[Cao H] Cưỡng Ép Nam Thần Trên Xe
Chương 30: Huyệt Nhỏ Căng Phồng, Đỏ Bừng Sưng Tấy
3S
14/01/2024
"Gấp vậy à, giờ là giờ ngủ rồi mà."
Người phụ nữ bên kia giả vờ ngáp dài.
Khúc Dật Chi nhìn thời gian, đã là 23:10.
Thảo nào người phụ nữ này lại đang phát da^m, quả nhiên là giờ đi ngủ của cô, nhưng cũng không biết hôm nay cô ngủ với người nào.
"Đúng vậy, đang cần gấp."
"Em muốn gì, chị sẽ nhờ Tiểu Trần gửi cho em."
"Lấy thuốc giảm sưng kháng viêm đi!"
"Em lại bị viêm amidan rồi à?" Người phụ nữ lẩm bẩm : "Có cephalosporin trong tủ thuốc, chỉ cần uống hai viên là được, nếu không còn việc gì, chị cúp máy trước đây."
"Chờ đã ..." Khúc Dật Chi mất tự nhiên, nói: "Loại để bôi, loại dành cho phụ nữ."
Một tiếng hét lớn vang lên phía đầu dây bên kia, Khúc Dật Chi theo phản xạ che loa điện thoại lại nhưng chợt nhớ ra mình đang ở trong phòng tắm, Hải Uyển Uyển chắc không thể nghe thấy nên buông tay ra.
Giọng nói phấn khích của người phụ nữ bên kia vang lên: "Chi Chi, em đã giác ngộ rồi à? Người phụ nữ nào đấy? Người phụ nữ nào? Bây giờ em đang ở đâu? Hay là chị qua ngay nhé?"
"Không cần đâu." Khúc Dật Chi phớt lờ loạt câu hỏi liên tiếp của người phụ nữ: "Lấy loại tốt nhất."
"Được rồi, chị sẽ lấy cho em loại tốt nhất. Em còn cần gì nữa không?"
"Mang theo một bộ quần áo nữ."
"Không thành vấn đề, em muốn loại nhân vật nào nào? Thanh thuần hay sεメy, à, đúng rồi, còn có cả loại thú cưng, mèo con hay chó con, có cả cả nàng tiên cá nữa." Người phụ nữ bên kia có vẻ hơi quá khích.
"Chị điên rồi, em chỉ cần loại quần áo người bình thường mặc thôi." Khúc Dật Chi sắp phát điên.
"OK, OK, bảo thủ vậy."
"Mang thêm một hộp thuốc tránh thai khẩn cấp nữa." Khúc Dật Chi hắng giọng: "Phải an toàn, không gây hại cho cơ thể."
"Thằng nhóc chết tiệt này, không thể đeo bαo cαo sυ à?" Giọng bên kia cao vυ"t thêm mấy độ: "Bình thường chị nói với em thế nào."
"Không sao hết, cũng mang luôn vài hộp bαo cαo sυ đi." Khúc Dật Chi vội vàng nói:" Được rồi, cứ như vậy đi, nhanh lên.”
"Chờ đã, có muốn chị mang cho em một lọ bôi trơn không, loại tốt nhất nên dùng, hoàn toàn mô phỏng thành phần của dịch cơ thể."
"Không cần.” Khúc Dật Chi nhanh chóng tắt điện thoại.
Anh nhớ tới Hải Uyển Uyển, khóe miệng cong cong: "Cô ấy không cần."
ồồồ
Khúc Dật Chi không hề cảm thấy buồn ngủ.
Cô gái trong mộng đang ngủ say trên giường, anh mặc áo ngủ khoanh chân ngồi dựa vào ghế sô pha lớn đối diện giường, ánh mắt không hề rời khỏi cô.
Cô gái ngủ rất yên tĩnh, nhịp thở đều đặn.
Cô hẳn là kiệt sức rồi.
"Dinh Dong..."
Chuông cửa vang lên, Khúc Dật Chi theo phản xạ bật người xuống ghế sô pha, nhanh chóng chạy tới mở cửa.
"Xin chào!" Một giọng nữ trong trẻo vang lên, cô giơ chiếc túi xách to trong tay lên: "Nhìn xem chị mang đồ tốt gì cho em đây."
