đó nước chảy xuống trên mặt đất khoảng nửa phút, nước chảy thành sông luôn.
"Anh đã dọn sạch rồi!"
Anh rất tinh tế hiểu rõ ý cô, trả lời ngắn gọn, giọng nói điềm tĩnh, lãnh đạm.
Anh cũng thật là, cô ngồi trong lòng mà anh không hề bị ảnh hưởng. Mặc quần áo vào xong sắc mặt cũng thay đổi luôn, nói anh cao lãnh cấm dục đúng không sai.
Hải Uyển Uyển trong lòng lẩm bẩm vài câu, nhưng cuối cùng cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Nhưng mà chờ đã ...
Cao lãnh, cô thừa nhận!
Nhưng cấm dục, Haha!
Xe êm ái chạy đến lối vào thang máy của khách sạn, Khúc Dật Chi ôm Hải Uyển Uyển vào thẳng phòng khách sạn, đặt cô lên chiếc giường lớn mềm mại.
Đây là một khách sạn cao cấp, chất liệu mềm mại của chăn ga gối đệm khiến Hải Uyển Uyển nhanh chóng thư giãn. Cô xoay người, điều chỉnh người thành tư thế nằm nghiêng thoải mái, quay lưng về phía anh.
Ở cùng với anh thật là thoải mái, tình du͙c đã rút cạn khí lực cơ thể cô. Cô rất mệt mỏi, giờ chỉ muốn ngủ.
Khi cô xoay người, chiếc áo khoác trắng bị kéo lên đến tận đùi. Nằm nghiêng không che được cảnh xuân dưới mông, huyệt nhỏ sưng tấy kẹp giữa mông và đùi giống như một con trai non mềm.
Hôm nay sau khi làm t̠ình xong anh lau cho cô, cô mơ màng không ngừng kêu lên đau đớn, anh không muốn tiếp tục làm cô nữa, nhưng cô còn không biết sống chết dụ dỗ anh.
Khúc Dật Chi kìm nén dục vọng đang dâng trào, dựa vào thành giường cởi cúc áo trắng đầu tiên của cô.
Hải Uyển Uyển theo phản xạ có điều kiện đưa tay xuống tính ngăn tay anh lại, hai mắt đầy vẻ cầu xin thương xót, giọng nói như đang khóc: "Em không muốn nữa."
Khúc Dật Chi nhìn mà nóng cả mắt, tiểu yêu tinh này thật là quá mức quyến rũ mà không hề biết.
Nếu không phải thương tiếc cô lần đầu tiên, lại vừa trải qua lần làm t̠ình điên cuồng như vậy, thì bây giờ anh sẽ đè cô ra, chơi cô một cách triệt để.
"Cởϊ qυần áo đi ngủ sẽ thoải mái hơn."
Hmm, hóa ra không phải muốn làm cô tiếp.
Mặc quần áo đúng là không thoải mái thật. Hơn nữa đây còn là quần áo mới, cô cũng không muốn vừa mặc vừa ngủ.
Hải Uyển Uyển thả lỏng tay, để mặc động tác của anh.
Khúc Dật Chi lại trở thành quân tử, anh thậm chí cởi cúc áo cho cô mà không chạm vào cô. Hải Uyển Uyển ngoan ngoãn giơ cánh tay của cô lên để phối hợp với động tác của anh.
Vừa cởϊ qυần áo xong, Hải Uyển Uyển đã nhanh chóng trở mình, kéo chăn bông lên rồi nằm lên giường.
Khúc Dật Chi chỉnh lại chăn bông cho cô, dịch người lên trên, cúi người, ghé vào tai cô nói: "Ngoan, ngủ đi!"
Ngoan...
Hải Uyển Uyển nhớ lại lời này.
Người đàn ông này thật sự nói được làm được.
ồồồ
Khúc Dật Chi nhìn hô hấp của cô dần dần ổn định, tự mình đi tắm. Khi cởϊ áσ ra, trên người anh vẫn còn lưu lại vết đỏ, còn có vài vết máu.
Đây đều là cô cào.
Mèo con có móng vuốt rất sắc nhọn.
Sau khi dọn dẹp xong, Khúc Dật Chi gọi phục vụ phòng đến giặt quần áo bẩn của hai người, yêu cầu phải nhanh chóng giặt sạch và phơi quần áo càng sớm càng tốt.
Lại nghĩ đến điều gì đó, anh lấy chiếc qυần lót rách ra rồi cất đi.
Cuối cùng anh cũng cảm thấy sảng khoái, gọi điện thoại trong phòng tắm.
Một lúc lâu sau điện thoại mới có người bắt máy, anh vừa định nói thì một tiếng thở dốc đã vang lên từ loa điện thoại.
"A... Anh đừng nghịch nữa, để em nghe điện thoại đã."
Khúc Dật Chi cúp điện thoại.
Điện thoại lại lập tức gọi tới, một giọng nữ thoải mái truyền đến: "Chi Chi, sao lại gọi điện thoại giờ này."
Anh hắng giọng: "Chị mang đồ đến đây giúp tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.