[Cao H] Cưỡng Ép Nam Thần Trên Xe
Chương 31: Phần Dưới Cơ Thể Sưng Đỏ, Hơi Rách
3S
14/01/2024
Lúc nãy đặt cô xuống không nhìn rõ, bây giờ cảnh xuân hiện ra hết cỡ, lại vừa nghỉ ngơi được một lúc, các vết bầm tím trên người đã bắt đầu hiện ra.
Làn da của cô quá non mềm, quá mỏng, Khúc Dật Chi lại là lần đầu tiên, chính vì vậy lúc xuống tay không kiểm soát được sức lực. Trên vú cô, trước ngực, cổ, còn có bên eo, đều có những vết màu xanh tím.
Hơn nữa, cô vừa mới tỉnh dậy, đầu tóc rồi bù, khuôn mặt ửng đỏ, kết hợp với vẻ mặt không có chút phòng bị nào, trông cô giống như đã bị lạm dụng tình ɖu͙c vậy, dáng vẻ bất lực, tàn tạ vì bị chà đạp thảm hại.
Lúc này, Khúc Dật Chi chỉ muốn ném lọ thuốc xuống, đè cô xuống, làm cô thêm một lần nữa, sau đó nhét gậy thịt vào miệng cô, để cô nuốt tϊnh ɖϊch͙ của anh, nhìn dáng vẻ cô đáng thương dính đầy tϊnh ɖϊch͙ của anh ở khóe môi.
Anh thật sự là cầm thú. Lúc này cô đã bất lực yếu ớt như vậy rồi mà anh còn muốn làm ra hành vi dã thú như vậy.
Mọi người đều cho rằng anh là người ngay thẳng, nhưng Hải Uyển Uyển luôn có thể khiến anh phải bộc lộ những ham muốn thú tính nhất ẩn sâu trong lòng,
Nhưng lý trí vẫn chiến thắng cảm xúc, anh không muốn vì sự nóng vội không kìm chế được của mình mà dọa cô gái này sợ bỏ chạy .
Cuối cùng, Khúc Dật Chi vẫn là hít thở sâu vài hơi, giữ giọng bình tĩnh như mọi khi: "Anh sẽ bôi thuốc cho em, có thể giảm sưng viêm."
Hải Uyển Uyển vẫn duy trì vẻ mặt phòng thủ che ngực.
"Đừng lo lắng, anh sẽ không chạm vào em, thuốc trong người anh đã hết tác dụng rồi." Khúc Dật Chi nhìn cô, bình tĩnh nói.
Nhìn qua đúng là không có chút ham muốn tình ɖu͙c nào.
Nghe ý tứ của anh, vừa nãy chạm vào cô chỉ vì để giải thuốc kích ɖục, nhưng bây giờ thuốc kích ɖục trên người hai người đã giải quyết xong, tự nhiên không cần lo lắng anh sẽ có hành vi tình ɖu͙c bốc đồng gì trên người cô.
Haha, đúng là chính nhân quân tử!
Hải Uyển Uyển thở phào nhẹ nhõm, cho dù cô luôn muốn ngủ với Khúc Dật Chi, nhưng bây giờ phần dưới cơ thể của cô tê dại đến mức cô thật sự không còn tâm trí nghĩ đến những chuyện trên giường đó nữa.
Cô đưa tay ra: "Em tự làm được rồi."
Khúc Dật Chi đặt thuốc vào tay cô.
Hải Uyển Uyển sững sờ, cô không thể hiểu nổi dòng chữ trên đó.
"Đây có phải là thần dược Ả Rập nào đó không? Toàn viết bằng tiếng Ả Rập."
Hải Uyển Uyển lẩm bẩm một mình, nhìn xung quanh lọ thuốc.
Thuốc này được đóng trong một cái lọ nhỏ, trên lọ còn mạ vàng bạc, Ngoài dòng chữ ra thì chỉ có một bông hoa sen, trông rất quý giá, nhưng cô không thể hiểu được mấy dòng chữ trên đó, nên hoàn toàn không dám tùy tiện sử dụng.
Khúc Dật Chi này rất là keo kiệt, nhỡ may cô dùng sai, không biết tiền sinh hoạt của cô có đủ đền bù cho anh không.
"Ai đã mang thuốc này đến đây vậy?" Hải Uyển Uyển thản nhiên hỏi Khúc Dật Chi.
Khúc Dật Chi bình tĩnh nói: "Chuyển phát nhanh."
