[Cao H] Cưỡng Ép Nam Thần Trên Xe
Chương 43: Dấu Hôn
3S
14/01/2024
Hải Uyển Uyển theo tiếng chuông, ngồi xuống bên cạnh Tô Mật. Tóc cô rối tung hai bên cổ, hàng cúc áo khoác của cô được thắt ở mức cao nhất.
Tô Mật dùng cùi chỏ đυ.ng nhẹ vào người cô: "Càng giấu càng dễ bị chú ý hơn, nên cởϊ áσ khoác ra."
"Tớ bị cảm không được à."
"Được được được, cậu nói được là được." Tô Mật liếc nhìn vết bầm trên cổ Hải Uyển Uyển, chống khuỷu tay lên bàn đỡ cằm, xấu xa cười cười nhìn cô: "Thành công rồi?"
Hải Uyển Uyển che mặt.
Trong lòng cô sóng to gió lớn nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh như nước: "Hoàn toàn chỉ là một vụ tai nạn thôi."
"Dù sao cũng ngủ được rồi." Tô Mật còn phấn khích hơn cả cô.
Hải Uyển Uyển mở cuốn sách ra, thở dài: "Vừa bắt đầu đã kết thúc, thế là xong!"
"Bắt đầu đã kết thúc?" Tô Mật thầm nghĩ về câu này, trong miệng lặp lại: "Bắt đầu đã kết thúc, bắt đầu đã kết thúc..."
Cô thì thầm: "Bắt đầu đã kết thúc, anh ta chắc không phải là không được đấy chứ. Trời ạ! Đúng là thảm kịch trên đời."
Hải Uyển Uyển nhớ lại tất cả những chuyện tối hôm qua, mặt đỏ bừng, cầm sách lên vỗ vỗ cánh tay Tô Mật: "Não cậu đang nghĩ cái thứ quái quỷ gì vậy. Nghe giảng đi."
Đúng vậy, mục tiêu ngủ với anh đã hoàn thành.
Kỹ năng của người này không phải quá giỏi, khách sạn tình thú, đồ chơi tình thú, còn có cả đối tác giao hàng ngay đến tận nơi. Có thể anh chính là loại chim Swift không bao giờ chịu hạ cánh, đi gieo giống khắp nơi, nhưng không bao giờ ở lại.
Mặc dù, cảm giác làm t̠ình với anh cũng không tệ.
Tuy nhiên, ai biết được lần sau anh sẽ gieo giống ở nơi nào.
Hải Uyển Uyển cô không thể kiểm soát được.
Khi tan học, Hải Uyển Uyển lân la mãi mới chịu rời đi. Cô vừa mới ra ngoài đã thấy Khúc Dật Chi đang đứng bên quảng trường bên ngoài tòa nhà dạy học.
Tư thế đứng thẳng, vững vàng nổi bật trong đám đông. Tan học, người qua lại rất nhiều, sinh viên đi ngang qua liên tiếp quay đầu lại nhìn anh.
Cầm chiếc túi trên tay, anh bước lên bậc thềm trên quảng trường chính của tòa nhà dạy học, rõ ràng là đang đợi ai đó.
Các sinh viên năm nhất cũng ở Khoa Hóa học nhìn thấy đàn anh được gọi là "bạch nguyệt quang" của toàn bộ khoa đang đứng buồn chán ở đó. Rất nhiều người xì xào bàn tán, đoán xem liệu có phải anh đang đứng đợi Hải Uyển Uyển hay không.
Dù sao thì, bức ảnh anh ôm Hải Uyển Uyển lần trước vẫn đang là điểm nóng trên diễn đàn.
Một vài cô gái gan dạ đi tới chào hỏi, anh chỉ thờ ơ khẽ gật đầu.
Thật sự quá thu hút, Hải Uyển Uyển cảm thấy hơi buồn khi nhìn thấy cảnh này.
Cô nhìn qua anh rồi kéo Tô Mật nhanh chóng rời đi.
Tô Mật nghĩ đến lời nhận xét của Hải Uyển Uyển "Bắt đầu đã kết thúc", không khỏi nhìn Khúc Dật Chi với ánh mắt đồng tình, bị Hải Uyển Uyển kéo nên cô chỉ có thể vẫy tay chào anh: "Xin chào, đàn anh."
Khúc Dật Chi đi theo.
Người xem hét lên "Ồ", kéo dài âm cuối.
