Chương 7:
Dịch Chiêu
20/04/2024
Nàng khẽ cong môi, muốn hít lấy không khí, nhưng tay hắn chỉ khẽ bóp chặt, đã làm nàng có cảm giác hít thở không thông.
Thấy mặt nữ tử bị căng đến đỏ bừng, hắn thu tay lại, nàng tê liệt từ từ ngã xuống giường.
Chu Tồn Phong là người hắn nâng đỡ lên, mấy ngày trước đã bị hắn phái đi Hà Tây cứu tế. Thám Hoa lang tuổi trẻ tài cao, xuất thân lại hàn môn, sau lưng không có bất cứ một thế lực nào, là một nhân tài hiếm có.
Một người như vậy, thân hắn là đế vương, sao có thể cho phép thê tử của hắn ta làm cho có vết nhơ.
Sự thật hắn đã muốn tìm người xử lý việc cỏn con này, không ngờ lại bị nữ tử này câu dẫn——
Tiêu Thừa vuốt ve tóc mai của nàng, nói: “Từ trước đến nay ta không vui vẻ khi cưỡng bức nữ nhân, nếu ngươi thức thời, thật sự muốn cáo trạng, nên hầu hạ ta cho tốt.”
Nhậm Khanh Khanh run rẩy cả người, không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn. Nàng chưa bao giờ bước ra khỏi huyện thành, làm sao biết được bên ngoài hung hiểm cỡ nào.
Nàng nhỏ giọng sụt sịt, không ngừng lắc lắc đầu: “Ta không cần, ta không.”
Tiêu Thừa cười lạnh một tiếng: “Nhưng thật ra cốt khí cũng tốt.”
Ngón tay hắn chỉ ra phía giường đinh bên cạnh: “Vậy ngóng chờ ngươi có thể sống qua đạo hình kia.”
Nhậm Khanh Khanh run lên, co rúm thân mình lùi lại cách xa vài bước.
Mắt ưng của hắn liếc nàng một lần, chỉnh sửa quan phục, mặt vô cảm rời đi.
Nàng không từ bỏ, hắn có rất nhiều cách đối phó với nàng.
Sau ngày ấy, ngày ngày đều có cai ngục dẫn theo hình phạm tới lăn giường đinh một lần, máu tươi đầm đìa, huyết nhục bay tứ tung.
Những hình phạm đó đều bị lăn đến bỏ mạng, tuy là phạm nhân tử ngục, nhưng trước khi chết còn phải bị kéo đi chịu đinh hình một lần, cũng do tai bay vạ gió.
Nhậm Khanh Khanh ôm Tiểu Bảo run bần bật, hài tử trong lòng ngực không hiểu chuyện, mỗi ngày đều ăn ngủ ngủ ăn, không bị ảnh hưởng chút nào. Tinh thần nàng căng chặt, dường như muốn hỏng mất.
Chỉ cần nghe tiếng bọn hắn thống khổ gào rống đã đủ làm người ta sợ hãi, nếu gặp mấy tên tử ngục hàng năm không có nữ nhân đến tẩu hỏa nhập ma, trên cổ buộc xích sắt cũng muốn lao vào cửa ngục của nàng, ánh mắt dâm tà nhìn nàng một lần lại một lần.
Những tên cai ngục đó còn không dẫn bọn họ đi ngay, ngược lại dù bận bịu vẫn còn đứng lại nhìn mặt nàng tái nhợt vì sợ hãi, mới cảm thấy vừa lòng kéo người rời đi.
Vốn là như vậy, nữ tử trong ngục có chút tư sắc, đều bị bọn hắn nếm qua mùi vị, nhưng nữ tử này không tầm thường, mang theo hài tử vào trong ngục, còn có người bên trên che chở.
Không động được đến nàng, nên đành phải dọa cho nàng một trận.
Lại là một ngày, Nhậm Khanh Khanh không biết mình đã ngây người trong ngục này bao lâu.
Lúc này thần trí nàng có chút mê man, cai ngục lại dẫn ba năm người tiến vào, nàng che lại lỗ tai Tiểu Bảo, tiếng kêu gào thảm thiết quá mức làm cho người khác sợ hãi, nàng sợ doạ đến đứa bé.
Thật ra Tiểu Bảo vô tâm không phổi, lúc đầu còn bị dọa, bây giờ còn ngước mắt to tròn lên nhìn bọn họ bị tra tấn.
Trưởng ngục đứng yên trước mặt nàng, gương mặt ngoài cười nhưng trong không cười:
“Tiểu nương tử, hôm nay có bằng lòng không?”
Hắn làm theo phép công, mỗi ngày lại hỏi một lần, Nhậm Khanh Khanh rất hận bọn họ, ôm hài tử xoay người sang chỗ khác.