Lòng Hải Uyển Uyển chùng xuống. Giỏi lắm, Khúc Dật Chi, nói dối mà cũng không hề thay đổi sắc mặt. Nhân viên chuyển phát nhanh sẽ biết tên anh sao, còn có thể đột nhập vào phòng?
Không biết người nào gửi đồ đến nên cô không muốn sử dụng.
Cô giơ tay ném lọ thuốc về phía anh: "Em không sao, em không cần cái này."
Sau đó, cô kéo chăn bông, quấn mình vào đó.
"Phía dưới của em sưng lên, còn hơi rách."
"A... Đừng nói lung tung... em không cần." Hải Uyển Uyển hét lên, ngắt lời anh, quấn chăn càng chặt hơn, quyết tâm không dùng loại thuốc này.
Khúc Dật Chi không làm gì được cô, nhưng anh biết cần phải bôi thuốc cho cô ngay lập tức.
Anh chỉ đơn giản là đưa tay ra, kéo cô từ bên dưới chăn bông ra. Cả hai giống như những đứa trẻ bắt đầu trò chơi túm lấy chăn bông.
Giằng co gần như sắp xé toạc chiếc chăn mỏng ra từng mảnh.
Khúc Dật Chi vẫn nhớ những vệt máu đỏ trong mật nước mà cô phun ra.
Anh tàn nhẫn nắm lấy, dùng một tay ấn vào lưng cô, một tay khác ôm lấy tay cô giữ chặt phía sau lưng, ấn cô xuống giường, bắt cô nằm nghiêng, quay lưng về phía anh, đồng thời dùng một chân để áp lên hai chân khép chặt của cô, cuối cùng cũng khuất phục được cô.
Khúc Dật Chi quàng tay qua người cô, kéo cô vào lòng, cùng nhau nằm nghiêng.
"Đừng cử động, vì muốn tốt cho em thôi." Khúc Dật Chi nói bên tai cô.
Hai người, trước ngực áp vào lưng, kịch liệt thở hổn hển.
Cuối cùng cô cũng không còn vùng vẫy nữa.
Khúc Dật Chi bóp một ít thuốc xoa vào bên ngoài lỗ nhỏ của cô. Ngay khi ngón tay chạm vào hoa huyệt, cô rất muốn cử động, nhưng bị nhốt trong vòng tay của anh giống như một con dã thú bị mắc kẹt, không hề nhìn ra chút vui vẻ nào.
Thuốc thanh mát, có mùi thơm của hoa sen. Kỳ diệu thay, lỗ nhỏ lúc nãy còn đau bây giờ đã không còn sưng tấy như trước nữa.
Thuốc này thật sự là đồ tốt.
Cơ thể của Hải Uyển Uyển cũng không còn cứng ngắc như lúc nãy bị giữ chặt. Cô từ từ mềm nhũn ngả người thoải mái dựa vào trong vòng tay anh. Lúc này hai người giống như hai chiếc thìa vừa khít với nhau.
Khúc Dật Chi bình tĩnh lại, lại bóp thêm một ít thuốc, dùng đầu ngón tay tách huyệt nhỏ của cô ra, bôi vào lỗ nhỏ, khiến Hải Uyển Uyển rên nhẹ.
Cô vội vàng che miệng lại.
Anh không có du͙c vọng giống như trăng thanh gió mát vậy, cô cũng không muốn dáng vẻ mình giống như dục cầu bất mãn.
Khúc Dật Chi cười khẽ, tiếp tục đưa ngón tay vào trong. Ngón tay mang theo thuốc xuyên qua miệng huyệt tiến vào trong hoa huyệt, huyệt nhỏ vẫn căng chặt như vậy.
Thật sự là không thể tưởng tượng nổi, dương vật của anh có kích cỡ không hề nhỏ, không biết làm cách nào mà có thể đâm vào trong lỗ nhỏ của cô được.
Dù sao thì lỗ nhỏ này quá khít chặt, ngay cả một ngón tay cũng khó mà cho vào, thịt non mềm từ bốn phía phóng tới, giống như mấy trăm miệng nhỏ mυ"t ngón tay anh.
Anh co duỗi ngón tay, rải thuốc đều hết mức có thể lên vách trong của lỗ nhỏ.
Hải Uyển Uyển rên ɾỉ, như thể chịu ngược, kìm nén tiếng rên ɾỉ vào trong cổ họng.
Anh tiếp tục đi vào, cảm thấy có một khối phồng gồ ghề nằm sâu trong thành bên trong. Anh bắt đầu bôi thuốc mạnh hơn một chút.