Người bên ngoài vừa nói chuyện, vừa chen vào cửa, còn thò đầu nhìn vào bên trong, Khúc Dật phía giường, người trên giường vừa cử động, nghiêng người, đè mặt lên trên gối.
Anh túm lấy túi đẩy người ra: "Không liên quan gì đến chị, chị có thể đi rồi đấy."
Cửa đóng sầm lại.
Cô gái vỗ nhẹ vào cửa, ngoài cửa vang lên giọng nói tức giận: "Khúc Dật Chi, đúng là đồ đểu cáng."
Tiếng giày cao gót càng lúc càng xa, người có lẽ đã đi rồi.
Khúc Dật Chi đặt chiếc túi lên ghế sofa, mở ra. Trời ạ, cô kéo nguyên toàn độ đồ chơi tình thú của cửa hàng đến đây hay gì.
Đủ thứ thuốc mỡ, bαo cαo sυ, thuốc tránh thai khẩn cấp, chất bôi trơn, quần áo, còn có cả trứng rung, lông vũ, còng tay, thậm chí là cả ngọn nến.
Nghĩ đến dáng vẻ của Hải Uyển Uyển dưới tác dụng của thuốc kích ɖục, mắt anh lại trở nên nóng bỏng.
Khúc Dật Chi nhớ đến vừa rồi anh nhìn thấy phần dưới của Hải Uyển Uyển, trong đống thuốc mỡ vẫn tìm được một loại có tác dụng chống sưng tấy.
Nhìn kỹ vào trong mới thấy, hóa ra còn có một vài lọ thuốc kích ɖục.
Thuốc mỡ này là hàng nhập khẩu, viết bằng tiếng Ả Rập, Khúc Dật Chi chỉ biết một chút, phía trên có ghi rõ là cần phải bôi vào bên ngoài chỗ sưng đau sau khi quan hệ. Nếu bên trong bị thương, vẫn nên bôi thẳng vào bên trong âm đa͙σ, miệng vết thương sẽ nhanh chóng liền lại.
Khúc Dật Chi ngẩng đầu lên, Hải Uyển Uyển đang nằm trong chăn, quay lưng về phía anh, vẫn bất động.
Anh nhớ tiếng khóc của cô khi bị gậy thịt thâm nhập, đẩy anh ra, nói anh nhanh rút ra ngoài.
Anh vẫn là cầm thuốc bước đến bên giường, một lúc sau anh ngồi xuống bên cạnh giường, vén chiếc chăn bông mỏng lên.
"Lạnh ..."
Chiếc chăn bông ấm áp đột nhiên bị vén lên, hơi lạnh từ phòng điều hòa tràn vào người Hải Uyển Uyển trần trụi, hai cánh tay siết chặt cơ thể theo phản xạ có điều kiện.
Khúc Dật Chi biết cô đã tỉnh.
Có lẽ vì xấu hổ nên cố tình giữ im lặng.
Anh mở lọ, một mùi thuốc thoang thoảng bay ra.
Anh đặt ngón trỏ và ngón giữa vào nhau, bóp ra một cục lớn, hít một hơi thật sâu, ánh mắt rơi vào mông của Hải Uyển Uyển.
Cô nằm nghiêng, người cô kẹp chặt, vú bự mông to, giữa hai đùi có khe tuyệt đẹp, huyệt nhỏ đầy đặn căng phồng lộ ra ở khe giữa mông và đùi.
Đỏ và sưng tấy.
Anh bôi thuốc vào.
Vừa chạm vào người cô, Hải Uyển Uyển đã rùng mình bật ra khỏi giường, trừng mắt nhìn anh: "Anh làm gì vậy?"
"Shhh..." Hải Uyển Uyển thở gấp, bởi vì bật dậy quá nhanh, hai chân chạm đến phần dưới, khiến cô cảm thấy hơi đau.
Cô bình tĩnh lại, thấy ánh mắt anh nhìn ngực mình, nên nhanh chóng khoanh tay che đi cảnh xuân trước ngực: "Thuốc trong người em đã hết rồi."