Nhìn đi, bọn họ đã đoán đúng, quả nhiên, anh đang tìm Hải Uyển Uyển, chắc chắn hai người này đã bí mật qua lại từ lâu.
Khúc Dật Chi bước đến bên Hải Uyển Uyển, nâng chiếc túi trong tay lên: "Quần áo của em."
Hải Uyển Uyển nhanh chóng nhận lấy: "Cảm ơn."
"Cùng..." Cùng nhau ăn trưa còn chưa kịp nói hết đã bị Hải Uyển Uyển ngắt lời: "Đàn anh, em đi trước, buổi chiều em còn có lớp học, tạm biệt."
Cô hoảng sợ bỏ chạy.
Khúc Dật Chi không nói gì nhiều, chỉ đứng đó, nhìn bóng lưng hai người rời đi càng lúc càng xa.
Anh nhếch môi: Tương lai còn dài.
Trở về ký túc xá, việc đầu tiên Hải Uyển Uyển làm là lao vào phòng tắm để tắm rửa.
Trước đó, cô còn chưa xem xét kỹ lưỡng, nhưng bây giờ khi cởϊ qυần áo, cô nhận ra trận chiến thật sự quá tàn bạo. Toàn thân trên dưới hầu như không có chỗ nào được tha, hôn, gặm, véo, xoa, có vô số vết bầm tím, tất cả đều biến thành màu nâu đỏ vì tác dụng của thuốc.
Phần bắp đùi vẫn còn rất đau, khi khép chân lại, cô cảm thấy lỗ nhỏ rất lạ.
Cô vẫn đang mặc bộ đồ lót tình thú gợi cảm đó, thiếu vải đến đáng thương.
Trời ạ! Lúc ấy cô cứ như vậy mặc nó trước mặt anh sao? Ăn mặc như thế này còn gợϊ tìnᏂ hơn là khỏa thân, vậy mà lúc đó cô còn nghĩ đến cái gì mà vẻ đẹp "giấu đầu lòi đuôi" càng thêm gợi cảm.
Hải Uyển Uyển rất may mắn vì khi đó cô không để ý đến biểu cảm và ánh mắt của Khúc Dật Chi.
Cô dùng sữa tắm, bôi lên trên người. Khi chạm vào da thịt, cô nhớ lại cảnh anh tắm cho cô, ôm cô đi tới đi lui, va chạm trên người cô.
Cô cười khổ, ra lệnh cho bản thân: "Đừng nghĩ ngợi lung tung nữa."
Tô Mật buồn chán ở ngoài đợi Hải Uyển Uyển tắm xong đi ra ngoài, cô sẽ tra tấn nghiêm hình bức cung Hải Uyển Uyển.
Do bận học nên cô chưa có thời gian tìm hiểu sâu về Hải Uyển Uyển, dù sao thì cô cũng được coi là quân sư cho kế hoạch này.
thiếu nữ có thâm niên hóng chuyện, lúc này cô thật sự rất bồn chồn.
Sau một thời gian dài chờ đợi, cuối cùng cô cũng đợi được Hải Uyển Uyển đi ra.
Hải Uyển Uyển quấn khăn tắm, thay bộ đồ ngủ áo dài tay và quần dài. Có thể thấy cô đang muốn che kín cơ thể nhưng khi nhìn thấy mảng lớn da thịt lộ ra trên cổ, Tô Mật hoàn toàn chấn động.
Không biết bộ đồ ngủ che phủ được bao nhiêu nhưng tất cả những chỗ cô lộ ra đều là vết bầm đỏ sẫm không thể che được.
Cho dù không có kinh nghiệm thực chiến thì Tô Mật cũng có thể nhận ra đó là những dấu hôn.
Chỗ che không được đã có nhiều dấu hôn như thế, không biết nhưng chỗ bị che khuất kia có bao nhiêu kích thích.
Với tư cách là tác giả truyện sắc tình, Tô Mật tự mình tu luyện phát huy trí tưởng tượng, não cô lúc này lần lượt bị lấp đầy bởi những hình ảnh hạn chế độ tuổi.
Không thể tượng tượng được, không thể tượng tưởng được, Tô Mật lại suýt nữa bị chảy máu mũi.
Nhìn vẻ mặt của Tô Mật, Hải Uyển Uyển biết cô đang suy nghĩ không đứng đắn nên gõ nhẹ lên đầu cô: "Đừng suy nghĩ vớ vẩn, không phải như cậu nghĩ đâu."