Sau khi ấn vào hai lần, anh ngay lập tức cảm thấy trong hoa huyệt co giật nhanh chóng, một dòng nước nhỏ chảy ra.
A, hóa ra đây là điểm nhạy cảm của cô.
Làn da của cô quá non mềm, quá mỏng, Khúc Dật Chi lại là lần đầu tiên, chính vì vậy lúc xuống tay không kiểm soát được sức lực. Trên vú cô, trước ngực, cổ, còn có bên eo, đều có những vết màu xanh tím.
Hơn nữa, cô vừa mới tỉnh dậy, đầu tóc rồi bù, khuôn mặt ửng đỏ, kết hợp với vẻ mặt không có chút phòng bị nào, trông cô giống như đã bị lạm dụng tình ɖu͙c vậy, dáng vẻ bất lực, tàn tạ vì bị chà đạp thảm hại.
Lúc này, Khúc Dật Chi chỉ muốn ném lọ thuốc xuống, đè cô xuống, làm cô thêm một lần nữa, sau đó nhét gậy thịt vào miệng cô, để cô nuốt tϊnh ɖϊch͙ của anh, nhìn dáng vẻ cô đáng thương dính đầy tϊnh ɖϊch͙ của anh ở khóe môi.
Anh thật sự là cầm thú. Lúc này cô đã bất lực yếu ớt như vậy rồi mà anh còn muốn làm ra hành vi dã thú như vậy.
Mọi người đều cho rằng anh là người ngay thẳng, nhưng Hải Uyển Uyển luôn có thể khiến anh phải bộc lộ những ham muốn thú tính nhất ẩn sâu trong lòng,
Nhưng lý trí vẫn chiến thắng cảm xúc, anh không muốn vì sự nóng vội không kìm chế được của mình mà dọa cô gái này sợ bỏ chạy .
Cuối cùng, Khúc Dật Chi vẫn là hít thở sâu vài hơi, giữ giọng bình tĩnh như mọi khi: "Anh sẽ bôi thuốc cho em, có thể giảm sưng viêm."
Hải Uyển Uyển vẫn duy trì vẻ mặt phòng thủ che ngực.
"Đừng lo lắng, anh sẽ không chạm vào em, thuốc trong người anh đã hết tác dụng rồi." Khúc Dật Chi nhìn cô, bình tĩnh nói.
Nhìn qua đúng là không có chút ham muốn tình ɖu͙c nào.
Nghe ý tứ của anh, vừa nãy chạm vào cô chỉ vì để giải thuốc kích ɖục, nhưng bây giờ thuốc kích ɖục trên người hai người đã giải quyết xong, tự nhiên không cần lo lắng anh sẽ có hành vi tình ɖu͙c bốc đồng gì trên người cô.
Haha, đúng là chính nhân quân tử!
Hải Uyển Uyển thở phào nhẹ nhõm, cho dù cô luôn muốn ngủ với Khúc Dật Chi, nhưng bây giờ phần dưới cơ thể của cô tê dại đến mức cô thật sự không còn tâm trí nghĩ đến những chuyện trên giường đó nữa.
Cô đưa tay ra: "Em tự làm được rồi."
Khúc Dật Chi đặt thuốc vào tay cô.
Hải Uyển Uyển sững sờ, cô không thể hiểu nổi dòng chữ trên đó.
"Đây có phải là thần dược Ả Rập nào đó không? Toàn viết bằng tiếng Ả Rập."
Hải Uyển Uyển lẩm bẩm một mình, nhìn xung quanh lọ thuốc.
Thuốc này được đóng trong một cái lọ nhỏ, trên lọ còn mạ vàng bạc, Ngoài dòng chữ ra thì chỉ có một bông hoa sen, trông rất quý giá, nhưng cô không thể hiểu được mấy dòng chữ trên đó, nên hoàn toàn không dám tùy tiện sử dụng.
Khúc Dật Chi này rất là keo kiệt, nhỡ may cô dùng sai, không biết tiền sinh hoạt của cô có đủ đền bù cho anh không.
"Ai đã mang thuốc này đến đây vậy?" Hải Uyển Uyển thản nhiên hỏi Khúc Dật Chi.
Khúc Dật Chi bình tĩnh nói: "Chuyển phát nhanh."
Lòng Hải Uyển Uyển chùng xuống. Giỏi lắm, Khúc Dật Chi, nói dối mà cũng không hề thay đổi sắc mặt. Nhân viên chuyển phát nhanh sẽ biết tên anh sao, còn có thể đột nhập vào phòng?