Trưởng ngục tay vung lên, tử ngục kia bị ném ngay vào giường đinh, ngay sau đó, hai tên tiểu tốt đẩy thân mình hắn lăn qua lộn lại trên giường đinh.
Thấy mặt nữ tử bị căng đến đỏ bừng, hắn thu tay lại, nàng tê liệt từ từ ngã xuống giường.
Chu Tồn Phong là người hắn nâng đỡ lên, mấy ngày trước đã bị hắn phái đi Hà Tây cứu tế. Thám Hoa lang tuổi trẻ tài cao, xuất thân lại hàn môn, sau lưng không có bất cứ một thế lực nào, là một nhân tài hiếm có.
Một người như vậy, thân hắn là đế vương, sao có thể cho phép thê tử của hắn ta làm cho có vết nhơ.
Sự thật hắn đã muốn tìm người xử lý việc cỏn con này, không ngờ lại bị nữ tử này câu dẫn——
Tiêu Thừa vuốt ve tóc mai của nàng, nói: “Từ trước đến nay ta không vui vẻ khi cưỡng bức nữ nhân, nếu ngươi thức thời, thật sự muốn cáo trạng, nên hầu hạ ta cho tốt.”
Nhậm Khanh Khanh run rẩy cả người, không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn. Nàng chưa bao giờ bước ra khỏi huyện thành, làm sao biết được bên ngoài hung hiểm cỡ nào.
Nàng nhỏ giọng sụt sịt, không ngừng lắc lắc đầu: “Ta không cần, ta không.”
Tiêu Thừa cười lạnh một tiếng: “Nhưng thật ra cốt khí cũng tốt.”
Ngón tay hắn chỉ ra phía giường đinh bên cạnh: “Vậy ngóng chờ ngươi có thể sống qua đạo hình kia.”
Nhậm Khanh Khanh run lên, co rúm thân mình lùi lại cách xa vài bước.
Mắt ưng của hắn liếc nàng một lần, chỉnh sửa quan phục, mặt vô cảm rời đi.
Nàng không từ bỏ, hắn có rất nhiều cách đối phó với nàng.
Sau ngày ấy, ngày ngày đều có cai ngục dẫn theo hình phạm tới lăn giường đinh một lần, máu tươi đầm đìa, huyết nhục bay tứ tung.
Những hình phạm đó đều bị lăn đến bỏ mạng, tuy là phạm nhân tử ngục, nhưng trước khi chết còn phải bị kéo đi chịu đinh hình một lần, cũng do tai bay vạ gió.
Nhậm Khanh Khanh ôm Tiểu Bảo run bần bật, hài tử trong lòng ngực không hiểu chuyện, mỗi ngày đều ăn ngủ ngủ ăn, không bị ảnh hưởng chút nào. Tinh thần nàng căng chặt, dường như muốn hỏng mất.
Chỉ cần nghe tiếng bọn hắn thống khổ gào rống đã đủ làm người ta sợ hãi, nếu gặp mấy tên tử ngục hàng năm không có nữ nhân đến tẩu hỏa nhập ma, trên cổ buộc xích sắt cũng muốn lao vào cửa ngục của nàng, ánh mắt dâm tà nhìn nàng một lần lại một lần.
Những tên cai ngục đó còn không dẫn bọn họ đi ngay, ngược lại dù bận bịu vẫn còn đứng lại nhìn mặt nàng tái nhợt vì sợ hãi, mới cảm thấy vừa lòng kéo người rời đi.
Vốn là như vậy, nữ tử trong ngục có chút tư sắc, đều bị bọn hắn nếm qua mùi vị, nhưng nữ tử này không tầm thường, mang theo hài tử vào trong ngục, còn có người bên trên che chở.
Không động được đến nàng, nên đành phải dọa cho nàng một trận.
Lại là một ngày, Nhậm Khanh Khanh không biết mình đã ngây người trong ngục này bao lâu.
Lúc này thần trí nàng có chút mê man, cai ngục lại dẫn ba năm người tiến vào, nàng che lại lỗ tai Tiểu Bảo, tiếng kêu gào thảm thiết quá mức làm cho người khác sợ hãi, nàng sợ doạ đến đứa bé.
Thật ra Tiểu Bảo vô tâm không phổi, lúc đầu còn bị dọa, bây giờ còn ngước mắt to tròn lên nhìn bọn họ bị tra tấn.
Trưởng ngục đứng yên trước mặt nàng, gương mặt ngoài cười nhưng trong không cười:
“Tiểu nương tử, hôm nay có bằng lòng không?”
Hắn làm theo phép công, mỗi ngày lại hỏi một lần, Nhậm Khanh Khanh rất hận bọn họ, ôm hài tử xoay người sang chỗ khác.
Trưởng ngục tay vung lên, tử ngục kia bị ném ngay vào giường đinh, ngay sau đó, hai tên tiểu tốt đẩy thân mình hắn lăn qua lộn lại trên giường đinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.