Mắt Khúc Dật Chi tối sầm lại: Xem ra loại thuốc này không chỉ nên bôi vào huyệt nhỏ của cô, mà trên người cũng cần phải bôi.
Người phụ nữ bên kia giả vờ ngáp dài.
Khúc Dật Chi nhìn thời gian, đã là 23:10.
Thảo nào người phụ nữ này lại đang phát da^m, quả nhiên là giờ đi ngủ của cô, nhưng cũng không biết hôm nay cô ngủ với người nào.
"Đúng vậy, đang cần gấp."
"Em muốn gì, chị sẽ nhờ Tiểu Trần gửi cho em."
"Lấy thuốc giảm sưng kháng viêm đi!"
"Em lại bị viêm amidan rồi à?" Người phụ nữ lẩm bẩm : "Có cephalosporin trong tủ thuốc, chỉ cần uống hai viên là được, nếu không còn việc gì, chị cúp máy trước đây."
"Chờ đã ..." Khúc Dật Chi mất tự nhiên, nói: "Loại để bôi, loại dành cho phụ nữ."
Một tiếng hét lớn vang lên phía đầu dây bên kia, Khúc Dật Chi theo phản xạ che loa điện thoại lại nhưng chợt nhớ ra mình đang ở trong phòng tắm, Hải Uyển Uyển chắc không thể nghe thấy nên buông tay ra.
Giọng nói phấn khích của người phụ nữ bên kia vang lên: "Chi Chi, em đã giác ngộ rồi à? Người phụ nữ nào đấy? Người phụ nữ nào? Bây giờ em đang ở đâu? Hay là chị qua ngay nhé?"
"Không cần đâu." Khúc Dật Chi phớt lờ loạt câu hỏi liên tiếp của người phụ nữ: "Lấy loại tốt nhất."
"Được rồi, chị sẽ lấy cho em loại tốt nhất. Em còn cần gì nữa không?"
"Mang theo một bộ quần áo nữ."
"Không thành vấn đề, em muốn loại nhân vật nào nào? Thanh thuần hay sεメy, à, đúng rồi, còn có cả loại thú cưng, mèo con hay chó con, có cả cả nàng tiên cá nữa." Người phụ nữ bên kia có vẻ hơi quá khích.
"Chị điên rồi, em chỉ cần loại quần áo người bình thường mặc thôi." Khúc Dật Chi sắp phát điên.
"OK, OK, bảo thủ vậy."
"Mang thêm một hộp thuốc tránh thai khẩn cấp nữa." Khúc Dật Chi hắng giọng: "Phải an toàn, không gây hại cho cơ thể."
"Thằng nhóc chết tiệt này, không thể đeo bαo cαo sυ à?" Giọng bên kia cao vυ"t thêm mấy độ: "Bình thường chị nói với em thế nào."
"Không sao hết, cũng mang luôn vài hộp bαo cαo sυ đi." Khúc Dật Chi vội vàng nói:" Được rồi, cứ như vậy đi, nhanh lên.”
"Chờ đã, có muốn chị mang cho em một lọ bôi trơn không, loại tốt nhất nên dùng, hoàn toàn mô phỏng thành phần của dịch cơ thể."
"Không cần.” Khúc Dật Chi nhanh chóng tắt điện thoại.
Anh nhớ tới Hải Uyển Uyển, khóe miệng cong cong: "Cô ấy không cần."
ồồồ
Khúc Dật Chi không hề cảm thấy buồn ngủ.
Cô gái trong mộng đang ngủ say trên giường, anh mặc áo ngủ khoanh chân ngồi dựa vào ghế sô pha lớn đối diện giường, ánh mắt không hề rời khỏi cô.
Cô gái ngủ rất yên tĩnh, nhịp thở đều đặn.
Cô hẳn là kiệt sức rồi.
"Dinh Dong..."
Chuông cửa vang lên, Khúc Dật Chi theo phản xạ bật người xuống ghế sô pha, nhanh chóng chạy tới mở cửa.
"Xin chào!" Một giọng nữ trong trẻo vang lên, cô giơ chiếc túi xách to trong tay lên: "Nhìn xem chị mang đồ tốt gì cho em đây."