Không biết người nào gửi đồ đến nên cô không muốn sử dụng.
Cô giơ tay ném lọ thuốc về phía anh: "Em không sao, em không cần cái này."
Sau đó, cô kéo chăn bông, quấn mình vào đó.
"Phía dưới của em sưng lên, còn hơi rách."
"A... Đừng nói lung tung... em không cần." Hải Uyển Uyển hét lên, ngắt lời anh, quấn chăn càng chặt hơn, quyết tâm không dùng loại thuốc này.
Khúc Dật Chi không làm gì được cô, nhưng anh biết cần phải bôi thuốc cho cô ngay lập tức.
Anh chỉ đơn giản là đưa tay ra, kéo cô từ bên dưới chăn bông ra. Cả hai giống như những đứa trẻ bắt đầu trò chơi túm lấy chăn bông.
Giằng co gần như sắp xé toạc chiếc chăn mỏng ra từng mảnh.
Khúc Dật Chi vẫn nhớ những vệt máu đỏ trong mật nước mà cô phun ra.
Anh tàn nhẫn nắm lấy, dùng một tay ấn vào lưng cô, một tay khác ôm lấy tay cô giữ chặt phía sau lưng, ấn cô xuống giường, bắt cô nằm nghiêng, quay lưng về phía anh, đồng thời dùng một chân để áp lên hai chân khép chặt của cô, cuối cùng cũng khuất phục được cô.
Khúc Dật Chi quàng tay qua người cô, kéo cô vào lòng, cùng nhau nằm nghiêng.
"Đừng cử động, vì muốn tốt cho em thôi." Khúc Dật Chi nói bên tai cô.
Hai người, trước ngực áp vào lưng, kịch liệt thở hổn hển.
Cuối cùng cô cũng không còn vùng vẫy nữa.
Khúc Dật Chi bóp một ít thuốc xoa vào bên ngoài lỗ nhỏ của cô. Ngay khi ngón tay chạm vào hoa huyệt, cô rất muốn cử động, nhưng bị nhốt trong vòng tay của anh giống như một con dã thú bị mắc kẹt, không hề nhìn ra chút vui vẻ nào.
Thuốc thanh mát, có mùi thơm của hoa sen. Kỳ diệu thay, lỗ nhỏ lúc nãy còn đau bây giờ đã không còn sưng tấy như trước nữa.
Thuốc này thật sự là đồ tốt.
Cơ thể của Hải Uyển Uyển cũng không còn cứng ngắc như lúc nãy bị giữ chặt. Cô từ từ mềm nhũn ngả người thoải mái dựa vào trong vòng tay anh. Lúc này hai người giống như hai chiếc thìa vừa khít với nhau.
Khúc Dật Chi bình tĩnh lại, lại bóp thêm một ít thuốc, dùng đầu ngón tay tách huyệt nhỏ của cô ra, bôi vào lỗ nhỏ, khiến Hải Uyển Uyển rên nhẹ.
Cô vội vàng che miệng lại.
Anh không có du͙c vọng giống như trăng thanh gió mát vậy, cô cũng không muốn dáng vẻ mình giống như dục cầu bất mãn.
Khúc Dật Chi cười khẽ, tiếp tục đưa ngón tay vào trong. Ngón tay mang theo thuốc xuyên qua miệng huyệt tiến vào trong hoa huyệt, huyệt nhỏ vẫn căng chặt như vậy.
Thật sự là không thể tưởng tượng nổi, dương vật của anh có kích cỡ không hề nhỏ, không biết làm cách nào mà có thể đâm vào trong lỗ nhỏ của cô được.
Dù sao thì lỗ nhỏ này quá khít chặt, ngay cả một ngón tay cũng khó mà cho vào, thịt non mềm từ bốn phía phóng tới, giống như mấy trăm miệng nhỏ mυ"t ngón tay anh.
Anh co duỗi ngón tay, rải thuốc đều hết mức có thể lên vách trong của lỗ nhỏ.
Hải Uyển Uyển rên ɾỉ, như thể chịu ngược, kìm nén tiếng rên ɾỉ vào trong cổ họng.
Anh tiếp tục đi vào, cảm thấy có một khối phồng gồ ghề nằm sâu trong thành bên trong. Anh bắt đầu bôi thuốc mạnh hơn một chút.
Sau khi ấn vào hai lần, anh ngay lập tức cảm thấy trong hoa huyệt co giật nhanh chóng, một dòng nước nhỏ chảy ra.
A, hóa ra đây là điểm nhạy cảm của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.