Tô Mật nuốt nước bọt, thở dài lắc đầu, thật đáng tiếc, thật là đáng tiếc~
Nhìn cơ thể Hải Uyển Uyển bị chơi thành ra như vậy, này có phải do màn dạo đầu không đủ lâu hay không...
Tô Mật dùng cùi chỏ đυ.ng nhẹ vào người cô: "Càng giấu càng dễ bị chú ý hơn, nên cởϊ áσ khoác ra."
"Tớ bị cảm không được à."
"Được được được, cậu nói được là được." Tô Mật liếc nhìn vết bầm trên cổ Hải Uyển Uyển, chống khuỷu tay lên bàn đỡ cằm, xấu xa cười cười nhìn cô: "Thành công rồi?"
Hải Uyển Uyển che mặt.
Trong lòng cô sóng to gió lớn nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh như nước: "Hoàn toàn chỉ là một vụ tai nạn thôi."
"Dù sao cũng ngủ được rồi." Tô Mật còn phấn khích hơn cả cô.
Hải Uyển Uyển mở cuốn sách ra, thở dài: "Vừa bắt đầu đã kết thúc, thế là xong!"
"Bắt đầu đã kết thúc?" Tô Mật thầm nghĩ về câu này, trong miệng lặp lại: "Bắt đầu đã kết thúc, bắt đầu đã kết thúc..."
Cô thì thầm: "Bắt đầu đã kết thúc, anh ta chắc không phải là không được đấy chứ. Trời ạ! Đúng là thảm kịch trên đời."
Hải Uyển Uyển nhớ lại tất cả những chuyện tối hôm qua, mặt đỏ bừng, cầm sách lên vỗ vỗ cánh tay Tô Mật: "Não cậu đang nghĩ cái thứ quái quỷ gì vậy. Nghe giảng đi."
Đúng vậy, mục tiêu ngủ với anh đã hoàn thành.
Kỹ năng của người này không phải quá giỏi, khách sạn tình thú, đồ chơi tình thú, còn có cả đối tác giao hàng ngay đến tận nơi. Có thể anh chính là loại chim Swift không bao giờ chịu hạ cánh, đi gieo giống khắp nơi, nhưng không bao giờ ở lại.
Mặc dù, cảm giác làm t̠ình với anh cũng không tệ.
Tuy nhiên, ai biết được lần sau anh sẽ gieo giống ở nơi nào.
Hải Uyển Uyển cô không thể kiểm soát được.
Khi tan học, Hải Uyển Uyển lân la mãi mới chịu rời đi. Cô vừa mới ra ngoài đã thấy Khúc Dật Chi đang đứng bên quảng trường bên ngoài tòa nhà dạy học.
Tư thế đứng thẳng, vững vàng nổi bật trong đám đông. Tan học, người qua lại rất nhiều, sinh viên đi ngang qua liên tiếp quay đầu lại nhìn anh.
Cầm chiếc túi trên tay, anh bước lên bậc thềm trên quảng trường chính của tòa nhà dạy học, rõ ràng là đang đợi ai đó.
Các sinh viên năm nhất cũng ở Khoa Hóa học nhìn thấy đàn anh được gọi là "bạch nguyệt quang" của toàn bộ khoa đang đứng buồn chán ở đó. Rất nhiều người xì xào bàn tán, đoán xem liệu có phải anh đang đứng đợi Hải Uyển Uyển hay không.
Dù sao thì, bức ảnh anh ôm Hải Uyển Uyển lần trước vẫn đang là điểm nóng trên diễn đàn.
Một vài cô gái gan dạ đi tới chào hỏi, anh chỉ thờ ơ khẽ gật đầu.
Thật sự quá thu hút, Hải Uyển Uyển cảm thấy hơi buồn khi nhìn thấy cảnh này.
Cô nhìn qua anh rồi kéo Tô Mật nhanh chóng rời đi.
Tô Mật nghĩ đến lời nhận xét của Hải Uyển Uyển "Bắt đầu đã kết thúc", không khỏi nhìn Khúc Dật Chi với ánh mắt đồng tình, bị Hải Uyển Uyển kéo nên cô chỉ có thể vẫy tay chào anh: "Xin chào, đàn anh."
Khúc Dật Chi đi theo.
Người xem hét lên "Ồ", kéo dài âm cuối.
Nhìn đi, bọn họ đã đoán đúng, quả nhiên, anh đang tìm Hải Uyển Uyển, chắc chắn hai người này đã bí mật qua lại từ lâu.
Khúc Dật Chi bước đến bên Hải Uyển Uyển, nâng chiếc túi trong tay lên: "Quần áo của em."