Người bên ngoài vừa nói chuyện, vừa chen vào cửa, còn thò đầu nhìn vào bên trong, Khúc Dật phía giường, người trên giường vừa cử động, nghiêng người, đè mặt lên trên gối.
Anh túm lấy túi đẩy người ra: "Không liên quan gì đến chị, chị có thể đi rồi đấy."
Cửa đóng sầm lại.
Cô gái vỗ nhẹ vào cửa, ngoài cửa vang lên giọng nói tức giận: "Khúc Dật Chi, đúng là đồ đểu cáng."
Tiếng giày cao gót càng lúc càng xa, người có lẽ đã đi rồi.
Khúc Dật Chi đặt chiếc túi lên ghế sofa, mở ra. Trời ạ, cô kéo nguyên toàn độ đồ chơi tình thú của cửa hàng đến đây hay gì.
Đủ thứ thuốc mỡ, bαo cαo sυ, thuốc tránh thai khẩn cấp, chất bôi trơn, quần áo, còn có cả trứng rung, lông vũ, còng tay, thậm chí là cả ngọn nến.
Nghĩ đến dáng vẻ của Hải Uyển Uyển dưới tác dụng của thuốc kích ɖục, mắt anh lại trở nên nóng bỏng.
Khúc Dật Chi nhớ đến vừa rồi anh nhìn thấy phần dưới của Hải Uyển Uyển, trong đống thuốc mỡ vẫn tìm được một loại có tác dụng chống sưng tấy.
Nhìn kỹ vào trong mới thấy, hóa ra còn có một vài lọ thuốc kích ɖục.
Thuốc mỡ này là hàng nhập khẩu, viết bằng tiếng Ả Rập, Khúc Dật Chi chỉ biết một chút, phía trên có ghi rõ là cần phải bôi vào bên ngoài chỗ sưng đau sau khi quan hệ. Nếu bên trong bị thương, vẫn nên bôi thẳng vào bên trong âm đa͙σ, miệng vết thương sẽ nhanh chóng liền lại.
Khúc Dật Chi ngẩng đầu lên, Hải Uyển Uyển đang nằm trong chăn, quay lưng về phía anh, vẫn bất động.
Anh nhớ tiếng khóc của cô khi bị gậy thịt thâm nhập, đẩy anh ra, nói anh nhanh rút ra ngoài.
Anh vẫn là cầm thuốc bước đến bên giường, một lúc sau anh ngồi xuống bên cạnh giường, vén chiếc chăn bông mỏng lên.
"Lạnh ..."
Chiếc chăn bông ấm áp đột nhiên bị vén lên, hơi lạnh từ phòng điều hòa tràn vào người Hải Uyển Uyển trần trụi, hai cánh tay siết chặt cơ thể theo phản xạ có điều kiện.
Khúc Dật Chi biết cô đã tỉnh.
Có lẽ vì xấu hổ nên cố tình giữ im lặng.
Anh mở lọ, một mùi thuốc thoang thoảng bay ra.
Anh đặt ngón trỏ và ngón giữa vào nhau, bóp ra một cục lớn, hít một hơi thật sâu, ánh mắt rơi vào mông của Hải Uyển Uyển.
Cô nằm nghiêng, người cô kẹp chặt, vú bự mông to, giữa hai đùi có khe tuyệt đẹp, huyệt nhỏ đầy đặn căng phồng lộ ra ở khe giữa mông và đùi.
Đỏ và sưng tấy.
Anh bôi thuốc vào.
Vừa chạm vào người cô, Hải Uyển Uyển đã rùng mình bật ra khỏi giường, trừng mắt nhìn anh: "Anh làm gì vậy?"
"Shhh..." Hải Uyển Uyển thở gấp, bởi vì bật dậy quá nhanh, hai chân chạm đến phần dưới, khiến cô cảm thấy hơi đau.
Cô bình tĩnh lại, thấy ánh mắt anh nhìn ngực mình, nên nhanh chóng khoanh tay che đi cảnh xuân trước ngực: "Thuốc trong người em đã hết rồi."
Mắt Khúc Dật Chi tối sầm lại: Xem ra loại thuốc này không chỉ nên bôi vào huyệt nhỏ của cô, mà trên người cũng cần phải bôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.