Hải Uyển Uyển nhanh chóng nhận lấy: "Cảm ơn."
"Cùng..." Cùng nhau ăn trưa còn chưa kịp nói hết đã bị Hải Uyển Uyển ngắt lời: "Đàn anh, em đi trước, buổi chiều em còn có lớp học, tạm biệt."
Cô hoảng sợ bỏ chạy.
Khúc Dật Chi không nói gì nhiều, chỉ đứng đó, nhìn bóng lưng hai người rời đi càng lúc càng xa.
Anh nhếch môi: Tương lai còn dài.
Trở về ký túc xá, việc đầu tiên Hải Uyển Uyển làm là lao vào phòng tắm để tắm rửa.
Trước đó, cô còn chưa xem xét kỹ lưỡng, nhưng bây giờ khi cởϊ qυần áo, cô nhận ra trận chiến thật sự quá tàn bạo. Toàn thân trên dưới hầu như không có chỗ nào được tha, hôn, gặm, véo, xoa, có vô số vết bầm tím, tất cả đều biến thành màu nâu đỏ vì tác dụng của thuốc.
Phần bắp đùi vẫn còn rất đau, khi khép chân lại, cô cảm thấy lỗ nhỏ rất lạ.
Cô vẫn đang mặc bộ đồ lót tình thú gợi cảm đó, thiếu vải đến đáng thương.
Trời ạ! Lúc ấy cô cứ như vậy mặc nó trước mặt anh sao? Ăn mặc như thế này còn gợϊ tìnᏂ hơn là khỏa thân, vậy mà lúc đó cô còn nghĩ đến cái gì mà vẻ đẹp "giấu đầu lòi đuôi" càng thêm gợi cảm.
Hải Uyển Uyển rất may mắn vì khi đó cô không để ý đến biểu cảm và ánh mắt của Khúc Dật Chi.
Cô dùng sữa tắm, bôi lên trên người. Khi chạm vào da thịt, cô nhớ lại cảnh anh tắm cho cô, ôm cô đi tới đi lui, va chạm trên người cô.
Cô cười khổ, ra lệnh cho bản thân: "Đừng nghĩ ngợi lung tung nữa."
Tô Mật buồn chán ở ngoài đợi Hải Uyển Uyển tắm xong đi ra ngoài, cô sẽ tra tấn nghiêm hình bức cung Hải Uyển Uyển.
Do bận học nên cô chưa có thời gian tìm hiểu sâu về Hải Uyển Uyển, dù sao thì cô cũng được coi là quân sư cho kế hoạch này.
thiếu nữ có thâm niên hóng chuyện, lúc này cô thật sự rất bồn chồn.
Sau một thời gian dài chờ đợi, cuối cùng cô cũng đợi được Hải Uyển Uyển đi ra.
Hải Uyển Uyển quấn khăn tắm, thay bộ đồ ngủ áo dài tay và quần dài. Có thể thấy cô đang muốn che kín cơ thể nhưng khi nhìn thấy mảng lớn da thịt lộ ra trên cổ, Tô Mật hoàn toàn chấn động.
Không biết bộ đồ ngủ che phủ được bao nhiêu nhưng tất cả những chỗ cô lộ ra đều là vết bầm đỏ sẫm không thể che được.
Cho dù không có kinh nghiệm thực chiến thì Tô Mật cũng có thể nhận ra đó là những dấu hôn.
Chỗ che không được đã có nhiều dấu hôn như thế, không biết nhưng chỗ bị che khuất kia có bao nhiêu kích thích.
Với tư cách là tác giả truyện sắc tình, Tô Mật tự mình tu luyện phát huy trí tưởng tượng, não cô lúc này lần lượt bị lấp đầy bởi những hình ảnh hạn chế độ tuổi.
Không thể tượng tượng được, không thể tượng tưởng được, Tô Mật lại suýt nữa bị chảy máu mũi.
Nhìn vẻ mặt của Tô Mật, Hải Uyển Uyển biết cô đang suy nghĩ không đứng đắn nên gõ nhẹ lên đầu cô: "Đừng suy nghĩ vớ vẩn, không phải như cậu nghĩ đâu."
Tô Mật nuốt nước bọt, thở dài lắc đầu, thật đáng tiếc, thật là đáng tiếc~
Nhìn cơ thể Hải Uyển Uyển bị chơi thành ra như vậy, này có phải do màn dạo đầu không đủ lâu hay không...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.